Chap 8 : Thay đổi, cơn mưa. ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Thay Đổi, Cơn mưa ngọt ngào

Kiều đã tránh mặt Dương suốt một thời gian dài . Mặc dù Dương vẫn luôn ở đó , luôn quan tâm, luôn kiên trì nhắn tin mỗi ngày   . Kiều không thể phủ nhận  sự hiện diện của Dương  làm cậu  thấy khó chịu nhưng sen lẫn sự ỷ lại vào hắn  , mỗi khi Dương  xuất hiện cuộc sống của Kiều luôn dễ dàng hơn , Dương giải quyết từng bộn bề trong cuộc sống , hắn dọn sẵn con đường đầy hoa cho cậu ... Hắn không hề buông tay Kiều dù cho cậu có cố gắng đẩy hắn ra xa,ngày nào Dương cũng đặt đồ ăn cho Kiều, không bao giờ quên những chi tiết nhỏ nhặt như sở thích ăn uống của cậu. Khi cả hai tham gia các trò chơi hay hoạt động cùng nhóm, Dương luôn tìm cách chọn Kiều, dù cho cậu có phản ứng gay gắt hay cố né tránh. Kiều có từ chối, có chỉ trích, nhưng hắn vẫn luôn ở đó. Kiều tự bật cười trước suy nghĩ của mình, không biết Dương khờ thật hay giả vờ khi cậu vẫn luôn phũ phàng.

Cho đến hôm nay, trời bất chợt đổ mưa như trút nước khi Kiều vừa kết thúc buổi quay phim. Cậu không chuẩn bị trước áo mưa hay ô dù, nên chỉ biết đứng trú tạm dưới mái hiên, nhìn dòng nước trắng xóa đổ xuống như những tấm rèm ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài. Cơn mưa làm không gian như thu nhỏ lại, bầu trời xám xịt như phản chiếu tâm trạng của cậu—lặng lẽ và cô đơn.

Đúng lúc đó, một chiếc xe đen bóng dừng lại ngay trước cổng. Kiều nhìn qua lớp mưa và nhận ra đó là xe của Dương. Hắn bước xuống, tay cầm một chiếc ô lớn, tiến lại gần với nụ cười dịu dàng, nhưng không giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt.

“Lên xe đi,”

Dương nói, giọng trầm ấm át cả tiếng mưa rơi.

“Trời mưa lớn thế này, em không định đứng đây mãi chứ?”

Kiều còn đang lưỡng lự thì Dương đã cẩn thận che ô lên đầu cậu, rồi đưa tay kéo nhẹ cánh tay Kiều, hướng về phía xe. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo gã, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay Dương đang siết nhẹ lấy tay mình. Mưa tạt vào người, khiến quần áo cậu ướt sũng chỉ trong vài giây. Cậu cố giữ khoảng cách, nhưng sự gần gũi bất ngờ này khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Khi cả hai đã yên vị trên xe, Kiều rụt rè ngồi xuống ghế phụ, cảm giác lạnh buốt từ bộ quần áo ướt át càng làm cậu thêm lúng túng. Dương liếc nhìn Kiều từ phía ghế lái, thấy cậu khẽ run vì lạnh, và không nói lời nào, hắn chỉ nhanh chóng điều chỉnh điều hòa trong xe, bật chế độ sưởi ấm.

“Lau người đi, không lại ốm,”

hắn nói, giọng nhẹ nhàng như một lời nhắc nhở.

Kiều cầm lấy chiếc khăn, có chút ngại ngùng nhưng vẫn lau qua mái tóc và mặt. Hắn luôn như vậy, luôn xuất hiện đúng lúc, luôn dành cho cậu sự quan tâm không nói ra thành lời.

Bên ngoài, từng hạt mưa rơi lộp độp trên kính xe, nặng nề như cảm xúc trong lòng Kiều. Dương vẫn vậy, luôn xuất hiện đúng lúc, đúng nơi.

“Kiều, đưa anh địa chỉ nhà,” Dương cất tiếng, phá vỡ sự im lặng.

Kiều bừng tỉnh, vội vàng đưa địa chỉ cho Dương, nhưng cậu lại thiếp đi ngay sau đó. Khi đến nơi, Dương không nỡ kêu cậu dậy. Một phần vì Kiều đang ngủ rất ngon, phần còn lại vì hắn không nỡ xa. Lâu lắm rồi kể từ ngày đó, hắn mới được nắm tay hay tiếp xúc gần với Kiều như hôm nay. Hắn thở dài, chậm rãi gọi Kiều dậy.

“Kiều, dậy nào.”

Kiều mệt mỏi mở mắt, bàn tay lục lọi tìm kiếm chìa khóa, nhưng tìm mãi chẳng thấy đâu. Cảm xúc khó chịu lẫn hy vọng dâng lên trong lòng cậu. Dương quan sát, ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

“Về nhà anh.” Không đợi Kiều gật đầu, hắn đã nhanh chóng đánh lái thật nhanh.

Về đến nhà, mưa vẫn chưa dứt. Dương nhìn Kiều, hắn không muốn thấy cậu lạnh hay không thoải mái, nên lấy một chiếc áo sơ mi trắng từ trong tủ đưa cho cậu.

“Em cởi áo khoác ra đi, anh có áo sơ mi sạch cho em mượn,” Dương nói, mắt không rời khỏi Kiều.

Kiều do dự một chút, cảm xúc khó nói dâng lên trong lòng.

“Tắm nhé? Phòng tắm ở bên kia.”

Dương để áo sơ mi cùng với khăn lau rồi ra khỏi phòng, để lại không gian riêng tư cho Kiều. Cậu thả mình vào bồn tắm, nước ấm làm cậu thư giãn, cơ thể như tan ra trước sự thoải mái. Kiều thấy bản thân mình thật khó hiểu... Dương quan tâm thì cậu khó chịu, mà không quan tâm thì cậu lại càng khó chịu hơn.

Kiều mặc chiếc áo của Dương vào. Chiếc áo rộng thùng thình, mùi hương thoang thoảng của gã làm cậu hơi đỏ mặt. Cảm giác lạnh lẽo dường như tan biến, hơi ấm cùng với mùi hương làm Kiều thấy thoải mái hơn. Khi bước ra, Kiều có hơi ngại ngùng vì chiếc áo quá cỡ.

Dương chăm chú quan sát Kiều, đôi môi hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười khi thấy cậu cố gắng rũ bỏ cảm giác ngại ngùng. Cảnh tượng này khiến hắn không thể kìm lòng mà lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh Kiều đang ngồi co ro, đôi mắt to ngập ngừng nhìn về phía hắn.

“Anh làm gì vậy?”

Kiều ngạc nhiên khi thấy Dương đưa điện thoại lên chụp ảnh, mắt cậu tròn xoe, đầy vẻ thắc mắc.

“Đăng trạng thái thôi,”

Dương đáp, giọng điềm tĩnh, đôi mắt tràn đầy sự trêu chọc.

“Anh muốn cho mọi người thấy hôm nay anh đã cứu em khỏi một trận mưa lớn thế nào.”

Hắn post chiếc ảnh cùng với dòng trạng thái “Người đặc biệt .”Gã cảm thấy  Kiều mặc áo sơ mi của gã rất cuốn hút, làn da trắng ẩn hiện sau lớp áo. Áo không che hết đôi chân của cậu, khiến chúng phô ra như thể để hắn chiêm ngưỡng. Đôi chân dài trắng không tì vết ấy đập vào mắt hắn, khiến hắn không thể không nhìn, nhưng lại sợ nếu nhìn lâu, Kiều sẽ giận. Gã lúc này thật sự muốn ăn sạch Kiều , gã thầm cảm tháng sức chịu đựng của bản thân...gã thật giỏi

Dương vẫn giữ ánh mắt nhẹ nhàng hướng về phía Kiều, tay còn lại nhấc nhẹ máy ảnh, ghi lại khoảnh khắc cậu đang trầm tư nhìn ra ngoài. Hắn không muốn bỏ lỡ bất cứ một cảm xúc nào của Kiều, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của cậu đều trở nên quý giá đối với Dương.

“Anh thật là...” Kiều cuối cùng không nhịn được mà bật cười khẽ, đôi mắt sáng lấp lánh khi nhìn thấy bức ảnh mình trên màn hình điện thoại của Dương. Dù cậu có cố tỏ ra bình thản thế nào, sự quan tâm của Dương đã vô tình chạm vào những góc nhỏ mềm yếu trong lòng cậu.

“Kiều biết không?”

Dương nói nhẹ nhàng, đôi mắt không rời khỏi cậu.

“Có những lúc, chỉ cần nhìn Kiều cười như thế này thôi, cũng đủ làm anh cảm thấy ấm lòng.”

Kiều hơi cúi đầu, cảm giác ngượng ngùng dâng lên trong lồng ngực. Cậu không biết phải nói gì thêm, nhưng sự quan tâm âm thầm mà Dương dành cho cậu đã dần tạo nên một sợi dây kết nối vô hình giữa hai người. Một điều gì đó rất khó diễn tả, nhưng lại vô cùng chân thật.

Không dừng lại ở đó, Dương tiếp tục nấu ăn cho Kiều. Khi bữa tối đã sẵn sàng, cả hai ngồi xuống cùng nhau. Dương không ngừng chụp thêm vài bức ảnh, đăng lên Instagram với dòng trạng thái "Bữa tối cùng người đặt biệt ." Bức ảnh và dòng trạng thái nhanh chóng khiến cộng đồng mạng xôn xao vì chỉ trong một đêm, Dương đã đăng hai bài viết về Kiều.
Dương chẳng mảy may quan tâm đến những bình luận rộ lên sau khi đăng bức ảnh. Hắn biết rõ những gì mình làm sẽ gây xôn xao, nhưng cũng chẳng phải vì thế mà hắn dừng lại. Bữa tối diễn ra trong bầu không khí vừa ấm cúng vừa ngượng ngùng. Kiều ngồi đối diện, có phần lúng túng trước ánh nhìn chăm chú của Dương. Cậu biết mỗi khi hắn nhìn, ánh mắt ấy không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài mà dường như xuyên thấu vào tận tâm hồn cậu.

Dương nhẹ nhàng đặt đĩa thức ăn trước mặt Kiều, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt hắn. “Ăn đi, không lại đói.”

Kiều nhíu mày, nhưng cũng không nỡ từ chối. Cậu cầm đũa lên, nhấm nháp từng miếng nhỏ, trong khi Dương lặng lẽ ngắm nhìn. Hắn không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng bắt chuyện vài câu, nhưng đủ để làm không khí giữa họ thêm gần gũi.

Khi Kiều vừa đưa miếng cuối cùng lên miệng, Dương nhanh chóng giơ điện thoại lên, chụp thêm một bức ảnh nữa. Kiều hơi bất ngờ, ánh mắt cậu thoáng chút giận dỗi.

“Anh lại chụp nữa à?”

“Ừm, phải lưu giữ kỷ niệm chứ,”

Dương nói, giọng điệu có phần đùa cợt nhưng lại mang theo ý tứ sâu xa. Hắn chẳng để tâm đến những lời trách móc nhỏ nhặt của Kiều, chỉ việc làm theo ý mình.

Bức ảnh tiếp theo được đăng lên với dòng trạng thái: "🎶🔥" Như một tia lửa thắp lên giữa đêm, dòng trạng thái này ngay lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi. Những bình luận từ fan couple tràn ngập, mỗi người một ý kiến, nhưng tất cả đều xoay quanh việc Kiều và Dương có mối quan hệ đặc biệt:

- "Kiều và Dương ở chung nhà rồi sao?"

- "Kiều đúng là tâm can của Dương!"

- "Hôm trước ăn sáng, hôm nay lại ăn tối cùng nhau, chắc chắn có gì đó!"

Kiều nhìn vào điện thoại của Dương, đôi mắt cậu hiện rõ sự bối rối và khó xử. Nhưng cũng chẳng biết từ lúc nào, sự bối rối ấy đã bị thay thế bởi một nụ cười nhỏ, thoáng qua nhanh như gió.

Dương nhìn thấy nụ cười ấy, lòng hắn như có thứ gì ấm áp đang len lỏi vào từng ngóc ngách. Hắn thích nhìn ánh sáng của hắn cười .
2:51 Đêm
4/9/24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro