Chương 2: Đôi mắt tựa như những ngày đầu xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, tiếng loa tan trường cũng đã vang lên. Vị giáo viên chủ nhiệm trên bục vừa thu gọn đồ đạc vừa nhắc nhở học trò của mình.

-Cả lớp nhớ làm bài tập, giờ thì về đi.

"Làm sao để tránh mặt anh ta đây..."

Cậu vừa thu dọn mớ sách vở trên bàn vừa chìm sâu vào những dòng suy nghĩ. Fuyumi rón rén bước ra phía ngoài lớp học, nhanh chóng bước đến cổng trường như sợ sẽ gặp phải ai đó. Nhưng đột nhiên, cậu bị chặn lại bởi một đám nữ sinh đang không ngừng la hét, tiếng hét thật sự rất chói tai.

-Kyaaa!! Tokitou-kun đẹp trai quá.

-Hội trưởng! Làm ơn cho em xin phương thức liên lạc với!

Cậu ngẩn người ra một lúc, nhìn cổng ra vào đã bị chặn kín, Fuyumi từ từ tiến lại gần, nhón chân lên để xem người tên Tokitou kia là ai mà lại được nhiều nữ sinh chú ý đến vậy. 

Đập vào mắt cậu là hình ảnh của hai anh em song sinh với mái tóc đen xanh dài nổi bật trông rất giống nhau. Một người mặt mày cau có đang dùng tay xua đám học sinh ra. Còn một người thì thẩn thẩn thơ thơ ngửa cổ lên trời mà ngắm nghía những đám mây xám ngoét.

-Tránh hết ra coi! Mấy người đang cản đường của chúng tôi đấy.- Yuichirou nói với tông giọng khó chịu, chán ghét ra mặt.

Muichirou thở dài mà cúi xuống, nhìn người anh trai đang vật lộn đẩy đám nữ sinh rồi nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay.

-Nii-chan, em sắp muộn giờ học thêm rồi, chúng ta chỉ còn 10 phút...

Chưa kịp nói dứt câu, một cô gái với mái tóc tém dài đến ngang vai lại gần Muichirou, giựt giựt vạt áo của anh rồi nói với giọng điệu ngại ngùng.

-Muichirou-kun, tớ có thừa hai vé xem phim...chúng ta cùng đi nhé?

Đôi mắt thờ ơ của anh lia xuống phía dưới cô gái ấy, cất tiếng nói với giọng điệu tràn ngập sát khí.

-Tôi nhớ mình chưa cho cô gọi thẳng tên mà nhỉ? Và làm ơn bỏ cái tay đó ra khỏi áo tôi đi, không mất công tôi phải mua cái mới.

Fuyumi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Muichirou mà không khỏi thốt lên rằng cậu ta rất đẹp! Một nét đẹp phi giới tính mà hiếm ai sở hữu. Đôi mắt chứa đầy vẻ hờ hững, vô tâm ấy chẳng hiểu sao lại đan xen chút sự ấm áp, nhẹ nhàng như bầu trời của những ngày đầu xuân nhưng lại chất chứa vô vàn những điều bí ẩn của người chủ sở hữu nó, tựa như làn sương mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện.

Muichirou cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang dán chặt vào bản thân, anh chầm chậm lia con người màu xanh lam ấy về phía Fuyumi.

 Đôi mắt của anh bắt gặp ánh nhìn của cậu, trong một khắc, cả hai đều đã khựng lại một nhịp. Trong một khắc, trái tim của cả hai đã chạm vào nhau. 

Cậu nhận ra bản thân đã bị phát hiện liền rụt người ngồi thụp xuống đất, liên tục vò đầu bứt tai vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Anh cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn cậu lấp ló ở phía sau chân của các nữ sinh mà không khỏi tự hỏi 

"Tên này bị ngáo à?"

Nhưng rồi, một bàn tay to lớn và gân guốc túm lấy cổ áo và kéo cậu ra phía sau. Như cảm nhận được sự nguy hiểm, đôi mắt cậu lộ ra vài tia sợ hãi, nhìn người đang thủ thỉ từng câu từng chữ phía sau tai mình.

-Tìm thấy mày rồi...Shinjiro.

Muichirou đứng đấy nhìn về phía cậu đang bị Kisame lôi đi trong sợ hãi rồi quay mặt đi, chợt có một cảm giác lạ lùng dâng trào trong lòng anh, thôi thúc anh chạy về phía cậu...tựa như chạy về nơi mà tâm hồn anh thuộc về.

Muichirou lắc đầu liên tục, thầm nghĩ do học nhiều nên cơ thể có hơi nhức nhối rồi nhanh chóng chèn qua đám người mà rời đi, mây đen cũng từ từ kéo đến, quây kín cả một vùng trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro