Chương 13:Gần nhau hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13:Gần nhau hơn

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa kịp ló dạng, Dương đã thức dậy. Hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng Kiều, cẩn thận để không đánh thức cậu. Trái tim Dương đập rộn ràng khi nhớ lại từng khoảnh khắc được ôm Kiều trong đêm. Hắn thầm nghĩ, chỉ cần như vậy thôi, hắn cũng cảm thấy đủ.

Nhưng sự thật là… không bao giờ đủ.

Dù ban ngày Kiều vẫn luôn lẩn tránh, hạn chế tiếp xúc với Dương, nhưng đêm về cậu lại lặng lẽ chờ đợi những phút giây ngắn ngủi được gã ôm , Kiều vừa chê bai gã cũng vừa muốn được ôm trong vòng tay gã , phải chăng quá ích kỉ?  Đó là những khoảnh khắc khiến Dương cảm thấy gần gũi, yên bình, dù biết rõ rằng mình đang bước qua ranh giới mong manh giữa khao khát và sự tôn trọng.

Chiều hôm đó, khi Dương trở về nhà, hắn thấy cửa phòng Kiều khép hờ. Có vẻ như cậu đã về sớm hơn thường lệ. Tim Dương bỗng nhiên đập nhanh hơn, hắn tự hỏi liệu có nên bước vào không. Mọi suy nghĩ trong đầu hắn bị xoáy trộn bởi mong muốn được nhìn thấy Kiều, dù chỉ là một chút.

Hắn rón rén bước đến gần, rồi khẽ gọi:

“Kiều, em ở trong đó à?”

Không có tiếng trả lời. Dương hít một hơi sâu, cánh tay run run khi chạm vào tay nắm cửa. Hắn mở cửa, bước vào phòng. Ánh sáng mờ mờ của hoàng hôn len qua rèm cửa sổ, chiếu lên dáng người mảnh khảnh của Kiều đang ngồi bên giường, cúi đầu chăm chú đọc sách.

Cậu không ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ lật trang sách, như thể không hề nghe thấy sự xuất hiện của Dương. Nhưng Dương biết, cậu đang cố tỏ ra không quan tâm. Hắn bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh Kiều, không nói gì. Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng đến khó chịu.

Dương bỗng cảm thấy lúng túng, không biết nên bắt đầu từ đâu. Hắn chỉ muốn lại gần Kiều, muốn chạm vào cậu, nhưng sự ngăn cách vô hình giữa cả hai khiến hắn ngại ngùng hơn bao giờ hết.

Hắn giơ tay, ngập ngừng vài giây rồi nhẹ nhàng xoa xoa tay Kiều. Bàn tay của cậu thật mềm, như đã in sâu vào tâm trí Dương từ lâu. Kiều giật mình khẽ, đôi mắt mở to nhưng vẫn không ngước lên. Cậu không tránh ra, nhưng cũng không đáp lại.

“Anh chỉ muốn bên em”
Dương thì thầm, giọng hắn như hòa tan vào không gian tĩnh lặng.

“Anh muốn bên em từ bình minh đến hoàng hôn, rạng sáng đến tối muộn… Em có biết anh nhớ em thế nào không?”

Kiều khẽ thở dài, bàn tay vẫn nằm yên trong lòng bàn tay to lớn của Dương. Cảm giác làn da mềm mại ấy như càng đốt cháy sự nhớ nhung trong hắn.

“Dương…” Cuối cùng, Kiều lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.

“Anh không cần phải làm thế. Em… em không muốn chúng ta cứ mãi như thế này.”

Dương nhìn cậu, ánh mắt hắn đượm buồn. Hắn biết Kiều vẫn chưa sẵn sàng tha thứ, chưa sẵn sàng mở lòng. Nhưng hắn không thể dừng lại. Không thể để mất cậu.

“Anh biết. Nhưng anh không thể dừng lại, Kiều à.”

Hắn khẽ cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả lên làn da mỏng manh nơi cổ Kiều.

“Anh không ngừng nghĩ về em được , không thể ngừng muốn gần em hơn ..”

Kiều khẽ rùng mình, cảm giác từng hơi thở của Dương như lùa vào da thịt, khiến cậu bối rối. Dương áp sát mặt mình vào cổ cậu, nhẹ nhàng dụi vào làn da mịn màng. Mùi hương của cậu, cái mềm mại của làn da lạnh lạnh đáp lên hơi nóng từ Dương khiến gã cảm thấy thoải mái sen lẫn điều gig đó bùng lên, tất cả như đổ thêm dầu vào ngọn lửa khao khát của hắn.

“Làn da của em… thật mềm, thật thơm. Anh muốn ôm em mãi như thế này, chẳng muốn buông tay,” Dương thì thầm, giọng hắn đầy cảm xúc.

“Chỉ cần có em là đủ .”

Bàn tay to lớn của Dương nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nhỏ nhắn của Kiều, như một lời hứa vô hình, một sự nhắc nhở về tình cảm sâu đậm mà hắn không thể thốt nên lời. Kiều khẽ mím môi, cố gắng không để bản thân rung động trước những lời nói chân thành đó. Nhưng từng cử chỉ, từng hơi thở của Dương cứ như đang xâm chiếm mọi giác quan của cậu.

Dương không nói thêm gì, chỉ tiếp tục vuốt ve, hít thở sâu từng mùi hương của cậu. Hắn biết, chỉ cần ở gần Kiều, cảm nhận hơi ấm của cậu, là đủ để trái tim hắn cảm thấy yên bình. Nhưng sự yên bình này không bao giờ kéo dài, vì sâu trong lòng hắn luôn khao khát nhiều hơn.

“Anh không muốn chỉ là người lẻn vào phòng em lúc nửa đêm, ôm em khi em không biết. Anh muốn được ở bên em, thực sự bên em,”

Dương thì thầm, giọng hắn đầy sự van nài.

“Hãy cho anh một cơ hội, được không?”

Kiều im lặng, không trả lời. Nhưng đôi mắt cậu khẽ dao động. Những lời của Dương đã chạm đến trái tim cậu, nhưng cậu vẫn chưa thể mở lòng hoàn toàn. Cậu cần thêm thời gian nhưng cậu cũng rất nhớ người này..

Dương cúi đầu, khẽ hôn lên vai Kiều, một nụ hôn nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua chỉ là thoảng qua nhưng đủ khiến Kiều khẽ run rẩy  . Hắn biết mình phải chờ, nhưng không thể ngừng hi vọng. Mỗi lần chạm vào cậu, mỗi lần được ở gần cậu, hắn lại cảm thấy chút gì đó nhen nhóm trong lòng Kiều.

Và đó là điều khiến hắn không bao giờ bỏ cuộc.

23:56

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro