Chapter 4 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Danh xưng:

Anh: Miya Atsumu

Cậu: Sakusa Kiyoomi

Note: Cách xưng hô giữa Atsumu và Kiyoomi sẽ có chút thay đổi, lúc đầu Kiyoomi vẫn xưng tôi-anh, rồi về sau cậu tập đổi cách xưng hô là anh-em. Quá trình này diễn ra từ từ, trước hết là sự thay đổi trong cách xưng của Atsumu, anh ấy sẽ gọi Kiyoomi là anh, xưng mình là em.

--------------------------------------------

Atsumu đã thiếp đi sau đó, nhưng khi đêm dần trôi qua, Kiyoomi lại không thể ngủ được. Tâm trí cậu vẫn đang quay cuồng với sức nặng của những gì vừa xảy ra, cảm giác vừa phấn khích lại vừa lo lắng. Cậu nhận ra một điều mà ngay cả cậu còn không nghĩ nó có thể xảy ra. Cậu không muốn chết nữa. Sakusa Kiyoomi muốn sống. Sống cho chính mình, sống cho Atsumu, sống cho những người bạn cậu đã có. Cậu có thể phải đối mặt với những hậu quả sau này. Cậu có thể chịu đựng sự thất vọng của cha mẹ, chỉ cần điều đó có thể giữ được Atsumu bên cạnh.

Cậu muốn nắm giữ bản chất cảm xúc chân thật của mình, muốn lưu lại khoảnh khắc hiếm hoi của sự tỏ tường và kết nối trước khi nó biến mất. Lặng lẽ, để không làm phiền giấc ngủ yên bình của Atsumu, Kiyoomi rời khỏi giường và lấy cuốn sổ tay mà cậu biết Atsumu để trong ngăn kéo trên tủ đầu giường. Cậu nghĩ rằng đó có thể là một món quà đáng mừng vào lần tiếp theo khi tình yêu của cậu biết cậu viết nhật ký.

Kiyoomi ngồi dưới ánh sáng mờ của đèn bàn, ánh sáng mềm mại của đèn đường phản chiếu nhẹ nhàng lên căn phòng. Cậu bắt đầu viết, bút của cậu di chuyển nhanh chóng trên giấy khi cậu dốc lòng viết ra những điều cậu đang cảm thấy hiện tại.

Khi viết xong, cậu đặt bút xuống và nhìn vào trang giấy, những từ ngữ giờ đây là một phần hiện thực của trái tim cậu. Cậu liếc nhìn Atsumu, người đang ngủ say, nhịp thở anh thật đều đặn và ổn định. Cảnh tượng anh, an nhiên và không lo nghĩ trong giấc ngủ ngon, làm cho trái tim Kiyoomi thắt lại vì yêu thương. Cậu đóng quyển sổ lại và trả nó về chỗ cũ, trèo lên giường và ôm chặt lấy cơ thể ấm áp mà cậu yêu thương.

Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh bắt đầu ló dạng qua rèm cửa, họ nằm khỏa thân quấn quýt lấy nhau, thực tại của tình huống bắt đầu ngấm vào. Kiyoomi vẽ những vòng tròn lười biếng trên ngực trần của Atsumu, tâm trí cậu xoay vòng với những hệ lụy của những gì họ đã làm.

"Em không hối hận." - Atsumu thì thầm trong giấc ngủ, giọng anh bị che khuất khi áp vào vai Kiyoomi.

Kiyoomi thở dài, đặt một nụ hôn lên mái tóc của Atsumu. "Tôi cũng không hối hận." - cậu thừa nhận, dù cậu biết hậu quả là điều không thể tránh khỏi. Nhưng giờ đây, cậu cho phép mình tận hưởng hạnh phúc thoáng qua mà họ đã tìm thấy ở nhau, hy vọng rằng họ có thể tìm cách giữ cho nó kéo dài mãi mãi. Cậu kiềm nén cảm giác rằng mình là nỗi thất vọng của cha mẹ vì điều này, vì cậu biết điều đó không còn quan trọng nữa. Cậu đè nén sự xấu hổ vì đã phản bội Aiko, mặc dù cuộc đính hôn của họ chưa bao giờ là thật. Và cậu đã tìm kiếm sâu bên trong mình, muốn nắm giữ tất cả niềm tin mà cậu có dành cho Atsumu, tất cả tình yêu, lòng tin và sự chắc chắn đã phát triển giữa họ, và cậu để nó tuôn chảy. Cậu kể cho Atsumu nghe hết mọi chuyện.

"Aiko và tôi đang trong một cuộc hôn nhân sắp đặt."

Atsumu chớp mắt, cố gắng tiếp nhận những lời của Kiyoomi qua lớp sương mờ của giấc ngủ. "Hôn nhân sắp đặt?" - anh lặp lại, giọng nói của anh có chút nghi ngờ.

Kiyoomi gật đầu, ánh mắt cậu kiên định nhìn Atsumu. "Đúng vậy, gia đình chúng tôi đã sắp đặt nó. Đây giống như một thỏa thuận kinh doanh hơn là bất cứ điều gì khác. Chúng tôi đã giả vờ vì lý do hình thức."

Tâm trí Atsumu quay cuồng, các mảnh ghép dần khớp lại với nhau. Những dấu hiệu tinh tế, những lý do, những cư xử xa cách, mọi thứ giờ đây trở nên rõ ràng. "Vậy, anh không yêu cô ấy?" - anh hỏi, cần nghe điều đó từ chính miệng của Kiyoomi.

"Không," - Kiyoomi trả lời dứt khoát. "Tôi không yêu cô ấy. Tôi chưa bao giờ yêu cô ấy. Và cô ấy cũng vậy. Aiko có lý do riêng của mình để đồng ý với điều này."

"Còn anh thì sao? Tại sao anh đồng ý?" - Atsumu hỏi.

Kiyoomi hít một hơi sâu khi nghe câu hỏi của Atsumu. Cậu không muốn nói cho anh, sợ rằng Atsumu sẽ nổi giận, nhưng cậu cũng không muốn nói dối. "Tôi làm điều đó vì cha mẹ tôi."

Atsumu không phản ứng, vì vậy Kiyoomi tiếp tục. "Mẹ tôi đã không nói chuyện với tôi trong chín tháng kể từ khi chúng ta thất bại ở Thế Vận Hội. Hai tháng đầu, tôi đã tập luyện hết sức hơn bao giờ hết. Đó là lúc chúng ta cãi nhau. Và sau đó... hẳn là anh còn nhớ. Sau khi anh ngăn tôi khỏi... cố gắng tự tử... tôi vẫn không nhận được tin gì từ bà. Và điều đó khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tôi rất muốn cải thiện nhưng tôi vẫn còn gắn bó với gia đình mình. Tôi khao khát tình yêu của họ dù mọi thứ anh dành cho tôi, tôi cần nó. Vì vậy khi bà ấy gọi và yêu cầu tôi gặp Aiko, tôi đã đồng ý mà không chút do dự vì tôi biết điều đó sẽ làm bà ấy vui. Tôi biết bà ấy sẽ chấp nhận tôi trở lại nếu tôi đóng vai người con trai hoàn hảo của bà, nhưng tôi vẫn cảm thấy trống rỗng. Liệu pháp không hiệu quả, thuốc không hiệu quả, và tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng mọi thứ sẽ tốt hơn nếu tôi chỉ cố gắng chịu đựng."

Giọng Kiyoomi run rẩy khi cậu thú nhận. "Aiko không biết tôi bị trầm cảm, cha mẹ tôi không biết tôi bị trầm cảm, các anh chị của tôi cũng không biết, không ai biết cả. Chỉ có anh, Atsumu. Vì vậy, khi anh hôn tôi vào đêm hôm qua, và tôi cảm thấy mình được lấp đầy lần đầu tiên trong đời, tôi đã biết rằng mình không thể mất nó. Tôi không thể đánh mất đi điều quý giá này. Tôi chỉ cảm thấy được lấp đầy khi ở bên anh. Nhưng tôi vẫn còn gắn bó với cha mẹ. Và tôi không biết chúng ta sẽ làm gì sau chuyện này."

Kiyoomi dừng lại, ánh mắt cậu khóa chặt vào Atsumu khi cậu nói ra sự thật cuối cùng. "Có một cái hố trong dạ dày của tôi. Tôi tự tạo ra nó. Và tất cả là vì tôi sợ mất gia đình của mình."

Trái tim Atsumu đau nhói vì Kiyoomi. Anh vươn tay, nắm lấy tay Kiyoomi và siết nhẹ. "Anh không phải đối mặt với điều này một mình đâu, Kiyoomi. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Em hứa."

Trong suốt buổi sáng đầu tiên của họ cùng nhau, họ nằm trong vòng tay của nhau, hơi ấm của tình cảm chung bao quanh họ như một chiếc chăn an ủi. Xa xăm, Kiyoomi nghĩ rằng cậu có thể quen với điều này.

----------------------------------------------

Dần dần, những món đồ của Atsumu đã trở lại căn hộ của Kiyoomi. Họ ở bên nhau nhiều hơn là không, nên việc này đã trở thành một sự tiến triển tự nhiên. Nơi ở của Kiyoomi đã trở thành tổ ấm chung của họ, dù họ chưa bao giờ chính thức quyết định sống cùng nhau. Atsumu vẫn còn hợp đồng thuê với Bokuto và Akaashi, còn vài tháng nữa mới có thể kết thúc hợp đồng mà không phải trả những khoản tiền khổng lồ. Kiyoomi đã khăng khăng rằng cậu có thể trả tiền cho điều đó, nhưng Atsumu đã từ chối với một nụ cười và nói rằng anh hài lòng với những gì họ có hiện tại. "Em gần như đã sống ở đây rồi." - Anh ấy thường nói.

Họ thức dậy cùng nhau. Họ đi chung xe cùng nhau. Họ ăn mỗi bữa ăn cùng nhau. Và vào cuối ngày, họ tìm thấy hơi ấm trong vòng tay của nhau. Đó là một điều bình thường mới mẻ mà Kiyoomi đã yêu thích.

Một trong những buổi sớm đó, mang ánh sáng len lỏi qua rèm cửa, chiếu một tia nắng vàng mềm mại lên căn phòng. Kiyoomi và Atsumu vẫn còn quấn quýt trong chăn, cơ thể họ áp sát vào nhau. Kiyoomi là người thức dậy đầu tiên, đôi mắt cậu mở ra và trông thấy khuôn mặt của Atsumu tựa vào ngực mình. Cậu không thể không mỉm cười hạnh phúc, cảm nhận được một sự ấm áp trong trái tim mà cậu chưa bao giờ trải nghiệm trước đây.

Tiếng thở của Atsumu nhẹ nhàng và đều đặn, như một bản nhạc dễ chịu vào buổi sáng. Kiyoomi vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc của Atsumu ra khỏi mặt anh. Cậu ngắm nhìn vẻ yên bình của Atsumu với vẻ mặt thư giãn và hài lòng.

Khi tâm trí Kiyoomi bắt đầu tỉnh táo, cậu nhận ra mình rất trân trọng những khoảnh khắc yên tĩnh này bên Atsumu. Cậu lặng lẽ rời khỏi giường, cẩn thận không làm Atsumu tỉnh dậy, và nhẹ nhàng đi vào bếp. Căn hộ tràn ngập tiếng rì rầm nhẹ của tủ lạnh và âm thanh xa xăm của thành phố bên ngoài. Kiyoomi lục lọi trong các ngăn tủ, chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng.

Cậu quyết định làm một bữa sáng kiểu Mỹ mà Atsumu yêu thích - thật đơn giản, hấp dẫn, và có lẽ quá ngọt ngào cho thời điểm này trong ngày. Khi cậu trộn bột và làm nóng chảo, cậu không khỏi cảm thấy một sự an yên. Mất hai mươi lăm năm để cuối cùng cảm thấy như ở nhà, nhưng cậu đã làm được, và cậu sẽ trân trọng từng giây phút của nó.

Mùi bánh kếp mới nướng sớm lan tỏa khắp căn hộ, và Atsumu bắt đầu cựa quậy. Anh lạch bạch đi vào bếp, dụi mắt và ngáp ngủ. Khi nhìn thấy Kiyoomi đứng bên bếp, anh cười tươi, đôi mắt sáng lên đầy tình cảm.

"Chào buổi sáng, mặt trời của em," - Atsumu lẩm bẩm, giọng nói vẫn còn ngái ngủ. "Em ngửi thấy mùi như thể anh đang chuẩn bị cho một bữa tiệc lớn ở đây vậy."

Kiyoomi cười nhẹ. "Tôi nghĩ mình sẽ bất ngờ làm bữa sáng cho em."

Atsumu đi đến và vòng tay ôm lấy eo của Kiyoomi, rồi đặt cằm lên vai cậu. "Anh là tuyệt nhất! Em không biết mình có thể cảm thấy hạnh phúc như vậy chỉ bằng việc thức dậy bên ai đó."

Trái tim Kiyoomi tràn đầy cảm xúc. Cậu hơi quay người lại và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Atsumu. "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Họ đã cùng nhau ở trong bếp trong suốt một giờ, làm bánh kếp và trò chuyện vui vẻ. Tiếng cười của Atsumu lan tỏa, và Kiyoomi thấy mình cũng cười theo anh, cảm giác thật nhẹ nhõm so với nhiều năm qua. Khi bánh kếp đã sẵn sàng, họ ngồi xuống bàn ăn nhỏ, những đĩa đầy ắp món ngon vàng ruộm.

Khi ăn, Atsumu với tay qua bàn để nắm lấy tay của Kiyoomi. "Em thấy vui vì thấy anh ăn uống bình thường trở lại." - anh nói với nụ cười rạng rỡ.

Kiyoomi siết nhẹ tay Atsumu, mắt cậu lấp lánh hạnh phúc. "Tôi cũng vậy."

Họ chạm nĩa vào nhau như một cách chúc mừng vui vẻ, rồi tiếp tục thưởng thức bữa sáng, tận hưởng niềm vui đơn giản khi ở bên nhau. Đó là một khởi đầu hoàn hảo cho một cuộc sống mới, một lời hứa về nhiều khoảnh khắc hạnh phúc hơn nữa đang chờ đợi họ trong tương lai.

---------------------------------------------

Họ đã nói với Aiko ngay sau đêm đầu tiên họ thổ lộ tình cảm với nhau. Kiyoomi nghĩ rằng việc giữ bí mật với Aiko là không công bằng. Đôi mắt của Aiko dịu xuống khi cô lắng nghe, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ thấu hiểu và đôi chút buồn bã. Cô ngồi xuống cùng họ trong sự yên tĩnh của căn hộ, sức nặng của khoảnh khắc ấy bao trùm xung quanh họ như một lớp sương mù nặng nề.

"Tôi đã có cảm giác," - cô nhẹ nhàng thừa nhận, giọng nói của cô vững vàng nhưng có phần cảm động. "Anh xứng đáng có được hạnh phúc, Kiyoomi. Cả hai người đều xứng đáng. Vì vậy, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết, được không?"

Kiyoomi nhìn Aiko, trái tim cậu đầy sự biết ơn và cảm giác tội lỗi. "Tôi rất tiếc, Aiko. Tôi biết điều này làm cô khó xử. Tôi biết cô cần một người chồng nhưng... tôi không thể cưới cô."

Aiko lắc đầu, đưa tay ra đặt lên tay Kiyoomi. "Không sao đâu, Kiyo. Tôi sẽ tìm người khác để cưới. Có hàng triệu người đàn ông khác mà cha tôi có thể sắp xếp cho tôi."

Atsumu, ngồi bên cạnh Kiyoomi, cảm thấy sự ngưỡng mộ dâng tràn trước cái sự hiểu chuyện của Aiko. "Cảm ơn cô, Aiko. Vì đã đối xử tốt như vậy."

Aiko mỉm cười nhẹ. "Chúng ta có thể chưa quen nhau lâu, Miya. Nhưng tôi hiểu cảm giác yêu ai đó bằng cả trái tim mình. Tôi có thể không thể theo đuổi được người mình yêu, nhưng các cậu có thể, và các cậu nên làm vậy." - Cách Aiko nhìn khi nói những lời đó đã cho Kiyoomi hiểu tất cả những gì cậu cần hiểu. Giờ đây, cậu đã hiểu tại sao cô lại kiên quyết rằng cuộc hôn nhân của họ sẽ không bao giờ là thật. Aiko đang yêu một người khác, và đó là một người mà cô không thể có được.

Họ đã trò chuyện đến khuya, tâm sự về cảm xúc của mình và con đường tốt nhất để tiến về phía trước. Điều này không dễ dàng, nhưng sự hỗ trợ của Aiko đã mang lại cho Kiyoomi và Atsumu sự can đảm để đối mặt với những thử thách phía trước. Họ đồng ý sẽ đối phó với tình huống này bằng sự trung thực và cẩn trọng. Họ dự định sẽ nói với cha mẹ Kiyoomi vào thời điểm thích hợp và chính thức hủy bỏ cuộc hôn nhân khi có cơ hội.

Khi họ cuối cùng rời khỏi căn hộ của Aiko, Kiyoomi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ khỏi vai cậu. Cậu quay sang Atsumu, mỉm cười nhẹ nhàng. "Tôi nghĩ chúng ta có thể làm được điều này."

Atsumu vòng tay ôm chặt Kiyoomi, kéo cậu gần lại. "Chúng ta có thể. Cùng nhau."

-----------------------------------------

Đó là vào tối thứ Sáu, và căn hộ trở nên ồn ào với các hoạt động diễn ra. Kiyoomi và Atsumu đã quyết định ở nhà, chọn xem phim Marathon thay vì ra ngoài. Họ nằm dài trên ghế sofa, xung quanh là một đống chăn, gối, và đồ ăn vặt.

Atsumu, vẫn như thường lệ, đã chiếm lấy điều khiển từ xa, lướt qua các kênh với tốc độ nhanh như chớp. Anh đã chuyển đổi qua lại giữa các bộ phim và các chương trình sitcom cũ, không thể quyết định xem gì. Kiyoomi nằm bên cạnh anh, chống một bên khuỷu tay, đôi mắt khép hờ khi cậu đang lơ đãng nhấm nháp bỏng ngô.

"Nè, Kiyo?" - Atsumu nói, nhìn qua Kiyoomi. "Em có một câu hỏi ngớ ngẩn muốn hỏi anh."

Kiyoomi nhướn mày, miệng nở một nụ cười tinh nghịch. "Gì thế?"

Atsumu do dự, biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc hơn một chút, mặc dù đôi mắt anh lấp lánh sự nghịch ngợm. "Ờ thì, em chỉ đang nghĩ... chúng ta đã là bạn trai của nhau chưa?"

Kiyoomi mở to mắt ra, giả vờ ngạc nhiên. "Đã một tuần rồi mà em mới hỏi chuyện này sao?"

Mặt Atsumu hơi đỏ lên, và anh nhún vai với nụ cười ngượng ngùng. "Ý em là, chúng ta gần như luôn ở bên nhau. Em chỉ muốn chắc chắn rằng mình không chỉ đang... anh biết không, đi chơi cùng với một anh chàng rất đẹp trai mà lại còn yêu mình."

Kiyoomi bật cười, âm thanh của cậu tràn đầy với niềm vui vẻ. Cậu tinh nghịch huých nhẹ Atsumu bằng vai. "Nếu đúng như vậy thì tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế giới. Nhưng vâng, Atsumu, chúng ta đã chính thức là bạn trai của nhau rồi."

Khuôn mặt Atsumu sáng lên với nụ cười rộng đến mức trông có phần hài hước. "Tuyệt vời! Em chỉ muốn chắc chắn, biết không?"

Kiyoomi lắc đầu, vẫn còn cười. "Đôi khi tôi tự hỏi tại sao mình lại có được một người đáng yêu như em."

Atsumu giả vờ suy nghĩ. "Không biết nữa. Có lẽ là nhờ vào gu phim hoàn hảo của em hoặc khả năng nuốt hết bỏng ngô trong thời gian kỉ lục."

Kiyoomi với tay kéo lấy Atsumu vào một cái ôm nhẹ nhàng, nụ cười của cậu lắng xuống thành một nụ cười mãn nguyện. "Tôi nghĩ chính là sự quyến rũ của em và khả năng làm tôi cười, ngay cả khi em làm những trò thật kỳ quặc."

Atsumu dựa vào cái ôm, ánh mắt trở nên dịu dàng. "Rất vui vì biết rằng mình có ích hơn là người đảm nhiệm việc chuẩn bị đồ ăn vặt."

Họ lại trở về tư thế thoải mái, với cánh tay Kiyoomi quàng qua vai Atsumu. Bộ phim đang phát trên màn hình trở thành âm thanh nền khi họ tận hưởng thời gian bên nhau.

----------------------------------------

Họ không chỉ dừng lại ở những bữa sáng sớm và những buổi tối xem phim muộn. Dù sự nghiệp thể thao của cả hai có bận rộn, Kiyoomi và Atsumu đã tận dụng mọi cơ hội để đi hẹn hò đúng nghĩa. Họ muốn bù đắp cho khoảng thời gian đã mất kể từ nụ hôn suýt xảy ra ở Thế Vận Hội.

Tuy nhiên, họ phải giữ kín chuyện này, một điều mà Atsumu không thích lắm. Bởi dù cả hai không muốn thừa nhận, Kiyoomi vẫn còn đang công khai đính hôn và họ vẫn chưa thông báo cho cha mẹ cậu hay hủy bỏ cuộc hôn ước.

Cuộc đính hôn của Kiyoomi với Aiko là một vấn đề phức tạp. Cha mẹ cậu đã mong chờ cuộc hôn nhân này từ lâu, họ xem đó như một cơ hội kinh doanh để mang lại danh tiếng và kết nối hai gia tộc lớn. Việc hủy bỏ cuộc đính hôn không chỉ khiến họ tức giận mà còn làm xáo trộn các kỳ vọng lâu dài của gia đình. Họ vẫn đang tìm cách để giải quyết tình huống với Aiko - một người vốn tốt bụng và hiểu chuyện - nhưng lại bị kẹt giữa tình huống của họ.

Dù đối mặt với những thách thức này, Kiyoomi và Atsumu luôn trân trọng từng giây phút họ có thể bên nhau. Những buổi hẹn hò của họ trở thành những chuyến thoát khỏi thực tại được sắp xếp cẩn thận, mỗi cuộc dã ngoại là một cơ hội để củng cố mối quan hệ của họ và tạo ra những kỷ niệm đẹp. Họ tìm đến những quán cà phê ẩn dật, một công viên yên tĩnh, và các hiệu sách ấm cúng - những nơi mà họ có thể là chính mình mà không sợ bị nhận ra. Thật không may, câu lạc bộ người hâm mộ của Atsumu là điều khó tránh nhất. Nếu bị bắt gặp, họ sẽ đóng vai là những đồng đội và bạn bè thân thiết. Kiyoomi ghét điều đó nhất. Cậu đã phải giả vờ là một người khác suốt cả cuộc đời, và cậu không muốn làm điều đó thêm một lần nào nữa. Atsumu luôn phải trấn an cậu rằng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi.

Họ quyết định chờ đến khi kết thúc hợp đồng thuê nhà của Kiyoomi. Bởi cha mẹ cậu đã trả tiền cho nơi ở đó, vì vậy nếu họ biết chuyện và tức giận đến mức từ bỏ cậu, đuổi cậu ra ngoài, và cắt bỏ bất kỳ hỗ trợ tài chính nào mà cậu có, dù cho bất kỳ phản ứng nào thì điều đó cũng có thể xảy ra. Vì dù cho họ có sự nghiệp thể thao chuyên nghiệp, nhưng họ không phải là những siêu sao thể thao. Họ nhận được mức lương tương đương với nhiều vận động viên cấp thấp khác. Họ cùng nhau tìm kiếm nơi ở mới, tranh luận về cái gì là cần thiết và cái gì là nhu cầu - phần lớn là Kiyoomi phủ quyết những yêu cầu của Atsumu vì họ phải tuân theo một ngân sách nhất định. Họ mơ về một tương lai mà họ sẽ ở cùng nhau khi mọi chuyện đã xong xuôi.

Và khi Kiyoomi có những ngày tồi tệ - những cơn ác mộng hoặc hoảng sợ về việc mất đi những người thân mà cậu vẫn còn gắn bó sâu sắc - Atsumu luôn ở đó. Cậu đã đầu tư nhiều thời gian và nỗ lực hơn vào việc tham gia các buổi trị liệu tâm lý - khiến bác sĩ Tao rất bất ngờ và hài lòng. Cậu đổi thuốc sang loại giúp giảm bớt những suy nghĩ tiêu cực mà không làm tê liệt những thứ khác. Cậu nhận ra rằng Atsumu rất quen thuộc với hệ thống sức khỏe tâm thần - bản thân Atsumu cũng uống thuốc để điều trị chứng lo âu - và điều đó làm Kiyoomi cảm thấy bớt đơn độc trong cuộc hành trình đấu tranh của mình.

Vào những ngày cuối tuần, khi lịch trình của họ cho phép có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn, tách biệt khỏi những yêu cầu và áp lực của sự nghiệp thể thao, họ thường tranh thủ thời gian để có những cuộc hẹn bí mật. Atsumu rất thích làm Kiyoomi bất ngờ với những chuyến đi không thể đoán trước, mỗi chuyến đi đều được lên kế hoạch tỉ mỉ nhằm tạo ra cảm giác bình thường và thân mật mặc dù mối quan hệ của họ vẫn còn bị giấu kín. Dù đó là một buổi dã ngoại bất ngờ ở một góc thành phố vắng vẻ hay một buổi đi dạo đêm dưới những ánh sao, mỗi trải nghiệm đều là minh chứng cho tình cảm và sự cam kết của họ.

Những cử chỉ tương tác giữa họ, dù chỉ thoáng qua và được che giấu, chúng vẫn chứa đầy cảm xúc chân thành. Kiyoomi tìm thấy nguồn an ủi trong sự ủng hộ vững chắc và niềm vui lan tỏa của Atsumu. Cách mà Atsumu có thể mang lại ánh sáng cho cuộc đời cậu, ngay cả trong những lúc khó khăn nhất, là điều mà Kiyoomi trân trọng sâu sắc.

Hai người thường xuyên có những cuộc trò chuyện ý nghĩa về tương lai, họ tâm sự về mọi thứ từ ước mơ cho đến những thử thách mà họ phải đối mặt. Họ tưởng tượng ra một cuộc sống mà họ có thể công khai ở bên nhau, không còn bị ràng buộc bởi những bí mật hay sự kỳ vọng của xã hội. Những cuộc trò chuyện này vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng, đầy hy vọng nhưng cũng đầy thất vọng.

Atsumu, với tính cách lạc quan vốn có, thường xuyên động viên Kiyoomi rằng tình yêu của họ xứng đáng với sự chờ đợi. Anh là nguồn động viên không ngừng, nhắc nhở Kiyoomi rằng họ sẽ vượt qua những trở ngại này theo thời gian. Dù mối quan hệ của họ vẫn còn đang giấu kín, nhưng việc tin chắc của Atsumu vào tương lai của họ đã tiếp thêm động lực và mang lại hy vọng cho Kiyoomi.

Nhưng, tình yêu đã khiến họ lơ là. Họ bắt đầu không còn cẩn thận như trước kia nữa. Họ không còn chờ cho đến khi lên xe của Kiyoomi mới trao nhau những nụ hôn. Họ nắm tay nhau một cách rõ ràng như một cặp đôi. Người hâm mộ bắt đầu suy đoán trên mạng về việc liệu SakuAtsu có phải là thật hay không. Họ viết những bài đăng dài về tất cả những chi tiết nhỏ nhặt mà họ làm, ám chỉ về một điều gì đó nhiều hơn chỉ là tình bạn đơn thuần.

Kiyoomi cảm thấy may mắn vì cha mẹ cậu không tham gia vào mạng xã hội. Nếu họ thấy những điều như vậy, họ sẽ nhanh chóng ngăn chặn nó. Họ sẽ yêu cầu cậu chuyển đội hoặc dành ít thời gian hơn với Atsumu. Thậm chí, họ có thể sẵn sàng hối lộ Atsumu để rời xa cậu. Nhưng bây giờ Kiyoomi không còn nghi ngờ rằng Atsumu sẽ từ chối. Vì cậu biết rõ bạn trai của mình, anh ấy sẽ cười vào mặt họ và gọi họ là ngu ngốc.

Trong khi cha mẹ Kiyoomi vẫn chưa biết gì, cậu nhận ra rằng những người hâm mộ của Atsumu ngày càng trở nên ồn ào và xâm phạm. Atsumu thường xuyên phải bảo vệ sự riêng tư của họ trên Twitter, giải thích với người hâm mộ của mình bằng sự bực bội và mệt mỏi. Anh thường đăng những lời nhắc nhở về việc xâm phạm đời tư của người khác không phải là điều "hoang dã và tự do" - một câu thần chú mà anh lặp đi lặp lại mỗi khi phải đối mặt với những yêu cầu không ngừng về chi tiết cuộc sống cá nhân của mình.

Nhưng liệu họ có bao giờ lắng nghe? Không. Dù Atsumu đã cố gắng thiết lập ranh giới và nhấn mạnh về sự tôn trọng, nhưng sự tò mò của người hâm mộ vẫn không thể nào thỏa mãn.

Vào một buổi tối, khi họ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, chia sẻ một khoảnh khắc yên bình và thân mật ở một công viên hẻo lánh, sự lơ là của họ cuối cùng đã bị phát hiện. Khi Kiyoomi nghiêng người về phía Atsumu để hôn anh dưới ánh sáng mập mờ của đèn đường, họ không nhận ra ánh sáng đèn flash của một máy ảnh chớp lên, ghi lại khoảnh khắc âu yếm của họ. Bức ảnh này sẽ thay đổi mọi thứ.

----------------------------------------

Sáng hôm sau, khi đang nằm cùng Atsumu trên giường, Kiyoomi phá vỡ sự im lặng, giọng nói có chút do dự. "Anh định tối nay sẽ đến nhà cha mẹ ăn tối. Có lẽ là lên kế hoạch cho đám cưới."

Atsumu căng thẳng, trái tim anh đập nhanh hơn. "Anh có định nói với họ không?"

Kiyoomi thở dài, ánh mắt cậu pha trộn giữa sợ hãi và quyết tâm. "Anh nghĩ chúng ta đang chờ đến khi hợp đồng thuê nhà của anh kết thúc?"

"Ừ," - Atsumu thở dài thất vọng. "Em chỉ ước gì chúng ta có thể kết thúc chuyện này sớm. Em muốn được công khai với anh."

Kiyoomi nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Atsumu. "Anh biết. Và cảm ơn em vì đã hiểu, Tsumu. Anh yêu em."

Họ đã dành cả ngày bên nhau, cố gắng tận hưởng từng khoảnh khắc trước khi Kiyoomi phải ra đi. Nhưng gánh nặng của những gì sắp tới vẫn còn bao trùm lấy họ. Khi buổi tối đến gần, Atsumu miễn cưỡng buông tay Kiyoomi, nhìn cậu chuẩn bị đối mặt với gia đình.

"Anh có chắc là không muốn em đi cùng không?" - Atsumu hỏi, nét lo lắng hiện rõ trên mặt.

Kiyoomi lắc đầu. "Tốt hơn là anh đi một mình. Anh sẽ về trước mười giờ."

Atsumu cố gắng mỉm cười, cố che giấu đi sự lo âu của mình. "Được rồi. Anh đi cẩn thận nhé."

Khi Kiyoomi rời khỏi căn hộ của Atsumu, cảm giác ấm áp và an toàn của không gian nhỏ bé nhanh chóng trở thành ký ức xa vời. Mỗi bước đi về phía chiếc xe của cậu cảm thấy nặng nề hơn, nó thật trĩu nặng bởi một cảm giác lo lắng không rõ lý do. Kiyoomi không hiểu tại sao mình lại cảm thấy bất an như vậy, nhưng cậu phải kết thúc chuyện này. Chỉ cần một bữa tối nữa và rồi mọi chuyện sẽ xong. Họ sẽ thông báo mọi chuyện với cha mẹ cậu vào tuần tới. Cậu đã hứa như vậy. Chuyến đi về nhà cha mẹ cậu, nằm trong khu phố sang trọng ở Osaka, kéo dài tưởng chừng như vô tận. Những con phố, thường rất đỗi quen thuộc và an ủi, giờ như mờ nhạt lại dưới màn đêm.

Giữa đường, Kiyoomi dừng lại tại một cửa hàng rượu cao cấp, một cửa hàng sang trọng với những cửa kính bóng loáng và các mẫu trưng bày thanh lịch phản ánh đúng chất lượng mà mẹ cậu mong đợi trong những thứ mà bà tiêu thụ. Giọng nói của mẹ cậu vọng lại trong ký ức, "Hãy mang theo một chai Sake." Cậu đã chọn chai đắt nhất mà mình có thể tìm thấy, một nhãn hiệu sang trọng hứa hẹn một cơn say nhanh chóng mà người giàu thường thích. Cậu hy vọng nó sẽ làm hài lòng bà, dù chỉ trong giây lát. Chai rượu cảm thấy nặng trĩu trong tay, như một biểu tượng cho sự nỗ lực làm hài lòng gia đình, ngay cả khi cuộc sống của chính cậu đang bị đổ vỡ.

Sau khi thanh toán chai rượu Sake, Kiyoomi tiếp tục hành trình, chai rượu nằm bên cạnh cậu phía bên ghế hành khách. Những ngôi nhà trong khu phố của cha mẹ cậu hiện lên to lớn và uy nghiêm khi cậu lái xe qua cổng, vẻ tráng lệ của chúng tương phản rõ rệt với sự đơn giản của căn hộ của Atsumu. Mỗi biệt thự sừng sững như một pháo đài, là nhắc nhở về một cuộc sống mà Kiyoomi đã cố gắng gìn giữ nó - một cuộc sống giờ đây bị ô uế bởi chính điều mà cậu đang cố gắng che giấu.

Khi cuối cùng cậu lái xe vào lối vào ngôi nhà của gia đình mình, trái tim cậu đập liên hồi, sức nặng của buổi tối đè lên vai cậu. Kiyoomi không muốn giả vờ nữa. Cậu chỉ muốn nói hết mọi chuyện và kết thúc chuyện này. Nhưng tiếc thay, bí mật của cậu cần được tiếp cận một cách cẩn thận. Cậu nắm chặt chai sake, cố gắng lấy lại bình tĩnh với sự hiện diện lạnh lẽo cùng sự an ủi của nó. Cánh cửa lớn của ngôi nhà, thường là biểu tượng cho niềm tự hào của gia đình, giờ đây cảm giác như một cánh cổng dẫn đến địa ngục.

Khi cậu đẩy cánh cửa lớn đó vào trong, một sự im lặng khó chịu đã chào đón cậu. Không khí dày đặc sự căng thẳng, nặng nề đến mức mỗi bước cậu đi dường như vang vọng rõ ràng hơn. Cảm giác thoải mái thường ngày ở nhà giờ đây cảm thấy thật xa lạ, thay vào đó là một cảm giác báo trước điều gì đó không lành. Cậu bước vào phòng ăn rộng lớn và ngay lập tức bắt gặp thấy cảnh Aiko, cha cô, và cha mẹ cậu đứng tụm lại đầy căng thẳng.

Gương mặt của cha Aiko như một cơn bão cuồng nộ, sắc thái của ông trái ngược hoàn toàn với sự hòa nhã lịch sự mà Kiyoomi thường thấy. Cha mẹ cậu, đứng cạnh cha Aiko, là hình ảnh chiếu lên nỗi thất vọng. Đôi mắt mẹ cậu rực lửa đầy giận dữ, chiếc điện thoại bà cầm trong tay như một công cụ lên án. Cha cậu, thường là biểu tượng của sức mạnh bình tĩnh, trông gần như bị đánh bại, sự thất vọng rõ ràng trong dáng vẻ mệt mỏi của ông.

"Kiyoomi," - mẹ cậu bắt đầu, giọng bà run lên vì cơn thịnh nộ gần như không thể kiềm chế được, "chúng ta cần nói chuyện."

Kiyoomi cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nhưng cậu cố gắng gật đầu. "Có chuyện gì vậy ạ?"

Mẹ Kiyoomi ném điện thoại về phía cậu, và cậu chỉ vừa kịp bắt lấy. Màn hình hiển thị một cái gì đó khiến trái tim cậu hẫn một nhịp: một bức ảnh của cậu và Atsumu đang hôn nhau. "Giải thích điều này đi," - bà yêu cầu. Trái tim của Kiyoomi càng chìm sâu hơn khi cậu nhận ra rằng chính bí mật mà cậu hy vọng rằng có thể giữ kín nó ngay trong lúc này - khoảnh khắc nhạy cảm của cậu với Atsumu – lại được công khai cho tất cả mọi người xem.

Máu trong người Kiyoomi đông cứng. "Con... con có thể giải thích," – cậu lắp bắp, nhưng những từ ngữ mắc kẹt trong cổ họng.

"Cậu là đồng tính à?" - mẹ cậu thốt lên, giọng bà ngày càng cao. "Sau tất cả những gì chúng tôi đã làm cho cậu, đây là cách cậu đền đáp chúng tôi?"

Cha của Aiko bước lên phía trước, gương mặt ông đỏ lên vì giận dữ. "Làm sao cậu dám làm như vậy. Cậu đã làm ô danh con gái tôi."

Trái tim Kiyoomi đập mạnh, cơn hoảng loạn dâng lên trong ngực. "Đó không phải là những gì mọi người nghĩ đâu. Aiko và con—chúng con chưa bao giờ—"

"Đủ rồi!" - Giọng mẹ cậu sắc lẹm. Bà giơ tay lên và tát cậu một cái. Cơn đau tức thì, nhưng nỗi đau trong trái tim cậu còn tồi tệ hơn. "Mày là nỗi ô nhục."

Cha của Aiko cũng không nhượng bộ. "Cậu có hiểu đây là sự xỉ nhục như thế nào đối với chúng tôi không? Tên của con gái tôi, danh tiếng của gia đình tôi, bị kéo xuống bùn đất chỉ vì cậu. Cậu đáng lẽ phải nâng cao danh tiếng của chúng tôi, chứ không phải phá hủy nó!"

Kiyoomi liếc nhìn Aiko, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu hỗ trợ nào, nhưng cô chỉ lắc đầu nhẹ, ánh mắt cúi xuống. Cô bị mắc kẹt bởi cùng áp lực gia đình, nên không thể lên tiếng bênh vực cậu.

Nước mắt lăn dài trên má Kiyoomi khi cậu nhìn vào cha mẹ mình, những người mà cậu đã cố gắng làm hài lòng. "Mẹ, xin mẹ—"

"Ra ngoài," - bà cắt ngang, giọng bà lạnh lùng và dứt khoát. "Mày không còn được chào đón ở đây nữa."

Những lời nói của mẹ Kiyoomi còn hơn cả một cú đánh vật lý. Cậu loạng choạng lùi lại, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt. "Con... con xin lỗi," – cậu nghẹn ngào nói, nhưng không có chút lòng thương xót nào trong ánh mắt của mẹ.

"Mày đã mang đến nỗi xấu hổ cho gia đình này. Mày đã phá hủy mọi thứ mà chúng tôi đã làm nên," - bà phun ra, giọng nói của bà như một cơn thịnh nộ độc ác. "Mày... không phải... con trai của chúng tôi nữa."

Mỗi từ ngữ như giáng một cú đánh vào thể xác, xé nát những mảnh vụn mỏng manh còn lại của hy vọng. Đôi mắt mẹ cậu giờ đây hậm hực lửa với cơn thịnh nộ dữ dội, đến mức dường như nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó. Những từ cuối cùng của bà, thốt lên với một sự dứt khoát và lạnh lùng tuyệt đối, nó như một bản án tử hình.

Cha của Kiyoomi vẫn im lặng, gương mặt ông là một lớp mặt nạ của sự thất vọng. Sự im lặng đó như một tiếng nổ chói tai, mỗi giây trôi qua như kéo dài mãi mãi.

Không thể chịu nổi cái sự im lặng ngột ngạt, Kiyoomi quay lưng và chạy ra khỏi nhà, trái tim cậu đập thình thịch trong tai. Bóng tối bao trùm của màn đêm như muốn nuốt chửng cậu khi cậu lảo đảo đi về phía xe của mình, mỗi bước chân cảm giác như kéo cậu sâu hơn vào vực thẳm của sự tuyệt vọng. Những lời lẽ tàn nhẫn của mẹ cậu cứ vang vọng mãi không ngừng trong đầu, mỗi lần lặp lại là một con dao xoáy sâu hơn vào trái tim cậu.

Bóng tối bao phủ cậu nhanh hơn bao giờ hết. Cậu không còn có thể nghĩ đến sự ấm áp của sáng hôm nay hay tối hôm trước. Ngừng lại đi. Cậu không còn nghĩ về những điều tốt đẹp có thể trở lại sau khoảng thời gian được chữa lành. Không. Cậu không nghĩ đến việc khoảnh khắc này cuối cùng sẽ trở thành một mảng ký ức mờ nhạt. Làm ơn hãy biến đi.

Cậu bắt đầu hành động một cách không còn lý trí. Cậu bị chi phối bởi một nhu cầu tuyệt vọng, ám ảnh để thoát khỏi nỗi đau. Cậu cảm thấy mình cần phải làm cho bản thân tê liệt, để xóa bỏ đi nỗi đau rát khiến cho mỗi hơi thở trở thành một cuộc đấu tranh.

Trong cơn tê dại của nỗi đau đớn, Kiyoomi cầm lấy chai Sake, nhãn hiệu giờ đây là một lời nhắc nhở đầy tàn nhẫn về sự cố gắng không thành của cậu để làm hài lòng mẹ mình. Cậu tháo nắp và uống một ngụm dài đầy tuyệt vọng, uống cho đến khi nửa chai đã cạn, mỗi ngụm là một nỗ lực để lấn át đi sự dằn vặt không ngừng trong suy nghĩ của mình. Cậu không xứng đáng với hạnh phúc. Cậu đáng lẽ ra nên biến mất đi.

Cậu đã làm ô nhục gia đình mình.

Cậu đã làm mẹ mình thất vọng.

Cậu đã làm Aiko và cha cô xấu hổ.

Mọi chuyện không nên xảy ra như thế này.

Điều này không phải là cách nó nên xảy ra.

Chai Sake làm choáng cậu với một tốc độ chống mặt, nó khiến đầu óc cậu quay cuồng. Cậu nức nở không kiểm soát được, những giọt nước mắt hòa lẫn với rượu khi cậu khóc cho một cuộc đời mà mình đã cố gắng xây dựng và một tương lai giờ đây bị phá vỡ không thể cứu vãn. Bóng tối bên ngoài dường như phản chiếu sự tối tăm bên trong cậu, một hố sâu không thể xuyên thấu, nơi không có ánh sáng nào có thể chạm đến. Vết rạn nứt mà cậu đã tạo ra với gia đình mình cảm thấy không thể vượt qua, như một vực thẳm không bao giờ có thể được nối lại.

Cậu đã dành phần lớn cuộc đời mình để cố gắng chứng minh mình xứng đáng với mẹ, nhưng bà không bao giờ nhìn nhận cậu như cái cách bà nhìn nhận các anh chị của mình. Cậu là một tai nạn, một sai lầm, một đứa trẻ đến muộn tám năm nhưng không bị phá bỏ vì mẹ cậu không tin vào việc làm nhục Chúa như vậy. Cậu là đứa trẻ mà mẹ không bao giờ mong muốn, đứa trẻ mà bà sẽ không bao giờ yêu thương. Và là đứa trẻ mà bà dễ dàng bỏ rơi ngay lúc này.

Cậu đáng ra nên gọi cho Atsumu đến đón mình. Nhưng cậu đã không làm vậy. Cậu không muốn làm người mình yêu thêm lo lắng. Vì vậy, cậu đã làm điều mà người ta cảnh báo khi say rượu: cậu vặn chìa khóa khởi động và bắt đầu lái xe.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cậu. Nó khiến việc nhìn đường trong đêm tối trở nên khó khăn. Nhưng Kiyoomi chỉ muốn về nhà. Cậu muốn quay trở lại trong vòng tay của Atsumu và nghe những lời thì thầm từ anh rằng mọi chuyện sẽ ổn. Cậu muốn những tiếng nói cay độc đó hãy biến mất - vì cậu biết Atsumu có thể làm im lặng nó, anh là người duy nhất đã từng làm điều đó. Cậu muốn sống. Nhưng số phận lại có một kế hoạch khác. Số phận đã đưa đến một chiếc xe khác lên con đường đó, đèn pha của nó làm chói lóa cả hai mắt đang đầy tràn nước mắt của Kiyoomi. Số phận đã va chạm hai chiếc xe lại với nhau và làm cậu lệch ra khỏi cung đường. Số phận đã đẩy chiếc xe của cậu xuống đáy sông, nơi mà cậu đã từng xem xét - từ rất lâu rồi - và giờ đây số phận lại làm điều đó với chính cậu.

Sakusa Kiyoomi đã không trở về nhà vào đêm hôm đó.

---------------------------------------

Đã hơn một giờ sáng và Atsumu vẫn chưa nhận được tin từ Kiyoomi. Anh nhắn tin vài lần, gọi điện thêm chục lần nữa.

Atsumu đi qua đi lại trong phòng khách, sự lo lắng của anh biến thành nguồn năng lượng không yên. Sự im lặng thật ngột ngạt, và cái bóng trong phòng dường như ngày càng tối hơn với mỗi phút trôi qua. Anh cố gắng xua đi cảm giác lo sợ ngày càng lớn, nhưng nó cứ bám lấy anh như một tấm màn nặng nề.

Khi anh sắp gọi lại cho Kiyoomi, điện thoại của anh reo lên. Màn hình sáng lên với dòng số lạ, và trái tim Atsumu nhảy lên một nhịp. Anh do dự một lúc trước khi trả lời, hy vọng rằng đó là Kiyoomi.

"Đây có phải là Atsumu không?" - Một giọng nói run rẩy phát ra từ đầu dây bên kia. Đó là Aiko.

"Aiko? Có chuyện gì vậy? Kiyoomi đâu rồi?" - Giọng Atsumu căng thẳng giữa sự hy vọng và lo lắng.

Có một khoảng lặng ở đầu dây bên kia, một sự im lặng nặng nề của người đang vật lộn để tìm kiếm từ ngữ phù hợp. "Atsumu, tôi... tôi không biết phải nói thế nào," - Giọng Aiko đứt quãng, có thể nghe thấy tiếng nức nở trong giọng nói của cô.

Cơn hoảng loạn trong lồng ngực Atsumu bắt đầu bùng lên. "Aiko, làm ơn, hãy nói cho tôi biết. Đã xảy ra chuyện gì?"

Aiko hít một hơi dài. "Đã xảy ra một tai nạn. Kiyoomi... anh ấy đã bị tai nạn xe hơi. Tôi rất tiếc. Họ tìm thấy chiếc xe... nó bị chìm dưới lòng sông. Họ vẫn đang tìm kiếm anh ấy, nhưng... tôi không nghĩ... tôi không nghĩ anh ấy sẽ trở lại."

Những từ ngữ này để lại cho Atsumu một cú sốc kinh khủng. Tầm nhìn của anh tối sầm đi, căn phòng xoay tròn xung quanh anh. "Không. Không, điều đó không thể. Kiyoomi sẽ không... anh ấy sẽ không làm điều—" - Không thể nào. Cậu ấy đang hồi phục. Cậu ấy sẽ không làm như vậy. Không phải sau đêm qua. Không phải sau khi cậu ấy hứa rằng sẽ ở bên cạnh anh. Cậu ấy... đã nói dối? Kiyoomi cuối cùng đã thành công sau tất cả?

"Tôi rất tiếc," - giọng Aiko nức nở đầy đau thương. "Cảnh sát đã tìm thấy xe của anh ấy, nhưng anh ấy không có trong đó. Họ vẫn đang tìm kiếm, nhưng..."

Những lời còn lại của Aiko trở thành một mớ hỗn độn. Atsumu hầu như không thể tiếp nhận những gì mình đang nghe. Thế giới của anh đột nhiên sụp đổ, mặt đất dưới chân anh như rơi vào một vực thẳm của tuyệt vọng. Anh cảm thấy như mình đang rơi, nỗi đau kéo anh vào một vực sâu mà có thể anh sẽ không bao giờ thoát ra được.

Những tiếng nấc nghẹn của Aiko vọng qua điện thoại, hòa cùng với nước mắt của Atsumu. Sự mất mát là không thể tưởng tượng nổi, nỗi đau này quá lớn để có thể hiểu nổi. Anh khuỵu gối xuống sàn, ôm chặt điện thoại như thể nó có thể đưa Kiyoomi trở lại.

"Không," - anh thì thầm liên tục, như thể việc lặp đi lặp lại nó có thể làm cho mọi thứ không có thật. Nhưng sâu thẳm bên trong, anh biết điều đó là thật. Thực tế tàn nhẫn về sự vắng mặt của Kiyoomi đang dần ngấm vào, mỗi khoảnh khắc trôi qua càng làm tăng thêm nỗi đau như muốn xé nát tâm can và cảm giác mất mát thật là sâu sắc.

"Tôi xin lỗi," - Aiko lặp lại, giọng nói của cô là một âm thanh vỡ vụn của sự đau khổ. "Tôi chỉ muốn cậu biết. Tôi ước... tôi có thể làm được điều gì đó nhiều hơn."

Atsumu gần như không thể đáp lại. Những lời an ủi hay tức giận mà lẽ ra anh có thể nói đã bị nuốt chửng bởi nỗi đau quá lớn của chính mình. Điều duy nhất anh có thể làm là ngồi đó, bị cuốn vào khoảng trống tối đen do sự vắng mặt của Kiyoomi để lại, và chờ đợi bình minh lên với lời hứa về một ngày mà những câu hỏi của anh sẽ được phản hồi. Hoặc tốt hơn nữa, rằng đây chỉ là một giấc mơ tàn nhẫn.

-------------------------------

Khi cơ quan chức năng tìm thấy thi thể của Kiyoomi dưới đáy sông, cửa sổ vỡ ra từ chiếc xe đang chìm xuống cho thấy một nỗ lực tuyệt vọng để thoát ra - một hành động cuối cùng của sự đấu tranh. Atsumu cố gắng giữ lấy niềm tin rằng điều này có nghĩa là Kiyoomi vẫn còn muốn sống, rằng cậu ấy đã hối tiếc về quyết định của mình, nhưng đó là chút hy vọng mong manh, dễ tan vỡ.

Kết quả khám nghiệm tử thi vẽ ra một bức tranh đầy nỗi u ám. Nồng độ cồn trong máu của Kiyoomi là 0,16%, vượt quá giới hạn pháp lý, nhưng không phải rượu là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết. "Chết đuối" là cú sốc cuối cùng cho sự mỉa mai tàn nhẫn của số phận. Atsumu bị bỏ lại với thế giới này với khả năng rằng vũ trụ đang chế nhạo anh, trừng phạt anh vì đã ngăn Kiyoomi tự tử vài tháng trước đó. Ý nghĩ rằng anh đã can thiệp chỉ để mất Kiyoomi theo cách tương tự giống như một sự xoay chuyển không thể chịu đựng được của số phận.

Aiko đã giải thích những gì đã xảy ra vào đêm đó. Atsumu thậm chí không biết bức ảnh đã được chụp, càng không biết rằng nó đã bị phát tán - cả hai người họ đều không biết. Cô đã kể cho anh về cuộc cãi vã đã xảy ra, về việc mà mẹ của Kiyoomi gọi cậu ấy là nỗi ô nhục và từ chối cậu ấy. Sau đó, cảnh sát đã đến gõ cửa và thông báo tin xấu sau một giờ khi cậu ấy rời đi. Cách mẹ cậu ấy đứng đó với vẻ mặt trống rỗng và không một chút cảm xúc - cách mà tất cả mọi người trừ bà và các anh chị của Kiyoomi đều như vậy.

Khi Atsumu tiếp nhận chi tiết của câu chuyện, một cơn thịnh nộ không thể kiểm soát bắt đầu sôi sục trong anh. Anh không thể tin rằng cha mẹ của Kiyoomi là những người đã đẩy cậu đến bên bờ vực của sự tuyệt vọng. Dù cái chết của Kiyoomi có là một tai nạn hay là một hành động tuyệt vọng có chủ đích, thì vai trò của sự từ chối tàn nhẫn từ gia đình cậu là không thể phủ nhận. Họ đã đẩy cậu vào trạng thái mà cậu cảm thấy bản thân bị buộc phải dìm nỗi đau của mình vào trong rượu, để rồi gây ra một sai lầm bi thảm.

Tại tang lễ của Kiyoomi, sự tức giận của Atsumu chuyển thành nỗi căm thù mãnh liệt. Sự xa hoa của buổi lễ khiến anh cảm thấy như một màn trình diễn giả dối ghê tởm. Gia đình Kiyoomi không tiếc tiền, thể hiện một màn kịch đau thương và tôn nghiêm. Họ tổ chức một tang lễ Kitô giáo xa hoa cho Kiyoomi, mặc dù biết rằng cậu chưa bao giờ theo đạo. Sự giả tạo là không thể chịu đựng nổi.

Điểm giới hạn của Atsumu tìm đến khi anh nhìn thấy mẹ của Kiyoomi khóc lóc một cách quá mức ở nghĩa trang, nước mắt bà tuôn rơi tự do khi quan tài được hạ xuống. Màn trình diễn đó cảm thấy như một trò đùa tàn nhẫn đối với chính bản chất của Kiyoomi. Cơn thịnh nộ của Atsumu bùng phát không kiểm soát được. Anh lao lên về phía gia đình đang đau khổ, giọng anh nứt nở với cảm xúc thô ráp.

"Các người là lũ khốn nạn!" - anh hét lên, lời nói của anh đầy sự đau đớn và giận dữ. "Các người đã làm điều này với cậu ấy! Cậu ấy chết vì các người! Các người đã giết con trai mình! Các người đã giết con trai mình!"

Bokuto và Meian đã phải kéo anh đi, vừa đá vừa la mắng, rồi kéo anh ra khỏi gia đình đang giả vờ đau khổ. Họ là hai người đồng đội to lớn nhất trong đội, nắm chặt lấy tay anh và kéo anh ra khỏi nghĩa trang cho đến khi ngôi mộ xa hoa của Kiyoomi ngày càng nhỏ lại.

Họ lái xe đưa anh về nhà trong im lặng. Atsumu từ chối nói chuyện.

Khi anh bước vào căn hộ của mình, những cảnh vật quen thuộc bỗng trở nên quá đỗi xa lạ. Sự yên tĩnh thật tàn nhẫn, nó hoàn toàn trái ngược với những cảm xúc dữ dội đã bao trùm anh trước đó. Osamu, Bokuto, và Meian ở lại để hỗ trợ anh, nhưng Atsumu muốn họ rời đi.

Ánh mắt người em sinh đôi của anh đầy sự cảm thông khi em ấy tiến lại ôm Atsumu, đưa ra một sự an ủi thầm lặng nhưng mạnh mẽ. Bokuto, luôn là người dễ xúc động, với những giọt lệ rưng rưng trong mắt, anh cũng tiến đến ôm Atsumu một cách an ủi, bản tính vốn ồn ào của anh đã bị giảm sút bởi sự nghiêm trọng của tình hình. Meian đứng gần đó, sự hiện diện của anh là một điểm tựa vững chắc, lặng lẽ đưa ra một bờ vai để dựa vào.

"Tsumu," - Osamu nói nhẹ nhàng, phá vỡ sự im lặng. "Tụi em ở đây vì anh. Bất cứ điều gì mà anh cần."

Bokuto gật đầu, giọng anh nghẹn lại. "Đúng vậy Tsum-Tsum. Tụi anh sẽ luôn bên cậu."

Những lời đó mang lại cho anh chút an ủi. Anh ước gì Kiyoomi vẫn ở đây.

Khi bạn bè và em trai cuối cùng rời đi, để lại cho anh không gian riêng để đối mặt với nỗi đau của mình, Atsumu chỉ ngồi một mình đối diện với những suy nghĩ của chính mình. Sự im lặng của căn hộ thật kinh khủng. Anh đi lang thang vô định qua những căn phòng tối, cố gắng thoát khỏi trọng lượng đè nén của cảm xúc.

Cuối cùng, anh nhận ra mình đang đứng trước chiếc tủ đầu giường, nơi anh đã giữ một cuốn nhật ký cho những khoảnh khắc như thế này. Cuốn nhật ký đã cũ và được yêu quý, bìa da của nó mềm mại qua nhiều năm sử dụng. Bàn tay run rẩy của Atsumu lúng túng với cái khóa quen thuộc khi anh mở nó ra, hy vọng rằng việc viết lách sẽ mang lại chút an ủi, một cách để giải tỏa những cảm xúc choáng ngợp đang chiếm lấy anh.

Khi anh lật qua các trang giấy, mắt anh dừng lại trên một tập ghi chú viết vội bằng một nét chữ thanh thoát quen thuộc. Chữ viết là không thể nhầm lẫn - đó là nét chữ của Kiyoomi. Hơi thở của Atsumu bị nghẹn lại trong cổ họng. Trái tim Atsumu đau nhói khi nhận ra rằng có lẽ cậu đã viết những dòng ghi chú này vào đêm đầu tiên mà họ ở bên nhau.

Những lời tỏ bày nói về tình yêu và sự ấm áp mà Atsumu đã mang đến cho cuộc sống của Kiyoomi. Chúng thể hiện lòng biết ơn vì sự giúp đỡ kiên định của anh. Chúng khen ngợi vẻ đẹp của anh bằng những câu thơ và những câu từ lãng mạn, một nét chấm bút thật là uyển chuyển.

Và dòng cuối cùng, chúng như xé nát anh ra. Bởi vì ở cuối trang giấy đó, Kiyoomi đã viết:

"Cảm ơn anh vì đã khiến tôi muốn sống trở lại."

--- End ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro