Chương 2 (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỤNG ĐỘ NẢY LỬA

Luce cầm tờ thời khoá biểu, một cuốn sổ còn trắng một nửa, nửa kia cô đã ghi bài môn Lịch sử Châu Âu Nâng cao ở Dover hồi năm ngoái, thêm hai cái bút chì, cục tẩy ưa thích của cô và một cảm giác rờn rợn không mấy dễ chịu là có vẻ Arriane đã đúng về mấy lớp học ở đây.

Giáo viên là một dạng vật chất hoá vón cục các tế bào lại mà thành, những dãy bàn đơn mỏng tang xếp lộn xộn, phòng chứa đồ sát đó ngổn ngang hàng chồng hộp giấy bụi băm chất đầy lối vào.

Tệ hơn nữa là chẳng có đứa học viên nào quan tâm đến mớ hỗn độn đó. Trên thực tế, bọn họ còn chẳng buồn để tâm là đã vào lớp rồi. Bọn họ đứng túm tụm quanh cửa sổ, bên này hút thuốc, bên kia chỉnh chỉnh sửa sửa mấy cái ghim băng cực lớn cài trang trí trên áo phông. Chỉ có mình cậu nhóc tên Todd là ngồi vào bàn, lấy ngòi bút mực khắc cái gì đó loằng ngoằng lên mặt bàn. Nhưng đám học viên mới tới dường như cũng tìm được chốn dung thân giữa đám lộn nhộn này. Cam đứng giữa một đám con trai có dáng vẻ công tử trường tư thục Dover. Chắc hẳn họ là bạn thân từ hồi đầu tiên Cam đến trường Kiếm và Thánh Giá này. Gabbe thì đang bắt tay với một đứa con gái xỏ khuyên lưỡi vừa rồi cặp kè với gã trai cũng xỏ khuyên lưỡi bên ngoài kia. Luce cảm thấy ghen tị đén ngu ngốc vì chẳng đủ can đảm làm bất cứ chuyện gì ngoài việc kiếm một chỗ bên cạnh cậu Todd-có-vẻ-vô-hại.

Arriane luồn lách qua đám người, thì thầm điều gì đó mà Luce không thể nghe ra, cái gì mà công chúa thô thiển. Khi lướt qua Cam, cậu huơ tay làm rối mái tóc mới cắt của cô nàng.

"Đám bùi nhùi đẹp đấy, Arriane." Cam cười cười đắc ý, giật nghịch một sợi tóc phía sau gáy cô nàng. "Lời khen của tôi dành cho phong cách mới của cậu."

Arriane gạt mạnh tay cậu ta. "Bỏ ra, Cam. Thế còn có nghĩa: Nằm mơ đi." Rồi hất hất đầu về phía Luce. "Và cậu có thể để dành lời khen cho vật nuôi mới của tôi, ở đằng kia kìa."

Đôi mắt màu lục vụt lóe lên khi nhìn Luce khiến cô cứng người. "Chắc chắn rồi," cậu ta nói và bắt đầu hướng về phía cô đi tới.

Cậu nở một nụ cười với Luce, kẻ đang ngồi ngay đơ với đôi cổ chân bắt chéo dưới ghế và đôi bàn tay nắm chặt gọn gàng đặt trên mặt chiếc bàn chi chít những hình grafity.

"Ma mới như chúng ta nên tụ tập lại với nhau," cậu ta cất lời. "Hiểu ý tôi chứ?"

"Nhưng tôi tưởng cậu từng ở đây hồi trước rồi mà."

"Đừng tin tất cả những gì Arriane nói." Cậu ta liếc xéo qua Arriane hiện đang đứng cạnh cửa sổ, mắt nhìn họ đầy vẻ ám muội.

"Ồ không, cô ấy chẳng nói gì về cậu cả," Luce nói nhanh, cố nhớ lại xem có thật thế hay không. Một điều quá rõ ràng là Cam và Arriane không ưa nhau và tuy rằng Luce rất cảm kích chuyện Arriane dắt cô đi loanh quanh sáng nay nhưng kỳ thực cô chưa có ý định theo phe nào cả.

"Tôi nhớ khi mới tới đây . . . lần đầu." Cậu cười với chính mình. "Nhóm của tôi vừa phân tán xong thì tôi bị lạc. Tôi chẳng biết ai cả. Tôi đã không được nghe hướng dẫn những gì cần biết và phải nhờ ai đó"— cậu liếc sang Arriane—"chỉ cho biết mọi thứ."

"Gì, vậy là cậu không được hướng dẫn gì hết sao?" Luce thốt lên rồi ngạc nhiên khi nghe giọng mình mang âm điệu bỡn cợt.

Một nụ cười thoải mái quét qua gương mặt Cam. Cậu nhướn một bên chân mày nhìn cô. "Và tôi còn nghĩ không bao giờ muốn quay lại cái nơi này nữa cơ."

Luce đỏ mặt. Cô không hay dính dáng tới mấy gã du côn—nhưng nghĩ lại, chưa một ai trong số họ từng kéo bàn lại gần bàn cô, ngồi phịch xuống bên cạnh cô và nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt ánh lên sắc xanh của ngọc lục bảo. Cam lục tìm trong túi áo rồi lôi ra một miếng gảy đàn guitar màu xanh in số 44 trên đó.

"Đây là số phòng tôi. Cứ qua chơi bất cứ khi nào cậu muốn."

Màu của miếng gảy đó không khác màu mắt của Cam là mấy, và Luce tự hỏi làm thế nào cậu ta in được con số này lên đó nhưng, trước khi cô biết câu trả lời—và ai mà biết được cô muốn nhận được câu trả lời về cái gì—thì Arriane đã tiến đến vỗ mạnh lên vai Cam. "Xin lỗi đã làm phiền nhưng chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao? Hoa này đã có chủ rồi nhá."

Cam khịt mũi. Cậu nhìn thẳng vào Luce và nói, "Xem này, tôi nghĩ vẫn tồn tại thứ gọi là tự do ý chí. Biết đâu hoa của cậu cũng có mong muốn của riêng mình thì sao."

Luce há miệng muốn thể hiện chính kiến của mình, hôm nay mới là ngày đầu tiên của cô ở đây và cô vẫn còn muốn xem xét tìm hiểu tình hình. Nhưng đúng lúc câu từ hình thành trong đầu chuẩn bị vọt ra thì tiếng chuông báo vào giờ vang lên và cái tụm nhỏ quanh bàn Luce cũng giải tán luôn.

Những đứa khác nối đuôi nhau ngồi vào những chiếc bàn quanh bàn Luce, mọi chuyện cũng sớm trở nên nhạt nhẽo vì rằng Luce đang ngồi đó, hết sức nghiêm trang và đúng quy cách, mắt dán chặt vào cánh cửa. Chờ đợi Daniel bước vào.

Dù ở ngoài tầm nhìn nhưng cô vẫn cảm thấy Cam đang kín đáo quan sát mình. Cô bỗng rộn một cảm giác thích chí hão huyền—hồi hộp và rồi tự đập tan giấc mộng mới vụt lên đó. Daniel? Cam? Cô ở trong ngôi trường này được bao lâu rồi chứ, đến bốn mươi lăm phút là cùng chứ gì?—thế mà tâm trí cô đã chao đảo bởi hai người con trai hoàn toàn khác biệt. Cô phải đến ngôi trường này tất cả chỉ vì lần cuối cô thích một chàng trai đã khiến mọi chuyện trở nên tê hại, tệ hại một cách khủng khiếp. Đáng lẽ cô không nên để bản thân bị động lòng (đến hai lần) ngay trong ngày đầu nhập học như vậy.

Cô quay sang nhìn Cam, cậu ta náy mắt với cô lần nữa rồi lấy tay gạt mớ tóc loà xoà trước mắt. Bỏ màn ngoại hình sang một bên—nên thế, tính ra—quen biết cậu ta sẽ có nhiều cái lợi. Giống như cô, cậu ta cũng mới nhập trường nhưng lại từng ở đây nên biết rất rõ đường đi nước bước nơi này. Và nhất là cậu ta rất tốt với cô. Cô nghĩ về miếng gảy đàn màu xanh có số phòng của Cam trên đó, hy vọng không phải cậu gặp ai cũng phát tuỳ tiện. Họ có thể . . . làm bạn. Có thể cô chỉ cần có thế. Có thể sau đó cô sẽ không còn cảm thấy lạc lõng giữa ngôi trường Kiếm và Thánh Giá này nữa.

Biết đâu cô còn có thể tha thứ cho cái sự rành rành về ô cửa sổ duy nhất trong lớp chỉ bé bằng cái phong bao đựng hồ sơ, kết đầy mảng vôi và nhìn thẳng ra lăng tưởng niệm đồ sộ thô kệch trong nghĩa trang.

Biết đâu sẽ khiến cô quên đi mùi thuốc nhuộm nhột nhạt toả ra từ con nhỏ mắt xanh mỏ đỏ ngồi ngay phía trước cô.

Rồi có khi cô có thể thực sự quan tâm tới vị giáo viên ria mép, mặt lạnh như đít bom, đi thẳng vào lớp học, ra lệnh cho cả lớp nghiêm ngồi và đóng sầm cửa lại.

Chỉ còn lại một mẩu thất vọng thót lên trong tim cô. Nó khiến cô mất một lát để truy ra căn nguyên sự việc. Cho đến khi cánh cửa phòng sập hẳn lại, cô vẫn le lói một tia hy vọng nhỏ nhoi rằng Daniel sẽ học cùng cô tiết đầu tiên này.

Tiết học tiếp theo là gì nhỉ? Tiếng Pháp à? Cô dán mắt xuống tờ khoá biểu xem học phòng nào. Bất chợt một chiếc máy bay giấy sượt qua tờ khoá biểu, bay quá mặt bàn cô và đậu ngay dưới sàn nhà gần túi xách của cô. Cô ngó nghiêng xem có ai thấy không nhưng thầy giáo đang bận bóp vụn mẩu phấn viết viết gì đó lên bảng.

Luce hồi hộp đưa mắt liếc sang trái. Và khi Cam nhìn sang cô, cậu đáp trả bằng một cái nháy mắt và vẫy nhẹ tay hết sức phong tình khiến người cô căng lên như bóng. Nhưng cậu chẳng có vẻ gì là nhìn thấy hay để tâm tới chiếc máy bay giấy.

"Psssst," tiếng huýt nhẹ phát ra từ phía sau Cam. Chính hãng Arriane, kẻ đang hất hất hàm ra hiệu bảo Luce nhặt lấy chiếc máy bay. Luce cúi xuống với lấy nó và thấy tên mình nhỏ xíu viết bằng mực đen đang chễm chệ trên cánh máy bay. Lá thư đầu tiên của cô.

Tìm thấy đường thoát chưa?

Không hay chút nào.

Chúng ta bị nhốt ở cái lỗ này đến tận trưa đấy.

Đùa à? Luce xăm soi tờ khoá biểu của mình và khiếp đảm nhận ra ba tiết học buổi sáng của cô cùng ngụ tại lớp 1—và khiếp hơn cả là đều được dạy bởi cùng một giáo viên, thầy Cole.

Thầy dứt mắt khỏi cái bảng đen và lảo đảo lướt qua căn phòng, đến nơi thầy cần đến. Không có mục giới thiệu dành cho lính mới—và Luce thấy thật khó để quyết định xem đó có phải việc đáng mừng hay không. Thầy Cole đơn thuần đập bẹp tập giáo trình xuống từng bàn của bốn học viên mới. Và khi chiếc ghim kẹp tập giáo trình hạ cánh xuống trước mặt Luce, cô hăm hở rạp cả người xuống mà xem. Tập giáo trình đề môn Lịch sử Thế giới. Âm mưu phá vỡ Sự Diệt Vong của Loài Người. Gì thế này, lịch sử vốn luôn là môn Luce học khá nhất nhưng âm mưu phá vỡ sự diệt vong, là cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dqqwed