Mưa...để thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Giọt mưa vô hại lại lộp bộp trên mái hiên, len lỏi đùa nghịch chạm ngoài khung cửa sổ. Ấy vậy, trong này lại có những giọt mưa rơi âm thầm mà ai hay? Người ta bảo: "khóc lớn thì cảm được chứ khóc thầm thì ai thấu?". Nước mắt rơi cứ vô thức... 1 giọt ... tí tách ... 2 giọt ...lã chã...3 giọt.  

        Cơn mưa ngoài kia sẽ dứt khi gió ngừng thổi, mây hết ngưng tụ nhưng nước mắt của một người khi nào được hong khô? Nước mưa ngoài kia, người ta hứng, người ta sử dụng sinh hoạt, người ta sản xuất... Nhưng nước mắt của một người thì không có khả năng như vậy! Khi buồn, đương nhiên ta có thể khóc chứ; khóc cho thỏa, lấp trống cái nỗi buồn, nỗi ức đi nhưng giọt nước mắt - thứ không phải vô giá vô tận, nó có giá trị của nó, một ngày nào đó, bạn không thể dùng nước mắt để loại bỏ nỗi buồn thì lúc đó bạn đã thất bại. Thất bại bởi không biết trân trọng tài sản ban đầu thượng đế ban tặng. Hơn hết, nên thương, sử dụng món quà cho đúng cách bởi nước mắt là ranh giới của yếu đuối và mạnh mẽ... Con người mạnh mẽ sẽ đau hơn người khóc gấp vạn!

     Có bao giờ bạn nâng tay lau nước mắt của một người? Lau nước mắt người dưng, ta thấy đồng cảm; chạm vào nước mắt người thương, nó sẽ tan chảy lòng bạn. Vậy tại sao, bạn không giúp? Lau cho họ đi chứ, chỉ bảo họ cách đừng lãng phí bởi nụ cười và nước mắt là 2 món quà ai cũng có; người khôn ngoan, sống đúng nghĩa cho "cuộc đời" sẽ sử dụng nụ cười làm phương tiện giao tiếp; còn người yếu đuối sử dụng nước mắt để nhận sự "thương hại". Đừng như thế ... không thể tiếp tục bởi: 

    Tất cả mưa ... trên khóe mắt là để thương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro