Chap 9 : Ôm buổi đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9 : Ôm buổi đêm

Sau khi bữa tối kết thúc, Dương dọn dẹp bàn ăn trong khi Kiều ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt cậu nửa nhắm nửa mở, biểu hiện sự mệt mỏi sau một ngày dài. Dương để ý thấy điều đó, trong lòng chợt dâng lên một nỗi lo lắng không tên. Hắn đã quen với việc chăm sóc cậu, nhưng tối nay, cảm giác ấy lại càng mãnh liệt hơn.

Khi tất cả đã được thu dọn sạch sẽ, Dương tiến lại gần Kiều, giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng và trầm ấm hơn bao giờ hết.

“Em mệt rồi phải không? Ở lại đây qua đêm đi.”

Kiều mở mắt nhìn Dương, thoáng chút bối rối. “Nhưng mà…”

“Không nhưng gì cả,” Dương ngắt lời, ánh mắt hắn kiên định.

“Ngoài trời vẫn đang mưa, anh không muốn em phải về trong tình trạng này. Ở lại đi, anh không làm gì đâu.”

Kiều cảm thấy trái tim mình như bị trói chặt lại bởi sự chân thành trong lời nói của Dương. Cậu biết rằng nếu từ chối, Dương sẽ càng cố chấp hơn. Hơn nữa, một phần trong cậu cũng muốn được ở lại, muốn trải qua một đêm bình yên bên cạnh người đã luôn ở bên chăm sóc mình, mặc dù cậu chẳng bao giờ thừa nhận điều đó.

Sau vài giây lưỡng lự, Kiều khẽ gật đầu.

“Được rồi"

Dương mỉm cười, nhẹ nhàng dẫn Kiều vào phòng ngủ. Hắn không muốn làm Kiều cảm thấy không thoải mái, nên đã chuẩn bị sẵn mọi thứ: chăn mềm, đèn ngủ dịu dàng, và cả một không gian yên tĩnh đầy ấm áp.

Khi Kiều bước vào phòng, hắn có chút ngượng ngùng khi thấy Dương vẫn giữ nguyên bộ trang phục hàng ngày. Kiều bước đến bên giường, đôi mắt cậu ánh lên vẻ mềm mại khi nhìn thấy chiếc giường lớn phủ kín chăn gối, tạo nên cảm giác an toàn lạ lùng.

Dương chậm rãi tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Kiều.

“Em nằm xuống đi,” hắn nói, giọng nhẹ như gió thoảng. Kiều nghe theo, chui vào dưới lớp chăn mềm mại. Khi Kiều đã nằm yên, hơi thở đã đều, Dương cũng cẩn thận nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng kéo Kiều vào vòng tay mình.

"Kiều , anh xin lỗi, anh muốn ôm em thôi" Dương thì thầm vì tưởng Kiều đã ngủ

Kiều cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Dương truyền sang, không quá gần nhưng đủ để cậu cảm thấy an toàn. Cậu khẽ nhắm mắt, để bản thân lạc vào cảm giác thoải mái mà vòng tay Dương mang lại.

Kiều biết nhưng không muốn phản kháng, cậu không còn sức lực ...hơn nữa cậu muốn một lần chìm trong loại cảm xúc hắn mang đến

“Anh chỉ ôm thôi, không làm gì khác đâu, anh sẽ không làm gì quá giới hạn khi em không muốn” Dương thì thầm, giọng hắn tràn đầy sự chân thành và dịu dàng.

Kiều khẽ thở dài, không biết vì sao nhưng cậu lại cảm thấy tin tưởng Dương đến lạ. Dù cho có chút ngượng ngùng, cậu vẫn để yên cho Dương ôm mình. Lòng cậu tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn, vừa lo lắng vừa an tâm.

Dương ôm Kiều vào lòng, cảm nhận được nhịp thở đều đặn của cậu. Hắn không thể phủ nhận rằng trái tim mình đang đập mạnh hơn, nhưng điều đó chẳng quan trọng. Quan trọng là hắn đang được ôm Kiều trong vòng tay. Thời khắc này làm cho gã chắc chắn hơn về một điều , gã muốn bảo vệ người này cả đời .

Trong không gian tĩnh mịch của đêm khuya, khi chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của cả hai, Dương nhẹ nhàng rúc đầu vào hõm cổ Kiều, cảm nhận từng làn hương dịu ngọt tỏa ra từ cơ thể cậu. Mùi hương này, ngọt ngào mà thanh khiết, như một dòng suối trong veo len lỏi qua từng ngóc ngách tâm hồn hắn, khiến trái tim hắn nhẹ nhàng hơn mà cũng mãnh liệt hơn. Dương như muốn hòa mình vào từng nhịp đập của Kiều, cảm nhận rõ ràng sự sống đang rung lên trong cậu.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, mái tóc mềm mại của Kiều khẽ vương vấn trên khuôn mặt Dương, khiến hắn không kìm lòng mà nhắm mắt lại, muốn khắc sâu từng chút một vào ký ức. Cảm giác này, sự gần gũi này, là tất cả những gì hắn mong mỏi. Hắn siết chặt vòng tay, ôm Kiều vào lòng như một báu vật mà hắn không bao giờ muốn rời xa. Hắn chậm rãi cảm nhận dáng người nhỏ nhắn đó , hắn ôm Kiều thật lâu thật lâu , hắn không muốn trời sáng vì khi trời sáng ánh dương sẽ không ở bên hắn , hắn luyến tiếc không muốn người này biến mất..bằng mọi giá hắn muốn người này mãi mãi ở đây.

Đối với Kiều, cảm giác được bao bọc trong vòng tay rắn chắc của Dương, được ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ hắn, mang lại cho cậu một cảm giác an toàn vô cùng.  Như một tấm chăn êm ái che chở lấy cậu giữa đêm đông lạnh lẽo. Mỗi nhịp thở của Dương phả vào cổ cậu như một lời thì thầm êm dịu, khiến mọi lo âu trong lòng cậu dần tan biến, để lại một sự bình yên sâu lắng. Người này giống như nhà nhưng không thể về..

Kiều khẽ rúc vào lòng Dương, cơ thể nhỏ bé của cậu càng thêm phần dễ tổn thương, nhưng trong vòng tay này, cậu biết rằng mình sẽ không bị tổn thương. Dương không chỉ đơn thuần là người ở cạnh cậu lúc này, mà còn là người đã mang đến cho cậu một nơi trú ẩn an toàn, một nơi mà cậu có thể cảm nhận sự ấm áp, tình yêu, và sự che chở không lời.

Hơi ấm từ cơ thể Dương truyền sang cậu, như một dòng chảy liên tục của sự sống, làm dịu đi mọi nỗi bất an. Trong khoảnh khắc ấy, mọi rào cản vô hình giữa hai người đều sụp đổ. Chỉ còn lại sự ấm áp, bình yên, và một cảm giác khó tả đang len lỏi vào từng tế bào của Kiều. Dương chính là nơi mà cậu có thể tìm thấy sự bình an mà mình hằng tìm kiếm, nơi mà cậu có thể an tâm chìm vào giấc ngủ, biết rằng mình luôn được bảo vệ, được yêu thương.

Đêm đó, không có điều gì xảy ra ngoài việc hai người nằm bên nhau, chìm vào giấc ngủ yên bình. Hơi ấm từ Dương làm tan biến mọi sự ngượng ngùng của Kiều, thay vào đó là cảm giác bình yên lạ thường.

Khi ánh sáng yếu ớt của bình minh len lỏi qua cửa sổ, Kiều vẫn nằm gọn trong vòng tay của Dương, cả hai chìm sâu vào giấc ngủ, không một chút xáo động nào từ bên ngoài có thể chạm đến họ. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng lại, chỉ còn lại sự yên bình giữa hai con người đang tìm kiếm sự đồng điệu trong trái tim mình.

Những lần như vậy, khi Dương đưa Kiều về nhà, hắn luôn tỏ ra chu đáo...Dương chưa bao giờ vượt quá giới hạn, chỉ lặng lẽ bảo vệ cậu, tạo nên một cảm giác gần gũi nhưng không xâm phạm.

Sự quan tâm đó dần khiến Kiều thay đổi cách nhìn về Dương. Ban đầu cậu vẫn giữ khoảng cách, vẫn luôn dè dặt và thận trọng. Nhưng dần dần, Kiều nhận ra rằng, đằng sau vẻ bề ngoài bất cần và tự tin của Dương, vẫn tồn tại một góc yếu đuối khó nhìn thấy .Dần dần Kiều mở lòng hơn với Dương , hay nói chuyện , chia sẻ hơn .Nhưng cho tới hôm nay !

Từ ngày hôm đó
3:12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro