1. Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Xin chào các bạn, mình là Vân Thanh, rất vui khi được quen biết các bạn, hy vọng được các bạn giúp đỡ nhiều hơn."

Dứt lời, Vân Thanh hướng mọi người ngồi ở dưới cúi người thật sâu.

Hôm nay là ngày đầu tiên của Vân Thanh chuyển trường, vì ba mẹ chuyển công tác, nên năm ba cấp ba cô không thể không chuyển trường.

Kỳ thật Vân Thanh đối với việc chuyển trường không nhiều để ý nhiều lắm, học tập là chuyện của chính mình, cô chỉ cần không để ý người cùng chuyện mình không thích là tốt rồi.

Rõ ràng, ba mẹ cô lại không nghĩ như vậy.

Sau khi cha Vân mẹ Vân chuyển công tác, không thể chăm sóc Vân Thanh, chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Khi việc chuyển trường là điều không thể thay đổi, cả hai người bọn họ không vì chuyện này thấy nhẹ nhõm mà ngược lại càng lo lắng hơn.

Dù sao cũng là cấp ba, lúc này chuyển trường không khỏi quá hoang đường, lại còn phải thích ứng với hoàn cảnh mới, này đối Vân Thanh quá bất công.

Nhớ tới vẻ mặt áy náy của cha mẹ  cùng với lời khuyến khích chân thành sáng nay, Vân Thanh nhịn không được rũ mắt cười khẽ.

Khi ngước mắt lên, không kịp thu lại nụ cười, liền bắt gặp một đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Vân Thanh trong lòng chấn động, trái tim lạc nửa nhịp.

Một nam sinh rất đẹp trai ôn nhu, sau cặp kính gọng vàng là một đôi anh khí, nho nhã cùng bá đạo đồng thời xuất hiện trên cùng một người nhưng lại không có vẻ bất đồng.

Vân Thanh nghĩ hẳn là một học bá, phong độ trí thức giảm bớt tính hung hăng, làm hắn thoạt nhìn dễ gần hơn.

Vân Thanh nghĩ hắn hẳn là một học bá, phong độ trí thức, nhưng cặp mắt kính lại càng hắn thêm lạnh lùng, thoạt nhìn như người sống chớ lại gần.

"Lục Chu, có thời gian em giúp bạn học mới thích ứng hoàn cảnh một chút, giới thiệu về trường học chúng ta."

Chủ nhiệm lớp là một cô giáo trung niên, nghiêm túc và có trách nhiệm. Dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía Vân Thanh bên cạnh.

"Vân Thanh, Lục Chu là lớp trưởng lớp ta, em có cái gì không hiểu đều có thể hỏi hắn."

Vân Thanh ngoan ngoãn gật gật đầu, theo tầm mắt nhìn lại.

Nhìn lại lần nữa gặp đôi mắt của Lục Chu, Vân Thanh không hiểu nhướng mày nhỏ đến không thể phát hiện, có chút kinh ngạc.

Là bạn học nam lúc nãy.

Vân Thanh che giấu rất tốt sự kinh ngạc trong mắt, hướng Lục Chu lễ phép gật đầu xem như chào hỏi.

Thiếu niên đối diện cũng đáp lại nụ cười trấn an, nụ cười như ánh mặt trời.

Lục Chu vốn dĩ đang làm bài, nghe nói có bạn học mới chuyển tới hắn cũng không mới lạ gì, hắn là người tương đối bình tĩnh, rất ít việc có thể ảnh hưởng tâm tình của hắn.

Sau khi nghe lời giới thiệu, trong lớp học sinh xì xào bàn tán, nhưng hắn như cũ không dao động.

Nhưng khi hai chữ "Vân Thanh" lọt vào tai , bút luôn đang di chuyển thì bỗng nhiên dừng lại, hắn ngừng bút, từ tệp đề trên bàn rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn thẳng vào học sinh mới chuyển đến.

Sau khi nhìn rõ ràng người trước mắt, đôi mắt Lục Chu buông lỏng trở nên khẩn trương, đột nhiên cười khẽ ra tiếng.

Vân Thanh a.

Chúng ta tương lai còn dài.

Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng hiện lên một tia giảo hoạt đầy ý cười, sống động đến khó hiểu.

Sau khi giải thích xong mọi chuyện, cô giáo chỉ vào chỗ ngồi còn trống ở hàng cuối cùng, áy náy nói: "Vân Thanh, em trước tạm thời ngồi ở chỗ đó, có thời gian cô sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi một chút."

Vân Thanh đén quá đột ngột, cô còn chưa kịp chuẩn bị.

"Dạ." Vân Thanh vui vẻ đồng ý.

Nghe vậy cô giáo càng ngượng ngùng, "Ủy khuất em."

Ngồi phía sau cũng hơi bất công cho một học sinh nữ ngoan ngoãn.

"Không có việc gì, không có việc gì." Vân Thanh cười rạng rỡ nhìn cô giáo.

Cô ấy rất thích hàng sau, nó rất tự do.

"Cô giáo ——" nam sinh ngồi ở gần bục giảng kêu cắt ngang hai người đang nói chuyện.

Cậu lười biếng dựa vào trên bàn, gối đầu lên cánh tay, lười biếng giơ tay vẫy vẫy, thu hút sự chú ý của giáo viên.

"Cô, để bạn ngồi chỗ em này, em có thể ngồi ở dãy ghế sau, sẽ không ủy khuất." Nam sinh nói một câu dài, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.

Vân Thanh rốt cuộc thấy người được che giấu ở bên kia bục giảng, "Hộ pháp trái phải" của giáo viên.

Vân Thanh nhấp môi cười khẽ, nảy sinh thiện cảm với người này.

"Tần Hạo! Ngồi thẳng, đây là dáng vẻ của học sinh sao!" Giáo viên thấy hắn như vậy liền giận sôi máu.

Trước khi ánh mắt giận dữ của giáo viên ập đến, Tần Hạo rốt cuộc cũng ngồi thẳng, nhưng hắn ngồi cũng không có nhiều ngay ngắn, như cũ cuộn ở ghế trên.

Cô giáo trừng mắt liếc hắn một cái, nhắm mắt làm ngơ quay đầu nhìn về phía bên người Vân Thanh, sau một màn này, nàng nhìn Vân Thanh ánh mắt càng thêm hòa ái.

"Vân Thanh, em nghĩ muốn ngồi chỗ nào a?" Cô giáo mềm nhẹ dò hỏi, nàng cũng dao động, giống như ngồi cạnh bục giảng tốt hơn nhiều với ngồi hàng cuối cùng.

"Hắc hắc, em vẫn ngồi ở hàng cuối đi ạ, em cũng thích chỗ đó." Vân Thanh khờ khạo cười, nàng không nghĩ cùng Tân Hạo kia bất hòa kết "Thù vinh".

"Được, đi thôi." Cô giáo thở dài, cũng không miễn cưỡng, chỉ nghĩ lời là Vân Thanh an ủi, càng thêm yêu thích sự hiểu chuyện của học sinh.

Nhưng kỳ thật Vân Thanh không lừa cô giáo, vì cô thật sự thích vị trí cuối cùng, tự do tự tại không lo không nghĩ.

Môi trường mới không có gì mới lạ, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có một ít bạn học tới chủ động kết giao với Vân Thanh, nhưng tính cách cô tương đối an tĩnh, cùng các bạn học cũng không quá thân thiện, sự mới mẻ tò mò đối học sinh mới cũng dần qua đi, các bạn học liền dần dần chỉ cùng cô giao thiệp.

Nhưng cũng có ngoại lệ, ví như Lục Chu.

Sau khi Vân Thanh chuyển tới, mỗi ngày Lục Chu đều sẽ cùng Vân Thanh nói chuyện vài câu, mang danh rằng, bạn học hỗ trợ lẫn nhau.

Vân Thanh thật không có quá nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy lớp trưởng thật sự tận tâm với chức trách.

Tan học, Vân Thanh lập tức dừng bút, quay đầu về phía cửa sổ nhìn phong cảnh đến ngẩn người, đây là phương pháp thả lỏng của riêng nàng.

"Gõ gõ ——" đầu ngón tay gõ trên mặt bàn truyền đến tiếng vang thanh thúy.

Vân Thanh phục hồi lại tinh thần, trong mắt mang theo mê man.

"A? Làm sao vậy?"

Thiếu niên ôn nhu cười, trong mắt ánh nên những ánh sáng nhỏ, tinh thần vô cùng phấn chấn.

"Không có việc gì, chính là tới hỏi một chút gần nhất thế nào? Thích ứng được chưa?" Lục Chu quan tâm hỏi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thanh.

Cơ hồ mỗi ngày Lục Chu đều sẽ tới tìm nàng, hỏi một ít vấn đề không liên quan.

Vân Thanh phát hiện Lục Chu như ánh mặt trời, tích cực hướng về phía trước, thậm chí làm nàng có chút thẹn thùng, làm đảo lộn hoàn toàn ấn tượng đầu tiên của Vân Thanh đối với hắn.

Nhiều ngày quan tâm đã quen thuộc hơn, hơn nữa Lục Chu rộng rãi hào phóng, Vân Thanh cũng thỉnh thoảng vui đùa, nàng chống cằm, trêu đùa hỏi, "Lại tới làm theo phép?"

Vân Thanh cười hì hì nhìn Lục Chu, đôi mắt long lanh, hắn hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại.

Lục Chu đầu tiên là sửng sốt, theo sau thẹn thùng cười, giơ tay gãi gãi tóc che giấu chính mình mới vừa rồi thất thần.

"Nào có, mình là quan tâm bạn." Lục Chu nửa nói giỡn, chỉ là ánh mắt đã thể hiện rõ ràng hơn vài phần.

"Lớp trưởng, mình thích ứng khá tốt, không cần mỗi ngày đều tới hỏi mình, quá phiền toái." Vân Thanh tận lực uyển chuyển chậm rãi nói.

Nói xong, Lục Chu sắc mặt bỗng chốc biến sắc, thanh âm nói chuyện hoảng loạn, "Mình... Là mình quấy rầy đến bạn sao?"

Hắn thật cẩn thận nhìn Vân Thanh, trong mắt tràn đầy khẩn trương, phảng phất chỉ cần nói một câu nói nặng, hắn liền sẽ vỡ vụn giống nhau.

Vân Thanh thở dài không tiếng động, cô không phải cái ý tứ kia, "Không có không có, chính là cảm thấy thật làm phiền bạn." Vân Thanh có chút ngượng ngùng.

Thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, hắn khờ khạo cười: "Không có việc gì, đây là mình nên làm."

Nói xong, không đợi Vân Thanh trả lời, nhanh chóng rời đi.

Lớp trưởng thật đúng là có chút quá mức nhiệt tình.

Thành tích kiểm tra đã có, Vân Thanh đứng thứ hai toàn khối, các bạn học đều khiếp sợ, không nghĩ Vân Thanh sẽ lợi hại như thế.

Vốn dĩ tưởng chỉ xinh đẹp, không nghĩ tới là cái vương giả.

Bất quá Vân Thanh để ý không phải điểm này, mà là vị trí thứ nhất của Lục Chu.

Cô quả nhiên không nhìn lầm, Lục Chu là học bá.

Suy đoán đã được chứng thực, Vân Thanh nhỏ nhỏ có chút cao hứng.

Kiểm tra kết thúc, Vân Thanh trở nên bận rộn, bởi vì cô học trở thành học bá, các bạn học sôi nổi tìm tới để giảng đề.

Đương nhiên, bởi vì cô thực dễ nói chuyện cũng rất có kiên nhẫn, giảng đề từ từ không nhanh không chậm, nên mọi người rất vui vẻ tới tìm cô.

Có thể trợ giúp người khác, Vân Thanh cũng thực vui vẻ.

Lớp bọn họ lâm vào tình trạng cân bằng một cách kỳ lạ, một nửa người tìm Vân Thanh giảng đề, một nửa kia tìm Lục Chu giảng đề.

Hôm nay sau khi tan học, Vân Thanh chậm rãi thu thập đồ đạc, trong lớp chỉ còn lại một bạn học đang hỏi bài Lục Chu.

Cô thu thập xong mọi thứ thật tốt, lại lần nữa giương mắt, trong phòng liền chỉ còn lại có Lục Chu.

"Lục Chu, ngươi thật vất vả a ha ha ha." Thấy mặt Lục Chu hiện lên vẻ mỏi mệt, Vân Thanh cười ha hả trêu chọc.

Mấy ngày sau khi phát đề kiểm tra, Vân Thanh cùng Lục Chu đều nhận thấy chính mình có chút đồng bệnh tương liên.

Không nghĩ tới cô sẽ nói cái này, Lục Chu đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhẹ nhàng cười, "Mình đây phải đến cảm ơn bạn, cảm ơn bạn thay mình chia sẻ."

Lúc này đến phiên Vân Thanh ngây ngẩn cả người, thật cẩn thận a, thật cảm động.

Hình tượng Lục Chu trong lòng nàng nháy mắt phóng đại rất nhiều.

Lục Chu nhìn ánh mắt lấp lánh ý cười của Vân Thanh, nhìn đến loá mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Nhị xoát 《 thanh chi hình 》, thế nhưng nhìn không được, có chút khó tiếp thu giai đoạn trước nam chủ, ta tha thứ không được hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro