Chap 11: Chiếc dù thủy tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra về, Ran và Kazuha bất ngờ thấy Haibara đứng trước cổng

- Kazuha! – Haibara quay lại khi thấy Ran và Kazuha đang đi đến

- Haibara, cậu...... - Ran thấy Haibara kêu Kazuha nên cô tưởng Haibara đã hiểu nhưng.

- Tôi không kêu cậu, tôi muốn nói chuyện riêng với Kazuha

- Cậu tìm tớ có việc gì?

- Cậu ra đây, tớ có chuyện riêng cần nói – Haibara nhìn Kazuha

- Ờ. Cậu về trước đi Ran – Kazuha nhìn Ran

- Nhưng............

- Cậu cứ về trước đi, tối tớ phone cho cậu. Bye – Kazuha chạy theo Haibara và ko quên quay lại cười với Ran

Đúng lúc ấy Shin và Hattori đi lại

- Tội nghiệp cô ghê, vẫn chưa làm lành với cô ấy đc hả?

- Cậu im đi.- Ran " tặng" cho Shin 5 dấu tay trên mặt - Cũng tại cậu mà ra cả đó. Nếu thật sự tôi mất cô ấy thì cậu cũng không sống yên với tôi đâu – rồi cô bỏ về

- Tự dưng đi chuốc họa vào thân – Hattori lắc đầu nhìn Shin

- Ai chẳng biết cậu may mắn quá rồi. Thôi về - Shin lấy tay xoa cái chỗ đang ửng đỏ lên

- Uh. Về tớ sẽ nhờ anh Kaitou lấy trứng vịt thoa cho cậu hihi

- Thôi, thà cậu đừng nói, cậu mà nói là tớ nghĩ sẽ ko có trứng vịt mà lăn đâu, có khi còn thêm nữa đấy – Shin lắc đầu

- Mới tí đã xanh mặt rồi. Cho đáng đời cậu, ai kêu cứ thích đi chọc phá cô ấy làm chi

- Chứ cậu thì sao hả? Lúc sáng ai đã chọc cho Kazuha nổi cơn lên rồi tung mấy đòn Akido vào cậu đấy? – Shin cũng không vừa

- Nhưng tớ né đc, còn cậu, đưa luôn cái mặt ra nhận lấy!

- Có gì đâu, cái tát của cô ấy chẳng đau gì cả, chỉ đỏ lên thôi

- Thật không? Hay để tớ........ -

Hattori định............nhưng bị Shin chặn lại kịp. Rồi cả 2 thi nhau " kể tội " trong suốt đoạn đường về nhà

Sáng hôm sau tại công viên. Ran đứng đợi Haibara theo lời của Kazuha tối qua. Khi thấy Haibara đi lại, cô cười rất tươi

- Haibara! – Ran vẫy tay

- Đến rồi đó hả? Lâu chưa?

- Àh tớ mới đến thôi. Tớ có chuyện muốn nói với cậu – Ran mở lời

- Khoan, tôi hẹn cô ra đây mà muốn nói chuyện với cô, chứ không phải để nghe cô nói

- À, vậy cậu nói đi!

- Tôi không có thời gian nên chỉ nói ngắn gọn thôi. Thứ 1: tôi sẽ vẫn chơi với Kazuha như bt nhưng với cậu thì không!

- Tại sao chứ? Tớ........... – Ran sock khi nghe Hai nói vậy

- Thứ 2: Tôi không muốn thấy cậu trong những lần tôi và Kazuha nói chuyện.

- Nhưng Haibara àh......cậu phải nghe tớ nói chứ - Ran nhìn Hai với vẻ thất vọng

- Tôi nói xong rồi. Chào cô!

Rồi Haibara đứng dậy, đi khỏi công viên. Lúc này trong công viên dường như chỉ còn mình Ran ngồi đó với những tán cây, rồi cơn mưa bất chợt đổ xuống, cơn mưa như muốn xóa tan đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt cô. Có vẻ như mưa cũng ko muốn nhìn thấy cô khóc................Cô vẫn khóc như vậy trong khi cơn mưa vẫn tiếp tục lớn dần và kéo dài đăng đẳng. Rồi đột nhiên cô thấy mình không còn chạm đến những hạt mưa nữa trong khi mưa vẫn còn trước mặt cô. Cô nhìn lên thì thấy 1 cây dù bằng thủy tinh mỏng đang che chở cô, nhìn qua thì cô thấy có 1 người đang ngồi kế bên cô và mỉm cười

- Anh là ai?

- Tôi là Kaitou Kid, anh của Shinichi và Hattori!

- Àh, tôi nhớ rồi, lần ấy tôi cũng có gặp anh – Ran đang định lấy bịnh khăn giấy trong túi ra lau nước mắt nhưng bịch khăn giấy của cô đã ướt từ lâu

- Em cầm lấy! – Kaitou nhẹ nhàng đưa cho Ran chiếc khăn

- Cám ơn anh – Ran cười nhưng cô ko nhận lấy chiếc khăn

- Em thật sự không cần nó sao?

- Tôi không muốn lấy bất cứ thứ gì liên quan đến tên Shinichi đó cả

- Nhưng khăn này là của anh, đâu phải của cậu ấy!

- Nhưng anh là anh của cậu ấy!

- Như vậy thì cũng đâu có nghĩ chiếc khăn này là của cậu ấy. Đúng không? – Kaitou cười

Nụ cười của Kaitou làm dịu đi lòng Ran và cô cầm lấy chiếc khăn đó

- Anh không hỏi tôi tại sao ngồi đây 1 mình sao? – Ran quay sang

- Anh biết chuyện gì xảy ra với em nên anh ko hỏi

- Anh thấy hết tất cả mọi chuyện sao? – Ran ngạc nhiên

- Không, anh vừa mới đến thôi. Chỉ cần nhìn tâm trạng của em là biết ngay ấy mà – Kaitou nở nụ cười nửa miệng quen thuộc

- Vậy àh. Gia đình anh toàn những người khó hiểu!

- Uh, anh là người đơn giản nhất rồi đấy ^^

- Ủa mà hình như cây dù này bằng thủy tinh? – Ran ngạc nhiên khi nhìn rõ cây dù đang che trên đầu cô

- Chính xác. Anh mới làm đấy. Đẹp chứ?

- Mới làm? Anh hay thật, lần đầu em mới thấy 1 cây dù làm bằng thủy tinh đó

- Vì thủy tinh trong suốt, nó sẽ giúp ta tận hưởng đc những cơn mưa nhưng vẫn không làm ta ướt. Đó là điều đặc biệt của chiếc dù này!

- Anh ko sợ nó vỡ sao? Nó mỏng đến thế này mà

- Không bao h. Chiếc dù của anh là dù đặc biệt, nó sẽ không bao h vỡ. Dù em có đập nó như thế nào đi chăng nữa. Nó chỉ vỡ khi mình không còn cần đến nó nữa thôi

- Hay thế!

- Hết mưa rồi – Kaitou hạ chiếc dù xuống – 2 anh em mình đi dạo cho khuây khỏa nhé, ngằm nhìn đường phố sau cơn mưa cũng làm ta thư giản đấy

- Vâng!

Rồi Ran cùng Kaitou đi khắp phố này đến phố nọ. Ran thật sự thấy vui khi đi cùng Kaitou, " anh ấy thật dễ thương"

- Àh anh Kaitou này. Anh thật sự là anh của Shinichi sao?

- Sao em hỏi vậy?

- Em thấy 2 người không giống nhau gì cả

- Hihi anh xem vậy chứ khó tính hơn Shinichi nhiều đấy. Em đừng thấy anh vậy mà nghĩ anh hiền

- Nhưng dù gì anh cũng ko điên như cái tên Shinichi!

- Sao? Em nói Shinichi điên àh?

- Vâng! Cậu ấy toàn làm chuyện khiến em bực mình, phải chi cậu ấy bằng 1 phần anh thì hay quá – Ran nhớ lại

- Vậy àh. – Kaitou cười khẽ - Thôi cũng trễ rồi, anh có việc, để anh đưa em về

- Thôi, có việc thì anh cứ đi trước đi. Em phải qua nhà Kazuha nữa

- Uh, anh tặng em cây dù này – Kaitou đưa cho Ran cây dù

- Nhưng nó là của anh mà!

- Thì là của anh làm cho cho em. Thôi cầm lấy đi

- Vâng! Cám ơn anh nhiều – Ran nhận lấy và cười


- Anh đi đây. Bye em!

- Chào anh!

Về đến gia tộc, thấy nhà mình mây đen lảng vảng, Kaitou như hiểu phần nào

- Đến rồi hả cô?

- Ủa Kaitou đấy àh. Uhm, lúc trưa mới có tin báo. Có lẽ cô phải đi bàn bạc lại

- Không cần đâu cô, con tin Shin sẽ vượt qua đc, cậu ấy lớn rồi, việc đó cũng phải đến thôi

- Nhưng mà cô sợ...........

- Cô cứ tin con, cậu ấy nhất định làm đc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro