chương 39: Ác chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Thốc không chỉ một lần thấy họ giằng co ở đầu đường, nó cũng chẳng lo lắng gì mấy, chỉ là nó mong bên này không thua, bằng không mình nó dùng xe lăn chạy trốn lên núi cũng khó khăn.

Đám trộm mộ tụ tập lại một chỗ, bắt đầu dùng tiếng địa phương để cò kè mặc cả với những người áo đen, thời gian hút nửa điếu thuốc, tên buôn có phần sốt ruột mà nhìn vào đồng hồ đeo tay.

Lê Thốc thấy mệt mỏi rã rời, nó lén đốt một điếu thuốc Uông Tiểu Viện cho, hít hai hơi. Lần nhìn ra cửa sổ tiếp theo thì họ đang đánh nhau.

Tốc độ của những người áo đen này quá nhanh, tên buôn trực tiếp đưa tay ra túm cổ áo kẻ cầm đầu của bên kia, dao găm của đối thủ đâm tới bụng dưới của hắn, phần eo của thương nhân lắc một cái đã xoay người tránh khỏi, đồng thời nương theo động tác này lật tay qua vai, quật đối thủ xuống đất.

Chỉ dùng tay không, đồng thời hắn thuận thế rút thắt lưng mình ra như một chiếc roi, vung lên đánh một người khác đang xông tới ngã sấp xuống đất.

Đầu thắt lưng hiển nhiên rất nặng, người kia sau khi ngã xuống thì chết ngất không động đậy. Tên buôn thu dây lưng về, chuyển qua người thứ ba, nhưng bỗng nhiên lại chùn người đánh xuống sau đầu gối của người thứ tư. Bởi tầm nhìn của người thứ tư bị người thứ ba chặn mất nên người đó căn bản không thấy được động tác của hắn đã bị đánh quỳ một gối xuống đất.

Tên buôn xoay người đứng lên, tay cầm dây lưng đánh ra một đường vòng cung, đập vào sau đầu người đó, lại vòng qua đánh ngay trước mặt. Trong nháy mắt dây lưng thu về, lần thứ hai lại gạt bay dao găm trong tay người thứ năm, tiến sát lồng ngực người đó, hắn xoay người ra một đòn rất nặng trúng ngay xương quai xanh đối thủ.

Đối thủ trúng đòn của hắn liền văng ra, ngã về sau vài bước, đau đến mức cả người co rúm lại, tên buôn đi tới dùng khuỷu tay đánh vào huyệt thái dương của người đó. Người đó trực tiếp ngã sấp xuống mặt đất, không còn động đậy.

Còn lại hai người, tính cả người thứ ba vẫn đang ngây ngẩn nhìn một loạt động tác nhanh như điện xẹt này, không kịp có phản ứng gì.

Những người áo đen khác đều không nhúc nhích, nhìn tên buôn trong vòng 5 giây xử lý xong gần hết, đang bắt đầu nương theo ánh đèn xỏ lại dây lưng.

Lê Thốc cũng ngây người, nó nghĩ đây căn bản không phải là võ thuật, những động tác này đều vô cùng đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả, còn hơn bên kia phô trương thanh thế, mỗi đòn của bên này đều là đòn trí mạng, ý đồ rõ ràng là để đối phương lập tức mất đi sức chiến đấu.

Đây là tỉnh táo quan sát sau đó nhằm vào động tác của đối phương để đưa ra phản ứng phù hợp.

Tên buôn cầm đèn đi tới, dây lưng đã thắt xong, hắn chỉ hai người không bị đánh, hai người kia lùi về sau vài bước, bắt đầu chạy xuống núi, nhưng vừa chạy đã bị người thanh niên và một người áo đen khác ngăn cản.

Tên buôn túm người dẫn đầu của bên kia lên từ dưới đất, đẩy tới đầu xe, tiếp tục dùng tiếng Trường Sa thương lượng với người đó.

Lúc này bầu không khí giữa hai bên đã khá hơn nhiều, tên buôn nói liên tục, người kia cũng gật đầu không ngừng, cuối cùng hai người bắt đầu cười rộ lên, khoác vai bá cổ nhau, tên buôn vỗ vai người kia, người kia vuốt cổ áo vừa bị túm, nhanh chóng tiếp tục đi tới bờ ao.

Thủ lĩnh nhìn đồng hồ đeo tay, mở cửa xe, rút thuốc trong miệng Lê Thốc ra, sau đó vươn tay. Lê Thốc đành phải giao nộp cả bao thuốc cho hắn, Hắn bóp nát cả bao thuốc rồi vứt vào bụi cỏ bên cạnh, "Lần sau tôi còn thấy sẽ bẻ gãy một ngón tay của cậu."

Lê Thốc hít một hơi khí lạnh, nó biết hắn không hề nói đùa. Nó cười khan vài tiếng liền nói: "Vừa rồi các ông là đang cò kè mặc cả?"

"Coi là vậy đi."

Đang nói chuyện thì người thanh niên bộ dạng như nông dân kia mang một số dụng cụ từ cái hòm sau xe xuống, vứt cho tên buôn. Mấy người đi tới bên cạnh úng quan, dùng cưa tay bắt đầu cưa khe dính giữa hai chum.

Phần bị dính nhanh chóng bị tách rời, bọn họ mở chum bên trên ra, chiếu đèn pin vào trong, trong ánh sáng nhìn được trong chum là những vải bông đã mục nát thành sợi tơ.

Lê Thốc ở trong xe nên không nhìn rõ, nó vô cùng tò mò, đã muốn xuống xe, một người áo đen bên cạnh cõng nó lên, đi tới đó.

Người thanh niên cũng không sợ bẩn, đeo găng tay vào bóc lớp sợi bông ra, vứt vào bụi cỏ, Lê Thốc thấy cái này khá giống kén tằm, cắt đi từng tầng, thi thể lộ ra.

Thi thể đã hoàn toàn thối rữa, chỉ còn một đống xương, duy nhất có xương trên trán là còn hoàn chỉnh, lấy tất cả xương cốt ra, bên dưới là vật bồi táng xếp vòng quanh.

Qủa nhiên như bọn họ dự đoán, cách táng đơn giản nhưng vật bồi táng lại rất phong phú, đầu tiên bọn họ lấy ra một cái vòng tay bằng vàng.

Vòng tay rất mỏng, thiết kế khá đơn giản, nhưng chất liệu vàng đã là khá khoa trương, chứng minh đây là một nhà giàu có.

Nhưng nhà giàu đều dùng quan tài, không dùng chum, cho nên thứ này chắc hẳn là đồ trộm cướp. Tiếp tục mở chum thứ hai, bên trong có một hộp gỗ sơn, trạng thái vẫn được duy trì rất tốt, móc khoá bằng đồng thau, trong hộp là các loại ngọc nhiều màu sắc, có ngọc mắt mèo, ngọc bích, phỉ thuý, ngọc trai...

Có lẽ chúng dùng để xâu thành chuỗi hạt, lớp nước sơn trên hộp có con dấu của hiệu buôn tây, không nhìn ra chữ rõ ràng, chỉ có thể suy đoán.

"Có lẽ là thời nhà Thanh hoặc Dân Quốc, nhìn khuynh hướng hoa văn và đồ trang sức đều có vẻ như vậy. Vòng tay và hộp châu đều là đồ dành cho phụ nữ." Tên buôn nói: "Giá trị của châu ngọc và vòng tay đều cùng cấp bậc, có khả năng là đến từ cùng một cổ mộ, không biết có phải là đến từ nơi chúng ta muốn tìm hay không."

Theo suy luận lúc trước của bọn họ thì thi thể trong úng quan là một kẻ trộm mộ. Những vật bồi táng này có thể đến từ chính ngôi mộ họ đã trộm. Lê Thốc nghe được liền hỏi: "Đúng vậy, nếu người này là một kẻ trộm mộ thì suốt đời hắn đào bao nhiêu cái mộ, làm sao các ông biết được những đồ bồi táng này đến từ ngôi mộ các ông muốn tìm? Làm lớn chuyện lên như vậy không phải là đang đánh cuộc sao?"

"Những người này không thể là kẻ trộm mộ chuyên nghiệp, nếu trộm mộ đã thông thạo thì trong hai năm cuộc sống nhất định sẽ có cải biến. Sau khi chết những người này vẫn dùng chum táng, chứng tỏ tình trạng sinh hoạt của bọn họ lúc chết cũng không có gì thay đổi, bọn họ trộm mộ chỉ là một lần ngẫu nhiên duy nhất. Những đầu mối này cũng nói lên điều đó, thí dụ như nhiều vật bồi táng như vậy chứng tỏ bọn họ vẫn sợ hãi đối với hành động trộm mộ như cũ, vì thể phần lớn của cải trộm được vẫn không dám bán ra ngoài, mà giấu kín đến khi mình chết lại bỏ vào mộ của mình."

"Các người đang đoán bừa sao." Lê Thốc nói: "Mặc dù cũng thông nhưng chuyện như thế này không có khả năng tuyệt đối. Cũng có thể là bản thân người này vốn trường thọ, còn của cải là hắn đi cướp được."Bắt đầu viết truyện của bạn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro