Prologue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"True repentance should not be superficial but connotes forgiveness"



Changkyun đang chăm chỉ viết bài bỗng nhiên dừng bút. Cậu ngẩng đầu lên nhìn vị giáo sư vẫn đang say sưa giải thích hàm ý của câu trích dẫn rồi ngập ngừng quay sang lén nhìn cậu bạn cùng bàn Seungcheol. Changkyun lập tức hối hận, nhanh chóng rời mắt về những con chữ như nhảy múa trên trang giấy trắng tinh. Cậu thở dài, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu xua tan những ý nghĩ linh tinh và cầm cây bút nhanh chóng nguệch ngoạc lại ý nghĩa của câu nói vừa rồi: Chân thành ăn năn không phải chỉ dừng ở những hành động hời hợt mà còn bao hàm cả sự vị tha.


"When someone who try to conceal themselves with the prevalence of repentance may actually be hungering emotionally – longing for that one person at the end of the day"


Seungcheol huých tay Changkyun, ngang nhiên cầm bút khoanh tròn câu nói vừa rồi trong sách của cậu rồi đưa cho Changkyun tập vở lộn xộn của mình. Changkyun khó hiểu nhìn người đối diện, miệng mở khẩu hình 'GÌ thế?' ra hiệu cho Seungcheol biết rằng bản thân đang rất khó chịu khi bị làm phiền. Đáp lại sự bực bội của bạn mình, Seungcheol chỉ giương đôi mắt nai tròn xoe chờ mong nhìn Changkyun, ngón tay chỉ trỏ vẫn không rời tập vở. Sợ hãi vị giáo sư khó tính sẽ để ý đến hành động khác lạ của hai người, Changkyun đành chiều lòng cậu bạn, nhìn xuống hàng chữ nắn nót của Seungcheol: Khi một người cố gắng bảo vệ bản thân trước cái trần trụi của sự tiếc nuối, có thể họ đang chỉ khao khát về mặt cảm xúc – thương nhớ một bóng hình họ mong mỏi ở cuối con đường dài.


"That is, said love."

Vị giáo sư đẩy gọng kính lên, nhìn quanh giảng đường, giọng đều đều kết thúc bài giảng cuối ngày cho lớp Văn học hiện đại. Seungcheol vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn Changkyun chằm chặp khiến cậu bối rối không biết phải phản ứng như thế nào.

"Đơn giản, vì tình yêu chính là như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro