Đứa nhỏ cả thèm chóng chán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từng là một đứa nhóc cả thèm chóng chán.

Bởi có quá nhiều điều muốn làm, mỗi thứ đều muốn biết một chút.
Từ piano, guitar, mỹ thuật, taekwondo, cho tới tiếng Anh rồi tiếng Nhật.
Tôi đã có một vài thử nghiệm như vậy
Khi mới bắt đầu, dường như bất kể điều gì cũng chẳng thể khiến tôi ngừng nỗ lực, ngừng luyện tập
Thế nhưng chẳng được bao lâu, yêu thích dần trở thành chán nản, tôi lựa chọn dừng lại giữa chừng.

Có đủ loại nguyên do dẫn đến sự chán nản
Một trong số đó dường như là thế này.

"Vì sao mãi mà mình không tiến bộ được?"
Chỉ cần nghĩ đến bỗng thấy suy sụp.
"Người ta bắt đầu còn muộn hơn mà cũng đã sớm vượt cả mình rồi?"
Cảm giác bản thân quả là vô dụng.
"Ầy, hình như mình chẳng có chút năng khiếu nào cả."
Rồi cứ vậy mà quyết định từ bỏ.

Hết lần này, đến lần khác.
Dù biết rằng chỉ khi vượt qua được những suy sụp này thì mới có thể tiến xa hơn.
Nhưng biết là thế, đứa trẻ vẫn lựa chọn bỏ cuộc rất nhanh chóng.
Mới nản một chút, đứa trẻ đã dễ dàng đi đến quyết định này.
Đến cuối cùng, đứa trẻ cũng chỉ biết tự cằn nhằn
"Vì sao mình làm gì cũng hời hợt như vậy?"

Trong bộ drama nào đó
Nữ chính đem lòng đơn phương một vị sunbae đặc biệt giỏi giang tài năng.
Một người vô cùng khác mình.
Một người không có lý gì sẽ hợp với mình.
Thế nhưng sau khi gặp gỡ người ấy, mục tiêu của cô cũng thay đổi.

"Dẫu có phải cố gắng đến chết
Mình cũng muốn trở thành một người xứng đôi với sunbae."

Thích người ấy đến vậy.
Mong được ở bên người ấy đến vậy.

Nhìn cô gái này
Tôi chợt có điều suy nghĩ.

Sở dĩ bản thân cứ luôn cả thèm chóng chán
Phải chăng là vì tôi chưa bao giờ có đủ quyết tâm.

Phải chăng là vì sống đến bây giờ, tôi vẫn chưa một lần nào cho rằng mình cần phải nỗ lực đến chết vì một điều gì đó, cũng chưa một lần thể hiện mong muốn nào mãnh liệt đến độ ấy.

Chưa biết chừng,
Khi còn bé tôi vốn không phải một đứa trẻ hời hợt.
Mà có lẽ, chính tôi
Là người đã dần biến mình thành một người luôn sống lưng chừng như hiện nay.
-

"Đường đến trưởng thành còn rất xa"
—Kang Sehyeong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xiandzg