3. Qúa khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Thanh có chút kinh ngạc, không nghĩ thiếu niên trước mặt lúc trước tàn nhẫn thế mà giờ lại là Lục Chu sáng chói như ánh mặt trời.

Có chút khó chịu.

"Vậy học sinh giỏi cũng đánh nhau à?" Vân Thanh cảm thán.

Lục Chu chỉ cười cười không đáp.

Hắn cũng không phải là cái gì học sinh tốt, đương nhiên, hiện tại hắn cũng không phải.

Trong những ngày sau đó, Vân Thanh từng vô số lần hỏi hắn vì cái gì đánh nhau, Lục Chu cũng chưa từng trả lời.

Thời điểm sau này, Vân Thanh cùng Lục Chu ngày càng trở nên thân thiết hơn, không có gì bất ngờ, bọn họ ở bên nhau một cách tự nhiên.

Lục Chu đối Vân Thanh tất nhiên là rất tốt, nhưng Vân Thanh vẫn có một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được, trên người Lục Chu dường như có một đám sương mù, khiến người ta khó có thể nhìn rõ.

Ví như, Tần Hạo sẽ gọi hắn Chu ca, có khi sẽ thấy Lục Chu cầm đầu một đám người, tuy rằng Lục Chu cực lực tránh né, nhưng vẫn bị Vân Thanh bắt gặp vài lần.

Vân Thanh cảm thấy chính mình lòng dạ hẹp hòi, đây là quan hệ xã giao bình thường của Lục Chu mà thôi, nhưng là, căn bản cảm thấy lý do này không được chân thực, quá kỳ quái.

Lục Chu rõ ràng là một người rất ấm áp, nhưng đôi lúc anh ấy giống một kẻ du côn một cách kỳ lạ.

Nghi hoặc đó liền nhanh chóng giả thích được nguyên do.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, chạng vạng Vân Thanh đến hiệu sách, ngẫu nhiên gặp được Lục Chu cùng với Tần Hạo.

"U, đây không phải chị dâu sao?" Tần Hạo khoa trương kêu Vân Thanh một câu.

Lục Chu liếc mắt trừng hắn một cái cảnh cáo, hắn đến dắt tay Vân Thanh, một một tay khác tự nhiên tiếp nhận túi sách trong tay Vân Thanh, "Đi mua sách sao?"

"Ừ" Vân Thanh cười gật gật đầu.

Lục Chu ôm lấy bả vai Vân Thanh, đưa Vân Thanh về nhà.

Màn đêm tối tăm, trong bụi cỏ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng tiếng vang nhỏ vụn.

Rất xa, dưới ánh đèn đường một cô gái thanh tú lạnh lùng đang đứng hay nói đúng hơn là là xử, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm thẳng vào Lục Chu.

Vân Thanh nhướng mày, nhìn Lục Chu chế nhạo.

Đúng là nợ phong lưu nơi nào cũng không thiếu a.

Đi vào, Vân Thanh bỗng nhiên phát giác nàng nhìn lầm rồi, trong mắt cô gái kia nào có quyến luyến, rõ ràng là tràn đầy ý hận.

Lục Chu ôm lấy Vân Thanh một khắc cũng không ngừng, đi ngang qua cô gái kia khi Vân Thanh quay đầu lại xem, trong lúc vô ý nhìn thẳng vào ánh mắt cô ấy, cô gái co quắp thu hồi tầm mắt, rũ mắt gắt gao nhìn chằm chằm mũi giày của chính mình, không dám ngẩng đầu.

Đầu Vân Thanh hiện lên đầy nghi vấn, nàng nhíu mày nhìn về phía Lục Chu, "Anh biết cô ấy sao?"

"Ai?" Lục Chu nghi hoặc đặt câu hỏi.

"Cô gái vừa rồi."

"Không quen biết."

Vân Thanh nhìn chằm chằm Lục Chu, vẻ mặt của hắn không giống làm giả bộ, nhưng ánh mắt cô gái kia rõ ràng là quen biết cũ.

Mà Tần Hạo vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng, "Chu ca, anh không nhớ rõ sao, kia không phải bạn tiểu học của chúng ta......"

Lời còn chưa dứt liền bị Lục Chu đánh gãy, "Câm miệng." Lục Chu hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn ngừng nửa câu nói sau.

Thực hiển nhiên, Lục Chu nghĩ tới.

"Cái gì? Cái gì? Tần Hạo tiếp tục nói." Nhìn phản ứng của hai người thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Vân Thanh.

Tần Hạo nhút nhát sợ sệt nhìn mắt Lục Chu, sau đó tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của Lục Chu, hắn cười gượng xua xua tay.

"Chị dâu nhỏ, việc này chị tự hỏi chu ca đi, em còn có việc gấp đi trước nha." Nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu mà chạy đi.

Tần Hạo đi rồi, Vân Thanh lại đem tầm mắt rơi xuống trên người Lục Chu.

"Nói một chút đi, sao lại thế này?" Vân Thanh ôm cánh tay biểu tình yên tĩnh nghe câu chuyện.

Lục Chu sủng nịch giơ tay xoa xoa đầu Vân Thanh: "Là một bạn thời tiểu học, em không nói anh đều đã quên."

"Thật sự?" Vân Thanh đầy mặt hồ nghi, thật sự chỉ có đơn giản như vậy?

Nhìn Vân Thanh nghiêm túc biểu tình, Lục Chu dung túng cười, "Đi thôi, đưa em về nhà."

Vân Thanh còn nghĩ muốn hỏi lại, nhưng Lục Chu ngậm miệng không nói chuyện.

Kỳ thi đại học kết thúc, Vân Thanh lại lần nữa gặp cô gái kia.

Ngày đó Vân Thanh đi dạo ở siêu thị, một nhân viên công tác không cẩn thận đụng vào cô.

"Ngượng ngùng..."

"Thực xin lỗi..."

Hai người đồng thời mở miệng.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi......" Lý hóa viên bị Vân Thanh tới nâng dậy trong miệng còn vẫn luôn nói lời xin lỗi.

"Không có việc gì không có việc gì." Vân Thanh không chút nào để ý trả lời.

Lý hóa viên ngẩng đầu, nhìn thấy rõ là Vân Thanh, ngừng lại lời xin lỗi, thay thế là ánh mắt lạnh lẽo.

Là cô gái gặp được ngày đó, Vân Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra.

Không đợi Vân Thanh nói chuyện, cô gái kia tránh tay của Vân Thanh, chính mình tựu rời đi.

Vân Thanh có chút mê mang, nàng nghĩ làm rõ ràng một ít việc.

"Từ từ, bạn học..."

Bước chân đang rời đi của cô gái đột nhiên dừng lại, rồi quay đầu nhìn về phía Vân Thanh, trong mắt có vui mừng, có hoài niệm, còn có một ít bi thương nhìn Vân Thanh không hiểu.

"...Bạn học, bạn học..." Cô gái tinh tế nhấm nuốt này hai chữ, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt.

Đợi cô ấy thu lại xúc động, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vân Thanh, "Bạn cùng Lục Chu là quan hệ gì?"

Giọng nói khàn khàn của cô ấy vang lên, làm cho người nghe được phải suy nghĩ.

"Anh ấy là bạn trai mình" Vân Thanh nói như vậy.

Nghe xong lời này cô gái rõ ràng sửng sốt, trong mắt hiện lên đầy sự tiếc hận, Vân Thanh không bỏ qua được.

"Làm sao vậy? Hai người có gì hiểu lầm sao?"

"Đáng tiếc, đáng tiếc cho một cô gái tốt như cô."

"Bạn học, hai người rốt cuộc đã xảy ra cái gì?" Vân Thanh vội vàng hỏi.

"Mình... Mình từng bị bạo lực học đường, mà người bắt nạt là Lục Chu."

Suy nghĩa của cô gái quay về quá khứ, giọng nói nhè nhẹ, khi nhắc towed sự việc kinh hãi đã xảy ra.

Cô gái tên Chu Ngô, lớp 5 cuối cấp tiểu học cô bé chuyển đến trường mới tên là Cẩm Mộng, ác mộng liền bắt đầu.

Chu Ngô ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng tính tình tương đối nội hướng, sau khi đi học ở trường tiểu học Cẩm Mộng vẫn luôn không có nói chuyện với bạn học.

Đôi khi nhìn các bạn cùng vui chơi, cô bé cũng cảm thấy có chút cô đơn. Không có bạn bè, cô bé liền nỗ lực học tập, để phân tán lực chú ý.

Nhưng có một ngày, một bé nam chủ động cùng cô bé nói chuyện, muốn cô bé hỗ trợ, người kia là Lục Chu.

"Này, học sinh tốt, đem cho tao mượn bài tập chép một chút."

"A, được." Chu Ngô có một chút sửng sốt, đây là bạn học đầu tiên chủ động nói chuyện với cô bé.

Lục Chu rồng bay phượng múa chép xong, đem vở ném trả lại trên bàn của Chu Ngô, nhưng sách giáo khoa lại rớt trên mặt đất, dính bẩn.

Chu Ngô tốt tính đi đến nhặt lên, từ phía sau giọng nói của Lục Chu truyền đến, "Cảm ơn, học sinh tốt, a, thật xin lỗi, không phải mình cố ý."

Thanh âm bình thường, không có tí nào áy náy.

Nhưng Chu Ngô vẫn tiếp nhận, nàng cười, không để ý xua xua tay. Còn nói:

"Không có việc gì không có việc gì, bạn có chuyện gì cần giúp đỡ đều có thể tìm mình."

Sau đó Chu Ngô có trộm quan sát, bạn học kêu là Lục Chu, là nhân vật dẫn đầu trong lớp, hầu như tất cả các bạn học đều sợ hắn.

Giống như sau khi đã quen đường quen nẻo, Lục Chu mỗi ngày đều tìm cô bé mượn vở bài tập, sau đó lại thấy Chu Ngô rất dễ nói chuyện, liền bắt đầu sai bảo, để Chu Ngô thay hắn viết bài.

Chu Ngô còn lặng lẽ vì thế mà mừng thầm, nếu Lục Chu nhận thức quen biết cô bé, như vậy hẳn mọi người trong lớp sẽ nhận biết nàng, nàng không muốn luôn có một mình.

Mỗi ngày Chu Ngô đều chăm chỉ làm hai phần bài tập không biết mệt, thậm chí đều làm bài cho Lục Chu trước, chép cho hắn thực nghiêm túc, mà viết bài cho chính mình tùy ý hơn rất nhiều.

Trong suy nghĩ của Chu Ngô, chỉ cần Lục Chu mở sách bài tập ra liền sẽ rõ ràng cô bé làm thực nghiêm túc, xứng đáng làm làm bạn, nhất định sẽ cùng cô bé làm bạn bè.

Nhưng Lục Chu đến một lần cũng không mở ra.

Vốn dĩ tình hình còn không quá tệ, chỉ là vất vả cho Chu Ngô làm nhiều hơn một phần bài tập mà thôi, sau đó có một ngày Chu Ngô quên làm.

Ngay cản bài tập của chính mình cũng không có làm, giáo viên liền kêu Chu Ngô cùng Lục Chu gọi vào văn phòng tức giận phê bình một lần.

Lục Chu cảm thấy thật mất mặt, bắt đầu nghĩ cách trả thù Chu Ngô.

Đương nhiên chính hắn không thèm bận tâm hôm đó Chu Ngô là người bị mắng nhiều nhất, hắn chỉ để ý đến mặt mũi của bản thân.

Từ văn phòng ra ngoài, Chu Ngô đang khóc hướng Lục Chu xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, không phải mình cố ý, hôm qua mình mệt quá liền quên làm bài tập."

"Chu Ngô, mày xong rồi." Trước khi đi, vẻ mặt Lục Chu xấu xa ném xuống những lời này.

Xong rồi, cái gì xong rồi? Ngay lúc đó Chu Ngô còn không biết là có ý gì, sau này cô bé mới hiểu được, cuộc sống của cô bé xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Bạo lực học đường sẽ như thế nào, đơn giản là không khí rất kỳ lạ, cố tình xa lánh, gặp không ít khó khăn.

Là người bao dung cô bé không để tâm đến những việc nhỏ này trong mắt.

Trên bàn học đầy hình vẽ xấu, trên bảng đen thfi bị viết tên, bị viết chính này biệt danh, vô cớ bị những ánh mắt ghét bỏ đánh giá.

"Ha ha ha ha, Chu Ngô, thứ sáu, uy, thứ sáu, ngươi ba mẹ như thế nào đặt cho ngươi cái tên xui xẻo như vậy?" Tần Hạo ngồi bên cạnh Lục Chu, cùng một đám nam sinh cười nhạo cô bé có cái tên bình thường.

"Đến ba mẹ nó cũng không thích nó, tính nó nhát như chuột thì ai có thể thích." Tiếp theo là lời nói của một nam học sinh khác, lời nói ra như là dao nhỏ đâm thẳng vào tim cô bé.

Những nam sinh ngồi hang phái sau đều xấu xa cười lớn.

Chu Ngô ngồi thẳng tắp, chỉ là tay cầm bút nhẹ nhàng run rẩy, cô bé ngồi thẳng viết bài, không phải, không phải, lực đạo mạnh mẽ nét chữ cứng cáp.

Những nam sinh chê cười đủ khong thất thú vị, liền bắt đầu tìm chuyện vui khác, thấy Chu Ngô vẫn luôn viết viết cái gì, Tần Hạo từ phía sau đi tới, giật vở của Chu Ngô một cái.

Hắn nhìn lướt qua sau khoa trương cười to, sau đó không có cảm tình đọc ra.

"Không phải, không phải, mình tên kêu Chu Ngô, ba mẹ rất yêu mình, mẹ mình thích nhất cây ngô đồng, cho nên liền đặt tên mình là Chu Ngô, em trai mình tên Chu Đồng......"

Nghe được lời này, Lục Chu người vẫn không lên tiếng bỗng nhiên cười chế nhạo một tiếng.

Tần Hạo thấy vậy như là được ủng hộ, lần nữa giả bộ thanh thanh giộng đọc diễn cảm hơn.

Nghe đưuọc Tần Hạo đọc nhật ký riêng của mình, Chu Ngô rốt cuộc nhịn không được, cô bé ra sức giật lại quyển nhật ký trong tay Hạo, "Không được đọc, không được đọc."

Chu Ngô rốt cuộc cũng bắt được Tần Hạo không kịp suy nghĩ liền dùng sức kéo lại.

Tần Hạo không nghĩ đột nhiên cô bé giống như điên cuồng đến vậy, một tay đẩy Chu Ngô ngã trên mặt đất.

"Đừng chạm vào ta, thật ghê tởm." Tần Hạo vội xoa xoa chỗ bị Chu Ngô động đến giống như là dính phải thứ gì đó dơ bẩn.

"Ba mẹ mình đặt tên thật khó nghe."

"Có phải ba mẹ nó không đến trường học lần nào sao?"

"Ba mẹ mày là đồ nhà quê..."

"......"

Chu Ngô nhìn bóng người mơ hồ trước mặt, nét mặt hiện đầy tuyệt vọng.

Không phải, ba mẹ ta là tốt nhất.

Khuôn mặ đầy nước mắt mông lung, mơ hồ nhìn đến một bóng người ngừng ở trước mặt cô bé, Chu Ngô lau nước mắt rơi xuống, thấy rõ người trước mắt.

Lục Chu.

Lục Chu khom lưng vươn một bàn tay đến, nhìn Chu Ngô mỉm cười.

Thiếu niên tuy nhỏ nhưng đã đẹp trai tuấn tú, hơi hơi mỉm cười, làm cho người nhìn đến hắn thấy kinh tâm động phách, có thể làm cho người ta bị mê hoặc.

Chu Ngô ngơ ngẩn, cô bé cho rằng Lục Chu rốt cuộc nguôi giận, còn ngây ngốc suy nghĩ, sau khi được Lục Chu tha thức cô bé nhất định phải nghiêm túc nói xin lỗi, lần sau tuyệt đối sẽ không quên làm bài tập.

Chu Ngô nhút nhát sợ sệt vươn tay, "Cảm... Cảm ơn."

Tay còn chưa nắm được, tay Lục Chu liền thu lại, hắn cười độc ác, "Như mày, cũng xứng sao?"

Chu Ngô chỉ nhớ rõ giọng cười trào phúng của Lục Chu, cùng phía sau truyền đến tiếng cười nhạo hết đợt này đến đợt khác.

Về sau tình hình bắt nạt càng ngày càng nghiêm trọng, các bạn học nhỏ khác hoặc tham gia hoặc không quan tâm, dần dần xa lánh Chu Ngô.

Rốt cuộc, Chu Ngô không thể chịu được nữa, tính thần cô bé lúc nào cũng hoảng hốt, cả ngày trầm trầm mê mê, cô bé phải tạm thời nghỉ học.

Cha mẹ Chu Ngô tới trường học để hỏi rõ tình huống, sau đó bàng hoàng nhận ra cô bé bị bạo lực học đường đến cả một năm.

Sau đó, Lục Chu liền chuyển trường, nhưng cả người Chu Ngô luôn bao phủ sự u ám không bao giờ tan hết.

Chu Ngô cũng không phải không nghĩ tới muốn bắt lại từ đầu, nàng đi học lại sau một năm tạm nghỉ, khi đi học ở trường mới, nhưng đã học được vài ngày nàng liền hoàn toàn không thích ứng được.

Nàng không thể thích ứng với cuộc sống ở trường, nàng sợ hãi tất cả người, sợ hãi ánh mắt người khác, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt họ.

Cha mẹ Chu Ngô không từng một lần an ủi, giả thích cho cô bé, làm thế nào để cô bé buông bỏ, bạo lực học đường trong miệng người lớn biến thành chuyện của mấy đứa bé gây chuyện đánh nhau.

Không ai quan tâm lắng nghe khiến cô bé càng thêm tự bế chính mình.

Cuối cùng cuối cùng, cha mẹ nàng cũng từ bỏ cô bé, chỉ tận tâm bồi dưỡng em trai, Chu Đồng.

Hiện tại nàng là nhân viên bán hang ở siêu thị, coi đây là cuộc sống, vì chẳng có ai nguyện ý tiếp thu một người chỉ mới học sơ trung như nàng, công việc dù có mệt mỏi thế nào nàng cũng muốn sống thật tốt.

Trường học Cẩm Mộng tràn ngập may mắn nhưng lại không mang nó đến cho Chu Ngô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro