Thị Thành Hoang Dại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1_2: Xa mình thêm một chút
________________________________

  Nhưng ông sắp già sẽ luôn bị bỏ rơi, khi những con người làm việc đã giàu có, khá khẩm, đã bình an tự tại. Họ bỏ phố ra đi, tìm những nơi có cỏ xanh, gió mát, tìm ngày Tết thân quen, tìm một dáng nhà thanh thoát với không khí trong lành.

Họ vứt lại kẻ ghiền lao động đã nhàu nhĩ già nua sau những tháng ngày làm việc chết bỏ, đớn đau, thành phố ô nhiễm, nực nội, lào khảo thở theo gió. Một người già đơn độc_như Sài Gòn_cô đơn hơn khi mùa sung túc của người ta đến. Những đứa con nương nhờ sẽ bỏ thành phố đi xa khi cần vui vầy, viên mãn.

  Rồi thì chẳng còn quyến rũ như cô điếm, cũng chẳng nghiêm khắc như một người già. Ngày mùng một Tết mà đứng giữa Sài Gòn, thấy mình nghe ra một âm thanh khác.

Khi bạn bè ngoại tỉnh như mình về quê hết, không ai rủ ăn trưa, không ai đi uống tối, cũng chẳng còn ai ở bên trò chuyện, thì mình đi bộ ra phố.

Lúc ấy, tự dưng mình cười âm vang tận cuối đường. Phố này, hẩm này, cô bán cà phê này, chú xe ôm này, tất cả đều người lạ hết, vậy mà chẳng còn ai lạ cả.

Họ ở đấy, va đập vào mắt môi, hơi thở của mình, tự nhiên như đứa bạn thân đi chơi không về gọi: "Hầy, cà phê đi, trời mát quá!". Chẳng cần có thêm ai, mình cứ tênh tênh nhẹ nhàng như vậy đi hết phố cả một ngày mùng Một cô đơn.

  Hôm mùng Một ấy, nắng Sài Gòn trắng biết như cô gái thuở mười bảy, nóng hanh cả người mà tĩnh lặng vô ngần. Có thuở mình nhìn các cô bé học trò mặc áo dài và lỡ yêu thương, thì hôm ấy mình phải lòng Sài Gòn như vậy.

  Ngày thường làm sao biết được ngần ấy chứ. Nghe còi xe là điên rồ giận dỗi bỏ đi rồi.

  Vì thèm cái cảm giác cô đơn ấy, cứ mùng Một Tết là mò lên thành phố.

  Từ dạo thênh thang ấy đã thề thốt rằng, mốt có đi xa, cũng còn nhơ nhớ thành phố này. Dễ cười. Dễ mượn áo mưa. Dễ nói thương nhau. Dễ rủ cà phê.

  Dễ yêu.

  Sài Gòn Tết đến, mình tạm biệt nhau vài tuần...rồi hẹn gặp y như chưa từng đơn côi bao giờ.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro