Chương 713, 714: Tiên tử hạ sơn - Khôi phục thánh linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 713: Tiên tử hạ sơn

Đình Nhi thấy vẻ mặt Nghê Thường nặng nề, tựa như có đại sự, không nhịn được liền khẩn trương hỏi: "Có phải là liên quan đến sự tình Phong đệ đệ?" Đình Nhi biết, nếu không liên quan đến Lưu Phong, sắc mặt của Nghê Thường sẽ không trầm trọng đến vậy.

Nghê Thường gật gật đầu.

"Nghê Thường tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi, ta đã chuẩn bị tâm lý?" , Chuyện liên quan đến Lưu Phong, tự nhiên Đình Nhi vô cùng sốt ruột.

"Đình Nhi.." Nghê Thường thoáng do dự một chút rồi nói: "Ngươi thật sự không để tâm đến quan hệ của ta và Phong nhi hay sao?" .

Đình Nhi mỉm cười: "Nghê Thường tỷ, sao ngươi lại hỏi ta vấn đề này, không phải là ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi sao? Ta làm sao để bụng chứ" .

"Nga!" Nghê Thường lãnh đạm cười, lập tức nói: "Kỳ thật, kỳ thật, Phong nhi cùng tứ muội ta cũng yêu nhau, hơn nữa bọn họ cũng đã làm chuyện đó" .

Đình Nhi nghe vậy, thoáng có chút kinh ngạc, có điều không có chút dị thường: "Nghê Thường tỷ, sự tình ngươi muốn nói với ta, chính là chuyện này sao?" .

"Ân" Nghê Thường gật đầu nói: "Ngươi sẽ không giận đó chứ? Tứ muội cũng thật là, không để lộ chút thông tin gì trước, cứ thế mà trao cho Phong nhi" .

Đình Nhi cười miễn cưỡng: "Nghê Thường tỷ, ngươi yên tâm. Ta sẽ không để ý đến đâu. Nếu ngươi lo lắng vì chuyện này, cũng không hẳn. Phong đệ quả thật có điểm hơn người, cũng là do nhãn quang của chúng ta tốt." Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Đình Nhi còn có chút ai oán, Lưu Phong đáng chết, Lưu Phong thối, đại sắc lang, cư nhiên bất động thanh sắc mà tán tỉnh hai vị sư tôn. Lại không nói ta biết. Xem sau này ta thu thập ngươi như thế nào.

"Đình Nhi, ngươi thật sự không tức giận?" , sắc mặt Nghê Thường cũng dịu đi rất nhiều.

"Đình nha đầu, kỳ thật tương lai Phiêu Miểu cốc bốn tỷ muội đều trở thành thê tử của Phong nhi, ngươi sẽ không ăn dấm chua chứ?" Thu Sương không biết từ khi nào lại hiện ra trước mặt hai người, cười cười nói.

Nghê Thường cùng Đình Nhi nghe vậy, nhất thời giật mình không thôi, đều không quá tin lời nàng.

Nghê Thường xem ra, nhị tỷ Thủy Mị Nhi là có khả năng nhất. Trước giờ quan hệ bọn họ vẫn rất tốt. Mỗi ngày nhị tỷ đều chờ Lưu Phong hầu hạ rời giường, trời mới biết được có cái gì không?

Về phần đại tỷ?

Có đánh chết Nghê Thường cũng không tin, chính nàng hiểu rõ thái độ đại tỷ Tần Thủy Dao nhất, đừng nói là nàng động lòng với tiểu quỷ Lưu Phong kia. Ngay cả tiên nhân hạ phàm cũng không thể đả động đến nội tâm vốn phong trần đã lâu của nàng.

"Ha ha, xem ra dường như không thể tin được a?" Thu Sương tràn đầy tự tin nói: "Yên tâm đi, về sau các ngươi sẽ biết" .

Nghê Thường còn có chút không tin nổi: "Thật vậy sao?" .

"Thế nào?" Thu Sương cười hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không hy vọng như vậy sao?" .

Nghê Thường lắc đầu: "Nếu quả thật như vậy, cũng không tệ, ít ra bốn tỷ muội chúng ta cũng không bị chia lìa. Chẳng qua, với đại tỷ, ta cảm thấy có chút không thể tin nổi được" .

Đình Nhi âm thầm cười khổ. Tuy rằng kinh ngạc với lời nói của Thu Sương, nhưng nàng không tỏ vẻ hoài nghi. Nàng chỉ có chút cảm khái vận đào hoa của Lưu Phong sau khi trọng sinh.

Nhớ thời điểm kiếp trước, chuyện như vậy, phỏng chừng hắn ngay cả nằm mơ cũng không nổi.

"Nghê Thường, thời gian không còn sớm. Chúng ta cùng nhau xuống núi đi" , Đang muốn phi thân đi, tâm huyết Thu Sương dâng trào, dường như cảm thấy được điều gì.

"Đợi chút đã!" .

Thu Sương gọi Nghê Thường lại, nhẹ giọng nói: "Chờ ta một lát đã, ta dường như dự tính được điều gì" .

Nói xong, hai tay nàng vội vàng bấm tay niệm thần chú, đôi mắt bắn ra hai đạo thất thải hà quang, đảo qua quét lại về phía Vân Mộng Trạch

Thu Sương khi thì chau mày, khi thì dãn ra, dường như nàng đang tìm cái gì vậy.

Nghê Thường cùng Đình Nhi lẳng lặng đứng thẳng bên cạnh nàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ước chừng qua khoảng thời gian uống chén trà nhỏ, Thu Sương thu hồi pháp quyết, đôi mắt giữa thất thải hà quang chiếu vào một chỗ bất động: "Ha ha, rốt cuộc vẫn bị ta tìm được rồi" .

Nói xong, chỉ thấy thân ảnh của nàng nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.

"Thuấn di?" Đình Nhi cùng Nghê Thường hơi kinh ngạc, lại một lần nữa kiến thức được thần thông của Thu Sương.

"Ân, không tồi, Tu Chân giới còn có người hiểu được thủ đoạn ba khỏa quy nguyên đan như vậy" . Ngay trước sự kinh ngạc của hai người Nghê Thường, thân ảnh Thu Sương lại xuất hiện tại chỗ.

Nghê Thường chú ý thấy, trong tay nàng hình như đang nắm một khối ngọc bội màu trắng.

Đình Nhi tò mò hỏi han: "Tiền bối, đây là cái gì?"

Thu Sương cười với Đình Nhi: "Đình nha đầu, về sau ngươi cũng gọi ta là Thu Sương tỷ đi. Tiếng tiền bối có chút xa lạ" .

"Đình Nhi không dám" , Thu Sương là di nương của Lưu Phong, làm sao mình gọi là tỷ tỷ được. Nếu vậy không phải là xóa đi bối phận hay sao.

"A a, có gì mà không dám nào. Ta cho ngươi thì cứ gọi, hay là ngươi nghĩ ta già lắm sao?" Thu Sương giận dữ nói.

"Một khi đã như vậy, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh." Tư tưởng Đình Nhi một nửa đến từ thời hiện đại, cũng không phải loại người quái đản. Hi hi, củ cải hoa tâm kia, lần sau gặp ta ngươi cũng phải gọi ta là a di.

"Thu Sương tỷ, đây là đồ vật gì vậy, ngươi từ đâu đem tới." Đình Nhi rất nhanh tiến nhập thân phận. (Từ cô sang chị)

Thu Sương cười thần bí: "Thứ này có liên hệ nhiều với Phong nhi. Đến mức không nên."

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Thu Sương vội kéo tay Nghê Thường nói: "Chúng ta đi!"

Sau đó, nàng nói với Đình Nhi: "Là người của Huyền Tâm chính tông, ngươi ứng phó một chút" .

Đình Nhi nhất thời hiểu ra, hóa ra ngọc bội kia là do trộm của sư môn.

"Nghê Thường tỷ, nhớ rõ lá thư này a." Đình Nhi vội vàng dặn một tiếng.

"Ân, ta biết." Nghê Thường còn chưa kịp nói xong, cả người đã bị Thu Sương mang theo cùng thuấn di.

Một lát sau, từ Hàn Nguyệt thủy đàm hạ xuống mấy đạo nhân ảnh. Đình Nhi vừa thấy mỗi người đều là trưởng bối của mình, vội nói: "Các vị đại sư tôn, các người đây là?" .

"Là Đình Nhi" , một gã lão đạo cầm đầu hướng về Đình Nhi gật gật đầu, trầm giọng hỏi: "Đình Nhi, người vẫn ở trong này đúng không? Vừa rồi có thấy người nào khả nghi đi ngang qua không?" .

Đình Nhi lắc đầu, thật thà nói: "Không có, ta vẫn ở đây, không hề nhìn thấy có người nào" .

"Thật sự?"

"Ân" Đình Nhi chăm chú gật đầu.

"Sư huynh, tặc nhân kia tựa hồ không có hơi thở, biến mất không thấy đâu." Đúng lúc này một lão giả dáng người nhỏ nhắn nói.

Lão đạo cầm đầu cẩn thận cảm ứng một phen, sắc mặt kinh hãi nói: "Khí tức đúng là tiêu thất toàn bộ. Xem ra tu vi tặc nhân không bình thường. Quên đi vậy. Đồ vật này vốn cũng không phải là vật của phái ta, mất cũng đã mất. Chúng ta đi" .

Lão giả quay đầu cười với Đình Nhi: "Nha đầu, Thiên Tâm thật sự không tệ, qua mấy ngày nữa hắn xuất quan, nhất định sẽ làm ngươi thích thú" . Nói xong câu đó, lão giả liền dẫn mọi người ly khai.

Đình Nhi khinh thường hừ một tiếng: "Thích thú thế nào?"

..

Kinh đô đế quốc, giữa Thiên thượng nhân gian biệt viện.

Từ sau lần cãi nhau với Mộ Dung phu nhân, Trương Mỹ Nhân tâm tình còn chút không vui, trong đầu luôn văng vẳng lời Mộ Dung phu nhân.

Mấy ngày nay, chính nàng cũng thường nghĩ: "Thật sự ta vô sĩ lắm sao?" .

"Tứ sư tôn, hình như ngươi có tâm sự a?" Khuynh Quốc vốn là nữ nhân tinh tế. Liên tiếp vài ngày, nàng đều thấy trong thần sắc Trương Mỹ Nhân có nét dị thường. Đêm nay, nàng cố ý dành chút thời gian đến thăm.

Trương Mỹ Nhân nghe vậy, vội vàng phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng nở nụ cười: "Khuynh Quốc, ngươi đến rồi a!" .

"Tứ sư tôn, hình như ngươi có tâm sự? Có thể nói ra ta nghe được không? Có lẽ ta có thể giúp ngươi phân ưu vượt qua?" Khuynh Quốc chủ động hỏi.

Trương Mỹ Nhân nghe vậy, thần sắc có hơi kích động, thoáng do dự một chút, lắc đầu: "Không có việc chi" .

Khuynh Quốc cười nhạt: "Tứ sư tôn, kỳ thật không cần ngươi nói ta cũng biết. Là ngươi lo lắng chuyện tình với Lưu Phong?" .

Trương Mỹ Nhân có chút khẩn trương, vội vàng nói: "Ta."

"Tứ sư tôn, ngươi cái gì cũng đều không nói, thật ra ta đã sớm biết. Ngươi yên tâm, ta ủng hộ ngươi" Khuynh Quốc thật lòng nói: "Chỉ cần các ngươi nhiệt tình yêu nhau đến cùng, những điều khác không cần lo lắng" .

Ngừng một chút, Khuynh Quốc tiếp tục nói: "Ngươi là nữ nhân, cứ yêu đi, những việc khác không cần nghĩ nhiều, nhường cho nam nhân để ý đi. Ta tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt" .

Trương Mỹ Nhân nghe vậy, đối mắt sáng lên, dường như hiểu được, cảm kích gật đầu nói: "Khuynh Quốc, cám ơn ngươi. Cám ơn vì đã nói với ta những lời này" .

"Tứ sư tôn, đừng khách khí thế. Mọi người đều là người một nhà" , Khuynh Quốc mỉm cười: "Lão công người này cái gì cũng tốt, có điều quá mức hoa tâm. Có sư tôn lo lắng về sau, ta nghĩ hắn cũng có thể thu liễm một chút" . Đối với sự đào hoa của Lưu Phong, Khuynh Quốc từ sâu trong nội tâm, thật sự cũng có chút nhân từ. Nếu cứ thế này, đại sắc lang kia e rằng còn hơn cả hoàng đế. Phải kết hợp mấy tỷ muội lại mới làm hắn hồi tâm nổi.

Trương Mỹ Nhân sắc mặt ửng đỏ, có điều lập tức trở lại bình thường. Nàng thuộc loại người thẳng tính, không có tâm kế, cũng không có lòng dạ. Dường như lúc trước, nàng chán ghét Lưu Phong, cực kỳ chán ghét; Trên mặt không có không có chút nhượng bộ. Hiện tại cũng giống vậy, thích là thích, không có làm bộ tỏ vẻ gì.

"Ân, xú tiểu tử kia đúng là diễm phúc không thôi. Chúng ta cũng nên tìm cơ hội giáo huấn hắn một chút." Trương Mỹ Nhân nửa đùa.

"Hai vị mỹ nữ, tốt! Đang nói xấu tình lang a." Hai nàng vừa mới thống nhất mặt trận, đột nhiên một đạo nhân ảnh không chút dấu hiệu xuất hiện trước mặt các nàng.

Khuynh Quốc thì không nói, nhưng Trương Mỹ Nhân là cao thủ Nguyên Anh kỳ, không kể thế hệ tu chân trước, nàng đã là cao thủ nhất giới. Tu vi như vậy, lại không có chút cảm ứng khí tức người vừa tới.

"Các hạ là ai, đêm khuya tới thăm, có mục đích gì?" Dưới tình huống chưa xác định người đến là ai, thái độ của Trương Mỹ Nhân cũng không tệ.

"Không cần khẩn trương, ta không có ác ý. Đúng rồi, vừa nghe các ngươi nói không hiềm chuyện Phong nhi có nhiều nữ nhân sao?" Người tới bỏ đi quang tráo quanh thân, hướng về hai người cười cười: "Nếu là nữ nhân quá ít, các ngươi chắc cũng vất vả." .

Khuynh Quốc theo bản năng có chút hồi hộp: "Hay là. Ngươi cũng." Nữ tử mở miệng liền nhắc đến chuyện tình Lưu Phong, lại thêm cách xưng hô thân mật, nên nàng hoài nghi nữ tử này cũng có chút tình cảm ái mộ Lưu Phong.

Nữ tử khẽ cười một tiếng, nói với Khuynh Quốc: "Không cần lo lắng, yên tâm, ta không có ý tứ gì với hắn." Ta chính là di nương của hắn a.

"A! Trong người ngươi hình như có cái gì đó, để ta xem thử?" Hiển nhiên, nữ tử phát hiện thánh linh giấu trong người Khuynh Quốc.

Không đợi Khuynh Quốc phản ứng, nữ tử đã đứng trước người nàng, một cỗ thất thải hà quang xuất hiện đem tất cả bao phủ lại.

Trương Mỹ Nhân nghĩ nữ tử có ý bất lợi với Khuynh Quốc, trong lòng khẩn trương, vội vàng xông lên, lại nghe nữ tử kia quát: "Không cần lộn xộn, ta không có ác ý. Ta là bằng hữu của Tần Thủy Dao" .

"Đại tỷ?" , Trương Mỹ Nhân nao nao, vô thức vội ngừng lại. Nhưng vẻ mặt vẫn khẩn trương như cũ, đưa cặp mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử cùng Khuynh Quốc. Chỉ cần phát hiện điều gì bất thường, nàng sẽ nháy mắt ra tay.

Một lát sau, nữ tử buông Khuynh Quốc xuống, nhíu mày kinh ngạc nói: "Không ngờ, ngươi lại là bán linh thể. Trách không được thánh linh cũng lựa chọn ngươi. Có điều nguyên âm ngươi đã bị phá, thật đáng tiếc. Là xú tiểu tử kia làm a? Đại sắc lang, sao lại không nói. Ai, quên đi, không nói nữa. Dù sao các ngươi làm cũng đã làm. Hôm nay gặp ta, coi như là duyên phận, để ta giúp các ngươi một phen, cho người này tận sức khôi phục một chút linh khi cho thánh linh đi" Nói xong, nữ tử đưa tay hướng về phía mệnh môn Khuynh Quốc, một cỗ thất thải hà quang tinh thuần, thông qua mệnh môn nàng, không ngừng cuồn cuộn tiến nhập thân thể nàng.

Chương 714: Khôi phục thánh linh

Rất nhanh, Khuynh Quốc liền ngạc nhiên phát hiện. Dưới tác dụng của cổ lực lượng kia, bản thân vẫn không thể cảm giác được thánh linh hưng thịnh lên.

Theo linh lực không ngừng hấp thu, liên hệ giữa nàng cùng thánh linh vốn cắt đứt đã lâu cũng từ từ thiết lập lại. Theo tin tức từ thánh linh truyền đến, nó đối với cổ lực lượng này tựa hồ thập phần hưởng thụ.

Trương Mỹ nhân lúc đầu cũng có chút lo lắng. Nhưng lúc này thấy trên mặt Khuynh Quốc có chút tiếu ý, mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Ước chừng, một khắc thời gian, nữ tử kia thu công, buông Khuynh Quốc ra, xuất từ trong tay áo ra một cái bình sứ nói: "Đây là bổ linh đan, ngươi cầm lấy ăn vào, không đến một tháng, thánh linh trong cơ thể ngươi sẽ khôi phục đến thời điểm cường thịnh nhất."

Khuynh Quốc rất kinh ngạc, vội vàng tiếp cái bình sứ kia, cảm kích tạ ơn: "Đa tạ tiền bối đã thành toàn."

Nữ tử xoa xoa cái trán đầm đìa mồ hôi. Lập tức mỉm cười nói: "Không cần phải khách khí như vậy, tất cả đều là người một nhà. Ta bất quá cũng chỉ là nhắc tay một chút mà thôi."

"Người một nhà?"

Trương Mỹ Nhân nghe vậy, tâm hơi động, nói vậy nữ tử này có với Phong nhi thật sự có quan hệ? Nếu không trong lời nói, cũng không nói là người một nhà.

Trương Mỹ Nhân khẽ thở dài một tiếng, tên tiểu quỷ này diễm phúc cũng thật lớn, thật sự không biết nên nói gì cho phải.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng biết ngươi đang hiểu lầm?" Nữ tử cười nói: "Tự giới thiệu một chút, ta gọi là Thu Sương, là a di của Phong nhi."

"Nhưng, Tần Thủy Dao, Thủy Mị Nhi, Nghê Thường, Đình Nhi các nàng điều gọi ta là tỷ tỷ, nếu các ngươi nguyện ý, cũng có thể gọi Thu Sương ta một tiếng tỷ tỷ." Nữ tử mỉm cười.

"Là di nương? Tỷ tỷ?" Trương Mỹ Nhân có chút khó hiểu. Làm sao có thể ngờ Lưu Phong còn có một di nương.

Khuynh Quốc cũng vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ cũng không có nghe Lưu Phong nói qua. Nhưng mà nói đi cũng nói lại, nữ tử này cũng không có ác ý gì trong lời nói. Nếu không thế nào lại không tiếc hao phí lực lượng để thức tỉnh thánh linh trong người mình.

Nghĩ đến đây, Khuynh Quốc thoáng chút do dự, vốn định kêu một tiếng Thu Sương tỷ, nhưng nhìn qua Trương Mỹ Nhân liền đánh mất ý định này trong đầu. Nếu gọi như vậy, bối phận liền loạn lên.

Trương Mỹ Nhân suy nghĩ một chút. Cũng không biết có nên gọi như vậy hay không.

"Ha ha. Về bối phận, các ngươi không cần cố kỵ làm gì, đúng rồi, các ngươi còn không biết, Đình nha đầu cùng Nghê Thường các nàng đã muốn là tỷ muội tương xứng." Thu Sương cười hắc hắc: "Ta xem không bằng các ngươi cũng xem như tỷ muội đi. Dù sao các ngươi đều là nữ nhân trong nhà của Phong nhi."

đọC truyệ

n với Ruyencuatui.net/Trương Mỹ Nhân nghe vậy. Sắc mặt nhất thời một trận đỏ ửng, chính mình dù sao cũng là sư tôn của Lưu Phong, lại bị ngoại nhân nói toạc ra quan hệ. Rốt cuộc cũng có chút ngượng ngùng.

"Ha Ha. Thẹn thùng, Tiểu cô nương thật có ý tứ." Thu Sương nhìn Trương Mỹ Nhân vẻ mặt đỏ ửng, nhãn tình bỡn cợt hướng về phía nàng phát ra, sau đó nói: "Nếu ta không nhìn lầm. Ngươi đã từng cùng Phong nhi thượng sàng? Đã như vậy, còn thẹn thùng cái gì?" .

Lời này vừa nói ra, Trương Mỹ Nhân càng không khỏi thêm thẹn thùng. Vội vàng cúi đầu, hận không thể tìm được địa phương nào mà trốn đi.

Khuynh Quốc cũng âm thầm dở khóc dở cười, Vị di nương. Không tỷ tỷ này cũng quá cường hãn. Nhất là khi trực tiếp nói chuyện, không cần lấy một điểm ẩn dụ. Như thế nào lại có thể nói là thượng sàng.

"Khuynh Quốc muội muội. Ngươi cùng Phong nhi cũng nên thượng sàng đi.. Ha ha, các ngươi cũng không sai. Ta hy vọng các ngươi nhanh sinh cho ta vài đứa tôn tử (cháu trai) mập mạp." Thu Sương có chút khát khao nói: "Ta thích nhất mang theo tiểu hài tử. Chờ các ngươi sinh hạ một lũ tiểu hài tử, Ta sẽ phụ trách chăm sóc bọn chúng, hơn nữa còn truyền cho bọn chúng bản lĩnh thông thiên, sau đó, lại cho bọn chúng đi tìm tướng công, thê tử, lại sinh cho ta thật nhiều cháu chắt, ta lại mang bọn chúng đi, sau đó."

Khuynh Quốc nhìn Thu Sương mặt tươi như hoa. Đột nhiên nghĩ tới Lưu Phong từng nói qua một câu, thân sinh dũng mãnh cũng không cần giải thích.

Vị Thu Sương tỷ tỷ này cũng thật sự là cực phẩm, tuyệt đối nhanh nhẹn dũng mãnh.

Nếu như theo cách nàng nói. Phỏng chừng không bao lâu, toàn bộ thế giới đều là con cháu của Lưu Phong.

"Ha ha, thẹn thùng, tiểu nha đầu các ngươi, thật sự chuyện gì cũng đã làm rồi, bây giờ còn thẹn thùng. Ta nói, các ngươi nhanh nhanh sinh cho ta vài đứa cháu đi."

Khuynh Quốc do dự một chút, nói: "Thu Sương tỷ, người tu chân không thể sinh con." .

"Nga?" Thu Sương run một cái, vỗ vỗ ót, nói: "Đều tại trí nhớ ta không tốt, dựa vào tu vi các ngươi, tự nhiên là không thể sinh con được. Nhưng mà đừng lo, ta tự có biện pháp."

Nói tới đây. Nàng đột nhiên lại lắc đầu: "Không tốt. Lần này lại quên mất không trộm lấy một ít Thần Long huyết." .

"Thần Long huyết?"

Trương Mỹ Nhân cùng Khuynh Quốc hơi kinh hãi, không nghĩ tới trên đời này lại có thứ Thần Long gì.

"Quên đi. Chuyện sinh mấy đứa nhỏ cũng không cần gấp, chờ lần sau có cơ hội trở về ta sẽ đem." Tiên Linh Môn cũng không phải là nơi tùy tiện ra vào, Thu Sương lần này xuống núi, cũng phải chờ đợi rất lâu mới có cơ hội. Huống hồ thời điểm lúc nàng xuống núi, trong người còn mang theo rất nhiều bảo vật, phỏng chừng Tiên Linh Môn cũng đã biết được. Cho nên thời gian ngắn như vậy, nàng cũng không dám trở về. Tuy thân phận của nàng ở Tiên Linh Môn có chút đặc thù, Thiên Linh Môn chưa chắc đã làm điều gì quá đáng với nàng. Nhưng muốn xuống núi lần nữa thì chắc sẽ khó khăn hơn nhiều.

Kỳ thật. Nàng cũng không biết, ngoài Tiên Linh Môn, còn có một nơi vẫn còn lưu lại một chút Thần Long Huyết.

"Đây là cho các ngươi, cầm lấy." Thu Sương lần này đến là vì chính sự, vì vậy còn phải đi tìm Lưu Phong. Thời gian cũng không còn nhiều.

"Đây chính là Cửu Thiên Tinh thần quyết cùng Cửu chuyển Linh Nguyên đan, mỗi người một phần." Thu Sương không giải thích nhiều mà liền đem pháp quyết cùng đan dược để lại.

Sau đó, nàng nghiêm túc nói: "Vì hài tử Phong nhi kia, trước khi diển ra Tu Chân Đại Hội, tu vi của các ngươi phải đạt đến Thiên Nhân sơ kỳ."

Trương Mỹ nhân cùng Khuynh Quốc hơi biến sắc. Giật mình hỏi: "Điều này sao có thể?"

"Không có gì là không thể, đây là tiên đan, pháp quyết là Tiên Quyết, trừ phi các ngươi tư chất quá kém cỏi, nếu không tuyệt đối không có vấn đề gì. Kế tiếp. Ta chỉ có thể ở lại nơi này 3 ngày, hướng dẫn các ngươi tu luyện, sau ba ngày, ta sẽ đi Phúc Thành tìm Phong nhi, quá trình tu luyện còn lại chỉ dựa vào các ngươi thôi." Thu Sương dặn dò.

Trương Mỹ Nhân cùng Nghê Thường bước chân vào con đường tu luyện, tu thành nguyên anh, tương đương với việc bước vào đại môn của giới tu chân, với sự trợ giúp của Thu Sương cùng Pháp Quyết, Linh Dược phụ trợ, vấn đề không lớn.

Khuynh Quốc tuy tu vi còn kém một chút, nhưng trong người còn có thánh linh, có đồ vật này, cũng không có gì phải lo lắng.

Khuynh Quốc có chút lo lắng hỏi: "Thu Sương tỷ, Lưu Phong sẽ không có việc gì chứ?"

Thu Sương gật gật đầu nói: "Quả thật có chút phiền phức. Nhưng giờ vẫn khó nói trước, mặc kệ như thế nào, phòng ngừa chu đáo vẫn tốt hơn, các ngươi tăng thêm chút thực lực, an toàn của Phong nhi cũng bảo đảm hơn một chút. Sự thể như thế nào, ta không có thời gian giải thích, một thời gian nữa, tin rằng Tần Thủy Dao sẽ đưa tin nói cho các ngươi rõ ngọn nguồn.".

"Tốt lắm, việc này không nên chậm trễ. Chúng ta bắt đầu tu luyện thôi." .

Cứ như vậy, Khuynh Quốc cùng Trương Mỹ Nhân trong lúc hồ đồ đã bị Thu Sương lôi kéo vào tu luyện.

..

Lưu Phong cùng đám thuộc hạ đã quét sạch toàn bộ dư nghiệt của Ngô Chí Vinh tại Phúc Thành, đưa Phúc Thành đi vào nề nếp.

Trong lúc tích cực chuẩn bị công chiếm thành trì, Lưu Phong đã tích cực thu thập tài liệu về Thiên Chiếu và thần xã, chuẩn bị cùng Phỉ Nhi công chúa thực hiện hiệp nghị.

Mấy ngày này, Phỉ Nhi Công chúa cùng quỷ đòi mạng giống nhau, cơ hồ là một ngày thúc giục ba lượt.

"Chủ nhân, ngày mai được không?" Phỉ Nhi công chúa vì muốn Lưu Phong động lòng, cố ý thay một bộ phục trang thật xinh đẹp, hướng Lưu Phong

"Hừ, ngày mai không được, còn phải xem biểu hiện của ngươi ngày hôm nay." Lưu Phong cười hắc hắc, đi ngang qua, thuận tay phát vào đồn bộ nữ nhân này một cái, nói: "Đồ quấy nhiễu này. Nếu ngươi làm cho ta thích, có lẽ ta sẽ xem xét xuất phát sớm một chút."

"Chủ nhân yên tâm. Nô gia nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt." Nói xong Phỉ Nhi công chúa liền bỏ đi phục trang trên người, chỉ còn lại nội y nơi hạ thân.

Tiện nhân, Cao Lệ bổng tử quả là ti tiện.

Lưu Phong ám muội cười cười, chỉ vào hạ thân mình, Phỉ Nhi công chúa hiểu ý, vội vàng giải khai khố tử Lưu Phong, dúi đầu vào giữa hai chân hắn.

"Ha ha, tốt lắm," Lưu Phong điểm vào trán Phỉ Nhi công chúa một cái, ý bảo nàng đứng dậy.

Phỉ Nhi bập môi, tự hồ có phần luyết tiếc, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn Lưu Phong nói: "Chủ nhân, người không thoải mái sao?"

"Ha ha. Tốt lắm!" Nói xong, bàn tay to của Lưu Phong đã từ eo Phỉ Nhi tiếng vào, thô bạo đem nội y còn lại trên người Phỉ Nhi kéo xuống, Phỉ Nhi ngoan ngoãn nhấc một chân lên, đem nội khố cởi ra, rất nhanh, một cơ thể xích lõa đã đứng trước mặt Lưu Phong.

Nói thật, Lưu Phong không có sở thích đối với nội y, nếu so sánh, hắn thích thân thể trần trụi hơn.

«Chủ nhân, yêu ta đi..» Phỉ Nhi biết Lưu Phong thích nữ nhân trên giường hắn biến thành dâm phụ, lập tức đứng lên chủ động câu dẫn.

Lưu Phong phát ra một nụ cười dâm đãng, nâng hai má nữ nhân trước mặt, bắt đầu hôn lên đôi môi của nàng.

Rất nhanh. Trong phòng truyền đến tiếng hôn cuồng nhiệt, cùng Phỉ Nhi dồn dập thở dốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np