Chap 19: tẩu thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Albus: *biến ra súng* thử xem nào ~.

Tôi bắn súng liên tục vào 1 điểm trên bức tường, thế nhưng nó chẳng hề suy suyển, thành ra tôi vẫn kẹt như cuối chap 18.

Albus: *thở dài* có vẻ như mình cần xài cách khác thôi ~.

Tôi ngồi bệt ra đất, loay hoay coi chiếc còng trên tay và chân thay vì ráng tìm cách bất khả thi để thoát khỏi cái cái thùng hàng này từ bên trong, bởi nếu tôi chơi thuốc nổ thì e là mình sẽ chết chứ chưa nói tơi thoát ra được hay không.

Cô bé demi-fiend: anh gì ơi...

Albus: anh là albus, không phải anh gì ơi ~.

Cô bé demi-fiend: albus, anh nghĩ chúng ta có thể ra khỏi đây không...

1 cô bé với cặp sừng đen trên đầu lại hỏi tôi với khóe mắt đỏ đỏ vì khóc quá nhiều, cô bé đang hỏi tôi như 1 tia hy vọng duy nhất ở nơi vô vọng này.

Albus: well, ra thì chắc chắn sẽ ra mà ~.

Cô bé demi-fiend: thật sao!

Trước lời nói chắc chắn của tôi, cô bé ấy tròn mắt như thấy 1 hy vọng ngay trước mắt.

Albus: tất nhiên, vì họ còn phải đem chúng ta đi bán nữa mà, chứ nhốt đây hoài làm gì đâu ~.

Cô bé demi-fiend: heh... không thể nào... *khóc* waaaah!!!

Sau khi nghe lời nhận định của tôi, cô bé ấy ngày càng khóc nhiều hơn, có lẽ lời nói chân thành nhất của mình không đúng ý con bé mất rồi.

Albus: well, như anh nói thì giờ có khóc cũng chỉ thêm mệt thôi, thôi thì coi màn ảo thuật nhỏ này trong lúc ngồi chán không mấy bé? Xem anh thử bứt ngón cái này ~.

Tôi kêu lớn lôi kéo sự chú ý mấy đứa trẻ lại rồi làm trò ảo thuật, nhưng ngay khi tôi làm xong, ánh mắt bọn trẻ giờ lại trông hoảng sợ hơn.

Albus: sao thế mấy đứa?

cậu bé demi-wolf: ngón... ngón tay của anh...

albus: ngón cái anh nối lại rồi này, có gì mà mấy đứa trông sợ sệt thế?

Cô bé demi-elf: nhưng... ngón trỏ của anh... nó đang...

Nghe 1 cô bé tai nhọn nói, tôi liền nhìn thử ngón trỏ tay phải tôi, và mới sực nhớ ra ngón bóp cò súng của mình đã bị gã thủy thủ kia bắn đứt mất, và nó bị khô máu sau 1 giấc ngủ của tôi... và giờ mấy đứa trẻ còn thi nhau ngồi run sợ, lo lắng tột cùng vì thấy thứ không nên thấy, xem ra mình trấn an thất bại rồi.

Albus: well, có lẽ nên phục hồi ngón tay trước rồi tìm cách gỡ cái còng này vậy... *sực tỉnh* mà nè, mấy em bộ không thể dùng phép hay dùng sức mình phá xích này được à?

cậu bé demi-orc: em đã thử, nhưng nó quá cứng *ráng gỡ cái còng*...

cô bé demi-elf: em không tài nào dùng được phép như bình thường... không hiểu tại sao cả...

albus: vậy à ~.

Trong lúc đứa trẻ da xanh lá cùng cô bé tai nhọn đang thử làm gì đó với mấy cái còng, chúng đều phát ra ánh sáng nhẹ hình mạch dẫn màu xanh dương dọc theo phần còng tay chân đến sợi xích. Tò mò, tôi thử tập trung tinh thần lại dùng năng lực của mình tạo ra ngón trỏ mới, và nó vẫn ổn như cũ. Tôi thử gỡ cái còng hay bứt xợi xích thì nó liền phát sáng như 2 đứa trẻ đó bị. thật kỳ lạ, phép thuật lẫn xài xức đều khiến nó phản ứng, nhưng đến trò tạo ngón tay mới hay biến ra súng không có chút động tĩnh nào. Có lẽ nếu tôi ráng ngồi phân tích nó thì sẽ nghĩ ra cách mở được.

---1 giờ sau---

Albus: xong , cuối cùng đã gỡ được đống dây xích ~.

Cô bé demi-fiend: cảm ơn anh!

cậu bé demi-wolf: tuyệt quá, vậy anh có thể mở được cánh cửa luôn không!?

Albus: well, hên xui ~.

Sau khi kiểm tra, tôi nhận ra được những chiếc còng này có khả năng hút lực để kháng sức mạnh cưỡng bức muốn mở nó ra, đồng thời hấp thụ mana của người bị còng khiến họ không thể tập trung lượng mana cần thiết để thi triển ma thuật. bởi tôi không có mana trong người như mấy magus hay esper nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chiếc còng, nhờ đó tôi có thể tạo ra 1 tấm thẻ cảm ứng như chìa khóa để mở những chiếc còng, cho cả tôi mà mấy đứa trẻ demi-human cùng chung cảnh ngộ. trước điều phi thường tôi làm được, nhưng đứa trẻ càng đặt nhiều hi vọng hơn vào tôi – như người anh hùng trong mắt chúng.

Albus: nhưng giờ mở được cả cánh cửa này xong thì mấy đứa vẫn phải ngồi yên ở đây, chờ anh xử lý xong mới quay lại giúp được, không mấy gã đó anh chẳng biết sẽ làm gì đâu đấy ~.

mấy đứa trẻ demi-human: vâng!

với lời dặn dò của tôi, những đứa trẻ đều ngoan ngoãn nghe lời mà đáp 1 cách đồng thanh, xem ra kỳ này tôi trở thành anh hùng bất đắc dĩ rồi. tôi ráng hết khả năng để thử điều khiển luồn mana từ bên ngoài để mở được các thanh chốt của cái thùng hàng. Và tốn khoảng 20 phút để 4 cái chốt được mở, xem ra cách này tốn thời gian và sức tập trung phết, nhưng được việc thì vẫn ổn thôi ~.

Albus: được rồi, giờ anh sẽ đi ra tìm cách, mấy đứa ngoan ngoãn ngồi yên ở đây nếu không muốn bị mấy gã lolicon, shotacon hay boogie man bắt đi nghen ~.

cô bé demi-fiend: vâng!

cô bé demi-elf: xin anh hãy bảo trọng...

trước lời căn dặn của tôi, mấy cô bé demi-human vâng lời và nói lời chúc bình an cho tôi.

cậu bé demi-wolf: hãy hạ gục những kẻ xấu nha anh!

albus: hahaha, anh đánh không lại đâu ~.

cậu bé demi-orc: chắc chắn anh làm được mà!

cậu bé demi-dwarf: vì anh là anh hùng mà!

Albus: well, anh là thợ săn kho báu, không phải anh hùng ~.

trước những lời cô động nhiệt tình từ mấy cậu bé demi-human, tôi giơ tay phải vẫy nhẹ ngón trỏ và giữa rồi nhẹ nhàng rời thùng hàng và đóng cửa nó nhẹ nhàng lại để bắt đầu chuyến đào tẩu. nghe tiếng súng nổ ra liên tục từ trên boong tàu, có lẽ mấy gã thủy thủ đó đang giao tranh với demon, quả là cơ hội tốt để đào tẩu. vì đã biết không thể xài súng bắn nhau với họ như trong phim hành động được, tôi liền biến sẵn ra sleeping dust bắt chước được từ pixie mà hòa với nước để những cái bình nhỏ như bình xịt hơi cay mà bỏ túi. Ngay sau đó tôi lén lút tìm chỗ ẩn nấp để có thể phục kích tốt mà troll họ như mấy màn chơi khăm.

lần này, tôi lại nấp vào 1 căn phòng bên trong tàu, cũng như phòng trước là 1 căn phòng chứa cả đồng đồ, nhưng may mắn hơn là tên thủy thủ đang lục lọi đống dụng cụ mà quay lưng khỏi tôi đang bước vào cánh cửa.

(đọc tiếp chap 19 tại đây)

https://www.dropbox.com/s/rb2flxkhwi81o0x/chap%2019.docx?dl=0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro