Chương 711, 712: Phu nhân chất vấn - Phu nhân, nàng nên theo đuổi hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 711: Phu nhân chất vấn

"Trước khi thành thân không cho ngươi cùng Uyển Nhi làm cái sự việc này" Mộ Dung phu nhân sắc mặt tái nhợt, thực sự nghiêm túc nói.

"Chuyện gì?" Lưu Phong cố ý làm bộ như không biết. Nếu không rõ người, thực sự còn nghĩ hắn là thiếu nam ngây thơ

.

"Ngươi chớ giả bộ, ngươi biết rõ mà, chính là chuyện tình nam nữ lúc đó." Mộ Dung phu nhân hừ một tiếng nói: "Uyển Nhi vào đời chưa lâu, ngươi không thể làm càn. Cái tối trân quý đó, nhất định phải lưu đến thời khắc tốt đẹp nhất, ta hi vọng các ngươi hiểu được điều này. Đương nhiên nếu như ngươi tự cho hạ thân mình là phần thuộc động vật, ngươi có thể coi như hôm nay chúng ta không nói cái gì hết." Nói tới đây Mộ Dung phu nhân quay đầu nhìn Lưu Phong, ánh mắt giống như khiêu khích.

Lưu Phong nói lầm bầm trong bụng, hóa ra mọi thứ là do ngươi giáo huấn.

"Phu nhân, ta xem ra nên nói chuyện công việc a?" Nữ nhân đều không thích nói lí lẽ. Lưu Phong xem ra không muốn tiếp tục làm phiền cùng Mộ Dung phu nhân ở vấn đề này.

Mộ Dung phu nhân hừ một tiếng nói: "Không được, trước khi ngươi đem chuyện Uyển Nhi nói rõ ràng,. Ta sẽ báo cho ngươi một chuyện rất trọng đại" .

Lưu Phong đến phát điên, nữ nhân này như thế nào không kể chuyện đạo đức chức nghiệp, chuyện tinh thần chuyên nghiệp. Trước công sau tư. Nàng thì ngược lại, trước tư sau công.

"Ngươi muốn thế nào?" Lưu Phong tức giận hỏi han: "Vì cái gì ngươi lặng lẽ đi đến Phúc thành, cuối cùng là có chuyện tình báo trọng đại gì?" .

"Ngươi thực muốn biết sao?" truy cập t để đọc truyện❤

Mộ Dung phu nhân cười hắc hắc, nói: "Muốn biết, trước hết hãy làm cho ta vừa lòng." .

"Phu nhân, ngươi cũng không thể lấy việc công báo thù tư a. Vạn nhất ngươi làm chậm trễ đại sự, ta sẽ đánh vào." Lưu Phong nửa đùa nửa thật nói.

"Lưu manh, sắc lang" Mộ Dung phu nhân hừ một tiếng nói: "Ta hôm nay làm chậm trễ đó, xem ngươi đánh mông ta thế nào" .

Lưu Phong một trận buồn bực, hoàn toàn chịu thua nói: "Hảo, ta nhận thua rồi đó. Nói đi, ngươi rôt cuộc muốn như thế nào?" .

"Kì thật cũng không có gì, ta hi vọng ngươi có thể thề vĩnh viễn đối tốt với Uyển Nhi" Mộ Dung phu nhân thực sự chân thành nói.

Đáng thương tấm lòng cha mẹ. Đến là giản dị, lại là kì vọng lớn lao a.

Lưu Phong nghiêm túc gật gật, nói: "Phu nhân, ngươi yên tâm. Ta sẽ dùng sinh mạng của ta bảo vệ, che chở Uyển Nhi, tuyệt đối không để cho nàng chịu một chút ủy khuất" .

Mộ Dung phu nhân tựa hồ hài lòng với biểu lộ của Lưu Phong, gật gật đầu nói: "Thế này là được chưa? Kì thật ta là cha mẹ không hẹp hòi, ta chỉ hi vọng nữ nhân của ta hạnh phúc, chuyện tình còn lại cũng không trọng yếu" .

Ngừng một chút, Mộ Dung phu nhân nhíu mày nói: "Căn cứ theo tin tức từ nhóm Nữ nhân hoa của Khuynh Quốc, thái tử phi tựa hồ ngầm nắm giữ một cỗ lực lượng bí mật phi thường cường đại" .

Lưu Phong không đồng ý: "Thái tử phi kinh doanh đông cung hơn mười năm, trong tay nắm giữ một đội lực lượng thần bí thì có gì kì quái, thực bình thường a" .

"Trước hết ngươi để cho ta nói xong đã" Mộ Dung phu nhân trầm giọng nói: "Căn cứ vào biểu hiện điều tra, cỗ lực lượng thần bí này đang chuyển dần nhằm hướng kinh đô. Chúng ta đoán, thái tử phi sắp tới tựa hồ sẽ có hành động lớn" .

"Hành động lớn?" Lưu Phong nhíu mày hỏi: "Mục tiêu là ai?" .

"Hoa hạ đại đế!"

Theo phân tích kết quả chúng ta thu thập được, thái tử phi tựa hồ như muốn động thủ đối phó Hoa hạ đại đế.

"Không thể nào?" Lưu Phong có chút khó tin nổi: "Thái tử phi điên rồi, lão hoàng đế có bên người có Chân long vệ, có cao thủ chính gốc Thiên sư, lực lượng của nàng về điểm này." Lưu Phong xem ra, lực lượng do thái tử phi nắm giữ còn xa mới có thể xoay xử được với lão hoàng đế".

"Ngươi nhầm rồi "Mộ Dung phu nhân giải thích nói:" Theo như tình huống hiện tại, thái tử phi làm như vậy là có chuẩn bị, nàng nắm giữ lực lượng thập phần lợi hại".

"Rốt cuộc thái tử phi nắm lực lượng gì?" Hứng thú của Lưu Phong đột nhiên lại nổi lên.

"Mẫu thân chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng. "Mộ Dung phu nhân suy nghĩ một chút nói:" Chúng ta hiện nay chỉ mới biết, trong lực lượng này, hơn phân nửa là tử thi".

"Tử thi?" Lưu Phong có chút kinh ngạc.

"Không sai. Phân tích của Khuynh Quốc nói, thái tử phi có thể nắm giữ một loại phương pháp cổ xưa chi phối tử thi." Mộ Dung phu nhân giới thiệu đơn giản một chút.

"Rốt cuộc là nàng muốn làm gì?" Lưu Phong nhíu mày lẩm bẩm.

"Rất đơn giản, nữ nhân đều điên cuồng, nàng muốn trả thù. "Mộ dung phu nhân ngụ ý sâu xa nói:" Trong thời gian này lão hoàng đế năm lần bảy lượt nhục mạ thái tử phi, cho nên làm cho nàng có tâm lí trả thù. Theo phân tích của chúng ta, mục đích cuối cùng của nàng là giết chết lão hoàng đế."

Lưu Phong lạnh người một trận, nữ nhân thịnh nộ quả nhiên ghê gớm.

Thà gặp tiểu nhân còn hơn chọc giận nữ nhân.

"Không được, chúng ta phải ngăn cản hành vi điên cuồng của nàng". Bây giờ còn chưa đến lúc chết của lão hoàng đế. Nếu như lão chết, thiên hạ liền rối loạn. Lưu Phong không muốn hình thành thế cục lộn xộn quá sớm.

"Khuynh Quốc cũng nắm chắc vậy, nhưng mà với lực lượng của chúng ta ở kinh đô, tựa hồ như không thể ngăn cản hữu hiệu hành động điên cuồng của thái tử phi" Mộ Dung phu nhân sắc mặt lo âu.

Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi yên tâm, chờ ta xử lí xong. Ta sẽ tự mình quay về kinh đô tranh giành. Mặt khác, ngươi có thể cho Khuynh Quốc đem Tuyệt Sắc, Tuyệt Tình hai vị cao thủ tạm thời điều từ Phong thành về tọa trấn kinh đô. Đồng thời triệu tập võ sĩ hắc ám từ các nơi. Tóm lại, nhất định phải đảm bảo an toàn sinh mệnh cho lão hoàng đế".

"Ân, sau khi trở về ta sẽ làm theo". Đúng về chính sự, Mộ Dung phu nhân cũng không có tâm tư nói giỡn, nàng cứ thực sự trả lời từng câu của Lưu Phong.

"Mặt khác còn có một việc muốn nói cho ngươi, Trần hoàng hậu dường như có vấn đề" Ngừng một chút, Mộ Dung phu nhân còn nói thêm một việc khác nữa.

"Trần hoàng hậu? "Lưu Phong truy vấn nói:" Nàng có thể có vấn đề gì?" Lưu Phong cùng Trần hoàng hậu đã có vài lần gặp qua. Tổng thể mà nói, bộ dáng nữ nhân này cũng không tệ lắm. Nhất là đôi hào nhũ với kiều đồn, có thể nói là cực phẩm trong nữ nhân.

"Căn cứ vào điều tra của chúng ta, Trần hoàng hậu có thể là do nhân vật thế lực thần bí đặt cạnh Hoa hạ đại đế như một quân cờ" Mộ Dung phu nhân trầm giọng nói.

Lưu Phong hơi kinh hãi nghĩ thầm, chẳng lẽ là Yến vương? Trong thiên hạ, ngoại trừ Yến vương, Lưu Phong thật sự nghĩ không ra còn có thế lực nào mà nanh vuốt lớn như vậy.

"Ngươi không nghĩ đến Trần hoàng hậu cùng Yến vương có điều gì cấu kết? "Mộ Dung phu nhân lạnh nhạt nói:" Điểm này ta và tiểu tình nhân Khuynh Quốc của ngươi cũng nghĩ tới. Nhưng mà theo như xem xét tình huống trước mắt, chúng ta cũng không có căn cứ gì đích xác chứng minh Trần hoàng hậu có điều cấu kết cùng Yến vương. Đúng rồi, thái tử phi tựa hồ cũng xếp người bí mật giám sát Trần hoàng hậu".

"Khuynh Quốc từng hoài nghi, nói thái tử phi rất có khả năng biết thân phận Trần hoàng hậu ". Mộ Dung phu nhân nói tiếp:" Trần hoàng hậu từng vài lần cố ý hãm hại thái tử phi. Sở dĩ thái tử phi lần này định quyết tâm đối phó Hoa hạ đại đế, hơn phân nửa là do Trần hoàng hậu khiêu khích. Nữ nhân này không đơn giản a.".

Lưu Phong khẽ nhíu mày nói: "Tiếp tục để ý Trần hoàng hậu, sớm hay muộn cũng có phát hiện. Đúng rồi, Túc vương cùng Tĩnh vương gia bên đó có động tĩnh gì mới không?"

Mộ Dung phu nhân gật gật đầu, nói: "Túc vương tựa hồ còn mơ mộng làm hoàng đế. Trong thời gian này, hắn mượn sức nơi nơi quan viên trong triều, Hoa hạ đại đế cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhắm một mắt, thậm chí đôi khi còn có thể cố ý giúp hắn. Bất quá, người thông minh đều nói, Túc vương chính là quân cờ mà Hoa hạ đại đế dùng để kiềm chế đông cung cùng Yến vương. Đáng tiếc hắn một chút giác ngộ cũng không có. Nhưng thực ra thê tử hắn, Túc vương phi tựa hồ nhận thức thế cờ rất rõ ràng. Chính là đang âm thầm chuẩn bị đường rút lui qua nhà mẹ đẻ.".

Lưu Phong mỉm cười: "Thằng nhãi Túc vương này thật là phúc khí tốt, xem ra Túc vương phi nữ nhân này không đơn giản a".

Mộ Dung phu nhân coi thường nhìn Lưu Phong một cái, nói không vui: "Hừ, chính ngươi là tên đào hoa thứ nhất thiên hạ. Chẳng lẽ ngươi còn có thể hâm mộ thứ đã qua Túc vương".

Lưu Phong gật đầu cười, không biết xấu hổ nói: "Đó là tự nhiên" Nhớ tới mĩ nương kiều diễm như hoa như ngọc, trong lòng Lưu Phong tựa như có một cơn êm ái. Đợi khi tất cả mọi chuyện kết thúc, hết thảy nhân duyên rõ ràng, hắn sẽ đem theo nữ nhân của mình lúc bình minh dạo vườn hoa, thong dong tự tại khắp thiên hạ. Khi đó mới chân chính là thống khoái.

Đối với cuộc sống hiện tại, Lưu Phong kì thật cũng không hài lòng, ngược lại còn có chút gờn gợn ác cảm. Tranh quyền đoạt lợi căn bản không phải tính cách hắn. Chỉ vì âm soa dương thác làm linh hồn hắn xuyên thời gian nhập vào trên người tên Chu Phong quái quỉ kia, tự dưng phải gánh vác sứ mệnh lẫn cừu hận của hắn trên lưng.

Bất quá, sự tình phát triển đến bây giờ đã không còn cho Lưu Phong nửa điểm lùi bước. Chính cái đó gọi là tên đã giương cung, không thể không bắn.

Lưu Phong tin tưởng với tài hoa cùng bản lĩnh của mình, hoàn thành lời thề với Chu Phong và di chúc của phụ thân lợi hại của hắn (thái tử) cũng không phải là chuyện khó khăn.

Nếu không xấu hổ thì nói gọn một câu, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ không có quyết tâm. (Nhớ lấy mà đi cưa hoa hậu nha)

Mộ Dung phu nhân thấy Lưu Phong dõng dạc như thế, hừ một tiếng nói: "Ngươi nha. Lúc còn bé thì tốt, làm sao mà đến khi trưởng thành lại biến thành sắc lang. Ngươi có còn là mình nữa không?".

Lưu Phong hơi kinh hãi, trực giác nữ nhân thực kinh khủng.

"Hà hà, phu nhân chê cười, ta không phải ta, chẳng lẽ là ngươi?".

Mộ Dung phu nhân vẻ mặt hoài nghi: "Có đôi khi ta thậm chí cảm thấy được, ngươi khoác lên mình cả bộ da sắc lang".

"Nói tình huống Tĩnh vương gia đi nào?" Nữ nhân sở trường nhất là nói lan man không cần lí lẽ, Lưu Phong không muốn cùng Mộ Dung phu nhân lại dây dưa tiếp.

Nghe Lưu Phong hỏi chính sự, Mộ Dung phu nhân đành phải thẳng thắn nghiêm túc nói: "Bên Tĩnh vương gia tựa hồ cũng không có gì dị động, hắn mỗi ngày ngoài việc soái lĩnh luyện binh cũng không có làm sự tình gì. Hơn nữa, với bên ngoài thì không kể Hoa hạ đại đế hắn cho tới giờ bất luận là ai cũng không quan hệ".

Lưu Phong nghe vậy, khẽ nhíu mày: "Không đúng a, cuối cùng ta cảm thấy Tĩnh vương gia có gì đó không thích hợp. Chẳng lẽ trực giác của ta sai lầm rồi.".

"Trực giác? "Mộ Dung phu nhân khinh thường nói:" Nói tới trực giác, ngươi tự tin trực giác của ngươi có thể vượt qua nữ nhân sao?".

"Phong nhi, ta hỏi ngươi. Ngươi cùng tứ sư tôn ngươi xảy ra chuyện gì? "Mộ Dung phu nhân biến sắc, hừ một tiếng nói:" Ngươi đùng có nói không có chuyện gì, nói cho ngươi trực giác nữ nhân cực chuẩn".

*, mẹ vợ đại nhân, sao mà chuyển đề tài nhanh thế.

Chẳng lẽ bà thật sự đã biết chuyện tình của ta cùng tứ sư tôn?

Lưu Phong lạnh nhạt cười, đứng lên đi vài bước rồi nói: "Tứ sư tôn là sư tôn của ta, ta là đệ tử của tứ sư tôn. Sự tình của chúng ta là như vậy".

"Thật!"

Mộ Dung phu nhân vẻ mặt không tin. Nàng cũng đứng dậy, đến gần Lưu Phong nhìn hắn một cách khinh bỉ: "Thẳng thắn xem nào, ngươi cứ nói ra xem. Kì thật cái gì ta cũng biết. Về cái chuyện ám muội của các ngươi, còn muốn giấu diếm a?" Mỗi khi nhớ tới Trương Mĩ Nhân tự an ủi mình lại hô tên Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân lại cảm thấy lạnh người. Không nhân tính a, vô sỉ a, cư nhiên đem đệ tử của mình làm đối tượng tưởng tượng.

Lưu Phong hơi biến sắc, bình tĩnh nào, nàng thật sự biết không?

"Phu nhân, cơm có thể ăn linh tinh, nhưng nói thì không thể bậy bạ. Đừng cho ta và ngươi rất quen thuộc mà phỉ báng ta, ta sẽ lại bực tức. "Lưu Phong nghiêm mặt nói:" Đương nhiên, ngươi là mẹ vợ ta, ngươi vũ nhục ta, ta không phản đối. Nhưng mà ngươi không thể vũ nhục sư tôn của ta, ta sẽ không bằng lòng."

Mộ Dung phu nhân nghe vậy nao núng, hài tử này không nghĩ vẫn còn tôn sư trọng đạo. Nhưng mà sư tôn hắn, già mà bất chấp, quả thật không còn gì đáng để tôn trọng.

"Phong nhi, ngươi cũng biết tứ sư tôn ngươi." Mộ Dung phu nhân định đem chuyện Trương Mĩ Nhân tự an ủi nói cho Lưu Phong, nhưng lời lên đến miệng lại ngượng ngùng khó nói. Dù sao, nữ nhân tự an ủi đó cũng là sự thực làm cho người ta khó có thể mở miệng để nói, huống chi lúc này nàng với Lưu Phong có quan hệ là mẹ vợ con rể.

Lưu Phong nín lặng nhưng cảm thấy chột dạ. Hiển nhiên Mộ Dung phu nhân tựa hồ đã phá hiện ra chuyện gì.

"Phong nhi, ta không muốn nói thừa, nhưng có một số việc ta phải nhắc nhở ngươi. Tu chân giới tối trọng đạo sư môn. Ngươi ngàn vạn lần không thể phạm vào cấm kị a. "Mộ Dung phu nhân chân thành nói:" Ta biết ngươi trời sinh phong lưu tính, đối với chuyện tình ái nam nữ đều luôn thuận theo tự nhiên không có cự tuyệt. Nhưng mà với số ít nữ nhân, ngươi ngàn vạn lần không nên chạm tới, tỉ như."

Mộ Dung phu nhân do dự một chút, cắn răng nói: "Cũng giống như trưởng bối của ngươi, đại sư tôn."

Chương 712: Phu nhân, nàng nên theo đuổi hạnh phúc

Lưu Phong nghe vậy, cũng ko nói gì, bất quá trên gương mặt biểu hiện một chút hờn giận.

Hừ, cấm kỵ cái gì, thì sao hả? Lão tử cũng đã phạm vào, Ân quý phi, Trương Mỹ Nhân, còn có Nghê Thường, đều là bậc trưởng bối, nhưng Lưu Phong đều yêu, đều đã mần thịt.

"Phong nhi, ngươi nói cho ta biết, ngươi và tứ sư tôn của ngươi cuối cùng có quan hệ gì?" Vốn dĩ Mộ Dung phu nhân chỉ nghĩ rằng, Trương Mỹ Nhân tự mình tương tư, nhưng khi nhìn thấy thần sắc khác thường của hắn, buộc phải hỏi câu này. Cho đến giờ, nàng vẫn cho rằng đàn bà bên cạnh Lưu Phong đã quá nhiều, nhất định sẽ ko thích một người đáng tuổi mẹ của mình, đáng tiếc là, nàng ko biết rằng, có đôi khi thục phụ (phụ nữ lớn tuổi) càng làm cho người ta thích thú.

"Ta." Lưu Phong mấp mấy môi, tính nói cái gì lại thôi, dù sao đi nữa nàng cũng là trượng mẫu của mình, ai lại đem chuyện tình ái của bản thân ra mà nói chứ. Người mà, luôn phải giữ một chút thể diện.

"Phong nhi, có một số việc ta vốn ko muốn nói, nhưng bây giờ." Mộ Dung phu nhân do dự một lát rồi lại tiếp: "Trước đó vài ngày, ta vô tình phát hiện ra tứ sư tôn của ngươi đã biến ngươi thành một đối tượng ảo tưởng, và làm ra cái việc vô sỉ kia. Thật ko ngờ lại có một người sư tôn ko biết liêm sỉ là gì."

"Câm miệng!"

Nghe thấy những lời nói cay độc của Mộ Dung phu nhân về tứ sư tôn, Lưu Phong nhất thời biến đổi khí sắc, lạnh lùng nói: "Phu nhân, xin người tự trọng, đừng nói những lời xúc phạm đến tứ sư tôn của ta."

Mộ Dung phu nhân bị Lưu Phong nạt cho một cái làm hoảng sợ, nhưng cũng ko chịu yếu thế, căng vặn lại một câu: "Tại sao? Chẳng lẽ ta nói sai? Trương Mỹ Nhân là sư tôn của ngươi, nhưng nàng cũng là một trưởng bối, thế mà lại mơ tưởng đến ngươi, nàng là một kẻ vô sỉ, hạ lưu."

"Ta nói ngươi câm miệng, ngươi ko nghe thấy sao?" Lần này quả thật Lưu Phong đã rất tức giận, cho nên cũng manh động, nắm chặt lấy cổ tay, hai mắt nhìn nàng trừng trừng như ăn tươi nuốt sống.

Mộ Dung phu nhân nao nao, hừ một tiếng: "Buông tay!"

"Xin lỗi!"

Lưu Phong nhẹ nhàng nói.

"Ta làm gì sai ah, Trương Mỹ Nhân câu dẫn con rể ta, ta nói nàng ko được sao?" Thái độ của Lưu Phong đã làm cho Mộ Dung phu nhân nổi giận.

"Cả hai chúng ta đều thương yêu nhau. Nam hoan nữ ái, vốn là chuyện bình thường, tại sao từ trong miệng của ngươi lại biến chất."

"Ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự thích tứ sư tôn, điều này sao có thể? Các ngươi là sư đồ a, ko thể như thế được" Mộ Dung phu nhân kinh ngạc.

"Cái gì mà ko thể, ta và sư tôn cũng ko phải cận thân, dựa vào cái gì ko thể yêu nhau" Ở kiếp trước chỉ có quy định là cận thân (cùng dòng máu) ko thể kết hôn, lão tử và sư tôn ko cận thân, yêu nhau thì đã sao?

Lưu Phong cũng ko muốn nghĩ thêm nữa, bởi vì kiếp trước còn có quy định nhất phu nhất thê (một vợ một chồng)

Mộ Dung phu nhân giãy dụa một chút, bất lực nói: "Ngươi trước tiên buông tay ta ra." Tu vi hai người chênh lệch quá nhiều, cho dù Mộ Dung phu nhân đã tu thành nguyên anh đi chăng nữa, cổ tay vẫn bị Lưu Phong bóp rất đau.

Lưu Phong hừ một tiếng, rồi cũng buông tay Mộ Dung phu nhân và lạnh lùng nói: "Phu nhân, ta rất tôn trọng ngươi, hy vọng ngươi cũng có thể tôn trọng ta"

Dừng lại một chút để lấy hơi, Lưu Phong tiếp tục: "Nếu ngươi muốn biết, ta cũng ko giấu, ta và tam sư tôn, tứ sư tôn đều có quan hệ yêu đương, chúng ta thật tâm yêu nhau" Dù sao cũng đã biết, Lưu Phong gôm Nghê Thường vào chuyện này luôn, một lần nói cho rõ ràng.

Nghe nói thế, tâm tình vốn có chút bình tĩnh lại trở nên tức giận, Mộ Dung phu nhân nói có chút khó tin: "Còn có cả tam sư tôn, ngươi. Các ngươi sao có thể?"

"Bởi vì yêu.!" Lưu Phong trả lời rất đơn giản, chỉ một chữ nhưng đủ đế sáng tỏ tất cả.

"Phu nhân, xin ngươi tin tưởng ta, chúng ta thật sự yêu nhau." Lưu Phong tiếp tục nhấn mạnh vấn đề.

Nhìn vẻ mặt kiên định của Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân chỉ biết thầm thở dài, nhẹ nhàng nói: "Phong nhi, ta cũng rất tôn trọng ngươi, vốn dĩ ta ko muốn can thiệp vào chuyện tình yêu của ngưi, nhưng đây ko phải việc đùa, ngươi cần phải rõ ràng, các ngươi là sư đồ, nếu làm như vậy, tương lại sẽ bị Tu Chân giới cười chê"

"Hừ!"

Lưu Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Chúng ta thật tâm yêu nhau, ta ko sợ những lời đàm tiếu"

"Nếu ai dám cười, ta sẽ giết người đó" Trong Tu Chân giới vốn là cường giả vi tôn, Lưu Phong tin rằng, chỉ cần mình đủ mạnh, đủ lợi hại, còn ai dám nói bậy? Có lẽ sư đồ bọn họ còn phấn đấu yêu nhau để trở thành cường giả.

"Ngươi." Mộ Dung phu nhân biết tính cách của Lưu phong, hắn nói được là làm được, người khác cũng ko thể cản nỗi.

Nàng cũng rất rõ ràng, dưới sức mạnh cường đại, cái bất hợp lý đều trở nên hợp lý, trong Tu Chân giới là thế. Nếu là trước kia, với tu vi của nàng, nào dám nói với Trương Mỹ Nhân như thế. Nhưng bây giờ đã khác, bời vì nàng cũng đã tu thành nguyên anh, có thể ngang hàng với Trương Mỹ Nhân, khởi bào tuyến thượng, cho nên mới dám trách Trương Mỹ Nhân. Bây giờ, nếu Lưu Phong đã đủ mạng, thì như lời hắn nói, tương lai còn ai dám nói loạn?

"Ngươi thật sự muốn công khai sao?" Tâm tình của Mộ Dung phu nhân bây giờ đã trở nên yên tĩnh lại, đối diện với sự thật này, nàng vô phương thay đổi, chi bằng tiếp nhận nó, mặc dù trong lòng còn rất nhiều bức xúc, nhưng tạm thời chỉ có thể như thế.

Lưu Phong gật đầu thừa nhận, nói: "Ngay từ đầu, ta đã muốn công khai chuyện này"

"Xin lỗi, vừa nãy hơi kích động, đã làm ngươi hoảng sợ." Ngữ giọng có phần xin lỗi

"Cũng là ta ko đúng." Mộ Dung phu nhân cũng nhận lỗi về mình: "Ta ko nên trách cứ tứ sư tôn ngươi."

"Chuyện này tạm thời cứ như vậy, ngươi trở về đi, nói với khuynh thành, phái thêm người chú ý hành động của Đông Cung, Trần hoàng hậu, Túc vương và Tĩnh vương gia. Mặt khác, Tuyệt Sắc và Tuyệt Tình hai vị tiền bối khi đến kinh đô, lập tức để bọn họ vào cung, âm thầm bảo vệ lão hoàng đế. Hắn chưa đến lúc chết." Lưu Phong cũng đã bình tĩnh tâm tình, dặn dò vài câu.

Mộ Dung phu nhân gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ân."

"Phu nhân, ngươi ko giận ta chứ" Nghe thấy hào khí có phần trầm muộn, Lưu Phong nhìn về phía Mộ Dung phu nhân mỉm cười.

Mộ Dung phu nhân biết Lưu Phong muốn làm lành lại quan hệ của chính mình, cũng mỉm cười nói: "Ko có việc gì, chuyện của ngươi rất rõ ràng, ta ko muốn nói thêm gì nữa"

"Phu nhân, tuổi và địa vị ko phải là vấn đề cấm kỵ, mấu chốt là trong lòng cả hai đều có tình yêu. Kỳ thật, phu nhân, ngươi cũng nên đi tìm tình yêu đích thật cho mình, ta biết, một người đàn bà cô đơn, sẽ đau khổ đến mức nào." Điểm này, Lưu Phong cũng đã từng thấy qua, Ân quý phi, chính là một minh chứng sống, thật sự rất khổ. Cuộc sống của nữ nhân là ở cùng với một nam nhân nàng yêu. Mộ Dung Thiên đã chết, Mộ Dung phu nhân cũng nên tìm cho mình một người bạn đời mới, nếu cứ tiếp diễn như vậy, cuộc sống sẽ ko mấy hạnh phúc.

Mộ Dung phu nhân nghe vậy, thân hình run lên, trong mắt hiện ra một tia thần sắc phức tạp, thở dài nói: "Từ khi phu quân chết, tình ái trong đầu ta cũng đã chết theo, bây giờ, tất cả ý niệm của ta, chỉ có tu đạo. Giúp cho Mộ Dung thế gia phát dương quang đại."

"Phu nhân, chớ trách ta lắm lời, một người đàn bà như vậy sẽ rất đau khổ. Có lẽ bá phụ vừa mất, nên người có thể chưa hiểu được. Sau này, người sẽ có cơ hội thấu hiểu"

Mộ Dung phu nhân âm thầm cười khổ, nàng sao lại ko hiểu chứ.

Mộ Dung Thiên vừa mất, trong lòng nàng cũng cảm thấy trống rỗng, cũng ko màng đến vấn đề sinh lý nữa, chuyện của Mộ Dung gia, đã đủ làm nàng đau đầu.

Nàng biết Lưu Phong nói đúng, nữ nhân, ko thể sống thiếu người nam nhân mình yêu, chỉ là, nàng có thể theo đuổi hạnh phúc của mình được hay sao??

Đó là chuyện trước kia, bây giờ nàng cũng đã tu thành nguyên anh, nhãn giới cũng cao hơn, nếu muốn tìm một người bạn đời, thì người đó cũng phải là một nguyên anh cao thủ.

Phóng mắt ra ngoài Tu Chân giới, ngoại trừ những tiền bối lánh đời, nam nhân trong Tu Chân giới, chỉ có chưởng giáo của Huyền Tâm chánh tông là tu thành nguyên anh, nàng sao có thể chạy đến Vân Mộng Trạch để chủ động cầu thân chứ?

Hơn nữa, nàng cũng ko thích vị chưởng giáo của Huyền Tâm chánh tông, mặt khác, vị chưởng giáo kia chắc cũng đã tìm được một song tu đạo lữ rồi.

Duy chỉ có Lưu Phong trước mắt là phù hợp với yêu cầu của nàng, nhưng dù sao hắn cũng là con rể của nàng. Nàng ko dám nghĩ đến điều đó.

Nói cho cùng, nàng chính là vẫn còn một chút ghen tỵ với Trương Mỹ Nhân.

Mộ Dung phu nhân cười khổ đáp: "Cảm ơn ý tốt của ngươi."

"Phu nhân." Lưu Phong tính mở miệng nói, nhưng ko biết nên nói cái gì.

"Phong nhi, ta cũng đã lớn tuổi rồi, hơn nữa lại trong tu chân, cũng chưa chắc có người phù hợp với ta. Chuyện của ta, ngươi ko cần phải xen vào, ngươi chỉ cần đối xử tốt với Uyển nhi nhà ta, là ta đã rất hài lòng rồi" Mộ Dung phu nhân cười, nhưng trong nụ cười có vài phần sầu muộn.

Lưu Phong nhìn thấy nụ sầu tiếu, chợt rùng mình: "Phu nhân, thứ ta nói thẳng, người nên theo đuổi hạnh phúc của mình, người thân là tu chân giả, hẳn cũng biết là, tuổi tác ko có ảnh hưởng đến chuyện này, huống hồ, nếu người đứng bên cạnh Uyển nhi, nhìn cũng ko khác biệt cho lắm."

Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Nữ nhân nào lại ko thích nam nhân khen chứ

"Hỗn tiểu tử, chỉ biết nói bậy. Ngươi nha, cái miệng rất dẻo, ko biết đã có bao nhiêu nữ tử bị ngươi làm hại"

"Hắc hắc, lời ta nói đều là thật. Phu nhân thật sự xinh đẹp như hoa" Lưu Phong đột nhiên cười mờ ám: "Phu nhân, nếu người ko phải là mẫu thân của Uyển nhi, ko phải là trượng mẫu của ta, ta nghĩ có thể sẽ biến người thành thê tử của ta"

"Phi. Miệng chó đòi cạp ngà voi. Hỗn tiểu tử, ngay cả ta mà cũng dám chiếm tiện nghi a.." Mộ Dung phu nhân khinh thối một tiếng, vẻ mặt có điểm tức giận, nhưng trên mặt hiện ra một tầng đỏ hồng, xinh đẹp động lòng người.

"A a, phu nhân, lời ta nói đều là thật, phu nhân vừa thông minh lại vừa xinh đẹp như vậy, là sở cầu của ta." Lưu Phong tiếp tục "châm dầu vào lửa"

"Hỗn tiểu tử, càng ngày càng ko có quy củ. Chuyện của ta cũng đã xong, cũng nên đi, ta và Uyển nhi sẽ ở đây vài ngày, sau đó rời đi." Mộ Dung phu nhân càng nghe càng sợ những lời nói của Lưu Phong, cho nên nhanh chóng cáo từ.

Lưu Phong hắc hắc cười, nhìn Mộ Dung phu nhân đi ra khỏi cửa nói: "Phu nhân, người thật sự rất đẹp!"

Mộ Dung phu nhân trên mặt đã ửng hồng, nghe được những lời ấy, hồng càng thêm hồng.

"Hỗn tiểu tử, ngươi là một đại sắc lang!"

Lưu lại những lời này, Mộ Dung phu nhân cũng rời phòng của Lưu Phong.

Lưu Phong làm ra vẻ vô cùng nghiêm túc nói: "Ta là một người vô cùng nghiêm chỉnh đứng đắn!"

"Xú tiểu tử, ngươi thật sự là một đại sắc lang!" Đột nhiên, Bạch Khiết hiện thân, chỉ vào trán của hắn nói.

"Ngươi cũng nói ta như vậy?" Lưu Phong mập mờ cười, đột nhiên ôm lấy thân hình Bạch Khiết, đưa tay sờ loạn: "Dù sao cũng đã mang tiếng rồi, chi bằng làm luôn!"

Bạch Khiết cũng ko tránh né, tùy ý để Lưu Phong sờ loạn, hơn nữa đôi bàn tay nhỏ bé đang rờ rãm bên ngoài quần của hắn: "Tiểu tình nhân, nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi, chỉ là."

Lưu Phong cả kinh, một tay đẩy mạnh Bạch Khiết ra: "Ta ko muốn biến thành xác khô" Tuy nói là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu nhưng Lưu Phong ko cần phải vì một cành cây mà bỏ cả một cánh rừng, tương lai còn có nhiều niềm vui đang chờ hắn.

"Khi nào đến Phù Tang thần xã" Bạch Khiết đột nhiên hỏi.

"Vài ngày nữa, có việc gì sao?" Lưu Phong có chút kỳ quái.

"Thiên Chiếu rất nguy hiểm, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi sóng vai tác chiến, mấy ngày nay, ngươi đừng làm loạn, gia tăng tu luyện đi, thời gian ko còn sớm nữa, ta cũng trở về tu luyện"

.

Vân Mộng Trạch, Phiếu Miểu Cốc.

An bài tất cả mọi chuyển thỏa đáng, Thu Sương quyết định xuống núi, dựa theo kế hoạch của nàng, trạm thứ nhất ghé thăm Trương Mỹ Nhân, tiếp theo là đi tìm Lưu Phong.

Lưu Phong lần này đích xác là có một kiếp nạn, nàng phải ra tay tương trợ, nếu ko hắn sẽ gặp phiền toái ko nhỏ.

Đồng thời, Nghê Thường cũng quyết định xuống núi tìm Lưu Phong, bất quá ko đi chung lộ trình với Thu Sương.

Trước khi đi, Nghê Thường có hẹn gặp Đình Nhi, quyết định nói cho nàng biết một số việc,

"Đình Nhi, hôm nay ta phải đi, trước khi đi, ta muốn nói cho con biết một số việc, con chuẩn bị tâm lý đi.." Nghê Thường làm ra bộ dạng nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np