#ĐOẢN_2: SAI LẦM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiên ca ca?! "- cô cắn chặt môi mà nói
Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay lại, đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của cô.
-"Hàn Yến Vân?! "
A! Hàn Yến Vân!! Anh còn gọi cả tên lẫn họ của cô ra, họ hoàn toàn như người dưng........
Cô gái bên cạnh anh không ai khác chính là Tô Kiều Diễm, người mà bị cô đuổi đi khi cô ta và anh cùng đi mua đồ cho câu lạc bộ trường. Lúc đó, còn nhỏ, cô rất bướng lại có tính sở hữu cao.
Tô Kiều Diễm lên tiếng:
-"Vân muội?  Sao muộn rồi còn ra ngoài một mình vậy??!! "
Anh nhíu màh nhìn cô, sau đó, kéo tay ôm eo Tô Kiều Diễm, rồi đi đến chỗ cô, lạnh lùng nói :
-"Đây là bạn gái của anh! Mong em đối xử tốt với cô ấy"
Hàn Yến Vân trợn mắt nhìn anh, nước mắt lần lượt tuông ra không ngừng
"Anh .........anh là đồ lừa gạt!!! " - Cô cắn răng nói
"Đúng !! Tôi là đồ lừa gạt đấy !!! Chẳng phải các người rất ngu ngốc sao?? Công ty sụp đổ thì các người phải cảm ơn tôi mới đúng??! '' - Anh mỉa mai, càng nói càng ôm chặt Tô Kiều Diễm hơn
Cô lại thêm một cú sốc nữa, làm đầu cô choáng váng, lau hết nước mắt trên gò má, cô chạy thẳng ra ngoài. Anh lẳng lặng đứng nhìn người con gái kia chạy mất, lòng chợt dâng lên một nỗi đau bất an, tim anh đau nhói, quặn thắt từng cơn. Anh cảm nhận được rằng nếu không đuổi theo, anh sẽ mất cô mãi mãi………
Anh buông Tô Kiều Diễm ra chạy nhanh ra ngoài, đuổi theo cô.
Cô thì chạy như không biết trời biết đất. Cô chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy, chạy tựa như không có điểm dừng.
"Bíp"
.....
"Bíp"
....
Tiếng xe inh ỏi kêu  vang khắp đường nhưng cô lại không hề mảy may để ý.
"Huỳnh!!! "
1 giây
......
2 giây
......
3 giây
.....
Anh như chết lặng, đứng im lìm ở đó nhìn từng người từng người xúm lại, anh mới bừng tỉnh, chạy như điên đến đó, đến chỗ cô đang nằm.........nằm trên một vũng máu. Amh ôm chặt cô vào lòng, lay cô:  " Vân nhi!! Vân nhi!! Em làm sao vậy Vân nhi!!! Em làm sao vậy Vân nhi!!! Vân nhiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!"".
"Á....á.....a.a.a.a.a.aaaaaa...."- anh dừờng như mất kiểm soát, hét toáng lên, kêu tên cô nhưng cô vẫn nằm im ở đó…………
Sau khi cô đã ra đi, được đưa vào nhà bảo quản xác, anh lết cái thân đầy máu về nhà. Anh mở cửa ra, giật mình nhìn khung cảnh trước mắt. Một bữa tiệc rất đơn giản nhưng lại được trang trí rất tuyệt vời. Anh có thể cảm nhận được.........mới vừa rồi.......cô vẫn còn ở đây.........ở trong căn nhà này đợi anh.
"Vân nhi..........Vân nhi........anh sai rồi.......anh không cầu xin em tha thứ nhưng.......hãy nhận lời xin lỗi của anh được không......???"- Anh đứng trước ảnh hai người chụp chung mà nói.
Nước mắt anh như đọng lại trong mắt. Từ khi cô ra đi, anh dường như mất hết cảm xúc..........bỏ mặc tất cả mọi thứ kể cả sự nghiệp và gia đình......chỉ biết cầu xin cô trong khoảng không vô tận......
"Vân nhi..!!! Anh....xinnnn.....lỗiiiii..!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro