Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Danh xưng:

Anh: Miya Atsumu

Cậu: Sakusa Kiyoomi

------------------------------------------------

Atsumu đưa Kiyoomi trở lại căn hộ của cậu, nhưng anh không có ý định rời bỏ Kiyoomi một mình. Anh sẵn sàng ngủ trên ghế sofa nếu Kiyoomi không muốn anh nằm trên giường, ưu tiên của anh là có mặt nếu Kiyoomi cần. Atsumu không hoàn toàn tin tưởng vào lời chấp nhận của Kiyoomi - cũng như anh không tin tưởng việc để Kiyoomi một mình trong trạng thái hiện tại. Đưa Kiyoomi về căn hộ của anh là điều không thể, việc ở cùng thêm hai người khác là quá rủi ro, nhất là khi Kiyoomi đang rất dễ tổn thương.

Khi họ vừa bước qua ngưỡng cửa của căn hộ, Atsumu cảm thấy Kiyoomi dựa vào vai anh, rồi anh nhẹ nhàng dìu người bạn trẻ hơn vào phòng ngủ của cậu.

Anh giúp Kiyoomi cởi giày và đắp chăn cho cậu. Kiyoomi gần như ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, sự mệt mỏi khiến cậu thiếp đi với tốc độ đáng kinh ngạc.

Atsumu ở lại một lúc, cảm giác như nếu anh quay lưng đi dù chỉ một giây, thì Kiyoomi sẽ biến mất. Nhưng Kiyoomi chỉ lật người trong giấc ngủ và ôm chặt một chiếc gối vào ngực.

Atsumu nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc ra khỏi trán Kiyoomi, rồi đặt một nụ hôn mềm mại lên những nốt ruồi của cậu, cố gắng không rơi nước mắt. Anh đứng dậy, rời khỏi phòng và khép cửa lại nhẹ nhàng sau lưng. Ngay khi bước ra phòng tiếp khách, Atsumu nhận thấy nó sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên. Nó hoàn toàn khác biệt so với lần đầu anh đến thăm Kiyoomi vào hai tuần trước. Dù vậy, anh vẫn còn việc phải làm.

Anh bắt đầu ở nhà bếp, từng bước tìm kiếm mọi mối nguy hiểm tiềm ẩn. Anh tìm chỗ để tất cả các con dao và bất cứ thứ gì có thể được dùng để tự làm hại bản thân, và cất chúng vào ngăn tủ trên cùng của tủ lạnh. Mặc dù Kiyoomi có chiều cao, nhưng đó là nơi an toàn nhất anh có thể nghĩ đến. Tiếp theo, anh chuyển sự chú ý đến các dụng cụ tẩy rửa dưới bồn rửa. Atsumu biết Kiyoomi sẽ tức giận nếu biết điều này, nhưng anh quyết định vứt bỏ chúng bằng cách đổ xuống cống, nguy cơ là quá lớn.

Di chuyển sang phòng tắm, Atsumu kiểm tra cẩn thận từng chai lọ và bao bì. Anh tra cứu công dụng của từng sản phẩm và đánh giá nguy cơ quá liều của chúng. Những món đồ nào được coi là nguy hiểm đều được cho vào một túi ziplock mà anh tìm thấy trong tủ đựng thực phẩm. Những đồ còn lại được giữ nguyên, sắp xếp cẩn thận và an toàn.

Khi đã hoàn tất việc kiểm tra an toàn trong căn hộ, Atsumu ngồi sụp xuống ghế sofa trong phòng khách, tâm trí vẫn còn quay cuồng. Trọng lượng từ những tiết lộ của buổi tối nay nặng trĩu trên vai anh. Câu chuyện của Kiyoomi đã phơi bày những mảng đau đớn và khổ sở mà Atsumu chưa từng tưởng tượng. Đó là một sự nhận thức rõ ràng rằng Kiyoomi đang mang trong mình gánh nặng lớn lao như thế, và cảm giác tội lỗi vì không nhận ra điều đó sớm hơn cứ cắn rứt anh.

Atsumu quay đầu, định nghỉ ngơi một chút, nhưng một vật trên bàn trà đã thu hút sự chú ý của anh. Được xếp ngay ngắn trên những tài liệu quan trọng khác như giấy khai sinh, hợp đồng thuê nhà và các giấy tờ khác mà Atsumu không có tâm trạng để kiểm tra kỹ hơn, là một phong bì được niêm phong. Anh cầm nó lên một cách cẩn thận và kiểm tra. Đó không giống một phong bì chứa những tài liệu quan trọng. Không, cái này thì khác. Phong bì này màu đỏ và được niêm phong chặt chẽ.

Trái tim Atsumu đập nhanh khi anh nhận ra ý nghĩa của nó. Đây rõ ràng là một lá thư tuyệt mệnh, một chứng tích lạnh lẽo về sự tuyệt vọng sâu sắc của Kiyoomi. Tay anh run rẩy khi cầm lấy phong bì, áp lực của phát hiện này đè nặng lên anh. Anh đã quá tập trung vào việc tạo ra một không gian an toàn cho Kiyoomi mà không lường trước được việc tìm thấy thứ như thế này.

Không do dự một giây nào, Atsumu xé phong bì ra, những cử động của anh đầy lo lắng và bị kích thích bởi sự tức giận và tuyệt vọng. Lá thư bên trong được viết bằng chữ viết tay gọn gàng và tinh tế của Kiyoomi, và Atsumu gần như không thể tiếp tục đọc những dòng chữ trên đó. Chúng nói về sự tuyệt vọng, về một cuộc đời cảm thấy đã bị hủy hoại không thể cứu vãn, và về ý định kết thúc tất cả. Nỗi đau trong từng câu chữ của Kiyoomi thật rõ ràng, mỗi dòng là một minh chứng cho cuộc đấu tranh mà cậu đã giấu kín bấy lâu.

Mắt Atsumu nhòe đi vì nước mắt khi đọc, sự đau khổ sâu sắc của Kiyoomi dội lên anh như một cơn sóng lớn. Nhận thức rằng Kiyoomi đã gần như từ bỏ, rằng cậu đã giữ lá thư này như một phương án cuối cùng, gần như là quá sức chịu đựng. Cảm giác tội lỗi của anh thật không thể tưởng tượng nổi, chúng như một chiếc áo choàng nặng nề của sự tiếc nuối và đau khổ vì không nhận ra dấu hiệu sớm hơn, vì không ở bên cạnh Kiyoomi theo cách mà anh lẽ ra phải làm.

Với một tiếng nấc nghẹn, Atsumu xé lá thư thành từng mảnh, tay anh run lên từng đợt khi xé nó ra. Những mảnh vụn rơi xuống sàn, phân tán thành các mảnh giấy trắng và đỏ, mỗi mảnh như là một minh chứng của nỗi đau và sự tuyệt vọng mà Kiyoomi đã trải qua. Hơi thở của Atsumu trở nên gấp gáp khi anh cố gắng ổn định bản thân, trái tim anh đau nhói vì gánh nặng của những gì mình đã phát hiện.

Atsumu dùng hai tay che mặt lại và rồi khóc nấc lên, anh cúi người trên ghế sofa, và xung quanh là những mảnh giấy nhuốm đầy nỗi đau. Atsumu khóc nhiều đến mức phải cố gắng kiềm nén lại tiếng nấc, kẻo làm Kiyoomi thức giấc. Sau khi đã ngừng khóc, Atsumu thu gom tất cả các mảnh giấy từ lá thư và ném chúng vào thùng rác.

Anh ước mình có thể nói rằng giấc ngủ sẽ đến dễ dàng sau đó.

Kiyoomi là người thức dậy đầu tiên vào sáng hôm sau. Ban đầu, cậu chỉ nằm yên đó, đau khổ ngẫm nghĩ về những ký ức của đêm hôm trước. Cậu không muốn gì hơn ngoài: phương án A) Quên hết đi những gì đã xảy ra vào tối hôm qua, hoặc B) Chết. Mà cả hai đều thật khó thực hiện khi người đã ngăn cậu tự tử đang ngủ trên ghế sofa nhà cậu.

Kiyoomi thở dài khi cố gắng bước ra khỏi giường. Cơ thể cậu vẫn còn nặng nề và mệt mỏi, tâm trí bị bao phủ bởi sự tuyệt vọng. Cậu lê bước vào bếp để tìm nước uống vì cổ họng cậu đau rát sau cơn nức nở tối qua, cùng với đó quấn chăn vào sát người hơn. Cậu vẫn mặc bộ đồ của tối qua - quần short và áo tank top - và ngay lập tức nhận ra rằng Atsumu đã hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp. Cậu rùng mình và mở cửa tủ, nhìn chằm chằm vào đó một lúc trước khi nhận ra rằng, cậu không bị ảo giác, tất cả các ly thủy tinh của cậu đã biến mất!

Vẻ hoang mang nhanh chóng chuyển thành sự khó chịu khi cậu nhìn quanh. Kiyoomi nhăn mặt nhìn về nơi Atsumu đang ngủ từ dưới phòng bếp khi cậu nhận ra rằng những con dao của mình đều đã biến mất, lá thư không còn, và tất cả các dụng cụ tẩy rửa cũng bị tiêu hủy toàn bộ. Bàn tay cậu siết chặt thành nắm đấm, nhưng cậu cố gắng hít thở sâu để kiềm chế cơn giận đang trào dâng bên trong.

Nhận ra rằng Atsumu đã làm tất cả những việc này dấy lên trong lòng cậu nhiều loại cảm xúc - giận dỗi, hoang mang và một sự biết ơn kỳ lạ, dù không chắc là nó thoải mái cho lắm. Atsumu đã thực hiện những biện pháp dứt khoát này để đảm bảo sự an toàn của cậu, nhưng Kiyoomi không thể nào gạt bỏ đi cảm xác bị xâm phạm. Nhận thấy không gian riêng của mình bị can thiệp, đồ đạc thì xáo trộn, khiến cậu cảm giác có chút khó chịu khi nghĩ rằng ai đó đã tự ý làm như vậy mà không hỏi ý kiến mình.

Kiyoomi nhăn mặt khi liếc nhìn Atsumu vẫn còn đang ngủ say trên ghế sofa. Cảnh tượng anh say giấc trông thật yên bình len lỏi cả những mệt mỏi khiến cậu nhớ lại sự quan tâm sâu sắc của Atsumu. Dù cơn tức giận vẫn còn đó, nhưng nhận ra lời cam kết của Atsumu đối với sự an toàn của cậu đã khiến nó lu mờ. Atsumu đã thức trắng đêm, dọn dẹp và sắp xếp lại nhà cửa, và gần như đã loại bỏ những mối nguy hại tiềm tàng có thể ảnh hưởng đến Kiyoomi. Cử chỉ chân thành đó rất đáng ghi nhận, nhưng không có nghĩa là cảm giác bị xâm phạm trở nên dễ chịu hơn.

Cậu lết trở về phòng ngủ và đóng sầm cửa sau lưng. Âm thanh sắc lạnh vọng khắp căn hộ nhỏ, và cậu để sự tức giận của đêm qua được giải tỏa qua động tác mạnh mẽ đó. Cậu cần bình tĩnh lại và nghĩ cách giải quyết tình hình với Atsumu. Khi cậu đóng rèm cửa - đoán rằng Atsumu đã mở chúng - rồi nằm phịch xuống giường, phớt lờ đi sự khô rát trong cổ họng và sự rối bời trong tâm trí. Căn phòng lại rơi vào không gian tĩnh lặng, chỉ bị cắt ngang bởi tiếng gió thổi rì rầm từ điều hòa.

Ở phía bên kia cửa, Atsumu choàng tỉnh dậy khi nghe tiếng cửa đập mạnh. Trái tim anh thắt lại khi nhận ra rằng Kiyoomi đã thức dậy và quan trọng hơn, cậu ấy đang tức giận. Sự căng thẳng trong căn hộ dường như nặng nề đến mức có thể cảm nhận được, vì vậy anh biết mình phải thận trọng. Anh đứng dậy một cách e dè và từ từ đi về phía cửa phòng ngủ với động tác chậm rãi và cẩn thận. Anh dụi mắt, cố xua tan đi cơn buồn ngủ, rồi gõ cửa nhẹ nhàng.

"Nè, Kiyo," - anh gọi qua cửa, giọng nói của anh thấp thoáng gần như thì thầm. Sự mềm mại trong giọng điệu của anh là một lựa chọn có chủ đích, nhằm thể hiện mong muốn tiếp cận tình hình này với vẻ khá nhạy cảm. Anh chờ đợi phản hồi, nhưng chỉ có sự im lặng từ phía bên kia.

Lo lắng của Atsumu ngày càng gia tăng theo từng giây trôi qua. Anh gõ cửa lần nữa, lần này mạnh hơn một chút nhưng vẫn giữ nó thật nhẹ nhàng, mong rằng có thể thu hẹp khoảng cách giữa hai người. "Omi, chúng ta có thể nói chuyện không? Anh chỉ muốn đảm bảo rằng cậu ổn."

Atsumu nghe thấy một tiếng động lạ từ bên trong, và trái tim anh run lên vì lo lắng. Anh chờ đợi thêm một lúc nữa, nhưng vẫn không có phản hồi gì từ cậu. Trong một khoảnh khắc, Atsumu cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng vì sợ rằng cậu đang làm điều gì đó mà lẽ ra cậu không nên làm vào lúc này.

Atsumu gõ cửa thêm lần nữa với vẻ khẩn thiết hơn. "Sakusa, ít nhất cậu cũng phải lên tiếng cho anh biết là cậu còn sống."

Khi anh sắp nâng nắm tay lên để gõ mạnh thêm một lần nữa, bổng chốc cửa mở ra. Kiyoomi nhìn anh với ánh mắt giận dữ.

"Tôi không tự sát đâu, Miya. Anh không cần phải lo lắng." - Giọng cậu châm biếm. Cậu bước qua Atsumu, hiện tại đã thay một bộ đồ khác, và đi đến cửa trước, chỗ kệ cậu để tất cả giày của mình.

"Ồ tốt thôi, vậy là cậu đã trở lại bình thường rồi." - Lời Atsumu cũng đầy vẻ châm biếm, nhưng anh không có thời gian để tiếp tục tranh cãi với Kiyoomi khi cậu đang xỏ giày. "Cậu định đi đâu vậy?"

"Đi chạy bộ." - Kiyoomi đáp một cách dứt khoát.

Atsumu hừ một tiếng, "Không, cậu không được đi đâu cả."

Hiếm khi nào Atsumu cảm thấy sợ hãi đến mức này, nhưng Kiyoomi có vẻ mặt khá đáng sợ khi cậu muốn thứ gì đó mà bị can ngăn. Cậu từ từ quay đầu, hàng lông mày nhíu lại, và nói. "Cái gì cơ?"

Atsumu cảm thấy một cơn bực bội khi Kiyoomi đưa ánh mắt lạnh lùng về phía mình. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh dù tình huống đang rất căng thẳng.

"Chúng ta cần nói về chuyện đêm qua," - Atsumu nói với giọng kiên quyết, nhẹ nhàng nhưng vững chắc. "Chúng ta cần giải quyết chuyện này, rồi sau đó đi gặp HLV Foster và thảo luận về việc cho cậu nghỉ ngơi và tìm một bác sĩ tâm lí. Điều này rất quan trọng, Omi. Cậu không thể tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra."

Kiyoomi nheo mắt lại, và cáu kỉnh nói "Tôi có thói quen riêng của mình, Miya. Và vì anh đã tốt bụng phá hỏng kế hoạch của tôi đêm qua, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại với nó."

Những lời đó như một cú sốc lớn. Hàm của Atsumu siết chặt, lời lẽ của Kiyoomi khiến anh cảm thấy mình bị xúc phạm nhiều hơn mức cậu có thể tưởng. "Cái quái gì vậy, Sakusa? Làm ơn giải thích cho tôi xem cái việc tôi cứu mạng cậu là phá hỏng kế hoạch cậu chỗ nào? Cậu nói như thể tôi làm phá hỏng một buổi hẹn hò của cậu vậy."

Kiyoomi vẫn giữ nét mặt bướng bỉnh, với vẻ ngoài thể hiện sự chống đối và bực bội. "Tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Tôi không cần phải nói chuyện với ai cả. Tôi chỉ cần trở lại với thói quen của mình. Mọi thứ sẽ ổn khi tôi quay lại với thói quen đó."

Atsumu nuốt cơn tức giận, tập trung tìm cách vượt qua phòng tuyến của Kiyoomi. "Anh đã gọi cho HLV Foster đêm qua rồi. Ông ấy đang chờ chúng ta trong vòng một tiếng nữa. Chúng ta cần giải quyết chuyện này. Đó là vì lợi ích của cậu đấy." - Atsumu thực ra vẫn chưa gọi cho HLV Foster tối qua, nhưng thôi thì, lỡ nói rồi.

Ánh mắt Kiyoomi thoáng chút ngạc nhiên, nhưng quyết tâm của cậu không hề dao động. "Không, anh vẫn chưa gọi."

Atsumu bước gần thêm một bước, giọng nói chân thành. "Có, anh đã gọi. Ông ấy đang chờ chúng ta. Chúng ta không thể tiếp tục trì hoãn. Cậu cần nghỉ ngơi và nhận sự giúp đỡ mà cậu cần."

Kiyoomi hơi do dự, sự tức giận của cậu nhường chỗ cho việc không chắc chắn. Ý tưởng gặp HLV Foster và thảo luận về tình trạng của mình bắt đầu len lỏi qua những bức tường mà cậu đã xây dựng xung quanh mình. Vai cậu hơi sụp xuống, nhưng cậu vẫn nhìn Atsumu với ánh mắt dè chừng.

"Được rồi." - Kiyoomi lầm bầm, cuối cùng đồng ý.

Việc khiến Kiyoomi ăn sáng là một cuộc chiến cực kỳ khó khăn đối với Atsumu. Nó giống như việc nhổ răng khôn vậy. Atsumu nghi ngờ rằng Kiyoomi hành xử như một đứa trẻ vì cậu chưa bao giờ có cơ hội làm trẻ con, nhưng điều đó không làm tình huống trở nên dễ chịu hơn.

Atsumu chuẩn bị một bữa sáng đơn giản - một bát ngũ cốc và một số trái cây - hy vọng có thể thuyết phục Kiyoomi chịu ăn một chút gì đó. Anh nhìn với sự lo lắng và sốt ruột khi Kiyoomi chỉ nhìn chằm chằm vào thức ăn, rõ ràng là không hứng thú.

"Thôi nào, Omi," - Atsumu thúc giục, cố gắng giữ giọng điệu kiên nhẫn dù sự bực bội của anh ngày càng tăng. "Cậu cần ăn một chút. Điều đó sẽ giúp cậu cảm thấy tốt hơn, và chúng ta còn nhiều việc phải làm hôm nay."

Kiyoomi liếc nhìn anh, vẻ mặt vẫn bướng bỉnh. "Tôi không đói."

Atsumu thở dài đầy thất vọng. "Cậu cần phải ăn. Không chỉ ăn vì cậu đói, mà còn vì việc chăm sóc bản thân. Anh biết bây giờ có vẻ khó khăn, nhưng chuyện này thì... quan trọng lắm. Nhanh lên, ăn cho tôi?"

Vai Kiyoomi sụp xuống, và cậu miễn cưỡng cầm lấy cái thìa. Cậu ăn vài miếng, với những động tác chậm chạp và máy móc. Việc giúp Kiyoomi chịu ăn sáng đã là một bước tiến, nhưng rõ ràng vẫn còn nhiều cuộc chiến khác phải đối mặt.

Khi bữa sáng kết thúc, Atsumu đảm bảo rằng Kiyoomi đã sẵn sàng để ra ngoài. Họ lái xe đến văn phòng của HLV Foster trong sự im lặng căng thẳng và nặng nề, bởi những tiết lộ của đêm trước vẫn còn khó nói giữa hai người.

Atsumu định gửi một tin nhắn báo trước cho Foster, nhưng anh nghĩ rằng điều đó có thể làm ông ấy hoảng sợ nếu anh cố giải thích tình huống qua tin nhắn. Hơn nữa, Kiyoomi sẽ phát hiện ra việc anh đã nói dối bằng cách này hay cách khác.

Khi đến nơi, Atsumu phải mất đến bảy phút trời để cãi nhau với Kiyoomi về việc ra khỏi xe. Kiyoomi ngồi đó một cách cứng đầu - giống như một đứa trẻ, thật bất ngờ - trước khi cuối cùng chịu nhượng bộ và theo Atsumu vào trong.

Cuộc trò chuyện với HLV Foster sau đó cũng không hề dễ dàng cho cả hai. Khuôn mặt của Foster, thường ngày vốn bình tĩnh và đầy quyền uy, nay thay đổi qua nhiều sắc thái cảm xúc khi Atsumu và Kiyoomi giải thích tình hình. HLV lắng nghe chăm chú, đôi mày nhíu lại đầy lo lắng khi tiếp nhận trọng lượng của những khó khăn mà Kiyoomi đang phải đối mặt. Rõ ràng, tin tức này là một cú sốc lớn đối với ông và việc nhận ra hoàn cảnh của Kiyoomi cũng đè nặng lên ông.

"Trước hết," - Foster nói, giọng ông ổn định nhưng đầy cảm thông. "chúng ta cần đảm bảo rằng Kiyoomi nhận được sự trợ giúp từ chuyên gia mà cậu ấy cần. Đây không phải là chuyện chúng ta có thể tự mình giải quyết."

Kiyoomi, ngồi đối diện với họ, đầu cúi xuống đất, khuôn mặt cậu đầy xấu hổ và kiên nhẫn. Cậu ghét cảm giác trông như một đứa trẻ, và lúc này thì sao? Cậu cảm thấy thật nhỏ bé, cậu cảm thấy như một học sinh bị kẹt trong cuộc họp giữa cha mẹ và hiệu trưởng - đây đúng không phải là chuyện thực tế, mà chỉ là cách cậu tưởng tượng ra cảm giác đó. Atsumu cảm nhận được sự không thoải mái của cậu và cố gắng gửi một ánh nhìn an ủi.

"Đúng vậy," - Atsumu nói, giọng anh chắc chắn. "Em hy vọng chúng ta có thể tìm cho cậu ấy một bác sĩ tâm lí thông qua các kết nối của đội. Chúng ta cần sắp xếp một cuộc hẹn và tìm cách để cho Kiyoomi nghỉ ngơi và xin nghỉ tập một thời gian. Cậu ấy vẫn còn hóa đơn phải trả cho việc trị liệu."

"Tiền không phải là vấn đề." - Kiyoomi lẩm bẩm hơn là nói với những người khác. Cậu không sai. Cha mẹ cậu sẽ cho cậu tiền nếu cậu yêu cầu.

Đầu Atsumu quay ngoắt về phía cậu. "Hoàn toàn không được. Nếu cậu đang nghĩ đến việc nói chuyện với những kẻ đó, thì cậu hãy cân nhắc lại đi, Omi."

Foster thở dài và hướng cuộc trò chuyện trở lại những vấn đề quan trọng. "Thời gian nghỉ phép không phải là vấn đề. Và đội có thể cung cấp một chuyên gia sức khỏe tâm thần. Chúng ta sẽ bàn sâu hơn về các chi tiết."

Cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề thực tiễn như sắp xếp các cuộc hẹn, thu xếp thời gian nghỉ ngơi và các bước cần thiết để Kiyoomi nhận được sự giúp đỡ cần thiết. Cách tiếp cận của Foster rất có phương pháp và hỗ trợ, nhưng sự nặng nề của tình huống vẫn còn ãm đạm trong căn phòng.

Họ rời khỏi phòng tập trong sự im lặng nặng nề, ngay trước khi bất kỳ ai khác từ đội bóng có thể đến. Foster đảm bảo với họ rằng ông sẽ tìm một lí do nào đó về sự vắng mặt của họ cho đội, rồi sau đó ghi chú tên cùng số điện thoại của nhà trị liệu mà họ có thể liên hệ.

Ra ngoài phòng tập, Atsumu liếc nhìn Kiyoomi, người đang cau có với một biểu cảm khó đọc. "Nghe này, anh biết cậu không thích điều đó, nhưng cậu cần sự giúp đỡ này. Anh không cho cậu lựa chọn đâu. Đây là vì lợi ích của cậu."

Kiyoomi nhìn xuống đất, tay nhét sâu vào túi quần. "Ừ. Tôi hiểu rồi. Chỉ là... có thể làm nhanh đi được không?"

Kiyoomi chưa bao giờ đi gặp nhà trị liệu trước đây. Vì cha mẹ cậu chưa bao giờ tin vào các vấn đề về sức khỏe tâm thần. Một cái gì đó rằng nhà Sakusa không có gen yếu hay điều gì đó tương tự. Nhưng Atsumu rất kiên quyết và cậu biết người đàn anh này sẽ không buông tha cho cậu cho đến khi cậu thử. Kiyoomi không muốn nói chuyện với một người lạ về những vấn đề của mình. Kiyoomi muốn chôn giấu cảm xúc của mình cho đến khi mọi thứ trở lại bình thường. Cho đến khi cha mẹ cậu nói chuyện trở lại với cậu và cậu trở về với những ngày tháng vinh quang như trước.

Với một tiếng thở dài chấp nhận, cậu theo Atsumu trở lại xe. Rõ ràng đây là bước đầu cậu phải thực hiện, dù nó xa vời với những gì cậu mong muốn.

--------------------------------------------------

Bốn tháng tiếp theo thật sự tồi tệ với Kiyoomi. Cậu gần như dành mỗi ngày với Atsumu theo sát mình. Cậu trải qua mỗi tuần trong văn phòng lạnh lẽo của nhà trị liệu, nơi mà Kiyoomi ghét cay ghét đắng. Và cậu phải đến văn phòng của Foster hàng tháng, yêu cầu được trở lại đội, chỉ để Foster gọi điện cho nhà trị liệu của cậu và hỏi xem liệu cậu có được xác nhận về mặt sức khỏe tâm thần không.

Và đoán xem điều gì xảy ra? Nhà trị liệu của cậu ấy đều từ chối mỗi lần như vậy, hầu hết, những lần hỏi.

Điều này, cậu đã lường trước được. Bởi vì Kiyoomi chưa bao giờ mở lòng với Bác sĩ Tao. Có lúc cậu ngồi im lặng suốt phiên trị liệu - và bà để cậu như vậy - có lúc cậu chỉ đưa ra những câu trả lời bằng một từ hoặc mơ hồ cho những câu hỏi của bà.

Bạn biết người ta thường nói "Sau cơn mưa trời lại tạnh" hay "Sau một cơn bão giông ắt sẽ có cầu vồng"?

Kiyoomi không thấy như vậy. Đối với cậu ấy, nó vẫn giống như "Mọi chuyện vẫn tồi tệ, cậu vẫn muốn chết và sẽ không có gì thay đổi cả."

Tất nhiên, Kiyoomi chưa bao giờ nói với nhà trị liệu rằng cậu cảm thấy như vậy. Cậu đã nghe những câu chuyện kinh hoàng về việc điều trị nội trú. Nhật Bản không nổi tiếng với hệ thống chăm sóc sức khỏe tâm thần xuất sắc.

Kiyoomi vẫn chưa nói chuyện với cha mẹ mình. Đã hơn chín tháng kể từ lần cuối cùng họ có một cuộc trò chuyện đàng hoàn và cậu không thể phủ nhận rằng việc biết họ không quan tâm mình lại khiến cậu cảm thấy đau lòng đến thế. Kiyoshi và Kiyoka thỉnh thoảng vẫn hay cập nhật tin tức của gia đình cho cậu. Họ thường xuyên nhắc đến cậu trong các cuộc trò chuyện để xem phản ứng của cha mẹ, và từ những gì họ nói, cậu vẫn là một chủ đề nhạy cảm. Kiyoomi cũng chưa nói với các anh chị về việc cậu đã thử tự tử. Cậu không muốn làm họ lo lắng, làm họ quan tâm. Họ đang bận rộn với cuộc sống của riêng mình. Kiyoshi có một đứa con trai, Kiyoka sắp kết hôn. Các vấn đề của Kiyoomi chỉ không phải là chủ đề đáng để làm phiền họ. Cậu có Miya, dù có phần phiền phức, và cậu đã quyết tâm hồi phục. Cậu nhất định sẽ khiến cha mẹ nói chuyện với cậu một lần nữa, công nhận cậu một lần nữa.

Nó giống như một cơn nghiện. Cách cậu khao khát sự chấp nhận của họ, cậu không quan tâm đến việc thất vọng sau đó có tồi tệ thế nào, cậu không quan tâm rằng họ thường làm cậu cảm thấy hèn mọn. Bởi vì ngay cả khi sự công nhận dù chỉ kéo dài trong một giây, cậu vẫn cảm thấy tốt hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới.

Mỗi ngày trôi qua, Kiyoomi rơi vào một thói quen đơn điệu. Các phiên trị liệu vẫn là một nghĩa vụ đáng sợ chứ không phải là nguồn an ủi. Sự tiến bộ của cậu, nếu có, thì cũng rất chậm. Sự hiện diện ngột ngạt của Miya, mặc dù có thiện chí, lại bắt đầu cảm thấy như một cái lồng hơn là một hệ thống hỗ trợ. Sự lạc quan và vui vẻ không ngừng của Atsumu khiến Kiyoomi cảm thấy khó chịu, nó giống như một lời nhắc nhở liên tục về sự khác biệt giữa trạng thái tinh thần của họ.

Kiyoomi được kê thuốc chống trầm cảm, những viên thuốc khiến cậu cảm thấy mình như một chiếc hộp rỗng. Dù rằng đã không còn cảm giác "trầm cảm" nữa, nhưng cậu cũng chẳng thấy vui vẻ gì. Kiyoomi không biết cách giải quyết tình trạng hiện tại của mình, vì cậu chưa bao giờ có kinh nghiệm với việc điều chỉnh thuốc và liệu pháp tâm lý trước đây. Ý tưởng về việc thay đổi liều lượng hoặc loại thuốc mới để tìm ra phương án hiệu quả nhất là điều hoàn toàn xa lạ đối với cậu. Cậu nghĩ rằng nếu có điều gì không ổn, cậu nên cố gắng chịu đựng và hy vọng rằng nó sẽ tự cải thiện. Cậu không biết rằng mình cần báo cáo những vấn đề này cho bác sĩ, để thử các loại thuốc mới hoặc liều lượng khác cho đến khi tìm được cái phù hợp. Ý tưởng về việc thử nghiệm với sức khỏe tâm thần của mình, điều chỉnh và kiểm tra như vậy đối với cậu quả thật xa lạ như việc học một ngôn ngữ mới.

Sức khỏe thể chất của Kiyoomi là phần duy nhất trong cuộc sống của cậu có sự cải thiện rõ rệt, mặc dù vẫn còn hạn chế. Việc tập luyện, dù bị giới hạn, cũng đã giúp cơ thể cậu khỏe mạnh và săn chắc. Làn da của cậu đã lấy lại vẻ rạng rỡ, một lớp vỏ bọc ngụy trang che giấu đi nội tâm đầy hỗn loạn bên trong. Hình ảnh trong gương không còn phản chiếu một khuôn mặt hốc hác, tiều tụy nữa, nhưng sự trống rỗng trong ánh mắt cậu vẫn còn đó.

Cậu cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong những điều nhỏ bé: nhịp thở đều đặng của mình khi thiền, hương vị của những món ăn ngon, sự ấm áp của ánh mặt trời trên làn da trong những hoạt động ngoài trời hiếm hoi. Nhưng những khoảnh khắc này chỉ là thoáng qua, bị che lấp bởi nỗi đau dai dẳng của sự khao khát không được đáp ứng.

Bởi mối quan hệ căng thẳng với cha mẹ vẫn còn ám ảnh lấy cậu. Sự im lặng của họ là một lời nhắc nhở không ngừng về nỗi thất bại mà cậu cảm nhận. Dù cậu có tự nhủ bao nhiêu lần rằng sự chấp thuận của họ không nên quan trọng, nhưng khoảng trống mà nó để lại thì không dễ dàng quên đi. Những cập nhật thỉnh thoảng từ Kiyoshi và Kiyoka không giúp được nhiều trong việc lấp đầy khoảng cách cảm xúc. Họ là những vòng tay cứu trợ, nhưng thật mong manh, không thể kéo cậu ra khỏi vực thẳm mà cậu đang lâm vào.

Cậu khóc hầu hết các đêm, nhưng chỉ sau khi Atsumu đã đi ngủ. Cậu không muốn anh nhìn thấy mình như vậy nữa, nhưng việc giữ tất cả bên trong còn tồi tệ hơn việc để nó tuôn ra ngoài.

Bước ngoặt đến từ một cuộc gọi. Kiyoomi cảm thấy tim mình đập thình thịch khi nhìn thấy số của mẹ trên màn hình điện thoại. Cậu do dự một lúc, tâm trí hỗn loạn với sự pha trộn giữa hy vọng và sợ hãi. Với đôi tay run rẩy, cậu bắt máy và trả lời. "Mẹ à?"

Có một khoảng lặng ngắn trên đầu dây bên kia trước khi giọng nói của mẹ cậu vang lên, lạnh lùng và mang tính công việc. "Kiyoomi, con khỏe không?"

"Con... ổn," - cậu đáp, mặc dù từ đó nghe có vẻ thật trống rỗng.

"Tốt. Cuối tuần này con có rảnh không? Cha mẹ muốn con gặp một người," - mẹ cậu nói thẳng vào vấn đề. "Cô ấy tên là Tadashi Aiko. Cô bé là người thừa kế của doanh nghiệp điện tử Tadashi."

Yêu cầu này không phải đơn thuần là về sự quan tâm đến Kiyoomi hay hạnh phúc của cậu. Nó liên quan đến hình tượng và việc duy trì địa vị xã hội của gia đình. Nhưng trong tình trạng tuyệt vọng của mình, Kiyoomi chỉ có thể nghe thấy cơ hội để lại có được sự công nhận, một cơ hội để giành lại sự chấp thuận từ gia đình.

"Vâng thưa mẹ. Con có thể đến." - cậu đồng ý ngay lập tức, bỏ qua cơn lo âu đang thắt chặt trong bụng.

Ngay khi kết thúc cuộc gọi, cậu suy nghĩ về điều này có ý nghĩa gì. Cậu biết Atsumu sẽ không đồng ý, sẽ thấy rõ yêu cầu thao túng của cha mẹ cậu. Nhưng Kiyoomi bây giờ đang rất khổ sở, cậu cần có được cảm giác công nhận từ cha mẹ, dù đó chỉ là sự công nhận có điều kiện.

Cậu đã bỏ qua buổi điều trị tuần đó, nói dối với bác sĩ Tao rằng mình không khỏe. Cậu cũng nói dối Atsumu, bảo rằng mình vẫn đến buổi trị liệu như bình thường. Bởi vì cậu không muốn Atsumu biết sự thật và gây thêm xung đột. Kiyoomi không muốn đối diện với sự thất vọng hoặc tranh cãi từ Miya, vì cậu thật sự không thể chịu đựng thêm cuộc xung đột nào nữa.

Cuối tuần đến, và Kiyoomi thấy mình đang mặc bộ vest đẹp nhất, đứng trước một nhà hàng sang trọng. Dạ dày của cậu xoắn lại với sự lo lắng và sợ hãi. Cậu hít một hơi thật sâu và bước vào, nhìn thấy cha mẹ và Aiko ngồi ở một bàn gần cuối. Mẹ cậu mỉm cười, một nụ cười lịch sự nhưng xa cách không đến từ trái tim.

"Kiyoomi, đây là Aiko." - mẹ cậu giới thiệu, chỉ vào người phụ nữ thanh lịch bên cạnh bà.

"Rất vui được gặp cô." - Kiyoomi nói, cố gắng mỉm cười khi cúi đầu sâu. Aiko rất lịch sự, cư xử đúng mực, và rõ ràng đã quen với những cuộc gặp gỡ kiểu này. Cuộc trò chuyện trong bữa tối diễn ra một cách khô khan, đầy những lời khen xã giao và các chủ đề nông cạn. Kiyoomi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, đóng vai trong một kịch bản mà cậu không hề viết chúng.

Mẹ Kiyoomi nhanh chóng dẫn đầu cuộc trò chuyện, quay sang Aiko và cha cô với nụ cười tự hào. "Kiyoomi của chúng tôi rất thành công. Cậu ấy là một vận động viên bóng chuyền chuyên nghiệp, và các vị biết đấy, cậu ấy từng ở đội tuyển Nhật Bản."

Cha của Aiko, ông Tadashi, nhướng mày, rõ ràng là ấn tượng. "Thật vậy sao? Đó là một thành tựu lớn. Chắc hẳn cậu rất tận tâm."

Kiyoomi gật đầu, cảm nhận được gánh nặng từ sự kỳ vọng của họ. "Cảm ơn, thưa ngài."

Bố của Kiyoomi tham gia, tiếp tục xây dựng câu chuyện mà họ muốn truyền tải. "Kiyoomi luôn đầy quyết tâm. Chúng tôi rất tự hào về cậu ấy."

Cuộc trò chuyện sau đó vẫn tiếp diễn theo cách khô khan và được tập dượt, với việc cha mẹ khen ngợi thành tích của Kiyoomi và Tadashi thể hiện sự ngưỡng mộ một cách lịch sự. Kiyoomi cũng đáp lại sự ngưỡng mộ đó với Aiko, và cậu quan sát thấy cha mẹ mình mỉm cười với mỗi thành tích mới mà họ khám phá ra. Kiyoomi cố gắng mỉm cười cùng họ. Aiko thì vẫn ngồi yên lặng, thỉnh thoảng gật đầu hoặc mỉm cười, nhưng ánh mắt của cô lại phản ánh sự tách biệt.

Sau một khoảng thời gian dài, mẹ Kiyoomi gợi ý rằng cậu và Aiko nên đi dạo và nói chuyện để hiểu nhau hơn. Cả hai đồng ý, bước ra ngoài hòa vào không khí buổi tối mát mẻ. Họ đi bộ trong im lặng một lúc trước khi Aiko cuối cùng lên tiếng.

"Này," - cô gọi, giọng nói chắc nịch nhưng không có ác ý. "Tôi không quan tâm đến cuộc sắp đặt này. Tôi có cuộc sống của riêng mình, tôi có kế hoạch của riêng tôi. Nhưng bố tôi yêu cầu tôi phải kết hôn nếu tôi muốn thừa kế bất cứ thứ gì từ ông ấy. Vì vậy, tôi sẽ làm những gì tôi phải làm. Anh có thể tiếp tục với điều này hoặc rời bỏ. Nhưng tôi không muốn anh đến đây với hy vọng hảo huyền rằng chúng ta sẽ yêu nhau."

Kiyoomi thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi nghe sự chân thành của cô. "Tôi cũng không quan tâm đến việc này. Thực ra, tôi là người đồng tính." - Kiyoomi chưa bao giờ nói điều này với ai khác trước đây, nhưng có điều gì đó về Aiko khiến cậu cảm thấy đủ thoải mái để nói ra. "Tôi chỉ muốn - không, tôi cần sự chấp nhận từ cha mẹ. Và một cuộc hôn nhân sắp đặt là điều ít nhất tôi có thể làm để có được nó."

Aiko gật đầu, biểu cảm của cô dịu lại một chút. "Được rồi. Ít nhất chúng ta đang ở cùng một phe."

Họ trở lại bàn ăn, cả hai đều cảm nhận được sức nặng của cuộc thỏa thuận. Phần còn lại của buổi tối trôi qua trong một cách thức đầy sự cứng nhắc, với những cuộc trò chuyện hời hợt và những nụ cười gượng gạo. Khi Kiyoomi lái xe về nhà muộn vào đêm hôm đó, cậu không khỏi cảm thấy một nỗi trống rỗng sâu thẳm. Cậu đã đưa ra một quyết định, nhưng quyết định đó dường như chỉ kéo cậu ra xa hơn những gì cậu thực sự cần.

---------------------------------------------

Những tháng tiếp theo trôi qua trong một mớ hỗn độn. Kiyoomi đã tự ẩn mình vào một lớp vỏ bọc cẩn thận, thuyết phục mọi người xung quanh, và cả chính mình, rằng cậu đang dần hồi phục. Cậu ép mình mở lòng với bác sĩ Tao, chia sẻ những thứ chỉ đủ để tạo ra vẻ như mình đang tiến bộ. Cậu kể lại những phiên bản đã được lọc sạch những khó khăn của mình, vẽ lên một bức tranh về sự phục hồi dần dần. Mỗi buổi khám trở thành một màn trình diễn được tập luyện kỹ lưỡng, nơi cậu cẩn thận chọn lọc từ ngữ để tạo ra một hình ảnh về sự lạc quan và kiên cường. Cậu còn gật đầu và mỉm cười vào những lúc cần thiết, và đến cuối mỗi buổi trị liệu, cậu tự thuyết phục bản thân rằng có lẽ mọi thứ đang thực sự cải thiện.

Cậu tự lừa dối mình rằng thuốc đang hoạt động tốt, rằng nó đang thực hiện nhiệm vụ của mình. Cậu nuốt chúng mỗi buổi sáng và chờ đợi khoảnh khắc không thể tránh khỏi khi tất cả cảm xúc của mình, ngay cả những cảm xúc tích cực, đều sẽ trở nên nhạt nhòa và không còn sắc thái. (*Đây là một trong những tác dụng phụ tiềm ẩn của thuốc chống trầm cảm vì thuốc có thể làm giảm cường độ của cảm xúc khiến người ta có thể cảm thấy như mình không trải qua cảm giác mạnh mẽ như trước, dù là cảm xúc tích cực hay tiêu cực).

Trong mắt của Atsumu, Kiyoomi dường như đang hồi phục. Cậu mỉm cười nhiều hơn, cười cả về những câu đùa của Atsumu và có vẻ thực sự quan tâm đến những cuộc trò chuyện của họ. Sự lúng túng giữa họ dần nhạt đi, thay vào đó là một cảm giác bình thường mong manh. Họ đùa cợt về những thời gian trước, và việc Miya liên tục trêu chọc giờ đây trở thành một thói quen an ủi hơn là một sự phiền toái. Cứ như thể Kiyoomi cũ đang dần trở lại, và với điều đó, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Trong khi đó, cậu dành nhiều thời gian hơn với Aiko, tiếp tục những buổi hẹn hò theo theo thông lệ, mặc dù cuộc đính hôn đã trở thành sự thật. Những buổi hẹn hò của họ, mặc dù bề ngoài có vẻ dễ chịu, nhưng lại giống như những cảnh được tập luyện sẵn từ một vở kịch mà cả hai đều không thực sự quan tâm. Họ thực hiện các nghi thức - dùng bữa tại các nhà hàng sang trọng, tham dự các sự kiện xã hội, tham gia vào các cuộc trò chuyện lịch sự - nhưng ngọn lửa của sự gần gũi thật sự thì hoàn toàn vắng bóng. Những buổi giao lưu bên ngoài này, vốn dĩ là điều khá hiếm hoi và đáng trân trọng, giờ đã trở thành một thói quen - một nghi thức để duy trì hình thức thay vì xây dựng một mối quan hệ có ý nghĩa.

Cậu dành nhiều thời gian hơn ở nhà cha mẹ. Cậu cũng dành nhiều thời gian hơn với các anh chị của mình. Cậu thậm chí đã gặp con trai của Kiyoshi. Những chia sẻ của Kiyoshi về vai trò mới của anh ấy với tư cách là một người cha đã được đáp lại bằng sự nhiệt tình gượng gạo, và sự hào hứng của Kiyoka về đám cưới sắp tới của cô đã được đáp lại bằng sự vui vẻ ủng hộ. Việc gặp con trai của Kiyoshi là một trải nghiệm vừa ngọt ngào vừa đắng cay đối với cậu; sự tò mò và niềm vui vô tư của một đứa trẻ tương phản rõ rệt với cuộc sống của Kiyoomi. Cậu nhận thức được khoảng cách tách biệt giữa những khó khăn của bản thân và hạnh phúc đơn giản tỏa ra từ đứa cháu trai của mình. Cậu cảm thấy mình như một mảnh ghép cố ép vào một chỗ mà nó vốn không thuộc về.

Nếu không được như kỳ vọng thì cậu sẽ không được cần đến. Và nếu không được cần đến thì cậu sẽ để cho gia đình xé nát mình ra thành từng mảnh cho đến khi nó chẳng còn gì. Nhưng không sao vì ít nhất cậu vẫn còn giá trị sử dụng.

Tất nhiên, cậu giữ kín hầu hết những chuyện này với Atsumu. Anh không cần phải biết rằng Kiyoomi đang hẹn hò với một cô gái khi mà đáng lẽ cậu phải đi thăm bạn bè cũ. Anh không cần phải biết rằng những lần thăm cháu trai của cậu đều là ở nhà gia đình. Anh không cần phải biết rằng Kiyoomi đã "làm hòa" với mẹ cậu. Đó không phải là gia đình của Atsumu, nên anh không cần phải quan tâm đến việc đó. Cậu thường làm những việc này khi Atsumu đang bận công việc. Và khi Atsumu có thời gian rảnh - nếu anh ấy tình cờ có một ngày nghỉ và muốn dành thời gian với Kiyoomi - cậu sẽ khéo léo bịa ra những lời dối trá để đảm bảo rằng cậu có thể hoàn thành nghĩa vụ của mình mà không bị can thiệp.

Cuối cùng, ngày mà Foster gọi cho Kiyoomi trong khi Atsumu đang chuẩn bị bữa tối cho họ đã đến. "Tin tốt đây, con trai. Bác sĩ Tao đã xác nhận tình trạng của con rồi," - Foster nói và Kiyoomi có thể nghe thấy nụ cười và niềm tự hào trong giọng nói của ông. "Con có thể trở lại tập luyện."

Sự nhẹ nhõm tràn ngập trong Kiyoomi gần như có thể làm cậu choáng ngợp. Cậu cảm thấy nút thắt căng thẳng được giải tỏa ngay khi kết thúc cuộc gọi. Ngày hôm sau, cậu bước vào phòng tập của MSBY với một sự pha lẫn giữa háo hức và lo lắng. Âm thanh quen thuộc của giờ tập luyện và cảnh tượng các đồng đội mang lại cho cậu một cảm giác thoải mái. Tim cậu đập nhanh hơn với sự mong chờ khi bước lên sân, nơi các đồng đội chào đón cậu bằng vòng tay rộng mở. Họ vỗ vai cậu và chào đón cậu nồng nhiệt, sự nhiệt tình của họ đối lập rõ rệt với sự cô đơn mà cậu đã cảm thấy trong những tháng trước đó.

"Cậu trông ổn đấy, Omi-Omi." - Bokuto nói, nụ cười của anh lan tỏa năng lượng tích cực.

"Thật tuyệt khi cậu trở lại." - Meian thêm vào, vỗ vai cậu.

Kiyoomi cố gắng mỉm cười chân thành, cảm nhận được một tia hạnh phúc trong lòng. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cậu cảm thấy cái cảm giác được thuộc về, như thể cậu đang quay trở lại vào một ví trí phù hợp hoàn hảo với chính mình. Nhịp điệu của buổi luyện tập mang lại một cảm giác thường ngày mà cậu hằng mong đợi. Sân tập cảm thấy như một nơi trú ẩn của cậu, nơi cậu có thể tạm thời quên đi những cảm xúc hỗn loạn đã làm cậu khổ sở trong những ngày qua.

Tuy nhiên, dưới bề mặt của sự bình thường mới tìm được, Kiyoomi vẫn đang đấu tranh với một làn sóng lo âu và sợ hãi. Sự nhẹ nhõm khi trở lại MSBY đi kèm với việc nhận thức về việc lớp vỏ bọc mà cậu đã cất công xây dựng lên ngày càng trở nên khó duy trì. Cậu vẫn tiếp tục tạo vẻ mặt bình thản, nhưng có một cảm giác bất an đang lén lút theo dõi cậu như một cái bóng.

Tuần cậu trở lại, đội quyết định tổ chức một bữa tiệc chào mừng. Kiyoomi đã bỏ lỡ cả một mùa giải nhưng họ đối xử với cậu như thể cậu chưa bao giờ rời đi. Họ hỏi cậu về những gì cậu đã làm trong thời gian nghỉ, và Kiyoomi đã trả lời cho họ một nửa sự thật. Foster nói với đội rằng cậu nghỉ vì bị chấn thương và Kiyoomi đã giả vờ bám theo câu chuyện này. Cậu kể rằng cậu đã hồi phục tốt và sẵn sàng quay lại luyện tập. Cậu nói rằng mình đã dành thời gian với gia đình và kết nối lại với những người bạn cũ.

Khi buổi tối trôi qua, bầu không khí tràn ngập một sự vui vẻ mong manh. Kiyoomi cảm thấy như một vị khách mời trong chính cuộc sống vốn là của mình, cậu cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, đang cố gắng hòa nhập vào một môi trường mà cậu không còn cảm thấy quen thuộc hay thoải mái. Âm thanh của những ly rượu va vào nhau và những lời chúc mừng dường như trở nên thật xa vời, gần như không thực, và rồi Kiyoomi quyết định chia sẻ một tin tức.

"Tôi có một tin vui," - cậu bắt đầu, giọng nói ổn định nhưng thiếu nhiệt tình. Cậu nở một nụ cười nhưng trong lòng cảm thấy nặng nề và trống rỗng. "Tôi đã đính hôn."

---------------------------------------------------

Atsumu cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Lời thông báo này giáng vào anh như một cú đấm vào bụng. Anh chớp mắt, cố gắng xử lý những từ vừa nghe. Khi nào thì điều này xảy ra? Chỉ mới bảy tháng trước, anh đã tìm thấy Kiyoomi trên cây cầu đó, chỉ còn vài giây nữa thôi là cậu sẽ tự kết thúc cuộc đời mình. Anh đã dành gần như mỗi ngày để ở bên cậu, trừ những lúc anh bận làm việc. Khi nào thì một Kiyoomi - giữa việc đi trị liệu và gặp gỡ các anh chị và cháu trai và tất cả những thứ khác - lại còn có thời gian để hẹn hò? Từ khi nào mà cậu lại còn có thời gian để đính hôn nữa vậy?

Có phải anh đã không chú ý đủ kĩ phải không? Đây có phải là một trong những chiếc mặt nạ khác của Kiyoomi nữa không? Atsumu không nghĩ vậy. Bởi vì đúng, Kiyoomi có vẻ như đang hồi phục - và điều đó làm Atsumu vô cùng vui mừng - nhưng điều này có vẻ quá đột ngột, điều này quá bất ngờ. Atsumu nhớ rằng mình đã phải đấu tranh để Kiyoomi biết chăm sóc bản thân, những khoảnh khắc im lặng khi mà khó khăn của Kiyoomi dường như bị phơi bày quá rõ ràng. Anh đã chứng kiến Kiyoomi phải vật lộn để xây dựng lại cuộc sống của mình, và giờ đây thông báo này cảm thấy như một nốt nhạc lạc điệu, cảm giác như Kiyoomi đã bỏ qua nhiều chương của quá trình hồi phục, nhảy từ sự ổn định mong manh sang một cam kết lớn trong cuộc đời mà không có sự chuyển tiếp dần dần mà Atsumu mong đợi.

Đầu Atsumu đầy những câu hỏi. Liệu anh có bỏ lỡ điều gì quan trọng không? Liệu Kiyoomi có thực sự sẵn sàng cho mức cam kết này, hay đó chỉ là một nỗ lực khác để che giấu những vấn đề sâu xa hơn của cậu? Anh cảm thấy một cảm giác lo lắng, một nỗi sợ rằng có lẽ Kiyoomi mà anh biết vẫn còn bị chôn vùi dưới lớp vỏ bọc và tuyệt vọng. Những lời chúc mừng vui vẻ xung quanh anh giờ đây cảm thấy thật trống rỗng - một sự tương phản rõ rệt với cơn bão suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu Atsumu.

Sau bữa tối, khi mọi thứ đã xong xuôi, Atsumu kéo Kiyoomi sang một bên, biểu cảm của anh là sự pha trộn giữa lo lắng và bối rối. "Omi, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" - Giọng anh vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết, mang theo sự lo lắng chưa được nói ra.

Kiyoomi theo anh ra ngoài quán ăn, đi được một đoạn khuất xa khỏi những đồng đội ồn ào và Meian và Bokuto đang tranh nhau thanh toán hóa đơn. "Có chuyện gì vậy?" - Kiyoomi hỏi, giọng nói của cậu mang chút sắc thái phòng thủ.

"À," - Atsumu quan sát cậu một lúc trước khi lên tiếng. "Cô ấy tên gì? Từ khi nào thì cậu gặp cô ấy?"

Kiyoomi đảo mắt một cái, rồi giả vờ bình thản. "Aiko. Cô ấy là bạn cũ từ thời đại học. Chúng tôi biết nhau đã nhiều năm. Gần đây mới nối lại liên lạc."

Đôi mắt của Atsumu hơi nheo lại, cảm giác nghi ngờ dâng lên. Anh không tin vào câu chuyện đó. Anh chưa bao giờ nghe về một người tên Aiko và chắc chắn anh sẽ nhớ nếu có. Atsumu không quên những năm tháng anh đã ám ảnh với mọi chi tiết trong cuộc sống của Kiyoomi. Anh biết tên tất cả bạn bè của Kiyoomi và Aiko chắc chắn không phải là một trong những số đó. "Kiyo. Anh nghĩ cậu đang nói dối anh."

Kiyoomi nhíu mày. "Thật sao?" - Cậu vuốt mái tóc xoăn dày của mình và thở dài. "Tôi cảm kích sự quan tâm của anh. Và tôi biết ơn vì anh đã luôn ủng hộ tôi. Nhưng đây là cuộc sống của tôi, Miya. Anh không có quyền quyết định cái gì là thật hay không."

Atsumu giơ tay bàn tay ra hiệu đầu hàng, cố gắng làm giảm căng thẳng. Anh không muốn cãi nhau với Kiyoomi nữa. Anh muốn cậu tìm đến với anh nếu có bất kỳ vấn đề gì, nếu có điều gì tồi tệ hơn xảy ra. "Được rồi. Được rồi. Anh xin lỗi, Omi. Anh chỉ lo lắng vì điều này diễn ra quá nhanh. Aiko... Aiko có biết về chuyện—"

Kiyoomi cắt ngang ngay lập tức. "Cô ấy biết rồi." - Cậu khoanh tay trước ngực một cách kiên định "Và cả hai chúng ta đều biết có những người kết hôn nhanh hơn chỉ trong bảy tháng." - Kiyoomi đúng, Bokuto đã hẹn hò với Akaashi chỉ trong hai tháng trước khi họ công bố đính hôn. Nhưng Bokuto là một ngoại lệ, Bokuto đã biết Akaashi từ thời phổ thông. Còn Kiyoomi? Atsumu không chắc rằng cậu ấy đang nói thật, bất kể những gì Kiyoomi khẳng định.

"Được rồi." - Atsumu cúi đầu, cảm giác xấu hổ tràn ngập. Liệu trực giác của anh có đúng không? Hay chỉ đơn giản là anh cảm thấy bị tổn thương vì Kiyoomi không muốn anh? "Chỉ cần hứa với anh là cậu sẽ gọi cho anh nếu cậu cần gì."

Kiyoomi có vẻ nhẹ nhõm một chút, mặc dù nỗi đau vẫn còn đó. "Tôi hứa." - cậu nói một cách nhẹ nhàng.

"Được rồi," - Atsumu nói, gật đầu với sự kết hợp giữa cảm giác nhẹ nhõm và lo lắng còn sót lại. "Chúc cậu hạnh phúc với mọi thứ."

Tối hôm đó, Atsumu trở về căn hộ của Kiyoomi. Kiyoomi đã chọn ở lại với phần còn lại của đội, vì vậy anh phải lái xe đến đó một mình, trong sự im lặng ngột ngạt. Căn hộ có cảm giác thật khác lạ, nó lạnh lẽo hơn một chút. Anh bắt đầu đóng gói những đồ đạc anh đã tích lũy trong vài tháng qua - những cuốn sách, quần áo thêm, và những món đồ cá nhân nhỏ mà anh đã để lại. Mỗi món đồ anh đóng gói như một cái chạm khắc nhỏ, loại bỏ đi không gian mà anh đã từng lấp đầy.

Anh trả lại những con dao mà anh đã giấu tất cả trong tủ phía trên tủ lạnh, rồi để lại vào ngăn kéo đúng vị trí của chúng. Anh vào Amazon và mua lại tất cả các vật dụng tẩy rửa mà anh đã đổ chúng đi, để được giao đến cửa của Kiyoomi. Quá trình này rất tỉ mỉ, gần như là nghi thức. Anh lau sạch các mặt bàn, đảm bảo mọi thứ ở đúng chỗ của nó để cố gắng xóa bỏ dấu vết mà anh đã từng ở đó.

Với mỗi món đồ anh đóng gói, anh cảm thấy như một sự kết thúc, một gánh nặng cảm xúc dần tan biến khi anh trả lại căn hộ về trạng thái ban đầu của nó. Cuối cùng trong đêm, không gian lại trở thành của riêng Kiyoomi, không còn bất kì sự chia sẻ nào nữa. Atsumu rời khỏi căn hộ một cách lặng lẽ, đóng cửa sau lưng với một trái tim nặng trĩu.

Khi anh lái xe về căn hộ của mình, ánh đèn thành phố dường như mờ nhạt hơn, và trọng lượng của những suy nghĩ nặng nề vẫn còn treo lơ lửng trong không khí. Anh đã tạo ra không gian cho riêng mình, nhưng sự trống rỗng theo sau lại cảm thấy sâu sắc hơn trước đây.

Khi trở về căn hộ của mình, anh thấy Bokuto đang đợi anh, còn Akaashi thì ngồi trên ghế sofa, tựa đầu lên vai Bokuto. Im lặng, Atsumu thầm nguyền rủa chính mình vì đã chọn ở cùng cặp đôi này. Bokuto chào anh một cách ồn ào, sự nhiệt tình của Bokuto trái ngược hoàn toàn với sự rối bời bên trong của Atsumu. "Hey, Tsum-Tsum! Cậu về rồi! Anh chỉ sử dụng căn phòng của cậu làm kho, hy vọng không sao nhé!"

Atsumu cố gắng nở một nụ cười, gật đầu. "Ừ, không sao," - anh nói, dù giọng nói của anh có vẻ gượng gạo. Anh không thể nói ra sự sâu sắc của cảm xúc mình ngay bây giờ, những cơn bão lòng mà anh đã trải qua. Thay vào đó, anh rút lui về phòng của mình, nơi sự quen thuộc của không gian riêng mang lại một cảm giác an ủi thoáng qua, dù nó có cảm giác xa lạ hơn cả ghế sofa của Kiyoomi.

Anh nằm xuống giường, từ chối khóc, và chờ đợi mặt trời mọc.

---------------------------------------------------------

Một tuần sau, Sakusa đưa Aiko đến buổi tập, và lúc đó mọi thứ trở nên thực tế hơn. Cảnh tượng họ ở bên nhau vừa gây ấn tượng vừa khiến Atsumu cảm thấy bất an. Anh quan sát họ từ bên lề, cố gắng hòa hợp hình ảnh của Sakusa - người mà anh đã dành hàng giờ liền để hỗ trợ trong quá trình phục hồi - với người đàn ông đang mỉm cười hạnh phúc với vị hôn thê của mình.

Sakusa chào đón cô ấy với sự dịu dàng mà cảm giác xa lạ, gần như quá cứng nhắc. Họ cười đùa và trò chuyện vui vẻ, nhìn nhau bằng những ánh mắt có vẻ như chứa đựng nhiều kỷ niệm và cảm xúc sâu sắc. Đối với người ngoài, họ có thể trông như một cặp đôi hoàn hảo. Nhưng tâm trí Atsumu lại xoay quanh với những nghi ngờ. Anh biết Sakusa đã từng đeo mặt nạ trước đây, che giấu cảm xúc thật của mình sau những nụ cười. Nếu Sakusa đang muốn che giấu cảm xúc của mình ngay bây giờ, cậu đang làm điều đó với kỹ năng gần như hoàn hảo. Atsumu không thể chỉ ra lý do tại sao, nhưng có điều gì đó về cảnh tượng này cảm thấy không ổn.

Liệu Sakusa có đang thật sự hạnh phúc, hay đây chỉ là một màn biểu diễn mà cậu đã trở nên quá thành thạo? Mối quan tâm của Atsumu không chỉ là trạng thái tâm lý của Sakusa mà còn là sự chân thật trong mối quan hệ của họ. Anh cảm thấy bất an với suy nghĩ không yên rằng Sakusa có thể đang che giấu những khó khăn của mình dưới vẻ bề ngoài bình thường. Anh tự hỏi liệu cha mẹ của Sakusa có đang giật dây? Nhưng không có bằng chứng cụ thể, anh chỉ còn cách phải vật lộn với những nghi ngờ của bản thân một mình.

Càng quan sát, Atsumu càng không thể bỏ qua cảm giác ghen tỵ đang âm thầm len lỏi trong lòng. Anh nghĩ lại những khoảng thời gian đã ở bên Sakusa trong quá trình phục hồi. Anh hồi tưởng lại khoảnh khắc gần như hôn nhau ở Olympics cách đây hơn một năm trước. Đó là một ký ức ám ảnh - một cơ hội trượt qua để lại cho anh cảm giác dai dẳng về những gì có thể đã xảy ra.

Dù đã hỗ trợ và đồng hành cùng Sakusa, nhưng giờ đây là Aiko người đang đảm nhận vai trò mà Atsumu từng khao khát. Chính Aiko là người đang bên Sakusa, chia sẻ cuộc sống của cậu theo cách mà Atsumu ước mình có thể. Cảm giác đắng cay của sự nhận thức này đâm sâu, làm tăng lên sự nghi ngờ của anh về hạnh phúc rõ ràng của Sakusa.

Atsumu đã phải vật lộn với cảm xúc của chính mình, cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Anh muốn tin rằng Sakusa đã tìm thấy điều gì đó chân thật, điều gì đó tốt cho cậu. Nhưng bóng ma của những kinh nghiệm trong quá khứ, những cuộc chiến ẩn giấu mà Sakusa đã chiến đấu, làm cho anh khó có thể chấp nhận hoàn toàn tình hình hiện tại chỉ bằng vẻ bề ngoài.

Khi buổi tập tiếp tục, tâm trí của Atsumu vẫn tập trung vào Sakusa và Aiko, cảm giác không yên rằng mối quan hệ của họ có thể không hoàn hảo như vẻ bề ngoài, và đau đớn hơn khi nhận ra anh không còn là người đứng bên cạnh Sakusa nữa.

Trong suốt một tháng, Aiko thường xuyên đến các buổi tập của họ. Atsumu tự hỏi liệu cô ấy có công việc gì không. Sự hiện diện của cô trở nên quen thuộc và màn trình diễn của cô đã lừa được tất cả mọi người. Tất cả, chỉ trừ Atsumu. Anh không thể chắc chắn. Anh rất muốn chắc chắn nhưng cảm giác bồn chồn trong bụng anh đã nói điều ngược lại.

Những hành vi nhỏ nhặt nhất làm cho còi báo động trong đầu anh vang lên. Sakusa không còn đến các bữa tối nữa (cậu nói rằng cậu đi cùng với Aiko). Sakusa trở nên gầy hơn (cậu nói rằng cậu đã tập luyện chăm chỉ hơn ở phòng tập). Sakusa bỏ lỡ các buổi gặp mặt của đội hoặc các buổi lễ ăn mừng sau các chiến thắng (cậu nói rằng cậu đang lên kế hoạch cho đám cưới của mình).

Đó là những lý do hợp lý, Atsumu phải công nhận.

Vậy tại sao anh không nói gì? Tại sao anh không nói gì cả? Tại sao, tại sao, tại sao?

Có phải vì anh sợ rằng Sakusa sẽ hiểu lầm và đẩy anh ra khỏi cuộc sống của cậu? Có phải vì anh sợ rằng mình đã sai? Có phải anh bị hoang tưởng? Có phải anh đang ghen tị? Rằng anh chỉ muốn Kiyoomi cần anh?

Anh lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đó khi uống thêm một ly whisky nữa. Rượu mang lại cho anh cảm giác an ủi và ấm áp. Nó khiến anh quên đi. Nhưng thực sự thì không như thế, hoàn toàn không.

Tâm trí anh bị ám ảnh bởi suy nghĩ rằng Kiyoomi đang tự chịu đựng mà từ chối thừa nhận điều đó. Anh biết Kiyoomi vẫn tiếp tục đi trị liệu, anh biết Kiyoomi vẫn đang uống thuốc mỗi ngày. Vậy tại sao anh không thể chấp nhận rằng Kiyoomi đã tìm thấy hạnh phúc? Tại sao anh không thể chấp nhận rằng Kiyoomi đã trở nên tốt hơn?

Tình yêu làm điều đó với một người, nó xé nát bạn ra thành trăm mảnh vì lo lắng, nó khiến bạn nghi ngờ mọi thứ, vì không có gì tồi tệ hơn trên đời này bằng việc nhìn thấy người bạn yêu bị tổn thương đến mức không thể nào cứu chữa được nữa. Atsumu đã làm điều đó một lần, anh không thể làm lại nó một lần nữa, anh không thể nhìn thấy Kiyoomi như vậy nữa.

Vì vậy anh đã rất lo lắng.

Rất lo lắng.

Lo lắng và rồi lại lo lắng và lo lắng cho đến khi điện thoại nằm trong tay anh, và đường dây điện thoại reo lên, để rồi một giọng nói quen thuộc bắt máy.

"Miya?" - Giọng nói mơ hồ từ đầu dây bên kia cất lên. Atsumu rút điện thoại ra khỏi tai để xem giờ. Đã là mười một giờ đêm. Anh có lẽ đã làm Kiyoomi tỉnh giấc. Giọng nói lại vang lên. "Miya, đây có phải là cuộc gọi nhầm không? Bởi vì tôi thề với Chúa-"

"Không phải." - Atsumu nức nở.

Một khoảng lặng dài từ đầu dây bên kia. "Atsumu, anh đang khóc à? Đã xảy ra chuyện gì?" - Giọng Kiyoomi tràn đầy lo lắng.

"Anh say rồi." - anh nói thẳng thắn.

Phản ứng là ngay lập tức. "Anh đang ở đâu? Tôi sẽ đến đón anh."

Anh đang ở đâu? Anh không biết. Atsumu đưa điện thoại cho nhân viên quầy bar - người đang thở dài như thể đã quen với tình huống này - và người nhân viên đó đọc địa chỉ vào microphone ở dưới đáy. Anh rút điện thoại lại vừa kịp để nghe thấy.

"Tôi đang trên đường đến đó." - rồi cuộc gọi kết thúc.

Atsumu nhìn chằm chằm vào màn hình đen, cảm xúc của anh là một mớ hỗn độn của sự hối hận và nhẹ nhõm. Nhân viên quầy bar nhìn anh với sự thông cảm khi anh nhét điện thoại vào túi và uống nốt cốc rượu của mình. Cảm giác ấm áp của rượu đang phai dần, thay vào đó là một cảm giác lạnh lẽo của sự tổn thương. Anh đang ngồi một mình trong quán bar mờ ảo.

Anh ngả lưng vào ghế, nhìn vào cốc rượu rỗng trước mặt, để sự im lặng nuốt chửng suy nghĩ của mình. Tâm trí anh lặp đi lặp lại hình ảnh của Kiyoomi và Aiko, mối quan hệ dường như hoàn hảo của họ, và nỗi lo âu ngày càng lớn dần trong lồng ngực. Nếu anh sai thì sao? Nếu Kiyoomi đã tìm thấy niềm hạnh phúc thực sự, tìm được mối quan hệ tốt đẹp, và Atsumu chỉ đang phản ánh những nỗi sợ và lo lắng của chính mình lên mối quan hệ đó?

Nhưng càng suy nghĩ, anh càng không thể gạt bỏ cảm giác có điều gì đó không ổn. Những dấu hiệu nhỏ nhặt, những thay đổi trong hành vi của Kiyoomi - tất cả dường như quá trùng hợp. Và bây giờ, anh đang tìm kiếm sự an ủi trong một quán bar, quá choáng ngợp để đối mặt trực diện với cảm xúc của mình.

Thời gian trôi thật chậm cho đến khi cuối cùng, cửa quán bar mở ra với tiếng chuông leng keng cất lên, và Kiyoomi bước vào. Cậu nhìn quanh nhanh chóng, quét mắt qua mọi ngóc ngách trong căn phòng với vẻ lo lắng và khó chịu. Khi ánh mắt họ chạm nhau, khuôn mặt của Kiyoomi dịu lại, và cậu vội vàng tiến đến gần Atsumu.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" - Kiyoomi hỏi, giọng nói của cậu lộ rõ sự lo lắng khi cậu đứng trước Atsumu. Cậu không chờ đợi câu trả lời, chỉ nhìn vào đầu tóc bù xù của Atsumu và những cốc rượu rỗng trên bàn. "Chúng ta đi ra ngoài thôi."

Atsumu đứng dậy, hơi lảo đảo, và gật đầu đi theo chàng trai tóc đen. Sự hiện diện của Kiyoomi mang lại một niềm an ủi lạ lùng, làm anh cảm thấy được giải tỏa theo cái cách mà rượu không thể. Khi họ cùng nhau bước ra ngoài, Atsumu bắt gặp ánh mắt của Kiyoomi, nhìn thấy sự lo lắng chân thành hiện rõ trên gương mặt của cậu.

Atsumu hơi loạng choạng khi họ ra khỏi cửa. Anh rùng mình trước cái không khí lạnh bất chợt thổi phà vào mặt anh. Cùng nhau, họ đứng dưới khí trời lạnh giá của tháng Hai. "Chuyện gì đang xảy ra vậy, Miya? Tại sao anh lại gọi cho tôi?"

Atsumu cố gắng diễn đạt suy nghĩ của mình qua sự mơ hồ của rượu và cảm xúc. "Anh-anh xin lỗi, anh không cố ý gọi cậu ra ngoài như thế này. Anh chỉ... anh thấy cậu với Aiko, và anh sợ rằng cậu đang giấu điều gì đó. Anh biết chúng ta không còn gần gũi dạo gần đây, và có thể anh chỉ đang ngu ngốc, nhưng anh muốn nhìn thấy cậu."

Biểu cảm của Kiyoomi chuyển từ lo lắng sang điều gì đó dịu dàng hơn, nhưng vẫn có chút khó chịu. "Tại sao anh không nói gì trước đây? Nếu anh lo lắng, anh nên nói với tôi."

"Anh không muốn làm quá," - Atsumu nói, giọng nói của anh run rẩy. "Anh không muốn làm sai. Nhưng anh quan tâm đến cậu, Omi. Anh chỉ muốn biết liệu cậu có thật sự ổn không."

Kiyoomi thở dài nặng nề, ánh mắt cậu trở lại dịu dàng hơn. "Tôi trân trọng việc anh quan tâm tôi. Nhưng anh không công bằng với tôi hoặc với chính mình. Tất nhiên, tôi "không ổn", anh nên biết rõ điều đó hơn ai hết... Nhưng đây là cách tôi làm cho mọi thứ hoạt động trở lại. Đây là tôi đang cố làm cho mọi thứ trở lại bình thường."

Atsumu gật đầu, cảm thấy hơi hối hận. "Anh chỉ... anh chỉ muốn ở bên cậu, và ngay bây giờ anh không chắc mình là người phù hợp."

Ánh mắt của Kiyoomi tìm kiếm gương mặt của Atsumu, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không khí giữa họ như có tĩnh điện xẹt ngang. Tim Atsumu đập nhanh khi anh hướng người về phía trước, bị cuốn hút bởi cơn sóng cảm xúc khao khát mạnh mẽ và sức nặng của những lời chưa nói. Anh đặt môi mình lên môi Kiyoomi, một nụ hôn nhẹ nhàng, vừa là một lời tuyên bố vừa là một lời cầu xin.

Nụ hôn ngắn ngủi nhưng ảnh hưởng của nó thì quá sâu sắc. Kiyoomi lùi lại, nhìn anh ngạc nhiên, đôi mắt cậu mở to với sự pha trộn giữa bất ngờ và bối rối. Tim Atsumu đập thình thịch trong lồng ngực, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng khi anh chuẩn bị cho sự từ chối không thể tránh khỏi, sự im lặng ngượng ngùng mà sẽ theo anh mãi về sau. Nhưng trước khi Atsumu có thể lên tiếng, xin lỗi về những lỗi lầm mà anh nghĩ mình đã phạm phải, thì đôi môi họ lại dán chặt một lần nữa.

Nụ hôn này khác biệt, nó sâu hơn, khao khát hơn, đầy cảm xúc mãnh liệt mà Atsumu đã kìm nén từ lâu. Hương vị của Kiyoomi làm anh say mê, và Atsumu cảm thấy như mình đang mất dần đi ý thức trong khoảnh khắc đó, nó làm đầu óc anh trở nên mụ mị. Đôi tay của Kiyoomi tìm đến khuôn mặt của Atsumu, kéo anh lại gần hơn, làm sâu sắc thêm nụ hôn ấy. Tay Kiyoomi luồn qua tóc Atsumu và Atsumu nắm chặt lấy cổ áo Kiyoomi. Có một sự khao khát trong đó, nói về những năm tháng mong đợi, những cuộc trò chuyện chưa được nói ra, và một kết nối luôn luôn tồn tại dưới tảng băng chìm. Họ là vô tận, họ là những mảnh ghép trong một bức tranh hoàn hảo.

Khi họ cuối cùng tách ra, thở hổn hển và rối rắm trong sự hiện diện của nhau, ánh mắt Kiyoomi chứa đầy sự pha trộn của cảm xúc - bất ngờ, tình cảm, và điều gì đó mà Atsumu chỉ có thể hy vọng là tình yêu đáp lại. Trong một khoảnh khắc dài, họ chỉ nhìn nhau, trọng lượng của nụ hôn lắng đọng giữa họ.

Giọng Atsumu chỉ vừa đủ để nghe thấy. "Anh cần phải làm điều này. Anh cần phải nói với cậu rằng anh đã yêu cậu từ lâu rồi, Kiyoomi."

Biểu cảm của Kiyoomi trở nên mềm mại hơn, và cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má của Atsumu. "Chết tiệt, Miya. Đây là một mớ rắc rối."

Mắt Atsumu rưng rưng. "Anh xin lỗi."

Kiyoomi lắc đầu. "Đừng xin lỗi. Cảm ơn anh đã nói với tôi. Tôi... tôi cần điều này."

"Cậu không giận chứ?" - Atsumu hỏi với đôi môi run rẩy.

"Tôi không giận." - Kiyoomi xác nhận.

"Vậy thì," - Atsumu chuyển trọng lượng và hơi loạng choạng khi làm vậy. "Trong trường hợp này," - Atsumu đang say không chỉ là Atsumu buồn bã và tức giận, anh còn là một Atsumu bảnh bao. "Chúng ta có thể cùng về nhà không, làm tiếp nhé?"

Kiyoomi cười lớn hơn những gì Atsumu đã nghe thấy trong năm qua. "Atsumu, anh say rồi."

"Không say đến mức không biết mình đang yêu cầu điều gì đâu, Omi." - Atsumu cười mỉm và làm cho Kiyoomi đỏ mặt.

Kiyoomi nuốt khan, một nụ cười nhỏ mơ hồ xuất hiện trên khuôn mặt cậu, là một nụ cười không chắc chắn và do dự. "Anh không đùa à?"

Atsumu hơi loạng choạng khi đặt tay mình lên hai bên má của Kiyoomi. Anh đặt một nụ hôn đầy cảm xúc lên môi Kiyoomi để đảm bảo. "Anh không đùa."

Kiyoomi tìm kiếm ánh mắt của Atsumu. Atsumu nghĩ rằng Kiyoomi đang tìm kiếm một lời dối trá, một nửa sự thật, bất cứ điều gì để cậu dừng lại trước khi không còn cơ hội để rút lại. Nhưng khi cậu không tìm thấy bất cứ điều gì tương tự. Kiyoomi gật đầu. "Được rồi," - cậu thì thầm. "Tôi sẽ đưa anh về nhà, Miya."

Đêm qua với Miya Atsumu là một trải nghiệm không thể diễn tả bằng lời. Đó là cảm giác bất bình thường nhất mà Kiyoomi từng trải qua trong suốt cuộc đời. Họ lảo đảo đi vào căn hộ của Atsumu, tiếng cười say của Atsumu lấp đầy không gian khi họ cởi bỏ áo khoác và giày, gần như không kịp đến ghế sofa trước khi đôi môi họ lại khóa chặt vào nhau một lần nữa.

Atsumu đẩy Kiyoomi ngồi lên ghế sofa, bản thân anh tiến lên ngồi trên người cậu, rồi họ vẫn tiếp tục nụ hôn nồng cháy. Kiyoomi lùi lại, hơi thở của cậu phả ra hổn hển. "Atsumu, chúng ta không nên làm điều này. Tôi đã có-"

Atsumu đã làm cậu im lặng bằng một nụ hôn khác, đầy khao khát và nồng nàn. "Làm ơn đi, Omi. Đừng suy nghĩ gì nữa. Chúng ta có thể nói chuyện đó vào ngày mai."

Kiyoomi do dự trong giây lát, cảm giác tội lỗi của sự không chung thủy đè nặng lên vai họ, nhưng sự khao khát của Atsumu quá mạnh mẽ để cậu có thể cưỡng lại. "Được rồi," - cậu thì thầm, đầu hàng trước giây phút đó.

Đêm qua là một mớ hỗn độn của những nụ hôn mãnh liệt, những tấm chăn rối và những lời thổ lộ thì thầm. Đụng chạm giữa hai người họ vừa nhẹ nhàng vừa khẩn thiết, như thể cả hai đang cố gắng bù đắp cho tất cả thời gian họ đã bỏ lỡ. Kiyoomi đáp lại bằng những cái hôn lên cổ anh, cảm xúc kìm nén của chính mình cuối cùng cũng tìm được lối thoát trong vòng tay của Atsumu.

Khi họ di chuyển vào phòng ngủ, ánh sáng của mặt trăng chiếu qua rèm cửa, mọi thứ như đã đi đúng hướng. Tay Atsumu chạm vào cơ thể Kiyoomi, mỗi lần chạm gửi lại những cơn rùng mình xuống sống lưng. Những tiếng rên rỉ được trao đổi giữa đôi môi gần như không bao giờ tách ra. Trong cơn hoan ái, kết nối của họ thật mãnh liệt, một sự hòa quyện hoàn hảo giữa dục vọng và sự dịu dàng. Những nụ hôn của Atsumu thật cuồng nhiệt, đôi môi anh khám phá từng tấc da thịt của Kiyoomi với sự tôn kính và yêu thương, khiến trái tim Kiyoomi đau nhói vì tình yêu.

Họ ngã vào giường cùng nhau, với những cái vuốt ve và những tiếng cười. Tiếng cười của Atsumu thật lan tỏa, làm ấm lên căn phòng và xua tan đi mọi nghi ngờ hay nỗi sợ còn sót lại của Kiyoomi. Họ thi vị hóa giữa những nụ hôn, giọng nói của họ thì thầm và thân mật trong sự yên tĩnh của đêm tối. Kiyoomi thấy mình mở lòng với Atsumu mà không chút do dự.

Những cái chạm từ Atsumu vừa vững chãi lại vừa kích thích, đôi tay anh là nguồn an ủi và có cả những ham muốn. Kiyoomi cảm thấy mình được yêu thương trong vòng tay Atsumu, mỗi cái vuốt ve là một sự nhắc nhở rằng cậu được yêu thương và khao khát. Họ di chuyển trên nhau một cách tự nhiên thoải mái, cơ thể họ khớp nhau một cách hoàn hảo như thể chúng đã được sinh ra dành cho nhau.

Sau những khoảnh khắc nồng nàn, họ nằm quấn lấy nhau, hơi thở hòa vào nhau khi họ thì thầm những lời ngọt ngào. Ngón tay của Atsumu vẽ những hình vẽ trên da Kiyoomi, để lại những cơn rùng mình sau đó. Kiyoomi nhắm mắt, ôm trọn Atsumu vào lồng ngực mình. Cậu cảm thấy an toàn và yên bình khi trong vòng tay và lồng ngực mình có Atsumu, một cảm giác bình yên mà cậu chưa bao giờ biết đến trước đây.

Atsumu nhướn người lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên các nốt ruồi trên trán Kiyoomi, giọng anh là một tiếng thì thầm nhẹ nhàng. "Tôi yêu cậu, Omi."

Trái tim Kiyoomi tràn ngập cảm xúc, khóe mắt cậu cay cay với những giọt lệ chưa rơi. "Tôi cũng yêu anh, Atsumu."

--- End Chapter 3 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro