tiếp phần mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tàu sắp tới ga cuối, quý khách xuống tàu xin nhớ mang theo hành lý, chú ý khoảng cách giữa tàu và sân ga, chúc quý khách chuyến đi vui vẻ." Tiếng loa báo tàu vào ga vang lên
Bước ra khỏi sân ga, tôi bất giác nhìn đồng hồ deo tay, chợt nhận ra km giờ và kim phút vẫn đang chỉ 2h chiều ở Pháp. Pháp và Đài Loan chênh lệch sáu múi giờ, dường như mới chớp mắt thôi, tôi của trước đây và tôi của hiện tại đã cách nhau đến sáu năm trời
Tôi bật cười tự trào, đứng trước lối ra nơi người qua kẻ lại, chỉnh lại đồng hồ
"Vương Hiểu Hạ?" Một giọng nữ trong trẻo vui tươi thình lình rót vào tai, tôi ngẩng đầu nhìn quanh, quay về hướng âm thanh vang lên, bắt gặp một cô gái cao rao đứng ngay sau lưng.
"Hey! Đúng là cậu thật!"Lý Tuyết Nhi tủm tỉm cười:"Lâu lắm không gặp"
Cô ta mặc một bộ suit đen cắtay vừa vặn, cắt đầu bob, cặp hoa tai ngọc trai lấp ló dưới mái tóc
"Ừ." Không bộc lộ quá nhiều kinh ngạc, tôi nhoẻn miệng theo phép lịch sự,"Lâu rồi không gặp"
"Cậu thay đổi quá nhiều, suýt nữa không nhận ra..." Cô ta thản nhiên quan sát tôi.
Quả đúng, tôi đã thay đổi rất nhiều, đến mức ngày càng không còn giống mình. Nhưng, dù tôi có thay đổi đến đâu cũng không thể từ không thân biến thành thân với cậu được! Vương Hiểu Hạ trước kia có lẽ sẽ buột miệng nói vậy, nhưng Vương Hiểu Hạ bây giờ chỉ giữ nụ cười mỉm hoàn hảo khoé môi nhếch 15° , lạnh nhạt đãi bôi:"Cảm ơn!"
"Nghe nói, cậu làm việc ở Châu Âu suốt thời gian qua? "
"Ừ". Tôi khẽ gật đầu.
Cô ta nhìn sang chiếc va li to bên cạnh tôi, hỏi tiếp:"Vừa về à hay chuẩn bị đi? "
"Vừa về." Tôi đáp, nắm lấy thanh kéo va li, ngầm tỏ ý muốn kết thúc cuộc tương phùng vô nghĩa này một cách khí khái.
"Về nghỉ phép à? Hay là ?"
Liên quan quái gì đến cậu!
"Nghỉ phép. "
"Lần này định ở Đài Loan bao lâu
?" Dường như nhận ra ý đồ của tôi, cô ta đưa tay giữ chặt chiếc va li
"Khoảng một tháng. "Tôi nói giọng khách sáo, cố che đậy sự sốt ruột, tôi đang vội, thế này đi, lúc khác bọn mình nói chuyện sau nhé."
"Vậy tốt quá!" Cô ta ngắt lời, rút trong túi ra một chiếc phong bì kiểu Âu màu hồng, đưa cho tôi, khoảnh khắc ấy mặt tôi như bị thiêu đốt bởi ánh sáng lấp lánh trên ngón áp út thon dài của cô ta.
"Đã tình cờ gặp nhau thế này, mình gửi cậu thiệp mời luôn."
"Chúc mừng nhé! "Tôi chân thành gửi lời chúc phúc, sau đó nghe giọng mình điềm đạm:"Nhưng mà, tôi không nghĩ mình quen thân đến mức phải tiếp nhận quả bom hồng này của cậu!"
"Mình với cậu không thân ..." Lý Tuyết Nhi nói, ánh mắt trượt xuống ngón áp út bàn tay trái của tôi. Theo trực giác, tôi không muốn chạy trốn khỏi cái nhìn soi mói của cô ta nên vô thức nắm chặt tay lại.
Trên ngón áp út, có một tình yêu khác đang chờ tôi chấp nhận
"Tuy nhiên, chú rể có thể coi là thân với cậu..." Cô ta nói, chiếc phong bì màu hồng khẽ đung đưa trước mắt tôi, hương nước hoa sực nức khiến tôi chóng mặt, phải vịn vào va li mới có thể đứng thẳng.
"Trưa ngày thứ bảy cuối cùng của tháng. "Cô ta chậm rãi nói, nụ cười ấm áp nơi khoé môi thực ra không hề đáng ghét,"Cậu tới nhé! Trình Dịch sẽ muốn gặp cậu! "
Không đau! Thật đấy! Trái tim đã đánh mất sao đau được nữa!
"Ừ." Tôi ngẩng đầu, đôi mắt bình thản mà trống rỗng, trân trân nhìn cô ta, không quên nở nụ cười, "Được rồi!"
Thấy tay tôi vẫn nắm chặt không định nhận thiệp mời, cô ta mỉm cười vẻ thông cảm, đặt tấm thiệp lên vali của tôi, tự nói"Hẹn gặp lại" rồi bỏ đi.
Dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng, thậm chí tôi còn đủ dũng khí để mở phong bì, rút tấm thiệp được thiết kế tinh xảo ra, hàng chữ Trung - Anh nhũ vàng mời dự tiệc đập vào mắt, trên thiệp đính một bức ảnh cưới hình trái tim, trong hình Lý Tuyết Nhi nở nụ cười xinh xắn ngọt ngào, chú rể hướng mắt về phiá cô dâu, dù nghiêng mặt nhưng nụ cười hạnh phúc đủ để người khác ngưỡng mộ.Tôi chưa từng bắt gặp nụ cười ấy trên khuôn mặt anh, hoặc có lẽ nên nói, anh ấy chưa từng cười như vậy trước mặt tôi.
Tình yêu của chúng tôi có khởi đầu, trong quá trình cũng có nhiều niềm vui, tại sao lại kết thúc như vậy?
Còn chưa kịp lật xem nội dung bên trong tấm thiệp , di động trong túi áo đã đổ chuông, tôi đút tấm thiệp vào trong phong bì, nhét xuống túi, hít thở sâu rồi nhận điện thoại.
"Bưởi à, tao đến rồi, mày căn giờ thất đấy." Tôi mỉm cười:" Đến đón tao hả? Tất nhiên cảm động rồi...cảm động phát khóc đây!"
Che đậy giỏi lắm, Vương Hiểu Hạ, mấy năm qua đúng là không hề sống phí.
"Em để quên đồ trên tàu rồi!" Đôi tình nhân mang dáng vẻ học trò đứng phía trước tôi, cô bé khóc thút thít, cậu bé choàng lên vai cô bé:"Không sao, nếu quan trọng thì bọn mình quay lại tìm..." Nhờ cậu bé nhẹ nhàng an ủi, cô bé nhanh chóng lấy lại nụ cười, đưa mu bàn tay quệt nước mắt vương trên má, hai người tay trong tay biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Để quên.
Hẳn cũng có thứ gì quan trọng tôi đã đánh rơi trong miền ký ức ấy...
Năm tháng thanh xuân dường như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, chẳng rõ từ lúc nào đã rời xa tôi đến thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro