Chương 963, 964

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 963: Tuần Thiên Sứ giả hôi phi yên diệt, Thu Sương Tiên tử ý loạn tình mê

"Nói bậy, ta tin tưởng vững chắc là cuối cùng thắng lợi nhất định sẽ thuộc về ta."

Bạch Huyền Y lạnh lùng cười, trong nụ cười dường như có vài phần mất tự nhiên. Hiển nhiên lời của lão chưa chắc đã là thật tâm.

Lưu Phong cười ruồi, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, nhưng tay hắn đã lặng lẽ đặt lên kiếm, chờ đợi cuộc chiến kinh người với Bạch Huyền Y.

"Hãy bớt nói nhảm đi, ta cho ngươi hiểu biết thêm một chút về Tử Sát thần kiếm đích thực—" Tay Bạch Huyền Y chậm rãi nâng lên, cũng không thấy làm gì thì trong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm màu tím. Hình dung với bộ dáng của Thiên Tâm thì dường như không sai biệt lắm, nhưng trong đó sát khí lại cao hơn mấy lần.

Lưu Phong nghiêm nghị nói: "Thiên Tâm bị ngươi lừa?"

"Không liên quan đến chuyện của ngươi. Chịu chết đi." Bạch Huyền Y nói xong câu đó, cả người đột nhiên bật lên, Tử Sát thần kiếm mang theo kình khí khiếp người cuồn cuộn quét tới. Thân hình lão cực nhanh giống như tia chớp, kình phong của Tử Sát thần kiếm quay tròn bao trùm chặt chẽ không gian chung quanh.

Lưu Phong không chút kinh hoảng, ngay khi mới nói chuyện thì hắn đã thúc giục Nguyên Anh lực của mình bố trí lớp phòng ngự mạnh mẽ ở quanh người.

Bạch Huyền Y cảm nhận được sự tồn tại lớp phòng ngự của Lưu Phong thì cười khấy rồi lại tăng thêm lực. Tử Sát thần kiếm sắc bén đã thành công xuyên qua lớp phòng ngự của Lưu Phong.

Lưu Phong khẽ nhíu mày, dường như thật không ngờ Tử Sát thần kiếm của đối phương lại có kình lực cường đại như vậy. Hắn không hề chần chờ, thân thể nghiêng về phía trước Hạo Thiên kiếm chắn ngang không trung.

Kiếm thế oai nghiêm của Hạo Thiên kiếm hoàn toàn xuất ra, kiếm phong vạch ra một quỹ đạo phún xuất ra tử kim sắc (vàng tím) kiếm quang.

"Ầm vang—!"

Theo một tiếng nổ mạnh vang dội, hai thanh kiếm va chạm vào nhau làm bắn ra vô số đốm lửa, khí lãng ngập trời. Thân hình Lưu Phong và Bạch Huyền Y cùng nhoáng lên mỗi người bật về một phía.

Chỉ mới giao thủ một hiệp, cả hai bên đều không dám coi thường nhau, ngay từ đầu liền dốc toàn lực ra tay.

"Sát—!" Một đạo tử sắc (màu tím) kiếm ảnh cắt qua không trung. Bạch Huyền Y đã động thủ, liền không hề giữ gìn. Lão lựa chọn chủ động tiến công để dưới sự chứng kiến của Chí tôn Tiên Linh môn mà đánh chết Lưu Phong là thời cơ tốt nhất. Hôm nay cho dù lão giết Lưu Phong thì Thu Sương cũng không làm gì được lão.

Bởi vì đây trận quyết chiến công bằng.

"Thật là kiếm thế lợi hại—!" Lưu Phong ngầm kinh ngạc. Đối với thực lực của Bạch Huyền Y, hắn không dám có nửa điểm xem nhẹ. Dù sao người ta cũng là Tuần Thiên Sứ giả.

Trong tràng tiếng nổ mạnh ở hiện trường, hai người giữa không trung đã giao chiến mười mấy hiệp. Theo những gì được thấy trước mắt thì chưa ai làm gì được ai.

Bạch Huyền Y do kinh hãi lại vung Tử Sát thần kiếm, hai thanh kiếm lại chém vào nhau giữa không trung. Những sóng khí mạnh mẽ khiến hai người đồng thời bật lại phía sau vài bước.

Sau khi Bạch Huyền Y đứng vững chỉ thấy sắc mặt dữ tợn, tóc dài tung bay, hai mắt trợn ngược đỏ đòng đọc, sát ý trong ánh mắt cũng không thèm che dấu.

"Đi chết đi—!"

Bạch Huyền Y cả giận quát lên, Tử Sát thần kiếm trong tay xé gió xuất ra. Trong không khí lập tức vang dội âm thanh như phá vỡ không gian.

Trong lòng Lưu Phong chấn động, dưới nỗi sợ hãi dường như hắn thấy một con quái thú đang nhe nanh múa vuốt nhằm vào mình đánh tới. Không gian bốn phía dường như cũng không cách nào chịu nổi áp lực của kiếm thế nên không ngừng phát ra tiếng vang quái dị.

Đúng lúc này, tử kim sắc kiếm quang xuất hiện trong không trung. Đột nhiên tăng lên thành một đạo kiếm thế mạnh mẽ hơn ngăn cản Tử Sát thần kiếm của Bạch Huyền Y.

Hạo Thiên kiếm, Tử Sát thần kiếm lại giáng vào nhau. Cánh tay cầm kiếm của Bạch Huyền Y có hơi run rẩy, nhưng lão cắn răng kiên trì chống lại cho dù cánh tay lại có chút run lên.

"Xẹt xẹt—!" Bất đắc dĩ mà Bạch Huyền Y đành phải vội vàng lui ra phía sau hai bước, mới có thể đứng vững.

Lưu Phong bên này cũng lui lại mấy bước mới đứng vững. Tuy nhiên tình huống của hắn rõ ràng so với Bạch Huyền Y khá hơn. Dù sao hắn có Thất Anh tuần hoàn nên Nguyên Anh lực liên miên trút vào không dứt. Vì thế cũng không xuất hiện tình trạng kiệt lực.

Thét dài một tiếng, Lưu Phong nhanh như chớp áp sát vào.

Bạch Huyền Y giật mình, hắn cảm thấy kiếm thế nhát chém này của Lưu Phong mạnh hơn hẳn lúc nãy. Kiếm quang vô biên đang mãnh liệt ập tới bao trùm chặt chẽ cả người lão.

"Tê—!" Kiếm quang Lưu Phong thành công đâm xuyên qua lớp phòng ngự của Bạch Huyền Y. Bạch Huyền Y kinh hãi vội vàng lùi lại. Dù vậy thì cánh tay phải cũng vẫn bị một vết thương nhỏ phun ra máu tươi.

Cánh tay bị thương khiến Bạch Huyền Y cảm thấy một cơn giận dữ trước nay chưa từng có. Lão nổi giận gầm lên một tiếng, tập hợp lực lượng toàn thân vung kiếm nghênh chiến.

Đánh nhau đến giờ Lưu Phong đã nắm chắc thắng lợi, hắn thấy Bạch Huyền Y liều lĩnh lao lại thì trên mặt hiện lên một nụ cười lãnh đạm.

"Đáng giận, không ngờ ngươi lại làm ta bị thương-" đọC truyện cùng yencu

atui.net.

"Oanh."

Mũi kiếm hai người lại giao nhau, Bạch Huyền Y kêu lên một tiếng đau đớn, lui nhanh vài bước mới có thể đứng vững được.

Lưu Phong tuy rằng cũng lùi một bước, nhưng vẻ mặt hắn không thay đổi gì mà vẫn hồng hào như trước.

Thừa dịp Bạch Huyền Y có vẻ bối rối, Lưu Phong vọt tới. Hắn toàn lực thúc dục Thất Đại Nguyên Anh lực và Tử Hư Chân Long khí đều rót hết vào Hạo Thiên kiếm rồi nhanh như chớp đâm thẳng vào Bạch Huyền Y.

Công kích nhanh như vậy có hiệu quả là ngay lập tức xuất hiện cơ hội gần như hoàn mỹ để nắm chắc phần thắng. Bạch Huyền Y căn bản là không kịp né tránh. Rơi vào đường cùng, lão đành phải vận hết lực lượng toàn thân để chống cự.

Thu Sương lập tức liền thấy căng thẳng, hai người này hoàn toàn là dốc tất cả lực lượng để giao đấu làm cho có thể xảy ra tình trạng lưỡng bại câu thương.

"Ầm vang—!"

Hai người hóa thành hai Đạo Quang ảnh, hung hăng dập vào nhau. Sóng bùng nổ khiến cho mọi cây cột trong đại điện đều bị dội vào. May mà mỹ phụ kịp thời ra tay mới khống chế được dòng khí cuồng loạn lan ra bốn phía.

Trong vụ nổ mạnh, Hạo Thiên kiếm trong tay Lưu Phong nương theo sóng khí xuyên thẳng vào làm thủng ngực Bạch Huyền Y bắt lão phải đền những tội ác đã gây ra khi còn sống. Mà hắn cũng bởi vì không quan tâm đến bản thân nên bị sóng nện xuống mặt đất, từ trong miệng thổ ra máu tươi tử kim sắc rồi bất tỉnh nhân sự.

Lưu Phong chịu thương thế cũng không nhẹ, tuy rằng cũng không lo ngại nhưng không phải có thể bình phục tức khắc. Thu Sương không để ý lời Sư tôn phản đối, cứ đưa Lưu Phong mang về khuê phòng của mình cẩn thận chăm sóc.

Vài ngày sau, thương tật của Lưu Phong dần dần khỏi hẳn. Tuy nhiên hắn không hề dự tính chuẩn bị rời đi. Dường như hắn đã có thói quen mỗi ngày được Thu Sương chăm sóc.

"Phong nhi, hôm nay tốt hơn nhiều không?" Thu Sương đẩy cửa phòng, đi tới ngồi ở trên mép giường lo âu hỏi.

"Di nương. Phong nhi tốt hơn nhiều, cảm ơn người mấy ngày nay trông nom." Lưu Phong kích động nhào vào lòng Thu Sương, hắn nửa quỳ để mặt úp vào hai trái đào tiên căng mọng của Thu Sương, còn hai tay ôm quanh eo nữ nhân.

Thân mình Thu Sương khẽ run lên, dường như hơi khó tiếp nhận thể hiện của Lưu Phong, dù sao thân phận hai người cũng là như vậy. Nhưng Lưu Phong lại tuyệt không để ý, hắn tựa như làm nũng gối đầu lên đùi ngọc của nữ nhân, hai tay vẫn ôm chặt lấy eo của nàng.

"Phong nhi. Mau đứng lên, còn ra kiểu dáng gì nữa." Thu Sương có chút thẹn thùng, nàng cảm giác được một luồng nhiệt đang từ trên đùi mình dâng lên.

Lưu Phong cũng không đáp ứng. Hắn cố ý giả ngây thơ để không đứng dậy. Hơn nữa kia bàn tay vốn ôm quanh eo nữ nhân cũng từ từ bắt đầu trượt xuống đặt trên đồn bộ nữ nhân rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn.

"Ân—!"

Thân thể mềm mại của Thu Sương run lên không thể kìm được mà hừ nhẹ thành tiếng. Mặt ngọc cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh, một màu đỏ xấu hổ lập tức liền phủ kín gò má.

"Các ngươi đều ở đây, sư tỷ, thân thể của người không thoải mái sao? Tại sao mặt của người đỏ rực như vậy." Đúng lúc này, Thủy Nhược Hàn đi đến, nàng phát hiện sư tỷ không ổn nên trong đôi mắt lo lắng pha trộn thêm vẻ nghi hoặc.

Lưu Phong phản ứng cực nhanh, hắn thấy Thủy Nhược Hàn tiến vào thì vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.

Thấy Lưu Phong đang ngủ ở trong lòng sư tỉ, Thủy Nhược Hàn lập tức gắt giọng: "Ngươi thực là biết hưởng thụ, còn rúc vào trong lòng sư tỉ mà ngủ, không biết là làm sư tỷ mệt mỏi." Nói xong, Thủy Nhược Hàn liền tiến lên định đánh thức Lưu Phong.

"Cứ để Phong nhi ngủ đi, hắn đã bị thương nhiều ngày vừa mới khá hơn một ít." Vẻ mặt Thu Sương đầy yêu thương mà ngăn cản Thủy Nhược Hàn hành động.

Thủy Nhược Hàn hơi run một chút lại lập tức nói: "Nếu không thì đặt hắn ở trên giường cũng được"

"Không sao, hắn không chịu rời ta" Thu Sương mỉm cười nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh là ngàn vạn câu hỏi còn trong lòng thực hỗn độn. Với việc Lưu Phong xâm phạm nàng thì sao nàng có thể không biết. Có điều sư muội ở đây làm nàng khó mà nói hắn được. Hơn nữa, vừa rồi Lưu Phong xâm phạm lại khiến nàng cảm nhận được rất rõ ràng một niềm vui sướng từ trước tới giờ chưa từng được hưởng thụ.

Lưu Phong thấy Thu Sương di nương cố ý che dấu gỡ tội cho hành động của mình thì trong lòng đã tính toán âm thầm đưa tay luồn dưới gấu váy nữ nhân chui vào bên trong, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.

Dần dần ánh mắt Thu Sương bắt đầu trở nên mơ màng. Thủy Nhược Hàn càng cảm thấy được kỳ quái, dường như sư tỉ có việc dấu mình. Có điều trong khoảng thời gian ngắn cũng không tiện mở miệng hỏi.

"Sư tỷ. Phong nhi giết chết Tuần Thiên Sứ giả, bề trên có thể trách tội. Tuy nhiên Sư tôn nói, việc này người sẽ xử lý để tỉ khỏi lo lắng. Tuy nhiên, ý của Sư tôn là Phong nhi bên người có nhiều nữ nhân quá" Thủy Nhược Hàn có ý khác nên nhìn thoáng qua Thu Sương mà nói.

Thu Sương đang định nói chuyện, đột nhiên thấy phải đề phòng. Hai chân đột nhiên căng cứng kẹp chặt tay Lưu Phong ở giữa, không cho hắn thực hiện được. Tuy nhiên Lưu Phong cũng không nghĩ đến việc từ bỏ mà bàn tay muốn ngọ nguậy vỗ về chơi đùa nơi đó.

Thu Sương mặt đỏ như gấc, muốn mở miệng răn dạy nhưng lại ngượng ngùng, hơn nữa cơn tê dại giữa hai chân cũng làm nàng có vẻ khó lòng chịu nổi.

Bởi vì Lưu Phong quay lưng về phía Thủy Nhược Hàn, cho nên căn bản là nàng không biết Lưu Phong đang làm mấy chuyện xấu. Nay thấy sư tỷ đỏ mặt thì lại nghĩ là tỉ đã hiểu ý tứ trong câu nhiều nữ nhân của mình.

Lưu Phong lại cho là dù kích thích như vậy nhưng có Thủy Nhược Hàn ở đây thì Thu Sương di nương tuyệt đối không dám mở miệng, hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ phấn khích.

Thu Sương dưới tình thế cấp bách, đành phải truyền âm nói với Lưu Phong: "Phong nhi. Hôm nay không được. Đừng để cho sư muội thấy được."

Lưu Phong nghe vậy, biết là có triển vọng thì lúc này mới từ bỏ.

Khi tay Lưu Phong dời đi thì trong lòng nàng đột nhiên lại có cảm giác mất mát, khiến cho nhịp tim đập loạn. Nàng thậm chí cảm giác được hai chân mình đã xuất hiện một chút ướt át, một cảm giác trống rỗng.

Lưu Phong vùi đầu trong lòng nữ nhân nên có thể rõ ràng cảm nhận được sự căng thẳng của nàng. Hắn âm thầm bật cười, với kinh nghiệm của mình mà xét thì e là Thu Sương di nương cũng có chút động tình. "Sư muội, giờ cứ để ta chăm sóc cho Phong nhi, có việc gì chúng ta sẽ nói sau. Chờ khi vết thương của hắn khỏi thì ta sẽ đưa hắn đi." Thu Sương cảm thấy trong tình huống như vậy, nếu Thủy Nhược Hàn tiếp tục ở lại thì nàng thật không biết nên làm gì bây giờ?

Thủy Nhược Hàn thấy vẻ mặt sư tỷ khác thường, suy nghĩ một chút gật đầu nói: "Được rồi, vậy muội đi trước, có việc nhớ báo cho muội biết."

Đợi cho Thủy Nhược Hàn đi khỏi, lá gan Lưu Phong lập tức to lên. Bàn tay lại nhằm giữa hai chân nữ nhân xâm nhập. Hơn nữa với tốc độ như chớp đã để ngón tay ở chỗ riêng tư của nữ nhân.

Thu Sương định bắt dừng lại nhưng mà đã không kịp nữa rồi. Bởi vì theo sự linh hoạt của ngón tay Lưu Phong, một làn sóng khoái cảm đang không ngừng xâm chiếm cả bộ não lẫn suy tư của nàng. Sự rụt rè và ngượng ngùng của nàng đang bị trận kích tình nóng bỏng chậm rãi hòa tan.

Sau khi cảm thấy sự thay đổi của nữ nhân, trong lòng Lưu Phong cũng kích động hẳn. Hắn thay đổi tư thế, mặt khác một tay cũng đưa về phía bộ ngực sữa của nữ nhân.

Cho dù cách lớp yếm ngực, nhưng Lưu Phong vẫn cảm nhận được hai nụ hoa đang chậm rãi dập dình.

"Không được. Chúng ta không thể như vậy." Trong lòng Thu Sương có chút mâu thuẫn, cùng lúc nàng thích thú với sự vuốt ve như vậy, nhưng mặt khác lại e ngại với thân phận của mình. Tuy nhiên âm thanh run rẩy của nàng như đã hết hơi, hơn nữa thân thể không hề có chút kháng cự.

Thu Sương xấu hổ giống như thiếu nữ khát khao không còn ghìm giữ nổi nữa, những kích động thực sự từ đáy lòng khiến ánh mắt của nàng trở nên mơ màng.

Lưu Phong vừa vuốt ve, vừa tích cực tìm cớ biện minh cho việc xâm phạm di nương.

Vậy hắn nghĩ như thế nào?

Suy nghĩ của hắn a, việc hắn xâm phạm di nương, chủ yếu có mục đich quan trọng là vì song tu, là vì tăng cường tu vi của mình. Cũng là để bảo vệ an toàn cho những người mà hắn quan tâm để vượt qua Đại kiếp nạn.

Chương 964: Nước chảy thành sông

"Làm điều này không bởi vì mình háo sắc. Chỉ là vì tu luyện, là muốn tăng tu vi, là để đối phó tốt hơn với Đại kiếp nạn." Sau khi Lưu Phong tìm được cớ cho mình thì trong lòng liền không còn gánh nặng nữa. Ánh mắt trở nên nóng bỏng nhìn Thu Sương lòng tràn đầy ngượng ngùng mà tim đập không thôi. Nhưng lại vang lên: "Sư tỷ, Sư tôn cho gọi đến, nói là có chuyện trọng yếu muốn nói."

Trong lòng Thu Sương lập tức chấn động, dục vọng trong nháy mắt bị dập tắt. Nàng vội vàng đẩy Lưu Phong ra rồi rời đi mà như chạy trốn.

Nhìn theo bóng dáng di nương mà Lưu Phong nở nụ cười mờ ám: "Sớm hay muộn sẽ là của ta." Nếu không phải là Thủy Nhược Hàn xuất hiện thì Lưu Phong nắm chắc hiện tại đã thu được di nương Thu Sương rồi.

Đến tận khi vào tới đại điện, Sư tôn thấy sắc mặt Thu Sương ửng đỏ, ánh mắt hơi hơi khép lại liền biết được đầu đuôi trong đó. Nàng thầm than thở còn trong lòng biết đệ tử này của mình đã động phàm trần. Không bằng cho đi xuống trần rèn luyện một phen. Trên thực tế, sau khi nàng có thể rơi lệ cũng đã chứng minh là nàng và Lưu Phong có cùng duyên phận và số mệnh. Giọt nước mắt đó đã hoàn toàn hòa tan thần khí mà nàng ngưng tụ nhiều năm ở trong người. Nếu không cho dù là khiêu khích tới cỡ nào cũng không có khả năng khiến thân thể của nàng có phản ứng gì.

"Thu Sương, mấy ngày nữa thì con và Phong nhi cùng nhau rời khỏi đây" Sư tôn lãnh đạm nói một câu.

Thu Sương trong lòng căng thẳng liền nghĩ là Sư tôn tức giận vội vàng nói: "Đều là đệ tử không tốt, thỉnh sư tôn trách phạt."

"Thu Sương không phải căng thẳng, con có còn nhớ lời thề trước khi con đến với chúng ta sao? Khi mà con rơi lệ thì cũng là lúc con phải rời đi. Tiền đồ của con thuộc về Lưu Phong, ta cho phép các con rời đi. Còn về chuyện hắn giết chết Tuần Thiên Sứ giả thì có ta đủ sức gánh chịu, các con cũng không cần lo lắng. Chờ sau khi các con rời đi thì ta và Nhược Hàn cũng phải lên chín tầng trời. Hy vọng trong tương lai chúng ta còn có thể gặp mặt. Được rồi, đến đây đã cạn lời, con đi đi."

Thu Sương sửng sốt một chút, dường như có chút ngẩn người, Thủy Nhược Hàn bên cạnh đi tới khẽ lắc nàng cười nói: "Sư tỷ chúc mừng tỉ—"

"Nhược Hàn, chúng ta đi—!" Sư tôn pha chút thâm ý nhìn thoáng qua Thu Sương cười nói: "Dưới Đại kiếp nạn, chỉ có Phong nhi mới có thể bảo vệ con" Nói xong, nàng cùng Thủy Nhược Hàn liền cùng nhau biến mất.

Thu Sương phục hồi tinh thần lại, cẩn thận ngẫm lại lời Sư tôn nói, trong lòng dường như hơi nghĩ ra liền thẹn thùng không thôi.

Mấy ngày kế tiếp, Thủy Nhược Hàn cùng Sư tôn quả nhiên đều không có lại xuất hiện. Lưu Phong càng thêm không kiêng nể gì luôn lợi dụng các loại cơ hội khiêu khích Thu Sương. Từ lúc ban đầu chỉ vuốt ve ngoài quần áo rồi đến hôn môi, quan hệ hai người đã phát triển về bản chất.

Sau hai ngày, Lưu Phong thậm chí còn từ dưới váy Thu Sương đi về phía hạ thân của nàng. Lần đầu tiên chạm thẳng vào chốn riêng tư của Thu Sương, quả là ướt sũng khiến hắn thiếu chút nữa đã xử được Thu Sương. Tuy nhiên cuối cùng vẫn bị Thu Sương bắt dừng lại. Tuy nhiên Lưu Phong biết phòng tuyến trong lòng di nương Thu Sương đã từng bước từng bước bị sụp đổ.

Sự thật cũng là như thế, dưới sự đụng chạm và khiêu khích liên tục, suy nghĩ của Thu Sương cũng không ngừng biến hóa. Từ lúc ban đầu chỉ là hưởng thụ bị động, bây giờ đã thành sự mong muốn chờ đợi.

Ngay đêm qua nàng còn nằm mơ thấy mình và Lưu Phong ở cùng một chỗ. Nàng mơ mình bế Lưu Phong về lại tự mình cho hắn uống giống hệt tiểu thê tử dịu hiền. Kỳ thật Thu Sương sớm biết vết thương của Lưu Phong đã khỏi hẳn. Hắn đang cố ý giả bệnh để không đi. Nhưng mà nàng cũng không nói thẳng ra. Mấy ngày nay nàng đã có thói quen chăm sóc cho Lưu Phong.

Quả là nhạc vui chan hòa.

Sau khi uống xong bát canh tuyết liên, vẻ mặt Lưu Phong mờ ám nhìn di nương. Đột nhiên hắn quang tay ôm ngang eo nàng, nói thật chân thành nồng nàn: "Thu Sương di nương, Phong nhi yêu người, Phong nhi muốn người—!"

Thu Sương không nghĩ Lưu Phong lại thổ lộ thẳng như vậy, trong lòng có chút vui sướng, lại cũng có chút thẹn thùng. Tuy rằng trong lời Sư tôn đã nói rõ.

Nhưng mà nàng còn có chút cố kỵ với thân phận hai người. Nhất là sau khi nghĩ đến Lam Thi Kỳ thì trong lòng nàng lại cảm thấy là lạ.

Nàng vừa định mở miệng thì không nghĩ đôi môi nóng bỏng của Lưu Phong đã hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Nụ hôn nồng nhiệt của nam nhân lập tức đưa nàng đến một tình cảnh thật kỳ diệu.

Đầu lưỡi Lưu Phong linh hoạt luồn lách trong miệng nữ nhân, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương không ngừng mút vào. Chẳng bao lâu sau đã làm tan sự rụt rè của Thu Sương. Thu Sương vô thức cũng bắt đầu ôm lấy nam nhân, chủ động mấp máy môi bắt đầu nhiệt tình đáp lại nam nhân.

Khoái cảm tê dại như điện giật không ngừng tràn vào não Thu Sương, dục vọng bị áp chế lâu ngày đang chậm rãi bị kích thích hoạt. Tình dục phóng túng tựa như cơn lũ không ngừng từ sâu trong nội tâm ào ạt tràn ra.

Dần dần, lí trí của nàng, thẹn thùng của nàng, rụt rè của nàng đều đã bị chìm ngập trong dục vọng.

"Di nương, ta muốn cho người biết đến hạnh phúc của nữ nhân, ta sẽ cho người sung sướng." Lưu Phong rời khỏi làn môi anh đào của nữ nhân, rồi chậm rãi ghé vào vành tai trong suốt của nàng mà thì thào. Đồng thời bàn tay đã bắt đầu mạnh mẽ qua lại ở trên bộ ngực sữa của nữ nhân.

Thu Sương uốn éo thân thể mềm mại xấu hổ gắt đầy ngượng ngùng: "Nhẹ một chút. Chỉ được sờ."

Lưu Phong làm sao lại nghe Thu Sương, hơn nữa lời nàng nói chưa chắc đã là lời nói thật. Nữ nhân lúc này dưới tình huống như vậy đều không nói thật ra. Trừ phi lúc muốn mau chóng đạt tới cao trào.

Lưu Phong liều mạng cởi quần áo nữ nhân. Bàn tay đã hướng về phía chỗ riêng tư đã sớm ướt át.

"Đừng, Phong nhi, đừng lộng nơi này." Cả người Thu Sương run bắn, theo bản năng kẹp song thối định ngăn cản động tác của Lưu Phong.

"Di nương, kỳ thật trong lòng người không phải là muốn sao?" Lưu Phong phả hơi nóng vào tai nữ nhân nói chuyện, thừa dịp lúc mĩ đồn nữ nhân vặn vẹo để nhân cơ hội đưa ngón tay đi vào.

Sau đó hắn đưa ngón tay ướt sũng để trước mặt Thu Sương: "Hảo di nương, người nhìn xem của người đều ướt như vậy."

"Ân." Thu Sương thẹn thùng ừ nhẹ một tiếng, mặt ngọc đỏ ửng vùi vào ngực Lưu Phong mà thẹn thùng vô hạn. Một đôi tay nhỏ bé cũng là chậm rãi vô thức sờ về phía giữa hai chân nam nhân.

Lưu Phong thấy bổng bổng bị nữ nhân cầm, lập tức hưng phấn không thôi. Hắn nắm bộ ngực sữa của nữ nhân mạnh mẽ xoa nắn đầy kỹ xảo.

Cả người Thu Sương không ngừng run rẩy, tai nóng như than, thân mình mèm nhũn như tan chảy nói như hết hơi: "Phong nhi, ngươi. Ngươi trước hết hãy nghe ta nói."

Lưu Phong vốn đã bị lửa tình thiêu cháy, bụng dạ phơi phới làm sao còn nghe nói gì nữa. Hắn cười mờ ám nói: "Dù sao vẫn là nói ít làm nhiều thôi" Nói xong, trên tay thoát ra một đạo Tử Vi Linh hỏa màu xanh đồng thời đốt cháy rụi quần áo của mình lẫn của nữ nhân.

Giờ phút này, thân thể hoàn hảo của nữ nhân không còn gì che dấu nữa liền lộ ra trước mắt.

"Không được nhìn—!" Thu Sương vội cảnh báo. Nàng nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi cong dài hơi hơi run rẩy, gương mặt đỏ đỏ như táo chín, thậm chí cổ nàng cũng đỏ rực.

Lưu Phong cẩn thận thưởng thức nữ nhân xích lõa mà thấy máu sôi sùng sục, lập tức cười nói: "Đã làm di nương, giờ thì đáp ứng ta, làm nữ nhân của ta."

Nói cho phải phép nhưng hắn cũng không chờ Thu Sương trả lời, cúi đầu liền hôn nơi riêng tư của nữ nhân, tham lam hút hương vị xử nữ.

Cả người Thu Sương như bị điện giật. Thân mình rồi đột nhiên căng cứng. Cảm xúc mãnh liệt như vậy làm trong lòng nàng thấy hưng phấn không thôi. Nàng cảm thấy được thập phần kích thích nên trong miệng ngoại trừ rên rỉ thì chỉ có những âm thanh vô nghĩa.

Sóng mắt nàng mơ màng, hai má đỏ bừng như uống rượu mà thở hổn hển đầy dụ hoặc: "Phong nhi. Như vậy. Như vậy. Không được rồi."

Lưu Phong ngẩng đầu cười nói: "Tốt lắm a, chỗ này của di nương tràn đầy hương vị, ta thích."

Nghe nam nhân nói như vậy khiến Thu Sương như uống mật ngọt. Nàng cố gắng chịu đựng đến run người rồi cắn môi nói: "Phong nhi, ngươi chậm một chút."

"Đợi lát nữa người liền thúc giục ta nhanh." Lưu Phong biết nữ nhân đều như vậy, tới khi đó thì chê ngươi dùng sức quá mạnh, tốc độ quá nhanh. Nhưng là cuối cùng thì lại gào to phải nhanh, phải mạnh. Tiên tử cũng không phải ngoại lệ a.

"Phong nhi, ta khó chịu."

Quả nhiên, không lâu sau thì Thu Sương liền khó có thể chịu nổi nữa, môi anh đào khẽ mở thẹn thùng hô lên.

Lưu Phong biết thời cơ đã tới liền ở trên người Thu Sương tách song thối của nàng nhẹ nhàng chuyển động lưng từ từ tiến vào thân thể Thu Sương.

Hạ thân Thu Sương lúc này đã sớm ướt át không thôi, tuy rằng thực nhanh nhưng cũng dễ dàng tiến vào. Sau khi hoàn toàn xâm nhập Lưu Phong lập tức cảm giác bổng bổng như bị một ngọn lửa nóng sở bao trùm.

Hai tay trắng nõn của Thu Sương ôm chặt đầu Lưu Phong, đồn bộ vô thức chuyển động rất nhỏ bắt đầu đón trận công kích của nam nhân.

Nghe Thu Sương rên rỉ vô cùng nũng nịu mà Lưu Phong lại hưng phấn vô bờ nên càng mạnh mẽ kế hợp với thân thể Thu Sương. Thu Sương hoàn toàn từ bỏ sự rụt rè, vui sướng tràn trề mà rên rỉ.

Không biết được bao lâu, Lưu Phong cảm giác từ trong người Thu Sương truyền đến đây một dòng khí ấm áp tại chỗ hai người kết hợp rồi lan khắp toàn thân. Khi dòng khí lan truyền thì Lưu Phong liền cảm thấy thoải mái cực kỳ. Hắn đột nhiên cảm thấy được toàn thân mình run rẩy kịch liệt, một cảm giác mạnh mẽ tràn lan khắp người.

Ngay khi cả Lưu Phong và Thu Sương đồng thời đạt tới đỉnh dục vọng, toàn thân hai người được một đạo Thất Thải Hà quang bao quanh. Thất Thải Thần lực trong người Thu Sương không ngừng cùng Nguyên Anh lực, Tử Hư Chân Long khí của Lưu Phong dung hợp.

Cho đến khi hào quang trên thân hai người tan hết, Lưu Phong ngạc nhiên phát hiện Thất Đại Nguyên Anh trong cơ thể mình đều đồng loạt có màu Thất Thải. Bây giờ chúng đều giống hai nguyên anh lúc trước là Khai Dương, Diêu Quang đều trở thành Thất Thải Nguyên Anh.

Lưu Phong có thể cảm giác được lực lượng sôi trào trong cơ thể mình. Cùng lúc đó, trong người Thu Sương cũng được nạp Tử Hư Chân Long khí của Lưu Phong. Vào lúc đó, nàng cảm ứng được khí tức Đại kiếp nạn cho tới nay vẫn treo trên đầu nàng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Rất lâu sau trận kích tình mãnh liệt, Lưu Phong mới từ trên người Thu Sương xuống.

Vào lúc hắn nhìn về phía Thu Sương thì ngạc nhiên phát hiện, nàng thay đổi như thành một người khác. Trên người bao phủ một tầng hào quang thánh khiết thật là thần thánh không thể xâm phạm.

Đúng lúc này, giữa không trung vọng đến âm thanh của Sư tôn Thu Sương: "Phong nhi, Thu Sương chúc mừng các ngươi. Các ngươi rốt cục công đức viên mãn, tu thành chính quả. Từ hôm nay trở đi, các ngươi liền kết làm vợ chồng. Trong lòng vi sư cũng không còn vướng bận nữa liền có thể đi lên chín tầng trời."

"Sư tôn." Thu Sương thẹn thùng không thôi, vội vàng kéo chăn đắp lên người, nói: "Ngài phải vứt bỏ đệ tử sao?"

"Không phải Sư tôn phải vứt bỏ con, mà là số mệnh của con gắn với Phong nhi"

"Sư tỷ, Nhược Hàn thiệt tình chúc phúc tỉ—!" Tiếp theo sau, Thủy Nhược Hàn cũng lên tiếng chúc phúc.

Không đợi Thu Sương nói thêm gì hai người cũng đã hoàn toàn biến mất, ngay cả một chút khí tức cũng không lưu lại. Thu Sương biết Sư tôn cùng sư muội đã đi lên chín tầng trời. Liệu nàng có còn cơ hội gặp Sư tôn, sư muội hoàn toàn quyết định bởi Lưu Phong.

Lưu Phong ôm hai vai đỡ nữ nhân hứa hẹn: "Yên tâm, ta sẽ hảo hảo đối đãi nàng."

Thu Sương gật gật đầu, chủ động nhào vào trong lòng nam nhân ôm lấy thật chặt như sợ hắn đột nhiên biến mất. Đã không còn Sư tôn cùng sư muội, giờ đây nàng chỉ có Lưu Phong. Rời khỏi Tiên Linh Môn về tới Phiêu Miểu Cốc. Sau khi mọi người biết được quan hệ của Lưu Phong cùng Thu Sương thì đều chúc mừng. Hơn nữa tôn xưng Thu Sương làm Đại tỷ.

Hôm nay, Phương Hạo Vân dùng Hạo Thiên kiếm hoàn toàn đánh nát Đoạn Long Thạch, chuẩn bị tiến đến kinh đô thu thập tàn cuộc. Người Tu chân giới chỉ cần không phải là kẻ đại gian đại ác, đều được Lưu Phong cho phép vào Phiêu Miểu Cốc chờ đợi tránh Đại kiếp nạn dưới sự bảo vệ của Chân Long khí.

Vì phòng ngừa vạn nhất, chuyến đi này Lưu Phong quyết định chỉ mang theo Thu Sương, Đình Nhi cùng Bạch Khiết, mọi người còn lại chờ ở Phiêu Miểu Cốc. Đồng thời, Tần Thủy Dao cũng tổ chức người đón Liễu Thanh Nghi, Ân Tố Tố, Ân Quý phi, Tố Nương, Vương Đông Đông, Bạch Vũ, Ba Ba Lạp, Ái Lệ Ti đến Phiêu Miểu Cốc tránh né Đại kiếp nạn. Lý Hương Quân, Khuynh Quốc, Thái tử phi, Tình nhi bởi vì có Lưu Phong ở bên người, cho nên tạm thời không cần sợ hãi Đại kiếp nạn đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np