Thị Thành Hoang Dại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1_1: Xa mình thêm một chút
——————————————

  Ngày cuối năm, đứng trên cầu Sài Gòn nhìn xuống, tôi lại thấy Sài Gòn xa mình thêm một chút.

  Sài Gòn của mình, hiền như một cô điếm.

  Cô đẹp kỳ ảo, lung linh, xong đêm muộn trở về, hệt mùa Tết đến, trống trơn như một ngôi nhà hoang.

Nếu cô điếm sau một đêm dài lặng lẽ trở về ngôi nhà trống bé nhỏ của mình, thì Sài Gòn chẳng có chỗ mà về, nó lênh đênh trên bờ sông, mải mê thở dài trước cơn tỉnh lặng hiếm hoi của vài ngày rất ngắn.

Người ta bỏ đi để về với yêu thương, về gia đình, hội ngộ, gặp cha mẹ già. Sài Gòn này sao có tất cả mà không gì hết. Có trọn vẹn tình nghĩa, có tháng ngày vui tươi, có chỗ dừng chân bằng hữu, chỉ thiếu mỗi nơi để về. Một người ham chơi, qua bao cơm phở chán chường, cuối cùng cũng chỉ thèm cơm mẹ mà quay về chốn xa. Rồi bỏ rơi Sài Gòn thôi.

  Lật ngược lại, Sài Gòn như một người già khó tính và đòi hỏi. Ông ngồi ì đấy, mình phải gập đầu chịu đựng, gập đầu cho những đêm thật muộn ngập ngụa việc làm.

Ở đây, tất cả đều cày cuốc như những con thiêu thân. Sài Gòn có tiền. Muốn sống thì làm. Muốn điên cuồng giàu có, thì làm. Ở đây, trước ông sếp già khó tính, hãy làm việc chăm chỉ, và được sống như những con người thật sự. Không có sự so đo chèn ép nào, không ai có lịch sử, không cần đến quá khứ. Cứ làm việc, thiêu thân, và sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro