Chương 965, 966: Về kinh -Lão hoàng đế băng hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 965: Về kinh

Sau khi Đoạn Long Thạch mở rộng ra, trước tiên Lưu Phong nhận được tin tình báo của tổ chức Nữ Nhân Hoa ở lối vào Vân Mộng Trạch. Các nàng đưa tới tin tình báo mới nhất, cuộc chiến ở kinh đô dưới sự tham dự của Thần Thánh Quân Đoàn, dĩ nhiên chấm dứt. Yến Vương vốn không tính toán đến xuất binh. Sau khi Thần Thánh Quân Đoàn xuất binh, không ngờ cũng thay đổi chủ ý lập tức xuất binh, trăm vạn đại quân Tam Vệ thẳng tới kinh đô, hợp lực với Thần Thánh Quân Đoàn cùng nhau tiêu diệt phản quân của Tĩnh Vương Gia.

Còn có một vài các vương gia bối lặc ở xa, công hầu cũng nhân cơ hội theo khẩu hiệu của Tấn Vương mang theo binh mã đi tới kinh đô, nghĩ muốn nhân dịp cháy nhà mà hôi của kiếm chút lợi lộc.

Đại bộ phận tướng sĩ Tứ Đại Quân Đoàn ở thời điểm cuối cùng đều chọn đầu hàng.

Tĩnh Vương Gia bị Lão Tổ chiếm cứ thân thể dưới sự bao vây của Tuyệt Sắc, Tuyệt Tình, Á Đương, Thiên Chiếu, hơn mười người của Yến Vương vây kín, rốt cục cũng hôi phi yên diệt.

Tảng đá trong lòng Vương Đức Vọng rốt cục cũng rớt xuống. Có lẽ tử vong đối với lão mà nói, mới là kết cục tốt nhất.

Hiện tại thế cục kinh đô vô cùng căng thẳng. Hai phần ba ở trong tay Lưu Phong, một phần ba còn lại trong tay Yến Vương nên có ý đồ giương cung bạt kiếm với nhau. Những Vương gia thất thế, bối lặc không thể kiếm lợi nổi bất đắc dĩ phải lũ lượt vào cung, âm mưu đứng về phe của lão Hoàng đế.

Lão Hoàng Đế đối với thế cục kinh đô dường như thờ ơ, tâm tư của lão như trước vẫn là trường sinh bất lão. Mấy ngày này, tất cả tế phẩm Tế Thiên Tháp đã được chuẩn bị thỏa đáng. Vu Thiên cùng Hoàng Đình Đấu Ti cũng đang công kích không ngừng vào cấm chế chung quanh Tế Thiên Tháp, ý đồ mau chóng khống chế Tế Thiên Tháp vào trong tay.

Vu Thiên biết triều đại lão Hoàng đế sắp kết thúc, vì bảo hộ cho mình cùng ích lợi của Hoàng Đình Đấu Ti, lão không thể không lo lắng muốn dùng lực lượng của Hắc Ma thần tăng cường tu vi cho mình để chống đỡ Lưu Phong và Thu Sương.

Tuy nhiên vấn đề hiện tại là, bọn họ ngay cả cấm chế Thu Sương bố trí cũng không thể giải quyết.

Yến Vương tự tin Tam Vệ Đại Quân của chính mình với số lượng áp đảo, hùng tâm lại bùng lên quyết định cùng Lưu Phong cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế. Vương nhiều lần thậm chí đi du thuyết Thái Tử Phi, hy vọng có thể về phe mình, hơn nữa đồng ý tương lai phong hậu. Tiếc rằng tâm ý Thái tử phi đã sớm về với Lưu Phong, cho dù có vô cùng hấp dẫn cũng không lay chuyển nổi.

Phỉ Nhi bên kia vì bảo vệ ích lợi của Lưu Phong, không có sự đồng ý của hắn đã mang theo Lăng Ba tiên tử, Thanh Liên, Tuyết Cơ cùng mười vạn đại quân hộ tống đến để tăng sức mạnh cho nam nhân của mình.

Lưu Phong cùng tam nữ trở về kinh thành, cùng không có đi diện thánh hay đặt ra mệnh lệnh gì, mà là đi một chuyến đến tẩm cung Thái Tử Phi. Hắn định cùng Thái Tử Phi thương lượng một chút, chuẩn bị công bố thân phận của hắn, quang minh chính đại tiếp quản giang sơn Hoa Hạ đế quốc.

Thái Tử Phi thấy Lưu Phong trở về, kích động vạn phần, không kìm được nước mắt chảy dài, khóc nói: "Phong nhi, ngươi cuối cùng cũng trở về. Ta rốt cục cũng có thể nhìn thấy ngươi."

Lưu Phong nhẹ giọng nói: "Ta nói rồi, ta sẽ quay về."

Thái Tử Phi gắt gao ôm Lưu Phong vào trong lồng ngực, nói: "Ta sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi. Trong khoảng thời gian ngươi rời đi, ta cảm giác sống một ngày như bằng một năm. Hứa với ta, không được bỏ rơi ta nữa."

Lưu Phong ôm chặt nữ nhân, hứa hẹn: "Ta hứa với nàng"

Thái Tử Phi không kìm nổi nở nụ cười, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn tràn nước mắt. Nàng nhẹ nhàng đánh nam nhân một cái nói: "Phong nhi, ta muốn sinh một đứa nhỏ cho ngươi. Mai sau nếu ngươi không có thời gian với ta, cũng không có cô đơn nữa." (Con thay bố)

Lưu Phong ha ha phá lên cười, thấp giọng nói: "Sinh con thì phải làm việc kia, không bằng chúng ta bây giờ làm luôn?"

Thái Tử Phi nhẹ giọng sẵng giọng: "Ngươi chỉ biết làm chuyện xấu kia."

Lưu Phong ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, hắc hắc cười nói: "Chẳng lẽ nàng không.?"

"Muốn—!" Gương mặt xinh xắn của Thái Tử Phi đỏ bừng, lại chủ động bỏ đi áo ngoài, chui vào trong lòng nam nhân.

Lưu Phong hôn nhẹ môi anh đào của nàng, hơi thở của nàng nhẹ nhàng phát ra vài tiếng vô nghĩa (DG: Ứ a é ối), thân thể mềm mại nhũn ra ngã lên giường.

Làm tình một lúc. Lưu Phong đem mục đích của mình nói một chút. Nguyên bản hắn cũng không cần phải đi hỏi Thái Tử Phi làm gì, nhưng hiện tại bây giờ đã khác. Nhu tình bây giờ đã làm nàng quên đi, nàng từng một tay hãm hại Chu Phong. Nói cách khác, Lưu Phong đã tha thứ cho quá khứ của Thái Tử Phi mà coi nàng như nữ nhân của mình. Cho nên mới đến hỏi ý kiến nàng, coi như là tôn trọng nàng.

Thái Tử Phi biết được tâm tư của Lưu Phong, trầm mặc hồi lâu, gật đầu thiệt mạnh nói: "Phong nhi. Ta nghe lời ngươi!"

"Điềm Nhi, lần này sợ nàng phải chịu một chút ủy khuất, tuy nhiên nàng yên tâm, tình yêu của ta đối với nàng vĩnh viễn không thay đổi!" Lưu Phong nói nghiêm túc.

"Ừ, ta biết. Phong nhi, làm thêm lần nữa đi." Nói xong, Thái Tử Phi lại đè Lưu Phong ra, cưỡi lên trên người hắn, bắt đẩu tung hoành ngang dọc.

Nhường ngôi Hoàng đế vì mình, hắn có thể được sống đến sau trăm tuổi.

Lúc Lưu Phong tiến đến Thượng Thư Phòng, chư vị bối lặc, công hầu đang nghị luận cái gì, thấy hắn đến đều dừng cả lại, ánh mắt đều nhất loạt quay về phía hắn.

Lưu Phong trong lòng cười thầm, những người này cũng thật sự là buồn cười, nếu như bọn họ đủ thông minh, nên co đầu rụt cổ vào mà chờ tân hoàng xử trí, chứ không phải giống như ý định phân chia ích lợi bây giờ.

Lưu Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn những người này một cái, quay đầu đi, thận trọng dừng ở lão Hoàng Đế. Lúc này đây, hắn cũng không thăm hỏi gì nữa. Sự tình đã đến nước này, Lưu Phong cũng không cần phải giả bộ nữa.

Lão Hoàng Đế ở trên Long Ỷ phía cao, ánh mắt sắc bén từ lâu đã không còn nữa, thanh âm khàn khàn nói: "Trịnh vương, khanh đã đến rồi. Không, phải nói là Hoàng Thái Tôn mới đúng. Phải không?"

Lưu Phong bình tĩnh nói: "Người cũng đã biết?" Lão Hoàng Đế cười lạnh nói: "Ta há có thể không biết. Đúng rồi, ngươi hôm nay tới là đến bức trẫm thoái vị đúng không?"

Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Bệ hạ sao lại nói như thế?"

Lão Hoàng đế đột nhiên cười lớn một tiếng nói: "Ngươi không làm vậy là tốt nhất. Nhớ kỹ, ta còn sống thì ta còn là Hoàng Đế duy nhất của Đế quốc này."

"Thần biết. Cho nên thần là đến thăm người, người có cái gì phân phó?" Lưu Phong nhàn nhạt nói.

Lão Hoàng đế thở dài một tiếng nói: "Phân phó không có, ta hy vọng ngươi có thể để cho Tu Duyên mở ra cấm chế Tế Thiên tháp."

"Người còn chưa từ bỏ ý định, nghĩ rằng Hắc Ma thần thực sự ban cho người lực lượng, cho người suốt đời bất diệt." Lưu Phong châm chọc "Kia chỉ là âm mưu của Vu Thiên thôi. Người cần phải sáng suốt lại."

Đúng lúc này, Tấn Vương vốn bất mãn với Lưu Phong giận quát một tiếng nói: "Trịnh vương, ngươi như thế nào dám chỉ trích bệ hạ, ngươi đại nghịch bất đạo. Chẳng lẽ ngươi không sợ bệ hạ chém đầu ngươi sao?"

Lưu Phong mỉm cười: "Ngươi sợ?"

Tấn Vương khinh thường cười nói: "Ta có cái gì phải sợ, ta trung thành với bệ hạ."

Lưu Phong ánh mắt chuyển sang lão Hoàng đế, thản nhiên nói: "Bệ hạ, ta nghĩ cùng người nói chuyện một mình, cho những kẻ này rời đi cả đi?"

Lão Hoàng đế suy nghĩ một chút. Do dự, tuy nhiên cuối cùng cũng đồng ý: "Các ngươi ra cả đi!"

"Không được!"

Tấn Vương dẫn đầu nhóm bối lặc, công hầu lập tức quỳ xuống nói: "Vi thần không thể rời khỏi bệ hạ, sợ bệ hạ sẽ bị kẻ gian hãm hại."

"Ân, không sai, các ngươi đều vô cùng trung thành" Lão Hoàng đế đột nhiên cười nói: "Tấn Vương, ngươi có thể chết vì ta không?"

Cảm nhận được trong giọng lão Hoàng đế đầy sát ý, gương mặt Tấn Vương không còn chút máu, run giọng nói: "Thần."

"Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội duy nhất, chém một ngón tay của chính mình, biểu thị lòng trung thành." Lão Hoàng Đế thản nhiên nói.

Tấn Vương thiếu chút nữa ngã xuống đất, run giọng nói: "Nhi thần."

Lão Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng, căm tức nói với Tấn Vương: "Lăn, lăn hết đi cho ta, tâm tư các ngươi ta biết, tất cả đều là một đám phế vật."

Tấn Vương đầu chúi xuống đất, vội vàng xin lỗi lượn đi.

Đợi cho mọi người ly khai. Lão Hoàng đế đưa mắt nhìn về phía Lưu Phong, ảm đạm thở một hơi nói: "Ta biết ngươi là muốn công khai thân phận, kế thừa ngôi vị Hoàng đế Hoa Hạ đế quốc phải không?"

Lưu Phong giọng như mỉa mai nói: "Hoàng gia gia, ta cũng không giấu nữa. Trường sinh mộng của người là không có khả năng thực hiện, Hắc Ma thần xuất hiện có thể hủy đi toàn bộ thế giới, cho nên ta mới đem toàn lực ngăn cản ngươi. Không có Hắc Ma thần, người nhiều nhất vẫn còn một tháng. Chẳng lẽ người không muốn an hưởng tuổi già sao?" (DG: Một tháng thì làm ăn gì)

"Hỗn trướng!" Lão Hoàng đế bỗng nhiên ngồi dậy, lão từ Long Ỷ trên cao chậm rãi đi đến gần Lưu Phong, cả giận nói: "Ngươi muốn tạo phản, Ngươi cùng Tĩnh Vương gia giống nhau, đều là phản đồ. Vu Thiên, giết hắn cho ta."

"Ha hả!" Lưu Phong khinh thường cười: "Đừng tưởng Vu Thiên là siêu nhân, với lực lương tuyệt đối trước mặt thì hắn ngay cả cơ hội hiện thân cũng không có. Thuận tiện nói cho người một tiếng, Tế Thiên Tháp ta còn có chỗ khác sử dụng, ta sẽ dùng nó chống đỡ Đại kiếp nạn. Bệ hạ, ta lặp lại lần nữa, người hiện tại chỉ có một cơ hội."

Lão Hoàng Đế đợi lâu không có Vu Thiên hiện thân, hy vọng trong lòng lập tức tắt ngấm, đáp ứng yêu cầu của Lưu Phong. Nói với hắn: "Ta đáp ứng ngươi."

"Game over, thời gian do người định." Lưu Phong thản nhiên nói.

Trên thực tế, Lưu Phong không làm Hoàng đế cũng được, nhưng hắn buộc phải hoàn thành lời hứa với Chu Phong cùng Thái Tử. Xem xét một lượt, Thần Thánh Quân Đoàn của Đan Hùng, Hoàng Thành Thủ bị Quân của Vương Đức Vọng, viện quân của Nhạc Tử Lân, cùng với Phỉ Nhi, Tuyết Cơ, Lăng Ba tiên tử, Thanh Liên quân Cao Lệ đều tập trung đúng lúc. Tuy nhiên để tránh phiền toái không cần thiết, đại quânCao Lệ của Phỉ Nhi tạm thời còn không chính thức tiến vào Hoàng thành.

Tuần tra xong, Lưu Phong nhất nhất hạ mệnh lệnh. Sắp xếp ổn thỏa Lưu Phong bèn cưỡi ngựa về phủ, cùng vài vị thê tử âu yếm đoàn tụ.

Nhất là Phỉ Nhi, Tuyết Cơ, Lăng Ba tiên tử, Thanh Liên bốn người, xa cách lâu như vậy, cũng nên an ủi a. Một ngày rồi lại ba ngày, Lưu Phong cùng tứ nữ dây dưa một chỗ, choảng nhau đến hôn thiên địa ám, toàn bộ phòng đều bị dâm ngữ gầm rú bao phủ. Tứ nữ thay nhau ra trận, một đám nghiền ép Lưu Phong. Cuối cùng Tuyết Cơ dường như có chút sốt ruột, kích động, cái mông tuyết trắng khổng lồ cưỡi lên trên đầu nam nhân, bắt đầu cưỡi ngựa.

Lưu Phong một trận xấu hổ, mới ở Cao Lệ có vài ngày đã đem tuyệt chiêu của bổng tử biến thái học xong, tuy nhiên vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm.

Rạng sáng, Lưu Phong cùng tứ nữ ôm nhau nằm một chỗ, chậm rãi tỉnh lại, liền nghe được thanh âm của Lý Hương Quân ngoài cửa truyền đến: "Phong nhi. Bệ hạ hôm nay tìm gặp."

Lưu Phong nhìn xem sắc trời, còn chưa đến thời gian thượng triều, vội vàng hỏi: "Còn sớm a?"

Lý Hương Quân lại nói: "Ngươi trước rời giường đi, có việc thương nghị!" (DG: Cứ nói thẳng ra, còn giấu.)

Lưu Phong nhìn bốn vị giai nhân bên người, thấy các nàng đều ngủ say, thân thể mềm mại gợi cảm mê người còn lưu lại dấu vết điên cuồng hôm qua, không khỏi cười hắc hắc, thân thủ ở đôi vú tuyết trắng đẹp của bốn vị giai nhân kia phát một cái, hô: "Rời giường!"

Tứ nữ yếu ớt tỉnh dậy

Phỉ Nhi mập mờ nhìn Lưu Phong, đem mỹ mông tuyết trắng vểnh lên nói với Lưu Phong: "Lão công thật thoải mái a, lại lần nữa." Nói xong liền ở trước mặt Lưu Phong vặn vẹo mông bự, làm ra đủ loại tư thế hấp dẫn.

Lưu Phong âm thầm cười khổ, bổng tử xưa đến nay đều là cái dân tộc thích làm ngược.

Nhưng mà nói đi phải nói lại, cách như Phỉ Nhi cũng thật là kiểu kích thích hoang dại a.

"Đánh mông bổng tử nữ vương." Lưu Phong trong lòng phát nhạc, liền ba ba đánh vài cái, Phỉ Nhi hưng phấn kêu vài tiếng. Bên ngoài Lý Hương Quân cười, thấp giọng nói: "Đều là từ động dục mà ra, dục vọng mỗi người đều là mạnh mẽ xiết bao."

Một trận vui đùa ầm ĩ, Lưu Phong vội vàng mặc quần áo, nhẹ nhàng vuốt hai gò mà người ngọc, nói: "Tốt lắm nữ vương của ta, nên rời giường, hôm nay có chính sự phải làm."

Chương 966: Lão hoàng đế băng hà

Tứ nữ Phỉ Nhi gật gật đầu, vội vàng rời giường, cầm quần áo mặc. Lưu Phong dặn dò: "Các nàng hiện tại lập tức trở về quân doanh, phối hợp Thần Thánh Quân Đoàn bao vây chặt đại quân Tam Vệ của Yến vương. Ta sợ hôm nay Yến vương không kìm nổi sẽ dẫn đến bạo loạn."

"Ân, lão công ngươi cứ yên tâm đi." Phỉ Nhi chăm chú nói: "Đại quân thuộc hạ của ta đều là dựa theo yêu cầu huấn luyện của chàng. Sức chiến đấu tuy rằng còn không bằng Thần Thánh Quân Đoàn, nhưng là so với đại quân Tam Vệ của Yến vương còn hơn phần liều mạng."

"Không cần khai chiến, ta cần chính là sự kinh sợ." Lưu Phong cười nói: "Yên tâm đi, chỉ riêng Thần Thánh Quân Đoàn ta sẽ triệu tập mười lăm vạn." Trước quân đội của Đan Hùng, Lưu Phong ra lệnh cho Lãnh Nguyệt điều động một đội Thần Thánh Quân Đoàn tiến đến, để bảo đảm ổn định thế cục tại kinh đô.

Đi ra cửa phòng, Lý Hương Quân đi đến, nói giỡn như mọi khi: "Phong nhi, không được thoải mái sao?" Nói xong, ngọc thủ hướng về phía đũng quần của nam nhân. Lưu Phong tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế, hướng bàn tay về phía chỗ giữa hai chân của nữ nhân.

Lý Hương Quân vội vàng kẹp hai chân lại, cáu kỉnh nói: "Đừng làm, ta sợ chịu không nổi."

"Ha ha, chờ sự tình xong rồi, ta hảo hảo hầu hạ nàng." Lưu Phong mỉm cười, liền dắt tay Lý Hương Quân cùng đi về phía thư phòng.

"Phong nhi. Trương các lão đã thông qua phân nửa số đại thần, bọn họ đều ủng hộ ngươi làm Hoàng đế." Trên đường, Lý Hương Quân nói cho Lưu Phong một chút thế cục trong triều.

Khi hắn đi vào Thượng thư phòng, chúng thần tại đại đô đã chờ trong đó, thấy hắn đến vội bước đến thi lễ.

Lưu Phong hoàn lễ, âm thầm đánh giá đám đại thần này. Một ít đại thần tuy rằng mặt đang mỉm cười, nhưng rắp tâm hại người. Thật là đám hai mặt.

Yến vương phía sau, cũng chậm rãi đi vào Thượng thư phòng, mỉm cười nói: "

Ha ha, Trịnh vương Điện hạ, ngươi cũng đến đây—!"

Lưu Phong thản nhiên cười, xem như đáp lễ. Chúng đại thần bước lên phía trước thi lễ với Yến vương, Yến vương cũng lễ phép đáp lại.

Ánh mắt Lưu Phong lạnh như băng nhìn về phía Yến vương, về phía triều thần. Lập tức đám triều thần chia thành hai trận doanh, giằng co lẫn nhau. Tuy nhiên tính về số lượng mà nói thì bên Lưu Phong vẫn chiếm ưu thế. Xem ra công tác tư tưởng của Trương Tử Ngưu đích xác không tầm thường.

Yến vương bị ánh mắt lạnh như băng của Lưu Phong nhìn, thực không thoải mái, trong lòng nói thầm: "Hắn sợ là còn không biết đi? Bệ hạ đã có ý nhường ngôi cho ta rồi." Nguyên lai, Yến vương trước đây cũng đi tìm lão Hoàng đế. Đem quan hệ lợi hại phân tích một phen. Hy vọng lão Hoàng đế có thể nghiêng về phía Vương, hảo hảo bảo toàn danh tiết lúc tuổi già. Cuối cùng, lão Hoàng đế trong tình huống bất đắc dĩ, đáp ứng yêu cầu của Vương. Vương hôm nay đến, thực ra là mong chờ lão Hoàng đế tuyên bố ngôi vị Hoàng đế.

Trong lúc mọi người ở đây còn đang suy nghĩ, lão Hoàng đế đã bước vào triều, chúng thần đều bước lên phía trước tung hô vạn tuế, hướng Hoàng lão Hoàng đế lễ bái.

Lễ xong. Yến vương tiến lên trước một bước, tấu nói: "Nhi thần có bản khải tấu—!"

Lão Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Chuẩn tấu—.

Yến vương mỉm cười nói: "Trịnh vương Điện hạ lần này cần vương có công, có công lớn với nước, công lao cái thế. Thần nay khải tấu bệ hạ, sắc phong Trịnh vương làm Trịnh Thân vương, để ngợi khen kỳ công cái thế lần này."

Lời vừa nói ra. Quần thần ồn ào. Ai cũng đều biết Yến vương cùng Trịnh vương không hợp. Lúc này tại sao đột nhiên cầu công cho địch nhân của mình. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Yến vương quay đầu lại nhìn quần thần, đứng mỉm cười. Tình cảnh này đúng là tình cảnh Vương muốn thấy.

Lưu Phong nhưng thật ra lơ đễnh. Trong lòng âm thầm cười lạnh, ý kiến của Yến vương thực sự rất hay. Muốn dùng chức vị thân vương để trói buộc mình đây, thật sự là đáng cười.

Lão Hoàng đế gật đầu nói: "Ân, lời nói của Yến vương có lý. Tuy nhiên việc này để sau tái nghị. Bây giờ còn có một chuyện càng trọng yếu hơn phải làm."

Bất ngờ, Lãnh Nguyệt bước ra khỏi hàng trầm giọng nói: "Thần có bản khải tấu. Phố phường đồn đãi Trịnh vương mới là đương kim Hoàng Thái tôn thật sự, thỉnh bệ hạ minh minh xét?"

Lời này vừa nói ra, quần thần kinh hãi, lời đồn đãi này cũng là bắt đầu truyền lưu ở phố phường tối hôm qua. Tuy nhiên tốc độ truyền bá cũng cực nhanh. Nghe nói, toàn bộ thủ đô của đế quốc đã có được tin tức này.

Lão Hoàng đế nhìn nhìn Lưu Phong, lại không nói gì.

Đúng lúc này, Thái tử phi hiện thân ở Thượng thư phòng: "Bệ hạ, ta đến chứng minh thân phận của Phong nhi."

Quần thần ngạc nhiên, nữ nhân vào triều, quy củ gì thế này?

Yến vương nhướng mày, trong lòng có chút khẩn trương, thầm nghĩ, nàng phải chăng là nói ra chuyện năm đó? Nếu nói như vậy, ngôi vị Hoàng đế của chính mình có thể gặp vấn đề rồi.

Nhưng nếu nói như vậy, Thái tử phi cũng không thoát được can hệ a? Ngay lúc Yến vương có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, ánh mắt của Thái tử phi dừng lại trên mặt Lưu Phong, nàng nhìn chăm chú một lúc lâu rồi nói: "Hài tử, hôm nay ta cũng nên cho ngươi rõ thân thế của ngươi với người khắp thiên hạ, ngươi mới là thân sinh cốt nhục của ta."

Lời này vừa nói ra, Yến vương lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi. Suy nghĩ cả nửa ngày, cảm tình bọn họ nhiều như vậy. Hiển nhiên, sự tình năm đó cũng sẽ không được đưa ra ánh sáng.

Từ lúc này, Yến vương lại tự tin thêm vài phần.

Chúng thần hoàn toàn hôn mê, rơi vào cảnh không biết làm sao. Mẫu thân không nhận sai hài tử của mình. Nếu Lưu Phong thực sự là Thái tử, vậy vị kia tại Đông cung thì sao đây.

Trong đám quần thần, có đủ những người thông minh thấy cảnh này liền kinh hãi. Nếu Lưu Phong là Hoàng Thái tôn chân chính. Như vậy vì cái gì Thái tử phi cũng không nhận hắn. Mà phải tới lúc này mới nhận thân.

Quần thần còn đang chần chờ thì Thái tử phi đã mở miệng nói: "Các vị, bản cung hôm nay phá lệ vào triều vì muốn cấp cho hài tử của ta một cái danh phân. Phong nhi địch thật là thân sinh cốt nhục của ta cùng Thái tử. Chuyện này bệ hạ kỳ thật cũng biết, Tử Hư Chân Long lệnh sớm đã chứng nhận thân phận của Phong nhi. Hơn nữa, Phong nhi đã tu luyện bí điển của hoàng tộc Tử Hư Chân Long quyết đại thành, chính là mệnh Chân Long."

Lão Hoàng đế không hé ra một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, giống như trong lòng tính toán cái gì.

Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô rung trời. Lưu Phong biết, đó là quân đội của mình đang tiếp quản cấm quân cùng đại nội thị vệ.

Lão Hoàng đế cũng nghe được tiếng gọi ầm ĩ vang trời ngoài kia. Lão biết thời đại của mình đã đến hồi cáo chung. Hai mắt lão chăm chú nhìn Lưu Phong rồi nói: "Hài tử, ta đã khiến ngươi chịu ủy khuất?"

Yến vương biến sắc, muốn nói cái gì đó. Thì một gã tướng lãnh bên người hắn đến thì thầm với lão vài câu. Cũng không biết là nói cái gì mà Yến vương sắc mặt ngày càng âm trầm.

Một lúc sau, lão bất ngờ cười ha hả, ánh mắt lập tức trở nên ác nghiệt: "Lưu Phong, ngươi có ý tứ gì, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản, vì cái gì quân đội của ngươi tiếp quản Cấm quân cùng Đại nội thị vệ. Ngươi có ý tứ gì?"

Lão Hoàng đế không kìm nổi toàn thân lạnh run, lão biết mình thế là xong rồi, hoàn toàn xong rồi. Vị Hoàng đế tương lai rồi sẽ là một trong hai người này.

Lưu Phong hạ giọng nói: "Ta nói thật cho ngài biết, Hoàng cung đã dưới sự khống chế của ta. Yến vương ngươi muốn có ý đồ mưu phản, là không có khả năng."

Lão Hoàng đế mặt xám như tro tàn, tái nhợt, đầu buông thõng xuống. Trên mặt không ngờ chảy ra hai hàng nước mắt. Lão uy phong một đời. Không nghĩ tới kết quả là, lại rơi vào tình cảnh như vậy. Ông trời chết tiệt, căn bản không đáp ứng mình. Mình giờ đây chỉ có thể chờ người xử trí.

Yến vương nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi ý đồ tạo phản, ngươi lại ngược lại vũ nhục ta. Hừ, ngươi nói ngươi là Hoàng Thái tôn? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết thân phận mẹ đẻ thật của ngươi là ai không? Thật là Thái tử phi điện hạ sao? Chỉ sợ là loài tạp chủng thôi?"

Lời của Yến vương đấy sự vũ nhục. Lưu Phong cực kỳ tức giận, thân hình nhoáng lên một cái, nháy mắt vọt qua, tát một cái lên mặt hắn.

Yến vương tuy rằng cũng là tu chân giả, cũng tu luyện Tử Hư Chân Long quyết, nhưng so với Lưu Phong, hắn thua thiệt quá nhiều, hắn cười thảm nói: "Đánh hay lắm. Đánh hay lắm. Đánh là chứng minh ngươi đang phẫn nộ. Ta nói không đúng sao, không phải sao? Ngươi căn bản không phải nhi tử của Thái tử phi."

"Im miệng—!"

Lão Hoàng đế cân nhắc mãi, rốt cục đưa ra quyết định cuối cùng, hắn giận giữ quát Yến vương, rồi nói: "Hừm, thực ra thân thế của Trịnh vương, trẫm đã sớm rõ ràng, hơn nữa đã trải qua khảo nghiệm của Tử Hư Chân Long lệnh, tuyệt không phải giả dối. Hắn chính là Tôn nhi của trẫm. Chính là Hoàng Thái tôn của đế quốc."

Lưu Phong hướng về phía lão Hoàng đế mỉm cười. Tâm niệm vừa động, Tử Hư Chân Long tức phá thể mà ra, xoay quanh thân mình hắn. Khí tức hoàng gia đích thực lập tức phô thiên cái địa bao phủ toàn bộ Thượng thư phòng

Trong tình cảnh này, quần thần gần như đều đã minh bạch sự thật. Không đề cập thật giả, chỉ cần Chân Long hộ thể trong truyền thuyết kia đã xác định Trịnh vương chính là Chân Mệnh Thiên tử.

Lãnh Nguyệt dẫn đầu quỳ xuống, trong hai mắt lệ nóng tung hoành, run giọng nói: "Tham kiến Thái tôn."

Theo sau, đại bộ phận thần tử trong điện cũng đều hướng Lưu Phong quỳ lạy, lễ bái. Thậm chí trong đó còn có một ít quân viên của phái Yến vương.

Lưu Phong bước lên phía trước, nâng hai tay của Lãnh nguyệt nói: "Tiên sinh, ngươi mau mau đứng lên!"

Lãnh Nguyệt khẽ lau đi nước mắt trên má, nói chân thành: "Điện hạ, mấy năm nay ủy khuất Người, hiện tại rốt cục cũng phục hồi được tính danh cho người."

Ngừng một chút, Lãnh Nguyệt tiếp tục nói: "Kẻ sĩ chết vì lý tưởng, nguyên bản trên đời, ta chỉ kính phục một người Thái tử. Hiện tại, ta xem Điện hạ cũng không kém hơn thân phụ. Lãnh Nguyệt hiện tại thề, nguyện trung thành với Người cả đời."

Lưu Phong âm thầm gật đầu, địa bàn của mình càng lúc càng lớn, nhân tài cũng cần càng ngày càng nhiều, mà phải có người trung thành như Lãnh Nguyệt nữa, hắn thực sự là phúc khi của ta.

Lưu Phong vội cầm chặt cánh tay của Lãnh Nguyệt: "Tiên sinh, sau này mong ngươi giúp đỡ ta nên nghiệp lớn."

Lãnh Nguyệt chăm chú nhìn Lưu Phong nói: "Hổ phụ không sinh khuyển tử, Điện hạ dĩ nhiên có phong thái của Thái tử ngày xưa. Thái tử trên trời có linh thiêng, nếu nhìn bộ dáng hôm nay của người, cũng sẽ phi thường vui mừng."

Đúng lúc này, đột nhiên nghe lão Hoàng đế trầm giọng hét lớn một tiếng: "Các vị ái khanh đều yên lặng một chút, hiện tại ta tuyên bố một đại sự. Trẫm nhân tuổi già nhiều bệnh, vì lợi ích của đế quốc, trẫm quyết định thoái vị, đem ngôi vị Hoàng đế nhường ngôi cho Tôn nhi của trẫm, Hoàng Thái tôn Chu Phong."

Nói xong, ánh mắt lão hướng về phía Lưu Phong, giả vờ bộ mặt hiền hành, tươi cười, nói với hắn: "Tôn nhi, đây là chiếu thư nhường ngôi của ngươi, lại đây tiếp chỉ."

Lưu Phong thoáng do dự một chút, rồi đi đến, quỳ xuống, hai tay tiếp nhận chiếu thư đại biểu cho quyền lợi với thiên hạ. Có thứ này, từ nay về sau, hắn chính là Hoàng đế danh chính ngôn thuận của Hoa Hạ đế quốc.

Sự tình tới lúc này là hắn đã hoàn thành nhắc nhở của Chu Phong. Kế tiếp cần phải tìm tên gian phu Yến vương tính sổ. Yến vương lúc này không nghĩ sự tình lại như vậy, nguyên bản lão Hoàng đế đã thề son sắt với hắn, Hoàng vị nhất định là của Vương. Mà điều kiện của lão Hoàng đế chỉ có một, làm Thái thượng hoàng. Nhưng hiện giờ lão lại đổi ý. Yến vương rất muốn ngăn cản Lưu Phong đi tiếp chỉ. Nhưng thân thể của hắn bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, căn bản không thể giật ra được. Vương đành phải trơ mắt nhìn Lưu Phong tiếp nhận chiếu thư tượng trưng cho quyền lợi cùng địa vị kia.

Có lời từ chính miệng lão Hoàng đế cùng chiếu thư nhường ngôi. Chúng đại thần không có gì do dự, đều quỳ xuống, dập đầu trước Lưu Phong, hô vạn tuế.

Lão Hoàng đế dưới sự nâng đỡ của Xích Long, nản lòng thoái chí, yên lặng rời khỏi Long Ỷ, theo cửa bên mà ly khai.

Đan Hùng đi đến, thấp giọng nói: "Bệ hạ, Hoàng thành cùng kinh đô đã trong lòng bàn tay của chúng ta, các tuần phủ cũng đều bị thu phục. Những tuần phủ cá biệt không nghe lời đã được thay thế dưới sự an bài của Thánh Giáo. Nói cách khác, ngoài Yến kinh. Toàn bộ thế cục thiên hạ đều trong lòng bàn tay của người."

"Bệ hạ, Thái thượng hoàng tự sát." Đúng lúc này, Xích Long chạy vào, khóc lớn hô to về phía Lưu Phong.

Lưu Phong thoáng run một chút, rồi lập tức thản nhiên nói: "Thông tri lễ Bộ Lễ, Ti Lễ giám, Tông Nhân phủ, chuẩn bị quốc tang." Mặc dù có chút không ngờ, nhưng lão Hoàng đế tự sát, Lưu Phong vẫn cảm thấy đây là một kết quả tốt. Có lẽ, lão đã không còn dũng khí để tiếp tục sống sót.

Xích Long lĩnh mệnh vội vàng lui ra. Hắn nên vì chủ tử của mình trung thành lần cuối cùng.

Lão Hoàng đế đã chết, nhưng đại thần ở hiện trường lại không có một ai dám khóc. Vua nào triều thần nấy, ai cũng không dám đắc tội tân hoàng Lưu Phong.

"Các ngươi đúng là ý chí sắt đá hả? Không có nghe rằng Hoàng gia gia đã băng hà sao." Lưu Phong đột nhiên phẫn nộ quát một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np