Chương 1: Ngày cuối thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trước khi bắt đầu vào truyện, Chon xin chân thành cảm ơn độc giả trước màn hình đã có dịp mà ghé chân vào đây thăm tác phẩm này, trước hết Chon có đôi lời muốn nói.

  Chon cũng chưa có kinh nghiệm gì nhiều trong việc viết tiểu thuyết nhưng Chon vẫn sẽ cố gắng hết sức để có thể hoàn thành tác phẩm một cách tốt nhất.

  Nếu có sai sót hay những tình tiết vô lý trong truyện thì xin mọi người cứ nhắc nhở, chắc chắn Chon sẽ khắc phục và sửa sai.

  Và cuối cùng, Chon mong mọi người sẽ đón nhận tác phẩm này, không dùng những lời lẽ toxic, gây ảnh hưởng đến nhiều độc giả khác cũng như Chon và tác phẩm. Xin chân thành cảm ơn!

*Lưu ý nho nhỏ: Nếu độc giả chưa xem phần mô tả thì hãy tạm thoát truyện một lúc để đọc nhé♡

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

  Hôm nay là một ngày cuối thu, trời cũng đã bắt đầu se lạnh. Những cửa hàng nho nhỏ bắt đầu bày bán những chiếc khăn gió ấm, bên lề đường lác đác vài chiếc lá dẻ quạt vàng ươm. Fuyumi với mái tóc dài xuề xòa che khuất cả mắt, trên sống mũi vẫn còn đeo chiếc kính dày cộm, hai tay đút vào túi của chiếc áo khoác mỏng mà khẽ thở hắt một hơi, cất tiếng nói với cái chất giọng lí nhí của mình.

-Cuối thu, trời cũng đã se lạnh dần. Có lẽ gió biển cũng sẽ buốt hơn.
  

Cậu ngửa cổ nhìn lên bầu trời, nó đã không còn trong, cao như những hôm trước. Giờ đây nó chỉ còn một màu xám xịt đến rầu rĩ.

 Cậu cúi gằm mặt xuống, từ từ sải bước đến cổng trường, hàng chục người đi qua nhìn cậu với ánh mắt kì lạ, những lời bán tán bắt đầu vang lên.

-Ê, đó là thằng Shinjiro Fuyumi lớp 11-B đúng chứ? Đúng như lời đồn..nó tởm thật đấy.

-Ừ, nghe nói là "Đồ chơi cưng" của Kisame 12-D. Ngày nào cũng bị dần cho nhừ tử mà.

-Nói nhỏ thôi không bạn tự ái.

-Haha...

  Tất cả từng câu từng chữ đều lọt vào tai cậu, cậu chỉ im lặng mà bước qua bọn họ. Dù cho đã bị nói những lời cay nghiệt nhiều lần nhưng cậu vẫn chẳng thế đứng lên để chống lại cũng như chẳng thể làm quen nổi với chúng.

 Chóp mũi hơi cay nhẹ, dường như nước mắt đang chực chờ tín hiệu của não để mà ứa ra. Fuyumi ngay lập tức quẹt qua quẹt  lại nơi đầu mũi, nắm chặt tay vào với nhau, tự nhắc nhở bản thân không được khóc. Bởi cậu biết, nếu cậu tỏ ra yếu đuối ở đây...thì trông cậu sẽ càng dị hợm hơn rất nhiều.

  Cậu bước vào trong lớp, bước đến chiếc bàn nhỏ trong góc khuất bị khắc rất nhiều những lời đồn đại chẳng mấy hay ho, từ từ lôi tập vở được cất sâu trong cặp ra rồi đặt lên bàn. Cậu mệt mỏi mà úp mặt xuống nó, đắm chìm vào những lời độc thoại, đắm chìm vào những suy tư của bản thân.

"Có lẽ bố nói đúng, mình là thằng nhóc sinh ra đã bị nguyền rủa, mang lại xui xẻo cho người khác nên chẳng thế kết thân với ai."

"Và đôi mắt này...là thứ bắt nguồn tất cả, mình phải che nó đi."

"Mình ghét sự tồn tại của nó."

  Chợt, một viên phấn được ném thẳng xuống, sượt qua tai khiến cậu giật bắn mình mà ngồi dậy. Cái chất giọng the thé của vị giáo viên chủ nhiệm vang lên.

-Trò Shinjiro, khi nào em mới định nộp học phí đây? Cả lớp đều nộp xong cả rồi.
 

 Fuyumi bần thần ngồi đấy, sự căng thẳng bao trùm lấy cậu, những chiếc móng bấu chặt lấy lòng bàn tay tạo ra những vết hằn đỏ. Bởi cậu biết, nhà mình đã không con tiền để đóng học phí nữa, người bố mà cậu luôn coi trọng đã lấy toàn bộ chúng để phục vụ cho sự ăn chơi sa đọa của bản thân.

-E..em sẽ cố gắng nộp trong ngày mai...Với lại cô đừng ném phấn như thế, em bị bệnh.

-Em bệnh ở tim chứ có phải ở tai đâu mà cô phải sợ? Ngồi xuống đi!

  Cậu nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế của mình, nhìn chằm chằm vào quyển sách giáo khoa với hàng tá những chữ cái trước mặt mà lẩm nhẩm, cố làm mọi cách để có thể khiến thời gian trôi qua nhanh hơn. Từng đợt gió rít nhẹ thổi qua khung cửa sổ, thổi qua làn da cậu, mái tóc ấy cũng nhẹ nhàng bay bay, một chút sắc xanh nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp tóc.
  

 Một chút sắc xanh gây thương nhớ lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro