Chap 13: Tại sao không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5' sau khi mọi người nói cho Ran biết việc họ nhờ cô làm thì..

- SAO Ạ? – Ran hét toáng lên

- Đấy là việc gia đình bác muốn nhờ cháu. Cháu đồng ý chứ?

- KHÔNG! KHÔNG! Cháu không đi qua đó đâu – Ran lắc đầu nguầy nguậy

- Nhưng không phải cô thì không ai giúp tôi đc đâu – Shin nói nhẹ

- Nhưng mà, cháu....cháu có biết gì đâu. Cháu không giúp đc gì đâu – Ran vẫn từ chối

- Em sẽ làm đc. Vì em có năng lực để dễ dàng giúp Shin vượt qua kỳ thi đó – Kaitou khuyên

- Không. Em không có dính dáng gì đến gia đình này hết nên em không thể làm đc. Mọi người nhờ người khác đi. – Ran đứng bật dậy – Chào mọi người – rồi cô chạy ra khỏi căn nhà tráng lệ đó

- RAN! RAN! – bà Kudo kêu với theo rồi quay sang Kaitou - Kai......ủa, anh Kaito con đi đâu vậy Shin........ – nhưng Shin lẫn Kaitou đã đi đâu mất

" đúng là 1 gia đình quái dị " Ran nghĩ. Cô cắm đầu chạy, cô cố chạy càng ngày càng nhanh dường như muốn biến khỏi cái đoạn đường ấy càng nhanh. Nhưng Shin và Kaitou đã đứng trước mặt cô làm cô giật mình xém ngã ra sau nhưng cũng may là Shin và Kaitou cùng đỡ cô lại

- Em làm gì mà chạy như ma đuổi thế. Từ từ đã nào – Kaitou cười

- 2 người......không phải là người đúng không? – Ran nghi

- Tại sao cô lại nói thế. Tôi cũng ăn, cũng đi học, cũng sống bình thường, thế không phải là người chứ là gì? – Shin cười bí hiểm

- Tôi không biết nhưng có cái gì đó lạ lắm, không giống với người bình thường, chẳng hạn như là qua thế giới thì đó, rồi thi nâng cấp gì đó, rồi mới nãy, dường như 2 người không có chạy theo tôi nhưng lại đứng trước mặt tôi, giống như là có phép thuật vậy đó – Ran nhíu mày

- Hahaha, cô bé quả thật rất thông minh. Đúng là gia đình Kudo là 1 gia đình khác với mọi người, nhưng chỉ khác việc có năng lực thôi chứ mọi thứ thì vẫn như người bình thường - Kaitou phá lên cười

- Sống trong 1 căn nhà như vậy mà gọi là y như người bình thường sao? – Ran nhớ lại

- Ôi trời, thì có gì đâu, nếu muốn, cô cũng có thể làm cho căn nhà mình thành giống như vậy – Shin

- Tôi không có giàu như anh – Ran liếc

- Đâu cần giàu. Đứng yên 1 chỗ, làm 1 vài phép là ra ngay ấy mà. – Shin cười

- Tôi không phải là người có năng lực như gia đình anh.

- Nếu em đồng ý đi cùng với Shin qua đó thì sau khi về em cũng sẽ có đc năng lực trong người

- Thôi, tôi không cần cái năng lực đó, tôi chỉ muốn là người bình thường thôi.

Nói rồi Ran bỏ chạy đi và khuất dạng sau bóng tối.

Sáng hôm sau vào lớp, Ran nói cho Kazuha nghe chuyện xảy ra tối qua và cô cũng quay qua nhìn Hattori bằng 1 ánh mắt khác thường

- Ran, Kazuha! Xuống căntin không? – Haibara bước vào

- Ờ cũng đc.

3 cô bạn vui vẻ ra khỏi lớp và cùng nhau đi xuống căntin. Trước đó, chính mắt 3 người đều nhìn thấy Shin và Hattori đang ngồi trong lớp và con đường đi xuống cantin mà họ đi là con đường ngắn nhất nhưng khi xuống tới thì họ lại thấy Shin và Hattori đang ngồi ăn dưới đó

- Ê này, qua bên đây ngồi chung đi – Hattori vẫy tay

- Sao lại thế? Lúc nãy 2 người đó còn trên lớp mà – Haibara ngạc nhiên

- Rõ dỡ hơi – Ran hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn sang Kazuha và cô cũng gật đầu, rồi họ cùng lại bàn đó

- Sao 2 cậu lại xuống trước tụi này thế? – Hai ngồi xuống và hỏi

- Thì họ có đi bình thường đâu mà lại không xuống trước – Ran nói xéo và liếc Shin

- Là sao? – Hai tỏ vẻ ko hiểu

- Àh, thì chúng tôi chạy nên nhanh hơn mấy cậu thôi – Shin cười trừ

- Chạy kiểu gì mà áo ko có lấy 1 giọt mồ hôi ấy nhỉ? Bữa nào, cậu chỉ cho tớ đc không? – Kazuha chọc

- Cô vợ cậu ko vừa đâu. Hihihi – Shin ghé tai Hattori nói nhỏ

- Sao? Đc không mà nhỏ to gì đó? – Kazuha tiếp tục chọc

- OK OK, việc gì chứ việc đó quá dễ mà. – Hattori cười

- 3 cậu ăn gì để tôi kêu cho – Shin lịch sự

- Gớm, làm như tốt bụng lắm. – Ran nói móc

- Thôi, 2 người toàn nói gì không đâu – Haibara lên tiếng

- Ờ, cô bạn này còn biết điều đó. Hỏi lại lần cuối, ăn gì không tôi kêu luôn, không thì thôi àh – Shin nói chắc

- Thôi đc, muốn tốt bụng thì tôi cho cậu cơ hội. Kêu giùm tôi, 1 tô phở, 1 ly sữa chua đá, 1 cây kem, 1 chai pepsi và 5 cái bánh LottePie – Ran cười

- Ăn gì dữ thế? - Shin nhăn mặt

- Chưa hết. Kêu giùm tớ giống y như vậy luôn. – Kazuha tiếp

- 2 cậu này........ – Haibara lắc đầu

- Lo gì, người ta muốn tốt bụng thì mình cho. Cậu có ăn gì thì kêu luôn đi – Kazuha cười

- Ơ, tớ chỉ ăn phở thôi

- Còn nước nữa, ăn không uống là sao? À hay kêu cho cậu 1 ly sữa chua luôn đi – Kazuha cười

- OK vậy đi. Nhờ cậu vậy nhé, Shinichi ^^ - Ran nở nụ cười rất ư là tươi

- Trời ạ, Hattori, cứu tớ với – Shin quay sang Hattori

- Ai kêu mời chi giờ la. Thôi, tự giải quyết đi em

- Cậu mà ko giúp tớ nói với anh Kaitou ngày hôm qua cậu sự dụng phép thuật để.......... – Shin chưa kịp nói hết bị Hattori chặn họng lại

- Thôi thôi, tớ giúp phần "vợ" tớ cho. Làm ơn, đừng nói – Hattori xanh mặt

- Phải vậy chứ. Đi nào

Shin và Hattori đi vào phía trong, còn ở ngoài này Ran và Kazuha đc trận cười sảng khoái vào buổi sáng và còn đc no cái bụng nữa chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro