2. Giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vân Thanh, có thể cho mình mượn vở ghi chép trên lớp xem được không?" Một bạn học nam thẹn thùng nói, nhìn Vân Thanh mặt ửng đỏ.

Tinh thần đang phiêu du của Vân Thanh lập tức bị kéo về, phản ứng lại ý từ trong lời nói của hắn, Vân Thanh có chút ngượng ngùng.

Cô nở nụ cười có một chút áy náy nhấp môi dưới nói "Mình... Không có chép bài......" Vân Thanh thanh âm càng ngày càng nhẹ, rất có vài phần thẹn thùng ý vị.

Cô đi học không thích nhất là chép bài.

Ánh mắt sáng lấp lánh của bạn học nam có chút u ám, có chút thất vọng gật gật đầu, "Như vậy a, kia không có việc gì."

Nhìn bóng dáng cô đơn của bạn học nam rời đi, Vân Thanh băn khoăn.

"Ai từ từ, bạn đang cần dùng gấp sao?"

Bạn học nam đang không rõ nguyên do lắc đầu, "Không gấp a."

"Vậy sau khi tan học bạn đến gặp mình, mình sửa sang lại một chút."

"Được." Nam đồng học vui mừng gật đầu, ánh mắt cảm kích.

Vân Thanh không thể chịu nổi chính là loại ánh mắt này, việc rất nhỏ, căn bản không đến mức như thế.

"Không có việc gì không có việc gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì." Vân Thanh cười ngây ngô đáp lại.

Sau đó, vào tiết ngữ văn, Vân Thanh liền bắt đầu hạ bút thành văn, lần đầu tiên trong đời nàng bắt đầu chép bài học.

Vở ghi chép rất chi tiết, thậm chí có ví dụ mẫu, cả cách làm bài của riêng nàng đều ghi ra, bên cạnh còn chú thích, đơn giản lý giải.

Cô lén lút làm việc riêng hết một tiết học giáo viên cũng không phát hiện động tác của nàng.

Vân Thanh cười đắc ý, ha ha, hàng phía sau chính là tự do.

Tan học Vân Thanh chủ động đem vở ghi chép "mới ra lò" đưa cho bạn học kia.

"Viết cũng không quá rõ ràng, bạn nếu có chỗ nào không hiểu liền tới hỏi mình." Vân Thanh dặn dò nói.

Bạn học nam cảm kích liên tục gật đầu.

Vân Thanh thực dễ nói chuyện, cũng rất vui vẻ hỗ trợ mọi người. Vừa mới bắt đầu mọi người chỉ cảm thấy nàng là học sinh mới cố tình lấy lòng bọn họ, sau này phát hiện hình như không phải, tính cách Vân Thanh vốn như thế, cũng không sẽ làm trái lương tâm, nàng thân thiện, nhiệt tình.

Dần dần, ở trong lớp bọn họ còn lưu truyền lưu: nếu trên thế giới này chỉ có một người nguyện ý giúp đỡ bạn, như vậy nhất định sẽ là Vân Thanh.

Vân Thanh cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, đế giày rớt, nhưng may mắn là đã tan học, đang trên đường về, nàng đi từ từ cũng không có gì.

Nhưng là, không biết sao, có lẽ đôi giày không theo ý nàng, hoặc cũng có lẽ nàng không biết cách đi cách, thực bất hạnh, nàng té ngã một cái.

Đau đớn đánh úp lại, Vân Thanh bất chấp này nọ, nàng nhanh chóng đứng dậy, giả vờ nhìn xung quanh, quá xấu hổ, không thể để cho người khác thấy.

Đang muốn tìm một nơi ngồi nghỉ, đột nhiên lại nghe tiếng gọi.

"Vân Thanh --" phía sau truyền đến một giọng nam trong trẻo.

Hô hấp ngừng lại, nháy mắt Vân Thanh hóa đá, nàng không muốn quay đầu, nếu hiện tại có cái khe nứt trên mặt đất, nàng nhất định liền chui vào.

"Vân Thanh..." Thiếu niên chạy đến trước mặt Vân Thanh như sợ Vân Thanh lặng lẽ trốn đi.

Lục Chu chạy thực nhanh, mấy sợi tóc lộn xộn cũng không bận tâm, ánh mặt trời lặn lúc chiều tà chiếu vào trên người hắn, ánh sáng vàng nhật bao phủ xung quanh hắn.

Thấy Vân Thanh nhìn qua, hắn thản nhiên cười.

Vân Thanh đầy mặt ưu phiền, căn bản cười không nổi, chỉ cầu nguyện Lục Chu không nhìn thấy.

Nhưng chung quy trời không chiều lòng người.

Lục Chu thấy sắc mặt Vân Thanh thay đổi liên tục, nháy mắt hoảng sợ, "Bạn làm sao vậy? Ngã đau sao?"

Quả nhiên bị hắn thấy, Vân Thanh ẩn ẩn nghe được "Răng rắc" một tiếng, giống như có thứ gì đó vỡ nát, đúng vậy, không sai, nàng tan nát cõi lòng.

Vân Thanh giống như sống không còn gì luyến tiếc nhìn Lục Chu, "Không có việc gì, mình không có việc gì." Nàng nhếnh khóe miệng khẽ mỉm cười một cái.

Lục Chu nhìn mặt nàng, cảm thấy dáng vẻ không giống như không có việc gì của nàng.

Lục Chu thuận thế ngồi xổm xuống, thiếu niên nghiêng đầu, nghịch ánh sáng nhạt, nói với Vân Thanh: "Đi lên đi, mình cõng bạn."

"Không không không," Vân Thanh liên tục lui về phía sau, "Mình có thể."

"Bạn có thể thật sao?" Lục Chu hỏi lại, ánh mắt giống như tùy ý nhìn lướt qua chiếc giày bị hư của Vân Thanh.

Tuy là nói chuyện, lại ẩn ẩn tạo áp lực, mang theo cưỡng bách.

Vân Thanh nhanh chóng suy nghĩ nếu mang đôi giày này đi về nhà, chắc đến tối mới về tới.

Trong ánh mắt áp bức của Lục Chu, Vân Thanh chậm rãi đi đến bên người của Lục Chu, "Vậy làm phiền bạn."

Vân Thanh mặt có chút đỏ, đây là lần đầu tiên nàng cùng người khác phái tiếp xúc gần gũi như vậy.

Ánh mắt thẹn thùng của Vân Thanh không dám nhìn loạn, chỉ nhìn thẳng con đường phía trước, bởi vậy không thấy được tai của thiếu niên đã đỏ lên một mảng.

Đi một lúc không bao lâu, thiếu nữ trên lưng đột nhiên truyền đến giọng thấp thấp tiếng cười.

"Ân? Làm sao vậy?" Lục Chu nghi hoặc hỏi.

"Không có việc gì không có việc gì, chính là nghĩ đến người lớn như vậy đi đường còn ngã không khỏi có hơi chút mất mặt." Vân Thanh mỉm cười nói, thanh âm kéo dài.

Nghe vậy, Lục Chu phát ra một tiếng cười khẽ.

"Về sau mình và bạn cùng nhau đi."

Vân Thanh cả kinh, ngay sau đó điên cuồng lắc đầu, lại nhận ra hắn không nhìn thấy, vội vàng lên tiếng cự tuyệt: "Không cần, tự mình có thể đi."

Bọn họ còn không có quen thuộc đến như vậy.

Nói xong, Vân Thanh cảm thấy lung Lục Chu cứng đờ, nàng tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng, theo gió rồi biến mất, làm người khác không tìm được tung tích.

Bầu không khí giữa hai người lâm vào trầm mặc, Vân Thanh đang muốn tìm cái gì đó để nói chuyện, thì Lục Chu người đang an tĩnh đột nhiên mở miệng.

"Vân Thanh."

"Ân?"

"Bạn thật sự không nhớ rõ mình?"

"Cái gì? Chúng ta quen biết nhau sao?" Vân Thanh mê mang hỏi.

Lục Chu thở dài một tiếng, lúc này Vân Thanh mới nghe rõ.

"Tại Thập Nhất trung, chúng ta từng gặp qua."

Lục Chu từng học 2 năm tại Thập Nhất trung, ở nơi đó hắn gặp Vân Thanh.

Trước kia Lục Chu cùng hiện tại hoàn toàn bất đồng, khi đó hắn luôn là đề tài của học sinh, hắn mỗi ngày đều cùng người khác đánh nhau, cũng đánh không biết mệt. Tổng cảm thấy đánh nhau là việc thể hiện sự mạnh mẽ của thiếu niên trưởng thành, tuy rằng hắn cũng không biết ý nghĩa của đánh nhau.

Không kính, dùng ngay lúc đó Lục Chu nói tới nói, hắn giống như làm chuyện gì đều cảm giác thực không kính.

Ngày đó giống như mọi lần, sau một trận đánh thắng, Lục Chu cảm thấy cô đơn không rõ lý do, hắn đi lang thang ở trên đường không có mục tiêu.

Đôi mắt bị máu làm có chút mơ hồ, có chút không thấy rõ đường.

Lục Chu bực bội lau một cái, tay đụng tới miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn.

"Tê, mẹ nó, ra tay thật tàn nhẫn." Lục Chu xung quanh thân lệ khí mọc lan tràn, nhớ tới thằng nhóc đáng ghét kia, Lục Chu cắn chặt răng.

Liền nghĩ ngày mai làm như thế nào trả thù, thì một giọng nữ ngọt thanh đánh gãy ý nghĩ của hắn.

"Bạn học --, ngươi từ từ"

Lục Chu xoay người thấy được người so với hắn lùn hơn nửa cái đầu, Vân Thanh.

Một nữ sinh lớn lên thực đáng yêu, Lục Chu nghĩ.

Vân Thanh trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.

Lục Chu không chút nào che giấu đánh giá cô gái trước mặt, tóc đuôi ngụa cột cao, đôi mắt hạnh, mặc đồng phục thực nghiêm túc.

Đáy lòng Lục Chu cười nhạt, thiết nghĩ, vừa thấy chính là một học sinh ngoan.

"Làm sao vậy, em gái." Lục Chu lười biếng trêu đùa, tươi cười hiện ra rồi động tới miệng vết thương, đau khiến hắn hít hà một hơi.

Ngay lúc Lục Chu quay đầu, Vân Thanh bị hoảng sợ.

Mắt phải hắn sưng thật to, máu chảy đầm đìa, quần áo trên người nhăn nheo, rách mướp thậm chí còn dính vết máu. Vân Thanh chưa từng gặp qua thế này, nhưng nàng che giấu rất tốt sự kinh ngạc của chính mình.

"Bạn học, ví tiền bạn rớt." Vân Thanh tự mình trấn định, đem bóp da trong tay đưa cao chút.

Lục Chu lúc này mới cúi đầu, bao tiền màu đen, ngón tay trắng nõn, màu sắc đánh sâu vào mắt.

Lục Chu ngẩn ra chớp mắt một cái, ngay sau đó cười thoải mái, hắn một tay tiếp nhận bao tiền liền nói "Cảm ơn."

Xoay người rời đi thì lại bị túm chặt, hắn nhíu mày nhìn Vân Thanh bắt lấy góc áo tay hắn, mặt không kiên nhẫn hỏi: "Lại làm sao vậy?"

Tầm mắt rơi đến trên mặt Vân Thanh, hắn rõ ràng thấy được sự phân vân của cô gái.

Giống như hạ quyết tâm, Vân Thanh nhìn thẳng mặt Lục Chu, "Bạn học, bạn... Mặt không có việc gì đi?"

"Mình chỗ này có một ít băng keo cá nhân có thể dùng." Nói xong, Vân Thanh buông tay kéo hắn, tìm kiếm băng keo cá nhân trong cặp sách.

Lục Chu không nghĩ tới cô sẽ nói cái này, hắn hơi sửng sốt.

Hôm nay chính hắn phát hiện bản thân ngây ngốc rất nhiều lần.

"Khụ, vết thường nhỏ, không đáng ngại." Lục Chu hoàn hồn, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên.

"Bạn xác định?" Thấy Lục Chu chẳng hề để ý, Vân Thanh mặt hiện lên đầy vẻ không tin, hắn bị thương thế này nào có giống vết thường nhỏ.

"Thật không có việc gì." Xem vẻ mặt khẩn trương của cô, Lục Chu phát ra nụ cười từ nội tâm, thật không có việc gì, đây là lời tuyên bố đúc kết từ kinh nghiệm của bản thân.

Thấy hắn không muốn nói thêm, Vân Thanh cũng không miễn cưỡng, băng keo cá nhân cũng tìm được rồi, Vân Thanh thuận thế đem nó nhét vào trong tay Lục Chu.

"Mình đi trước đây." Nói xong quay đầu lại rời đi.

Lục Chu nhìn băng keo cá nhân trong tay, nhất thời không biết nói gì.

Hắn tựa như choáng váng đứng ở ven đường, lúc lâu sau mới nghe được hắn lẩm bẩm tự nói.

"Thập Nhất trung..."

Đồng phục bạn nữ kia là Thập Nhất trung.

Từ sau lần gặp kia, Lục Chu liền bắt đầu chú ý tới Vân Thanh.

Giống như suy đoán của hắn, Vân Thanh quả nhiên là học sinh tốt.

Mỗi lần thi cử đều có tên trên bảng xếp hạng, Lục Chu luôn ở trong đám người, tìm kiếm thứ hạng của Vân Thanh.

"Chu ca, ngươi xem bảng xếp hạng kia làm gì?" Lại một lần yết bảng, Lưu Nghị hỏi ra nghi hoặc ở trong long, nào giống bọn họ luôn đội sổ xem thành tích này có ích lợi gì?

Chẳng lẽ đếm ngược thứ nhất cùng đếm ngược thứ hai chênh lệch rất lớn sao?

Vốn có thói quen luôn một mình, Lục Chu bị dòng người chen chúc liền rất bực bội, Lưu Nghị còn bất ngờ đặt câu hỏi nghi hoặc, khiến cho Lục Chu nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn, Lưu Nghị lập tức im bặt, không dám lên tiếng hỏi.

Rốt cuộc chen đến phía trước, Lục Chu nhẹ nhàng thở ra.

Vân Thanh, Vân Thanh, tìm được rồi.

Lại là thứ hai.

Lục Chu khóe miệng giơ lên, nhẹ giọng cười ra.

"Ha ha ha, Vân Thanh a, ngươi như thế nào vạn năm thứ hai a." Một cô gái khuôn mặt thanh tú mặt mày như họa, cười khẽ trêu chọc.

Cô gái bên cạnh cũng không giận, chỉ giả vờ hung ác gõ đầu cô gái kia một cái.

"Lần tới kiểm tra mình nhất định sẽ đứng thứ ba cho cậu xem xem." Vân Thanh đắc ý hừ nhẹ.

"Này, Vân Thanh, có phải bạn không cố gắng hay không, kiểm tra đứng thứ nhất khó quá saoo?"

Vân Thanh bất đắc dĩ, "Bổn Nột, nếu mình có thể đứng nhất, thì còn có thể kêu thứ hai vạn năm sao?"

"A, cũng đúng nha." Nữ sinh bên cạnh như đột nhiên bừng tỉnh gật gật đầu.

Vân Thanh cuối cùng không chạy thoát lời nguyền thứ hai vạn năm, kể cả ở trường cũ cũng vậy.

Lục Chu quang minh chính đại đứng ở sau nghe lén hai người các cô nói chuyện.

Trên bảng xếp hạng, Vân Thanh chiếm vị trị thứ hai, vĩnh viễn đọc chiếm vị trí thứ nhất tên Triệu Lẫm.

Thật chướng mắt.

Từ đó về sau, Lục Chu bỗng nhiên đổi tính, cả ngày ăn không ngồi rồi hắn bắt đầu nghiêm túc học tập, hắn muốn biến thành người giống như Vân Thanh vậy, dùng Vân Thanh làm chuẩn, hắn muốn cho tên của hắn cùng Vân Thanh vĩnh viễn ở bên nhau.

Nhưng mong muốn luôn không toại nguyện , không đợi tên Lục Chu được đề nên vị trí thứ nhất, hắn lại chuyển trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro