THỊ THÀNH HOANG DẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 2_1: Rực rỡ nhất Sài Gòn
________________________________

Thủ Thiêm là nơi tôi yêu nhất Sài Gòn.

Đi đến đó là lạc vào một cõi không gì cả.

Thủ Thiêm dạy cho tôi quá nhiều điều về thành phố này. Nơi đây ngập nước mỗi đợt triều cường lên, ngập sâu mút mùa. Xe máy đi lúc đó có khi nước ọc qua bô xe, rồi dắt bộ cả đám lệch thích trên đường xấp ngửa nước dềnh.

Trên con nước lụp ngập ấy, mấy ông già, cậu trai, có bữa cả một cặp đôi tung tăng xách cần ra đường...câu cá. Họ cười đùa, họ cầm cái xô đựng cá, vui giật cần câu rồi ra về.

Có cả những người câu cá nghiêm túc, là đi kiếm ăn thật, ra gần bờ sông xổ mẻ lưới xong là về. Thiên hạ nào phóng ô tô nước bắn tứ tung thì cứ phóng, ai rảnh hơi nhàn rỗi câu cá thì cứ câu. Vui vậy.

Có những buổi chiều đi bộ ra phà cũ, tôi thấy lộng lẫy như em gái trẻ mình đầy trang sức đắt tiền, long lanh phủ nắng lên mặt sông, xa hoa khi đèn khách bung nở từ bờ bến phồn hoa Quận 1 hết qua, rồi cứ đà đó mà phóng vứt vào đêm tối, đắm đuối như thiêu thân, hoang dại như một con hứng tình lộng lẫy.

Đâu đó trên tầng thượng Majestic chắc mấy em gái Philippines hát dở cũng đã bắt đầu rơi vào cơn men ma rượu trước mấy khách Tây già rướm lệ khi nghe tiếng hát nhại nhóm Modem Talking vui nhộn như bốn mươi mấy năm về trước. Đó là bên kia bờ, là gò bồng đào rơi rỡ của Sài Gòn

Thủ Thiêm vẫn đang nín thở trong buổi chiều sụp mí mắt. Những người đứng sát bờ sông từ Thủ Thiêm thường ra tìm chỗ thoáng mát, hoặc đang cố hiểu thành phố này theo một cách khác, từ vết thương lở lói rặt bóng những ngôi nhà đã tan tành xác pháo, một miền nào chẳng rõ. Chốn ấy giờ là một dấu hỏi lạ lùng, hoang vắng đầy ý định nghiền ngẫm.

Tôi thấy vị sư chùa già đứng rất lâu dưới cổng chùa, nhìn mãi sợi dây điện đang cắt ngang tòa Bitexco trước mặt. Anh chàng say rượu ngủ khì giữa đường rồi khật khưỡng đứng dậy kéo áo xuống mà tiếp tục về nhà.

Cô gái trẻ đang đứng nhìn như bị thôi miên trước bầy dê mà ai đó vừa thả giữa con đường cỏ vạt ra sông, như thể vừa từ một thế giới nào tới. Có ba mẹ con ăn xin mà tôi từng gặp nhiều lần từ đây đi ra, đứa bé tung tăng vô tư lự. Bà mẹ ẵm theo thằng em vừa đi vừa nựng níu cho nó ăn quà. Lem luốc, đen đúa, họ như trút cởi hết cuộc ăn xin bận rộn ngoài kia để có một phút thư giãn, an ổn cùng nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro