Chap 12: Trao đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, khi Shinichi và Hattori vừa bước vào nhà thì

- 2 đứa ngồi xuống – Kaitou nói gọn

Shin và Hatt mặc dù ko biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn im lặng ngồi xuống chứ ko dám cãi

- Con biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình trong năm nay chứ Shin? – bà Kudo đáp

- Àh là chuyện con phải về thế giới đó để gặp trưởng lão và thi cấp bậc với người con trai của gia tộc khác – Shin đáp nhanh

- Vậy con biết điều kiện để thi là gì ko?

- Thì con sẽ thi chung với người bạn đời của mình.

- Đúng! Nhưng quan trọng là cô gái ấy phải tự nguyện cùng đi với con thì cô ấy mới có thể dễ dàng qua đc thế giới ấy, còn không thì cô ấy sẽ bị kẹt lại sẽ không gian kết nối vĩnh viễn

- Chuyện này thì con biết rồi.

- Vậy con có biết là tuần sau con phải thi rồi không? – ông Kudo lên tiếng

- Sao ạ? Tuần sau ư? – Shin mở to mắt

- Phải, mẹ mới đc trưởng lão báo hồi trưa.

- Sao....sao nhanh vậy?

- Không nhanh đâu. Vì việc tìm đc người con gái ấy thì mấy tháng trước em đã tìm đc rồi và cũng có thể đã chinh phục đc cô ấy. Nhưng em không làm, cho nên đến bây h em mới nói là nhanh. Cũng tại việc làm ngu ngốc của em mà ra cả

- Con đi 1 mình đc không mẹ?

- Không đc! Đây là cuộc thi giữa 2 người kế thừa gia tộc lớn nhất nên phải đi kèm với cô gái ấy mới có thể chiến thắng. – ông Kudo nói

- Nhưng mà............

- Em làm sao thì làm, hãy đi mà xin lỗi và nói rõ với cô ấy. Anh nghĩ cô ấy sẽ bỏ qua

- Trời ơi, anh có biết là cô ấy khó chịu và dữ dằn cỡ nào không? – Shin nhăn mặt

- Tại ai mà ra? – Kaitou liếc

Nhìn vào cặp mắt sắc như dao cạo của Kaitou, Shin liền im bặt ko nói gì nữa. Không khí tối hôm đó là 1 mảng đen tối bao trùm cả gia tộc.

Sáng hôm sau Shin đến lớp với vẻ mặt ko còn gì để tả: đôi mắt thâm quần, dáng vẻ uể oải. Mặc dù vào lớp với dáng vẻ như vậy nhưng cậu vẫn còn đủ sức để chọc Ran khi thấy Ran nói chuyện với Haibara mà cô ko đáp lại

- Sao thế? Chưa làm hòa đc với cô ấy àh? – Shin cười

- Tại ai mà ra hả? – Ran liếc Shin với cặp mắt y như Kaitou hồi tối làm anh toát cả mồ hôi

- Thôi, không tranh cãi với cô nữa. Àh, tối nay cô đến nhà tôi đc không?

- Anh nói gì? – Ran ngạc nhiên

- Tôi muốn mời tối nay cô đến nhà tôi ăn cơm. OK chứ?

- Tôi không rảnh và không bao h rảnh để đi với hạng người như anh!

- Vậy cô nói cho tôi nghe cô bận việc gì đi. Có thể tôi giúp đc thì sao?

- Coi như tôi van xin cô vậy! – Shin cầu khẩn

- Thôi đc, nhìn anh vậy chắc tôi qua bị gia đình anh dập dữ lắm rồi – Ran nhìn Shin cười – Nếu như anh làm cho Haibara chịu nói chuyện với tôi thì tôi đồng ý đi với anh, còn không thì anh đừg mơ tới việc đó

- OK. Qúa dễ! – Shin cười

Giờ ra chơi hôm ấy. Ran thấy Shin cùng Haibara đi ra khỏi lớp và chỉ 10' sau họ bước vào. Haibara đi lại bàn của Ran và cười

- Tụi mình làm hòa nhé, Ran?

- Cậu hiểu rồi sao Haibara? -Kazuha cười

- Uhm, đúng là tớ đã hiểu lầm cậu, mấy ngày qua tớ cũng buồn lắm, tụi mình thân lại như xưa nghen

- Tớ cám ơn cậu, Haibara! Cám ơn cậu đã hiểu. – Ran ôm lấy Haibara

Lúc đó ở bàn kế bên

- Ê, mừng cho họ nhỉ - Hattori nhìn

- Chuyện quá dễ đối với Shinichi này – Shin cười

- Cậu nói gì thế?

- Àh, không! Tối nay nhà ta có khách – Shin cười bí hiểm

Và đúng như Shin nói, tối đó Ran đồng ý cùng Shin đi qua nhà của cậu ấy. Vừa bước vào, cô đã bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài của nhà Shin. Dường như nó đc 2, 3 căn biệt thự ghép lại và khi bước vào cô như bị lạc vào chốn thiên đường. Xung quanh nhà làm bằng thủy tinh và có ánh vàng. Bên trong rất rộng, dưới sàn đc lót bằng lông cừu nên đi rất ấm. Đang bị choáng bởi 1 căn nhà xa hoa, tráng lệ như thế thì Ran giật mình khi thấy Kaitou đang ngồi trên chiếc ghế sa-lông, cũng làm bằng lông cừu gần đó cùng với ba mẹ Shin

- Oh, Ran! Chào cháu – bà Kudo cười niềm nở

- Dạ, vâng chào 2 bác. – Ran quay sang Kaitou – Chào anh

- Chào em, chúng ta lại gặp nnhau. Dường như em rất bất ngờ khi thấy anh ở đây thì phải? – Kaitou cười

- À vâng. Em không nghĩ anh sống cùng Shinichi – Ran đỏ mặt

- Hì, thôi em ngồi xuống đi

- Vâng ạ!

- Anh quen cô ấy sao? – Shin nhìn

- Có gặp ngoài phố 1 lần.

- Gia đình cô có việc nhờ cháu đó Ran!

- Ơ việc gì ạ? – Ran giật mình

- Em uống nước đi – Kaitou rót trà vào ly và đưa Ran – Việc này không khó đối với em đâu, đừng lo

- Phải đó! – ông Kudo đồng tình

Lời nói của Kaitou làm Ran thấy yên tâm phần nào nhưng cô vẫn lo, vì cô ko biết họ sẽ nhờ mình việc gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro