Đêm Sài Gòn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm Sài Gòn nổi cơn gió lớn, như gào thét, như quăng cả mái nhà, nóc khói. Quăng luôn cái chơi vơi về đêm của con người ta. Rồi cũng chẳng đủ để trở mình, lại nằm im lìm như một giấc mơ hoang.

Sài Gòn ngày nắng, cháy rát luôn cả màn che, gỡ xuống lớp kính không màu, ta thấy mình tê dại như chưa từng được sống. Đêm rơi xuống, gió lạnh tát vào người như muốn chuyển cơn bão lớn. Mây trời trở thành biển khói, chỉ đợi thời cơ để đổ ào trút nước xuống bể đời. Vậy mà chẳng kịp chuyển mình, đã tan thành từng đám khói tỏa, trắng xóa một vùng.

Một đêm ở Sài Gòn, bỗng dưng thật dài.

Ngồi lê nơi quán quen, nhấm nháp cái vị bia sệt cũng đám bạn thân. Để rồi trong cơn say đêm, làm sang gọi chiếc taxi chạy về. Dội gáo nước lạnh, trèo lên lan can chắn gió tìm sao. Sài Gòn về đêm, có nơi thì ồn ào như khu chợ sáng, có nơi lại im lìm như miền đất chết. Lắng lặng ngắm bầu trời đêm, mây hứng gió, gió hứng trăng, rồi để đời hứng những chặng chênh vênh của ta.

Có hôm Sài Gòn lên đèn, lách cái xe máy lên cây cầu ngang sông. Ngắm đèn, ngắm xe, ngắm người ta đi câu cá đêm, ngắm cô hàng rong vội vã ngược xuôi. Ngắm cả cái hoa lệ ở miền đất bằng. Cái cột liêu xiêu nơi ổ chuột mép kênh, cái mùi tanh tưởi những khi gió lùa. Ngắm tòa trái bắp chơi vơi giữa miền hoan lạc. Đời người về đoạn cuối, như mồi câu trong đêm tối. Lênh đênh chập chờn giữa những con sóng nhỏ, chỉ đợi con cá đớp mồi, một đời cũng như vậy mà đứt đoạn. Dù có sánh vai giàu hay nghèo, lúc mà đời đã đặt dấu chấm hết, thì cũng có khác nhau được bao nhiêu đâu. Một nấm mồ, một giấc ngủ, xuôi về miền đất lạ, lại chẳng thể trở ra.

Đêm Sài Gòn những ngày đông, gió thường lạnh bất chợt, làm thổi tung cơn mộng nhớ nhà miền xa. Ngày tết, cũng ráng ở lại cái đất này, khập khênh kiếm thêm chút lương. Để có thể nuôi lớn đam mê hay mừng tuổi ba má, lì xì thằng em nhỏ.

Qua mùng rồi cũng lắt léo về nhà, bị má mắng dữ lắm, rồi cũng ôm khóc, thương lắm. Sài Gòn có nuốt mất con đâu mà má lo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro