Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc nhìn từ: Sakusa Kiyoomi

Danh xưng:

Anh: Miya Atsumu

Cậu: Sakusa Kiyoomi

-------------------------------------------------

Sakusa Kiyoomi được sinh ra trong một gia đình thượng lưu, nơi mà sự xuất hiện quan trọng hơn bất kì điều gì khác. Từ khi còn nhỏ, cậu đã được chuẩn bị để hoàn hảo, để duy trì danh tiếng dòng họ Sakusa với phẩm giá cao quý gắn liền với sự xuất sắc. Cha mẹ cậu là những nhân vật thành công và có sức ảnh hưởng lớn trong các lĩnh vực của họ, và thứ mà họ mong đợi không có gì khác ngoài sự hoàn hảo từ những đứa con của mình.

Khi lớn lên, cuộc đời của Kiyoomi gắn liền với một chuỗi lịch trình nghiêm ngặt với những kỳ vọng cao. Cha mẹ cậu rất nghiêm khắc, áp đặt nhiều kỷ luật vào mọi khía cạnh đời sống của cậu. Từ học tập, thể thao, đến giao tiếp - mọi thứ đều phải thật thành thạo. Thất bại không phải là một lựa chọn, và sai lầm bị xử lý bằng những lời chỉ trích nặng nề.

Cha cậu, một doanh nhân nghiêm khắc, tin vào sức mạnh của sự hoàn hảo. Châm ngôn của ông là, "Sakusa không được phép thất bại. Sakusa không thể phạm sai lầm." Những lời này được khắc sâu vào tâm trí của Kiyoomi, trở thành một câu thần chú mà cậu không thể nào thoát ra được.

Mẹ cậu, một luật sư nổi tiếng, cũng đòi hỏi như vậy. Bà hiếm khi thể hiện tình cảm, tin rằng tình yêu có thể làm chi phối cảm xúc để có thể đạt được những điều vĩ đại. Sự chấp thuận của bà thể hiện qua những cái gật đầu im lặng khi Kiyoomi thành công, còn sự thất vọng của bà thể hiện rõ qua thái độ lạnh nhạt khi cậu không đạt được kỳ vọng của bà.

Chị cả và anh trai của Kiyoomi, Kiyoka và Kiyoshi, cũng là những người có thành tích cao. Kiyoka là một thần đồng âm nhạc, còn Kiyoshi là một thiên tài Judoka Olympic, họ là hiện thân cho khát vọng theo đuổi sự hoàn hảo của gia đình. Kiyoomi ngưỡng mộ họ nhưng cũng cảm thấy áp lực từ thành công của họ đang đè nặng lên vai mình. Là đứa con út, cậu không chỉ phải đạt được mức độ như họ, mà còn phải vượt trội hơn. Cậu nhìn thấy các anh chị mình đối mặt với những áp lực đó một cách thật dễ dàng. Kiyoka làm cho khán giả say mê với những màn trình diễn của mình, tay chị nhẹ nhàng lướt trên từng phím đàn piano. Kiyoshi đứng hiên ngang và không khuất phục, các huy chương của anh là minh chứng cho di sản của gia đình Sakusa. Và khi anh trai cậu lần đầu tiên giành được huy chương vàng Olympic ở tuổi mười chín, khi đó cậu chỉ vừa mới tròn mười tuổi, Kiyoomi nhanh chóng bị lãng quên chỉ trong một cái búng tay.

Ban đầu, bóng chuyền là nơi giúp Kiyoomi có thể giải tỏa những căng thẳng và theo đuổi sự hoàn hảo riêng của cậu. Nhưng ngay cả trong môn thể thao cậu yêu thích, sự kỳ vọng của cha mẹ vẫn luôn hiện hữu. Họ nhanh chóng nhận ra tài năng của cậu trong môn thể thao này, và họ yêu cầu cậu phải tiếp tục theo đuổi nó, rèn giũa các kỹ năng đến mức hoàn hảo tuyệt đối. Mỗi trận đấu, mỗi buổi tập, mỗi cú đập đều phải không phạm lỗi.

Ngược lại với các anh chị của mình, thành tích của Kiyoomi trên sân bóng chuyền tuy không rõ ràng như họ nhưng cũng không thuộc dạng kém cỏi. Cha mẹ cậu theo dõi tiến trình của cậu với ánh mắt khắt khe như cách họ áp dụng cho mọi thứ khác. Những sai lầm là không thể chấp nhận, và ngay cả những lỗi nhỏ cũng bị chỉ trích một cách nghiêm khắc.

Các giải đấu bóng chuyền và các buổi tập không còn vui vẻ như trước mà giờ trở nên thật căng thẳng khi mà Kiyoomi phải thường xuyên trải qua những giờ tập luyện mở rộng tại nhà. Các huấn luyện viên khen ngợi kỹ năng và sự nỗ lực của Kiyoomi, nhưng thâm tâm cậu biết rằng sau mỗi lời khen là một kỳ vọng về sự xuất sắc liên tục. Cậu không thể cho phép bản thân mình thả lỏng, không một giây phút nào.

Về mặt học tập, Kiyoomi còn được coi là một thần đồng. Việc thôi thúc sự hoàn hảo không ngừng nghỉ của cha mẹ cũng cũng lan sang cả cuộc sống học đường của cậu, nơi mà cậu phải duy trì điểm số tối đa ở mọi môn học. Mỗi ngày của cậu là một thói quen quy củ: buổi sáng ôn bài, đến trường, buổi chiều tập bóng chuyền, buổi tối học thêm, và đêm khuya học bài. Áp lực để đạt thành tích xuất sắc trong học tập là rất lớn, không để lại chỗ cho bất kỳ điều gì khác có thể chen chân vào đời sống của cậu.

Kiyoomi được các giáo viên trong trường khâm phục vì tài năng và trí thông minh của mình. Cậu là học sinh luôn có đáp án chính xác, bài nộp luôn chất lượng và đạt điểm tuyệt đối trong mọi bài kiểm tra. Mặc dù bạn bè đồng trang lứa rất ngưỡng mộ tài năng học tập của cậu, họ lại cảm thấy cậu như một người thuộc một thế giới khác, một thứ mà họ không thể chạm tới. Họ luôn giữ khoảng cách với cậu, cảm nhận được những rào cản vô hình mà Kiyoomi đã dựng lên xung quanh mình. Cậu trở thành một ngôi sao học đường mà không có nỗi một người bạn thực sự. Những cuộc trò chuyện của cậu giống như các cuộc phỏng vấn, còn bạn học là những người hâm mộ.

Có một thời điểm khi Kiyoomi mới mười bốn tuổi, cậu ngồi tại bàn ăn lớn trong dinh thự của gia đình Sakusa. Căn phòng lạnh lẽo và tinh tươm, giống như chính gia đình mà nó chứa đựng. Cha cậu ngồi ở đầu bàn, đọc báo tài chính, trong khi mẹ cậu tỉ mỉ sắp xếp các tài liệu pháp lý của bà. Kiyoka và Kiyoshi lúc này không có ở đó, họ đang bận rộn theo đuổi những tham vọng của riêng mình.

Mẹ cậu đã hỏi cậu về chuyện học hành ở trường ngày hôm đó, và Kiyoomi đáp rằng mọi thứ vẫn ổn, mặc dù giọng nói của cậu chỉ khẽ cất lên như một tiếng thì thầm. Cậu đưa cho mẹ tờ giấy báo cáo kết quả học tập của mình, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.

Mẹ cậu liếc nhìn điểm số với gương mặt không biểu cảm, bà nói. "Môn Toán có thể tốt hơn." - rồi chỉ ra, "Con chỉ được 99 điểm thay vì 100 điểm."

Kiyoomi hứa sẽ làm tốt hơn vào lần sau bằng một giọng nói run rẩy.

Và cha cậu, không hề ngẩng mặt ra khỏi tờ báo, đã đáp lại, "Hãy chắc chắn rằng con làm được. Một người trong dòng họ Sakusa không bao giờ chấp nhận bất cứ điều gì kém hoàn hảo."

Những lời đó cứ vang vọng trong đầu cậu: "Một người trong dòng họ Sakusa không bao giờ chấp nhận bất cứ điều gì kém hoàn hảo". Cậu lặng lẽ lui về phòng, nước mắt cay xè trong mắt. Cậu thầm trách mắng cậu bạn dễ thương thường làm cậu phân tâm trong lớp học đó. Cậu đổ lỗi cho việc mất đi một điểm của mình vào nụ cười quyến rũ mà cậu bạn ấy thường gửi gắm cho cậu từ phía bên kia lớp học. Và đêm đó, Kiyoomi nhận ra sự thật tàn khốc rằng, cậu thích con trai. Điều đó đã gây ra một làn sóng lo âu trong thế giới được kiểm soát nghiêm ngặt của cậu. Cậu biết cha mẹ mình sẽ không bao giờ chấp nhận việc đó, vì vậy cậu không nói bất cứ điều gì và ngay ngày hôm sau cậu đã có cho mình một cô bạn gái.

Họ chưa ở cạnh nhau được một tuần thì cha mẹ Kiyoomi đã ép họ phải chia tay. Cha mẹ cậu xúc phạm sự thiếu tinh tế, kỷ luật và sự hoàn hảo của cô gái ấy. Họ chế giễu cân nặng của cô, cách cô ấy ăn mặc, và cách cô ấy cư xử. Họ chê bai gia đình không tên tuổi của cô, người em gái mắc chứng rối loạn thần kinh, và cả người anh trai đồng tính. Họ châm biếm từng chi tiết cho đến khi cô khóc lóc và nói với Kiyoomi rằng cô không muốn gặp lại cậu nữa. Sau đó, để đẩy mọi thứ đi xa hơn, họ đã cố gắng mai mối Kiyoomi với những cô con gái của các đối tác kinh doanh.

Tất nhiên, Kiyoomi không hề quan tâm đến bất kỳ ai trong số họ. Cậu không thiếu những người theo đuổi, điều đó là chắc chắn. Dường như, bất chấp cô bạn gái cũ có nói gì về cậu và gia đình cậu, sẽ luôn có một cô gái khác xếp hàng và nghĩ rằng mình là ngoại lệ, sẽ luôn có một lá thư trong tủ khóa của cậu hoặc một cô gái không tên tuổi nào đó đứng chờ ở cửa lớp học với một hộp bánh quy tự làm trên tay. Và cậu luôn vứt chúng đi khi cô không nhìn thấy. Chúa ơi, Kiyoomi thậm chí không muốn tưởng tượng ra cảnh cậu bị khiển trách thế nào nếu mang những thứ đó về nhà. Đồ ngọt không có chỗ đứng trong gia đình Sakusa.

Cậu thà bị bắt gặp trong tình trạng tồi tệ còn hơn là cầm một cái bánh quy trên tay. Không phải là vì cậu ghét chúng - không, Kiyoomi khá thích đồ ngọt - chỉ là mẹ cậu thì không.

Khi Kiyoomi nói rằng gia đình cậu là hình mẫu của sự hoàn hảo, cậu thực sự có ý như vậy, nó tồn tại trong từng khía cạnh của cuộc sống, và sức khỏe thể chất không phải là ngoại lệ. Mẹ cậu, người tỉ mỉ và khắt khe, áp đặt một chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt cho gia đình mình. Đồ ăn ngọt, thực phẩm chế biến sẵn, và bất kỳ thứ gì được coi là không lành mạnh đều bị cấm. Bữa ăn của Kiyoomi được lập kế hoạch đến từng chi tiết, đảm bảo rằng mỗi miếng ăn đều bổ dưỡng và cân bằng.

Các cuộc trò chuyện trong bữa tối thường xoay quanh lối sống về kỷ luật. Mẹ cậu thường khen ngợi lợi ích của chế độ ăn uống lành mạnh và tập thể dục nghiêm ngặt, bà nhấn mạnh việc duy trì hình tượng của gia đình họ. Bà nói về thực phẩm như nguồn năng lượng, tính toán từng lượng calo ra vào cơ thể, coi mỗi bữa ăn là một bước quan trọng hướng để tới sự hoàn hảo về thể chất.

Bất kỳ một sai lệch nào trong kế hoạch ăn uống của cậu cũng đều bị coi là một thất bại. Nếu Kiyoomi có vô ý, dù chỉ là nhận một cái bánh quy từ bạn hay chỉ đơn giản là tham gia cùng bạn bè đến cửa hàng tiện lợi sau giờ học, hình phạt sẽ đến ngay lập tức và nghiêm khắc. Cha mẹ cậu sẽ tước quyền ăn uống của cậu, họ có thể giảm khẩu phần ăn xuống để bù đắp cho sai lầm mà cậu phạm phải trong ngày hôm đó - hoặc cả tuần nếu họ cảm thấy cần đặc biệt nghiêm khắc. Những hình phạt này được coi là một bài học về kỷ luật, nhằm đảm bảo cậu hiểu được tầm quan trọng của việc tuân theo quy định.

Kiyoomi đã thấm nhuần sâu sắc những bài học này. Cậu học cách nhìn nhận thực phẩm với sự dè chừng và sợ hãi, liên kết nó với nguy cơ thất bại tiềm tàng hơn là sự thưởng thức. Đôi khi, cậu bắt gặp chính mình đang tính toán lượng calo của từng bữa ăn, tỉ mỉ lên kế hoạch cho khẩu phần ăn của mình để tránh khỏi sự chỉ trích từ cha mẹ. Trong khi các bạn cùng lớp cười đùa với những bữa ăn trưa đầy dầu mỡ và chia sẻ đồ ăn vặt, Kiyoomi ngồi một mình, ăn những bữa ăn được bản thân phân phối thật chính xác trong im lặng.

Cơ thể cậu dần trở thành một thước đo tiêu chuẩn cho sự thành công. Cậu xem xét từng inch trên cơ thể mình trong gương, tìm kiếm những khuyết điểm có thể chỉnh sửa. Cậu tập luyện một cách nghiêm ngặt, đẩy cơ thể mình đến giới hạn của nó, và thường nhận thấy một cảm giác lo lắng chực chờ mỗi khi không đạt được các tiêu chuẩn mà cha mẹ đã đặt ra.

Trong những lúc không dễ nhận thấy, cái giá của cuộc truy đuổi không ngừng nghỉ để đạt được sự hoàn hảo bắt đầu lộ rõ. Kiyoomi thỉnh thoảng bỏ bữa, tự nhủ rằng cậu có thể ăn sau khi đạt được việc này, hoặc sẽ ăn sau khi xong việc kia. Cậu giấu cơn đói trong những buổi tập dài, bỏ qua những cơn đau âm ỉ trong bụng. Nỗi sợ bị trừng phạt từ cha mẹ và nhu cầu duy trì hình ảnh hoàn hảo đã lấn át các nhu cầu cơ bản của cậu. Những tiêu chuẩn gắt gao của cha mẹ đã không để lại chỗ cho lòng tự thương, khiến cậu phải tuân theo một chế độ nghiêm ngặt, không chỉ để đạt được sự hoàn hảo mà còn để tránh việc bị trừng phạt.

Dù Kiyoomi xuất sắc trong mọi lĩnh vực, nhưng đời sống xã hội của cậu gần như không tồn tại. Cha mẹ cậu coi các mối quan hệ bạn bè như là những mối phân tâm tiềm tàng. Kiyoomi không được phép đến nhà bạn bè, cũng không được mời họ đến nhà mình, trừ khi họ thuộc về gia đình có địa vị cao, và ngay cả khi đó, nó cũng chỉ là những bữa tối trang trọng hiếm hoi. Ushijima Wakatoshi đã trở thành một trong số ít người bạn hiếm hoi đó. Nhưng sau lần thứ hai anh ta đến chơi cùng gia đình mình, và mẹ Kiyoomi nhận thấy sự khác thường trong cách giao tiếp của Ushijima, kể từ đó gia đình Ushijima không bao giờ được quay lại nữa. Kiyoomi vẫn không hiểu được lý do tại sao.

Từ lúc đó trở đi, Kiyoomi cảm thấy thật khó khăn trong việc kết nối với người khác. Ngay cả người anh họ hàng Komori - người cùng huyết thống với cậu - cũng bị giữ khoảng cách theo yêu cầu (hay nói đúng hơn là mệnh lệnh) của bố mẹ cậu.

Kiyoomi xây dựng những bức tường quanh mình, cả về thể chất lẫn cảm xúc, để duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh và tránh những điểm yếu. Cậu học được điều này từ sớm rằng sự tổn thương là một điểm yếu, một lỗ hổng trong lớp giáp hoàn hảo mà bố mẹ cậu đã tỉ mỉ xây đắp lên.

Dù cha mẹ cậu kiểm soát nghiêm ngặt đời sống xã hội của mình, Kiyoomi vẫn tìm được vài người bạn trong cộng đồng bóng chuyền. Tuy nhiên, những mối quan hệ này thường chỉ là xã giao, giới hạn trong sân bóng và hiếm khi vượt ra ngoài đó. Sự giám sát liên tục và thiếu tự do cá nhân đã ảnh hưởng sâu sắc đến khả năng tin tưởng của cậu vào người khác, và cậu cảm thấy dễ dàng hơn khi giữ mọi người ở khoảng cách an toàn.

Vào thời điểm này trong cuộc đời mình, cậu gặp được Miya.

-------------------------------------------------

Kiyoomi khi đó mới mười lăm tuổi và đây là lần đầu tiên cậu tham dự giải bóng chuyền vô địch Quốc Gia mùa xuân. Viện Itachiyama đã tham dự hàng năm - điều đó là hiển nhiên - nhưng nó không có nghĩa là Kiyoomi muốn có mặt ở đó.

Có quá nhiều người, luôn luôn là quá nhiều người. Đám đông, tiếng ồn, năng lượng áp đảo - tất cả mọi thứ đều cảm thấy quá tải. Kiyoomi thích sự tĩnh lặng của những buổi tập - một môi trường được kiểm soát và là nơi cậu có thể tập trung vào việc hoàn thiện kỹ năng của mình mà không bị sự hỗn loạn làm phân tâm. Nếu có thể chơi bóng chuyền mà không có đám đông, cậu sẽ làm như vậy.

Tìm kiếm một chút yên bình giữa bầu không khí áp đảo, Kiyoomi rời khỏi khu vực náo nhiệt của hội trường và tìm đến một hành lang vắng vẻ để lấy lại bình tĩnh. Âm thanh ồn ào của đám đông dần nhòa đi, và cậu cảm nhận được một chút thanh thản.

Lúc đó, Kiyoomi nhìn thấy hai cậu con trai, giống hệt nhau về ngoại hình, dường như đang tranh cãi gay gắt. Giọng nói của họ mang nặng ngữ điệu vùng miền, cho thấy họ là người phương khác đến - những người từ vùng quê như họ rõ ràng không quen thuộc đường thành phố lớn. Kiyoomi nhận thấy khuôn mặt đỏ bừng của họ, một sự pha trộn giữa cảm xúc bực bội và xấu hổ. Cậu cố gắng làm ngơ, hy vọng rằng họ sẽ không để ý đến mình.

Nhưng khi nào thì lời cầu nguyện của Kiyoomi mới được đáp ứng? Câu trả lời là 'Không bao giờ'.

"Cho hỏi?" - một trong hai người con trai gọi lớn, giọng nói nặng âm điệu và có phần thô lỗ. "Làm phiền cậu có thể cho chúng tôi biết hiện tại chúng tôi đang ở đâu không?"

Kiyoomi quay lại nhìn họ, cơn bực bội trào dâng trong lòng, cậu không có thời gian cho việc này. Đôi mắt khẽ lướt qua cậu thanh niên vừa cất tiếng, nhận thấy mái tóc vàng thật chói mắt với gương mặt đầy kiên quyết, gần như là thách thức. Rõ ràng, anh ta là loại người không dễ dàng từ bỏ. Kiyoomi cảm nhận được cái nhếch mép của mình dưới lớp khẩu trang khi nhìn họ, một sự khó chịu rõ ràng hiện lên trong ánh mắt.

Khi quan sát đủ rõ, cậu quay đi mà không nói một lời, quyết định rằng họ không đáng để cậu lãng phí thời gian.

"Ê cậu kia! Đợi đã!" - cậu thanh niên đó lại gọi với theo. Kiyoomi cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đạt tới giới hạn, sự khó chịu bắt đầu tăng lên. "Có vẻ như hai bọn tôi bị lạc ở đây. Ít nhất cậu có thể chỉ cho tụi tôi biết cách để quay lại sân vận động chính được không?"

Kiyoomi liếc nhìn lại phía sau, nét mặt trở nên đanh lại. Trong thoáng chốc, cậu đã cân nhắc đến việc giúp họ, nhưng ý nghĩ phải tiếp tục giao tiếp khiến cậu cảm thấy quá mệt mỏi. Thế rồi bằng một cái cười nhạo, cậu quay lưng về phía họ một lần nữa, và bước đi mà không nói thêm lời nào.

Miya không phải là một cái tên cậu dễ quên. Ngay từ lúc đó, Kiyoomi đã quyết định rằng cậu không có thời gian cho những người như Miya Atsumu.

Thời gian trôi qua và Kiyoomi quên hẳn Miya. Cậu tốt nghiệp phổ thông với vị trí nhất khối, và còn được nhận học bổng toàn phần tại Đại học Tokyo danh giá. Sau đó, cậu tốt nghiệp đại học với bằng kép về Dinh dưỡng và Vật lý trị liệu. Chưa kể, cậu đạt danh hiệu Summa Cum Laude - một từ cao sang để chỉ người đứng đầu lớp - và phát biểu trong lễ tốt nghiệp. Sau đại học, cậu ký hợp đồng với MSBY. Nhưng mọi thứ chưa bao giờ đủ đối với cha mẹ mình.

Mối quan hệ giữa Kiyoomi và Miya bắt đầu khá căng thẳng, với những lời nhận xét châm biếm và cái biệt danh xúc phạm mà anh gọi cậu. Miya từ chối nghe theo lời khuyên của Kiyoomi, điều này khiến cậu cực kì khó chịu. Thái độ của Miya cho thấy anh ta luôn thấy mình vượt trội, như thể anh ta không cần bất cứ điều gì từ Kiyoomi. Cái cảm giác tự mãn đó làm Kiyoomi thấy bất an, khiến cậu bắt đầu nghi ngờ về giá trị của bản thân mình, và dần xuất hiện một giọng nói thì thầm liên tục trong đầu - liệu Miya có thực sự giỏi hơn cậu?

Dù có lẽ Miya không để ý, Kiyoomi vẫn nhận thấy rằng Miya thực sự có một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc ngoài sân bóng. Anh ta có những người bạn thực sự quan tâm đến mình và một gia đình mang lại nhiều động lực hơn chỉ là sự hỗ trợ cơ bản. Miya tỏa sáng trên sân, đứng ngang hàng với Kiyoomi, dù anh ấy không bỏ nhiều thời gian cho nó như Kiyoomi. Vậy tại sao anh ấy luôn hành xử như thể mình quá giỏi để đến gần với Kiyoomi? Liệu anh có đang nhìn thấu lớp mặt nạ của cậu không? Có phải anh ấy biết rằng Kiyoomi đang đau khổ? Có phải anh ấy biết rằng Kiyoomi muốn chết?

Trong những ngày đầu tái ngộ, Kiyoomi chấp nhận rằng một tình bạn chân thành với Miya có vẻ là điều thật xa vời. Cậu đã chôn vùi phần nhỏ bé, bướng bỉnh trong mình, phần lại khao khát có được sự kết nối với Miya Atsumu - một người ồn ào, kiêu ngạo và tự mãn - những đặc điểm mà Kiyoomi ghét cay ghét đắng.

Cậu không chắc cú xoay chuyển bắt đầu từ đâu. Từ khi nào thì kẻ thù trở thành người quen và người quen trở thành bạn bè? Ngày trước, Atsumu còn hất mặt lên với cậu, rồi ngày hôm sau lại mời cậu đi ăn tối. Hầu hết các ngày, Kiyoomi đều ẩn mình trong một lớp sương mù, cậu tự tách biệt bản thân với người khác để bảo vệ tâm trí mỏng manh của mình khỏi sự khắc nghiệt của thực tại. Để rồi khi Atsumu xông đến, xin lỗi vì đã cư xử như một kẻ ngốc, và sau đó mời cậu đi chơi, thì như thể Atsumu đã nắm lấy tay cậu và xua tan đi lớp sương mù bao quanh.

Sự chân thành đột ngột khiến Kiyoomi choáng ngợp, và cậu bị sốc bởi sự thay đổi bất ngờ, khiến cậu không biết phải phản ứng thế nào. Bản năng của cậu kêu gào từ chối, để rút lui vào vỏ bọc của mình như cái cách cậu thường bảo vệ bản thân. Và cậu đã làm theo những cảm xúc đó, để cho cơ hội trượt qua tay mình, giống như cát trượt khỏi kẽ tay. Ngay lập tức, sự hối tiếc xâm chiếm tâm trí cậu, một cảm giác tuyệt vọng muốn quay ngược lại thời điểm đó và sửa đổi phản ứng của mình. Nhưng Atsumu vẫn không từ bỏ, anh ấy hỏi lại - thành khẩn hơn lần trước - và Kiyoomi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.

Từ thời điểm đó trở đi, mối quan hệ của họ bắt đầu thay đổi. Những lời lẽ độc địa trước đây dần trở thành những lời trêu chọc vui vẻ, với giọng điệu đùa cợt mang sắc thái của tình bạn hơn là sự thù địch. Họ bắt đầu dành nhiều thời gian bên nhau hơn sau các buổi tập, cùng nhau ăn những bữa ăn, và từ từ hòa nhập vào một nhịp điệu của sự tôn trọng và hiểu biết lẫn nhau.

Trong suốt gần một năm, Kiyoomi không còn tính toán số calo nữa. Cậu không còn đứng trước gương, soi xét từng khiếm khuyết. Cậu không còn cảm thấy cơn đói cồn cào vì được ăn no, nó được lắp đầy bởi những lời mời ăn tối của Atsumu và tình bạn mà họ chia sẻ. Dần dần, cậu bắt đầu thấy những thay đổi về mặt thể chất mà trước đây cậu chưa từng nghĩ có thể xảy ra. Cơ thể cậu trở nên khỏe mạnh hơn, các cơ bắp phát triển ở những chỗ mà trước đây vốn luôn mỏng manh. Tóc cậu trở nên bóng mượt hơn, phản ánh sức khỏe mà cậu đang nuôi dưỡng từ bên trong. Da cậu trở nên sáng màu và khỏe khoắn, không còn nhợt nhạt hay xỉn màu như trước kia. Những tiếng nói chỉ trích không ngừng trong đầu, những âm thanh đã mắng mỏ cậu trong suốt nhiều năm, dường như đã yên lặng khi có Atsumu ở bên. Dường như năng lượng ồn ào, sôi nổi của Atsumu đã trở thành một sự cân bằng đối lập với sự tiêu cực đã ám ảnh cậu bấy lâu, tạo ra một điểm tựa vững chắc thay thế cho sự nghi ngờ và ghét bỏ bản thân mà trước đây là những người bạn đồng hành không thể thiếu. Tình bạn và năng lượng tích cực của Atsumu như một liều thuốc, nó làm xoa dịu đi những vết thương lòng sau nhiều năm tự chỉ trích, và giúp Kiyoomi chấp nhận một phiên bản khỏe mạnh, hạnh phúc hơn của chính mình.

Miya Atsumu không hề biết rằng tình bạn của anh đã ảnh hưởng sâu sắc đến Kiyoomi như thế nào. Theo nhiều cách, Atsumu đã cứu rỗi lấy Kiyoomi. Mối quan hệ của họ không chỉ dừng lại ở sân bóng chuyền, họ bắt đầu chia sẻ những câu chuyện riêng tư, mở lòng về những nỗi sợ hãi và ước mơ của mình. Atsumu thường kéo Kiyoomi đến những nơi mới, khuyến khích cậu thử một vài món lạ và trải nghiệm nhiều điều khác nhau. Họ đã cùng nhau tham dự các buổi hòa nhạc, khám phá các thành phố mới, và thậm chí bắt đầu hình thành những sở thích chung. Những khoảnh khắc này đã xây đắp lên nền tảng của sự tin tưởng vào tình bạn mà Kiyoomi chưa bao giờ được trải nghiệm trước đây.

Mối quan hệ với cha mẹ cậu cũng bắt đầu cải thiện. Với việc đổi sang lối sống lành mạnh cùng sự hỗ trợ từ Atsumu, điều đó đã giúp cậu giành được vị trí trong đội tuyển quốc gia Nhật Bản. Và khi cậu thông báo tin vui này, mẹ cậu đã ôm chầm lấy cậu. Bà siết thật chặt và liên tục nói về sự vui mừng và niềm tự hào của bà. Cha cậu cũng mỉm cười - một nụ cười chân thành, thực sự. Ông vỗ vào lưng cậu và tự hào nói, "Đó là con trai của tôi." - những từ mà Kiyoomi đã khao khát nghe suốt cả đời.

Sự thay đổi trong đời sống của cậu cũng dần lan sang những màn trình diễn trên sân. Với cơ thể và tinh thần khỏe mạnh, kỹ năng của Kiyoomi phát triển vượt bậc. Cậu di chuyển với một sự linh hoạt và sức mạnh mới lạ, khiến cả đồng đội và huấn luyện viên đều ấn tượng. Sự tự tin của cậu tăng cao, và cậu bắt đầu chơi ở nhiều vị trí hơn trong đội. Việc có được sự công nhận từ cha mẹ và nhận được ủng hộ vững chắc từ Atsumu đã tiếp thêm động lực cho cậu vươn lên và đạt thành tích xuất sắc.

Theo thời gian, Kiyoomi bắt đầu biết trân trọng những niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống. Cậu thường thấy mình mỉm cười không vì lý do gì, một sự khác biệt rõ rệt so với trạng thái căng thẳng thường trực mà cậu từng sống trước đây. Cậu bắt đầu biết tận hưởng những niềm vui giản đơn từ một buổi sáng yên tĩnh, hương vị của một bữa ăn ngon, và sự ấm áp của những tiếng cười chân thành. Những khoảnh khắc này, dù có vẻ nhỏ nhoi, nhưng lại mang ý nghĩa to lớn trong hành trình chữa lành của cậu.

Miya Atsumu đã trở thành một người nhiều hơn cả một đồng đội; anh là một vị cứu tinh, một ánh sáng trong những đêm tăm tối nhất của Kiyoomi. Mối liên kết mà họ chia sẻ thật bền chặt, được tạo dựng lên qua những thử thách và chiến thắng. Kiyoomi thường tự hỏi liệu Atsumu có nhận ra lòng biết ơn sâu sắc của mình đối với anh, và mức độ mà anh đã kéo cậu ra khỏi bờ vực thẳm? Mặc dù họ chưa bao giờ nói rõ về điều đó, nhưng có một sự hiểu biết bất thành văn giữa họ, một sự công nhận lẫn nhau về ảnh hưởng sâu sắc mà họ đã có trong cuộc sống của nhau.

Thế vận hội là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời Kiyoomi. Họ đã đấu với những đội bóng ưu tú. Được đứng trên sân cùng với những cầu thủ bóng chuyền xuất sắc nhất thế giới, Kiyoomi cảm nhận được một cảm giác tự hào sâu sắc. Sự căng thẳng của các trận đấu, tiếng hò reo của đám đông, và tinh thần cạnh tranh mãnh liệt đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu theo cái cách mà cậu chưa bao giờ trải nghiệm trước đây.

Trong suốt các trận đấu, sự tập trung của Kiyoomi là vô đối. Cậu dồn toàn bộ sức mạnh vào từng pha bóng, tâm trí cậu minh mẫn và cơ thể hoạt động ở mức tối ưu. Sự kết hợp với các đồng đội, đặc biệt là Atsumu, rất rõ ràng. Họ di chuyển nhịp nhàng, hiểu rõ các chiến lược và điểm mạnh của nhau. Họ có một sự tôn trọng lẫn nhau và quyết tâm chung để cống hiến hết mình, không chỉ vì bản thân, mà còn là vì nhau và vì đất nước.

Ngoài sân đấu, không khí ở Làng Olympic thật sôi động. Các vận động viên từ khắp nơi trên thế giới lại giao lưu, chia sẻ những câu chuyện và trải nghiệm. Kiyoomi trân trọng những khoảnh khắc này, cảm nhận sự đa dạng sắc tộc và đoàn kết mà Thế Vận Hội đại diện. Cậu đã kết thêm bạn mới, trao đổi quà lưu niệm, và lưu giữ những kỷ niệm mà cậu biết rằng mình sẽ mang theo suốt cả cuộc đời.

Một buổi tối, sau khi họ đã thắng trận đấu cuối cùng ở vòng loại, Kiyoomi thấy mình ngồi cạnh Atsumu trên một ban công nhìn ra Tokyo. Đêm đó trời mát mẻ, và không khí đầy những âm thanh của cuộc ăn mừng từ xa. Atsumu đưa cho Kiyoomi một chai nước và cụng nó vào chai của mình.

"Chúc mừng việc sống sót và thành công của chúng ta," - Atsumu nói với một nụ cười rạng rỡ.

Kiyoomi mỉm cười, cảm nhận một sự ấm áp lan tỏa trong cơ thể, không phải do thời tiết. "Chúc mừng thành công" - cậu hưởng ứng, rồi nhấp một ngụm nước.

Họ ngồi trong sự im lặng thoải mái một lúc, chỉ đơn giản là để tận hưởng cảnh đẹp và sự hiện diện của nhau. Đối với Kiyoomi, đây là một khoảnh khắc sáng tỏ. Cậu nhận ra rằng mình đã tiến xa đến mức nào, không chỉ với tư cách là một vận động viên, mà còn là một đời người. Những ký ức về một thời thơ ấu khó khăn dường như trở thành một ký ức xa vời, một cơn ác mộng đã dần bị quên lãng.

Atsumu kể cho Kiyoomi về việc anh đã ghét cậu trong thời phổ thông, điều này làm Kiyoomi cảm thấy thú vị khi nghe anh ấy thừa nhận. Dĩ nhiên, cậu đã biết điều này từ lâu, điều đó chắc chắn không phải là bí mật. Nhưng Kiyoomi không cảm thấy tức giận với sự thừa nhận đó. Nếu là điều đó, cậu cảm thấy biết ơn. Bởi vì nếu Atsumu không ghét cậu trong thời phổ thông, nếu Atsumu không quyết định rằng họ là kẻ thù không đội trời chung, thì ai có thể nói trước được rằng họ sẽ có mặt ở đây hôm nay? Đó là một tình bạn được tạo dựng từ sự ngớ ngẩn của cuộc cạnh tranh thời học sinh. Và Kiyoomi trân trọng điều đó.

-------------------------------------------------

Nhưng rồi, như một chiếc cốc sứ rơi vỡ xuống sàn, mọi thứ bắt đầu sụp đổ. Cậu đã hy vọng mình có thể đỡ kịp, ngăn không cho các mảnh vỡ văng tung tóe, nhưng tổn thương lại xảy ra rồi. Mọi chuyện bắt đầu từ vòng tứ kết, khi họ chịu một trận thất bại đau đớn trước Argentina. Ban đầu, điều đó chỉ là sự thất vọng chứ không phải là một cú sốc lớn. Kiyoomi đã thua các trận đấu trước đây – bởi thua cuộc là một phần của trò chơi. Điều đó xảy ra với tất cả mọi người.

Tuy nhiên, cú sốc thực sự đến sau đó. Trong lúc tâm sự với Atsumu nhau sau trận đấu và lên kế hoạch cho tương lai, họ suýt chút nữa đã hôn nhau. Khoảnh khắc đó tràn ngập một cường độ bất ngờ - Atsumu đã nghiêng người về phía trước, khuôn mặt gần sát, ánh mắt dán chặt vào đôi môi của Kiyoomi. Sự gần gũi đột ngột, cái chạm nhẹ từ tay của Atsumu vào má của cậu khiến cơ thể Kiyoomi phản ứng trước khi tâm trí cậu kịp hiểu. Theo bản năng, cậu nhảy dựng lên và bỏ chạy. Cậu tìm một lý do để rời khỏi đó và chọn phớt lờ đi cái nhìn tổn thương trên khuôn mặt của người kia.

Thật kỳ lạ vì Kiyoomi đã muốn có được nụ hôn đó. Cậu đã khao khát nó đến mức tuyệt vọng, một loại khao khát mà có thể xé nát cậu, không ngừng nghỉ và không thỏa hiệp. Mỗi ánh nhìn, mỗi lần chạm tay trong lúc luyện tập, mỗi khoảnh khắc bên nhau ngoài sân đều chỉ làm tăng thêm cái sự thèm khát ấy. Cậu đã tưởng tượng lại khoảnh khắc đó vô số lần trong đầu, hình dung cảm giác môi mình và môi của Atsumu chạm vào nhau, một luồng điện châm sẽ bùng lên giữa họ. Thế nhưng, khi khoảnh khắc đó cuối cùng đã đến, cơ thể cậu đã phản ứng lại trước khi tâm trí theo kịp. Cậu đã lùi lại - một phản xạ tự nhiên xuất phát từ nhiều năm bảo vệ cảm xúc của mình và vẫn duy trì vẻ ngoài kiên định. Giờ đây, cơ hội đã vụt mất, và cùng với đó, cậu còn mất đi một cơ hội để có được thứ gì đó lớn lao hơn thế.

Trái tim Kiyoomi đau đớn trong nỗi tiếc nuối. Nụ hôn bị bỏ lỡ không chỉ là một cơ hội mất đi, nó còn như một dấu ấn phản ánh lên nỗi sợ hãi và sự tự ti đã bám chặt lấy cậu. Cậu đã dành quá nhiều thời gian để giữ mọi người ở khoảng cách xa, tin rằng việc để ai đó đến gần mình chỉ mang lại đau khổ và thất vọng. Nhưng Atsumu thì khác. Atsumu, với nụ cười rạng rỡ và năng lượng lan tỏa, đã phá vỡ lớp phòng vệ của Kiyoomi theo cách mà không ai khác làm được. Atsumu đã thay đổi cậu theo cách tốt hơn và khiến cậu cảm thấy được yêu thương, đáng giá và quan trọng. Và Kiyoomi đã muốn mở lòng, chia sẻ sự ấm áp và niềm vui mà Atsumu dường như đem lại một cách tự nhiên.

Giờ đây, khoảnh khắc ấy đã qua. Kiyoomi tự hỏi liệu cậu còn có cơ hội khác không. Cậu lo sợ rằng chính sự do dự của mình đã khiến cậu đánh mất đi một điều quý giá, điều mà lẽ ra đã có thể phát triển thành một mối quan hệ tốt đẹp và thay đổi cuộc đời cậu. Sự hối tiếc của khả năng đó đè nặng lên cậu, như một lời nhắc nhở liên tục về những gì cậu đã để tuột khỏi tầm tay. Cậu thực sự khao khát về nụ hôn, khao khát có được Atsumu, nhưng nỗi sợ hãi đã giữ cậu lại, và giờ đây cậu phải đối mặt với sự trống rỗng của những gì lẽ ra đã có.

Tình hình càng tồi tệ hơn khi cậu trở về nhà. Mẹ cậu thậm chí không gọi điện cho cậu một lần nào nữa kể từ trận thua - điều này rất bất thường vì bà luôn kiểm tra tình hình của cậu. Bà luôn có điều gì đó để nói. Sự im lặng này khiến cậu lo lắng đến mức không thể chịu nổi, và ngay khi về đến Osaka, cậu đã vội vàng lái xe đến nhà cha mẹ mình. Cậu ước mình chưa bao giờ đến đó. Bởi vì ngay khi gõ cửa, Kiyoomi mới nhận ra rằng mẹ cậu đã cố tình phớt lờ cậu.

Bà khoanh tay và nhăn mặt ngay khi mở cửa. Bà nhìn cậu với ánh mắt quen thuộc đầy sự thất vọng, rồi đóng sầm cửa lại trước mặt cậu.

Cảm giác nhận sự từ chối từ mẹ khiến cậu vô cùng đau đớn.

Kiyoomi nhận thấy chiếc xe của Kiyoshi ở trong gara và gọi điện cho anh trai. Kiyoshi ra ngoài với vẻ mặt thông cảm và bảo Kiyoomi rằng tốt hơn hết nên rời đi. Anh trai cho biết mẹ họ đang tức giận vì Kiyoomi không giành được huy chương vàng. Việc bà mất một khách hàng quan trọng và giàu có vì chuyện này và nói rằng đó là lỗi của Kiyoomi.

Khi lái xe rời khỏi đó, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của Kiyoomi, và cậu nghĩ đến việc lái xe của mình xuống hồ.

Cậu cảm thấy thật ngu ngốc khi nghĩ rằng những điều tốt đẹp có thể kéo dài mãi. Và rồi cậu lại quay về với thói quen cũ - thói quen đã mang lại cho cậu những chiến thắng trong quá khứ. Với một mục đích mới, Kiyoomi tập luyện chăm chỉ hơn bao giờ hết, đẩy bản thân vượt qua những giới hạn trước đây. Cậu ăn ít hơn, xem xét từng miếng thức ăn như thể nó là kẻ thù. Cậu tự chỉ trích bản thân ngày càng nghiêm khắc, cùng với tiếng nói nội tâm không ngừng chê bai. Hậu quả là, cậu ngày càng trở nên khó ở, và dần mất kiên nhẫn với những người xung quanh.

Hai tháng sau Thế Vận Hội, MSBY trở lại với lịch trình khắc nghiệt của họ. Sau một trận thắng vang dội trước đội Adlers, cả đội đến một quán bar để ăn mừng. Dù sự kiện này được coi là bắt buộc, nhưng với Kiyoomi, nó thật là vô nghĩa. Cậu đã dẫn dắt đội đến chiến thắng, là lực lượng nồng cốt đóng góp hơn phân nửa số điểm ghi được. Và cậu lại làm tổn hại cơ thể mình một lần nữa để đạt được điều đó.

Vì vậy, khi Atsumu - với sự hào hứng thường thấy, đứng lên ghế và bắt đầu ca vang về thành công của đội, tự khen ngợi chính mình vì chiến thắng, Kiyoomi đã không thể nào giữ được bình tĩnh. Cơn bực tức của cậu bùng lên, và cậu đã buông ra những lời lẽ châm chọc nhắm thẳng vào Atsumu, một hành vi mà cậu đã áp dụng kể từ khi trở về. Atsumu - vốn không phải là kẻ dễ dàng chịu thua, đã đáp trả lại bằng sự quyết liệt tương tự. Cuộc tranh cãi của họ nhanh chóng leo thang, bị kích thích bởi những mâu thuẫn cũ và còn có cả sự mơ hồ mới trong tình bạn của họ.

Câu hỏi của Atsumu, đầy châm biếm, như một mũi tên nhắm thẳng vào Kiyoomi. "Ồ, thật á? Còn cậu thì sao, Omi-Omi? Tôi chắc là cậu cũng có điều gì đó muốn nhận xét về màn trình diễn của mình đấy?" - Kiyoomi cảm thấy một làn sóng khinh bỉ tràn đến.

Màn trình diễn của cậu? Thật sự luôn? Liệu Atsumu có biết đến những nỗ lực và hy sinh mà cậu đã bỏ ra không? Kiyoomi vẫn giữ vẻ mặt bình thản khi đặt ly xuống, tựa lưng vào ghế, và khoanh tay trước bụng. Có lẽ chính sự khinh bỉ đối với cái vẻ ngạo mạn của Atsumu đã khiến cậu đáp trả, nhưng cậu cũng không thể cưỡng lại việc làm giảm bớt sự kiêu ngạo của Atsumu. "Thực ra thì không có gì." - cậu đáp.

Tất nhiên, điều này không hoàn toàn đúng. Kiyoomi luôn nghĩ rằng có những chỗ cần cải thiện, ngay cả với một người như cậu - đặc biệt là với một người như cậu. Nhưng có điều gì đó rất thỏa mãn khi nhìn thấy cái tôi đang phồng lên của Atsumu vỡ tung như một quả bóng bị đâm thủng.

Cậu dự đoán rằng Atsumu sẽ chửi rủa mình một chút, rồi quay về chỗ ngồi của anh ta và phớt lờ cậu suốt phần còn lại của buổi tối - như cách cậu mong muốn. Nhưng điều cậu không ngờ đến là phản ứng của Atsumu. Cảnh môi Atsumu run rẩy và đôi mắt rưng rưng những giọt lệ chưa rơi đã khiến Kiyoomi cảm thấy như bị đấm vào bụng. Những lời tiếp theo từ miệng Atsumu được thốt ra với một giọng nói nứt nẻ dâng trào trong cảm xúc.

"Ồ... à... xin lỗi, ngài HOÀN HẢO!" - Atsumu gào lên, giọng anh vang vọng khắp quán bar. Cả phòng ngay lập tức trở nên im lặng, tất cả ánh mắt đổ dồn vào cuộc cãi vã. "Có lẽ tôi đã quên mất rằng cậu chưa bao giờ, chưa bao giờ phạm lỗi." - Cơn run rẩy trong giọng Atsumu không thể nhầm lẫn, đó là dấu hiệu của sự tổn thương sâu sắc. Kiyoomi cảm thấy đau nhói khi nghe giọng của Atsumu bị vỡ ra trong từ cuối cùng đó.

Sự im lặng sau đó thật đáng kinh ngạc. Cả quán bar như nín thở, bầu không khí thật căng thẳng và ngột ngạt. Gương mặt của Atsumu biến dạng giữa sự tức giận và đau đớn trước khi anh ta xông ra ngoài, để lại một khoảng trống rõ rệt đằng sau.

Bokuto nhìn từ Sakusa sang cánh cửa. "Này, như vậy là không hay đâu Omi."- anh nói.

Sakusa nhún vai, vẻ mặt không mấy quan tâm. "Anh ấy sẽ sớm vượt qua thôi."

Phần còn lại của buổi tiệc trôi qua trong một mớ hỗn độn, không khí ăn mừng bị giảm bởi sự việc rời đi đầy kịch tính. Sakusa ở lại, cốc soda vẫn chưa động đến, lạc lõng trong suy nghĩ. Những lời của Atsumu vang vọng trong đầu cậu, nhưng cậu chọn gạt bỏ cảm giác tội lỗi trước khi nó có thể xâm nhập vào tâm trí. Sakusa không có thời gian hay năng lượng để cảm thấy tội lỗi.

Đừng cảm thấy tội lỗi. Đừng cảm thấy tội lỗi.

Kiyoomi thật sự tin rằng thời gian sẽ hàn gắn mối rạn nứt giữa họ, nhưng lại không ngờ rằng Atsumu chọn cách phớt lờ cậu suốt ba tháng tiếp theo. Những tháng ngày đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời Kiyoomi. Mỗi lần cậu cố gắng nói chuyện đều nhận lại cái nhìn lạnh lùng từ anh, mỗi lời xin lỗi đều bị từ chối bằng một cái quay lưng nhanh chóng. Cậu đã làm hỏng mọi thứ một lần nữa, cậu đã thực sự đánh mất đi người bạn duy nhất mà mình có.

Điều này đã đẩy cậu đến một mức độ mà cậu không bao giờ muốn nó lặp lại.

Cậu bắt đầu bằng việc bỏ qua một ngày tập luyện. Một ngày trở thành hai, và rồi ba, bốn, năm, sáu. Đến ngày thứ bảy, Kiyoomi không còn xuất hiện, cậu nhốt mình trong căn hộ bừa bộn với rèm cửa kéo kín, không khí ngột ngạt, cùng với đống bát đĩa chưa rửa. Cậu đã nốc rất nhiều bia, để rồi say hơn bao giờ hết, say đến mức khóc lóc ầm ĩ, say đến mức cắm bút bi vào cánh tay trái của mình, say đến mức nuốt trọn một lọ thuốc giảm đau cực mạnh mà cậu thường dùng khi cổ tay đau nhức.

Kiyoomi ngủ suốt 48 giờ. Và khi tỉnh dậy, nhận ra rằng cậu không chết như mong đợi, cậu lại khóc. Đó là những giọt nước mắt của sự tuyệt vọng, một cảm giác không còn hy vọng, và nỗi đau giằng xé không thể giải thoát. Cậu thấy mình bị mắc kẹt trong vòng lập tự hủy hoại, và ngay cả khi chìm vào trạng thái bất tỉnh, nó cũng không thể giải thoát được cậu. Hiện thực của tình trạng này đè nặng lên cậu, khiến cậu cảm thấy cô đơn và tan vỡ hơn bao giờ hết.

Đây không phải là lần đầu tiên Kiyoomi cố gắng tự tử. Đây là lần thứ hai.

Lần đầu tiên xảy ra sau khi cậu nhận ra mình là người đồng tính. Nó thật là thảm hại và gần như không thể gọi là một sự cố gắng thực sự. Khi chị gái cậu phát hiện ra việc cậu đang cố gắng siết cổ mình bằng dây điện của máy sấy tóc. Kiyoomi đã cầu xin chị đừng nói với ai, và Kiyoka, với sự hoảng sợ và tức giận, nói rằng chị sẽ không nói gì nếu cậu hứa sẽ không làm điều đó nữa.

Cậu không giữ lời hứa. Họ đã quên nó đi. Cuộc sống vẫn tiếp tục.

Vào ngày thứ mười của sự cô lập, Kiyoomi nghĩ đến việc rời khỏi căn hộ để mua thêm thuốc, nhưng điều cuối cùng cậu cân nhắc đến là việc mình có thể trở thành một người thực vật. Vì Chúa ơi, nếu cha mẹ cậu tìm thấy cậu trong tình trạng đó, thì cậu biết chắc rằng họ sẽ không rút ống thở, nhưng sẽ để cậu thối rữa và sử dụng cậu như một cách để thu hút sự thương hại cho gia đình, và không đời nào cậu để điều đó xảy ra.

Nhưng Kiyoomi không thích đau đớn. Điều đó đã loại trừ việc dùng dây thừng, cắt cổ tay, và nhiều phương pháp tự tử đau đớn khác. Thay vào đó, cậu cứ giam mình trong căn hộ tối tăm và dành hàng giờ trên trình duyệt ẩn danh để tìm hiểu các phương pháp tự sát dưới vỏ bọc là một nhà văn.

[Cách tự tử không đau đớn trong tiểu thuyết.]

[Cách viết về tự tử trong tiểu thuyết.]

[Những phương pháp chết nhanh chóng và dễ dàng cho việc viết tiểu thuyết.]

Đó là cách duy nhất để số điện thoại của đường dây nóng phòng chống tự tử không xuất hiện ở đầu trang, chế nhạo và khiêu khích cậu từ bỏ tìm kiếm. "Bạn không cô đơn" - nó sẽ nói vậy. Nhưng nó đã sai. Nó không hiểu gì cả. Kiyoomi hoàn toàn cô đơn và một cuộc gọi ngu ngốc không thay đổi được điều đó.

Cậu vừa mới tìm thấy một bài viết khá hay thì có ai đó gõ cửa. Cậu khựng lại. Ban đầu, cậu cố gắng phớt lờ, mong người đó sẽ bỏ đi. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, ngày càng dồn dập hơn trong từng giây trôi qua. Rõ ràng là người bên ngoài không có ý định từ bỏ dễ dàng.

Kiyoomi miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế và lê bước về phía cửa, mỗi bước đi nặng nề với nỗi sợ hãi. Khi cậu mở cửa, Atsumu đứng ở đó, ánh mắt anh đầy lo lắng và tay hơi run.

Cảnh tượng Atsumu khiến Kiyoomi cảm thấy một tia hy vọng le lói trong lồng ngực, một ánh sáng nhỏ bé xua tan những bóng tối còn đang ám ảnh tâm trí cậu. Trong khoảnh khắc đó, Kiyoomi cho phép bản thân mình tin rằng mọi thứ có thể tốt đẹp hơn, rằng cậu có thể tìm ra cách thoát khỏi bóng tối đã chiếm lĩnh cậu quá lâu. Sự quan tâm của Atsumu là chân thật, đôi mắt của anh phản chiếu một sự quan tâm sâu sắc mà Kiyoomi chưa bao giờ nghĩ rằng mình xứng đáng.

Kiyoomi để Atsumu vào trong. Cậu nói với anh rằng mình bị ốm. Và cậu hứa sẽ trở lại tập luyện vào ngày hôm sau.

Sau khi Atsumu rời đi, Kiyoomi đã dành hàng giờ để dọn dẹp căn hộ của mình, cọ rửa đi bụi bẩn và sự lộn xộn đã tích tụ qua nhiều ngày bỏ bê. Cậu rửa bát, quét sàn và lau chùi các bề mặt, mỗi công việc là một nỗ lực để lấy lại trạng thái ổn định.

Khi căn hộ đã sạch sẽ, cậu chuyển sự chú ý sang bản thân. Cậu đã tắm trong hai tiếng đồng hồ, để nước nóng cuốn trôi đi những dấu vết của sự tuyệt vọng. Cậu cọ rửa da mình cho đến khi nó đỏ rát, như thể cậu có thể thanh tẩy bản thân khỏi cảm giác tội lỗi và nỗi tự ghét mình bám chặt như một lớp da thứ hai. Nhưng khi bước ra, thay đồ và nằm giữa những tấm ga trải giường mới giặt, Kiyoomi vẫn không cảm thấy khá hơn.

Cậu không biết điều gì đã khiến mình quyết định tiếp tục. Sáng hôm sau, cậu vẫn cảm thấy tệ và cân nhắc đến việc bỏ tập - nhưng cậu đã không làm vậy. Có thể là do sự nhẹ nhõm khi Atsumu cuối cùng cũng đã nói chuyện trở lại với cậu. Cũng có thể là do niềm vui khi Atsumu đã chủ động tìm đến cậu.

Đội bóng chào đón sự trở lại của cậu với một vòng tay rộng mở và cậu đã cố gắng hết sức để đón nhận điều đó. Cậu thực sự, thực sự rất cố gắng.

Nhưng cái lỗ trong lồng ngực cậu thì quá rộng, còn cái hố nơi dạ dày thì quá sâu. Sau hai tuần, cậu không thể chịu đựng được nữa.

Cậu phải thử lại lần nữa.

Kiyoomi quay lại đọc bài viết mà cậu đã tìm thấy khi Atsumu đến gõ cửa căn hộ của cậu. Cậu đọc từng từ một. Sau đó, cậu đọc lại lần thứ hai. Rồi lần thứ ba để chắc chắn.

Cậu cất điện thoại vào túi thể thao của mình và gói ghém mọi thứ một cách cẩn thận như thường lệ, từng động tác đều được tính toán, chính xác và chuẩn xác. Atsumu đang đứng lảng vảng ở góc phòng thay đồ, điều đó khiến cậu cảm thấy bất an, sự căng thẳng quen thuộc lại len lỏi lên vai cậu.

Giọng Atsumu khiến cậu giật mình khi cậu vừa xong việc, "Này, Omi, cậu có muốn đi ăn chút gì đó không?"

Kiyoomi liếc nhìn lên với vẻ mặt cẩn trọng. Lòng cậu quặn thắt, bị giằng xé giữa khao khát được ở một mình và mong muốn được bình thường trở lại. Cậu phải giữ bí mật. Không thể để Atsumu biết có điều gì bất ổn. "Không, cảm ơn. Tôi có việc bận rồi." - là những lời cậu cố gắng thốt ra.

Cậu thấy rõ vẻ tổn thương thoáng qua trên khuôn mặt Atsumu, và cảm giác tội lỗi cứ dằn vặt cậu. "Được rồi. Có lẽ lần sau vậy." - Atsumu đáp lại.

Kiyoomi nhanh chóng quay đi, không thể đối mặt với những cảm xúc mâu thuẫn. Cậu rời đi mà không nói thêm một lời nào, trọng lượng của những cảm xúc chưa được bày tỏ vẫn còn treo lơ lửng trong không khí.

---------------------------------------------

"Chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi. Sẽ không ai nhớ đến mày đâu." - Cậu tự nhắc đi nhắc lại điều này.

Cậu lặp lại những lời đó khi lên xe và rời khỏi phòng tập. Cậu lặp lại chúng khi leo lên cầu thang về căn hộ của mình. Lặp lại khi mở cửa và bước vào trong.

Lặp lại khi cậu tìm thấy một cái bút và giấy.

Lặp lại khi cậu viết.

Lặp lại khi cậu niêm phong chúng.

Lặp lại khi cậu tìm thấy và để lại tất cả các tài liệu quan trọng lên một bàn trà đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Lặp lại khi cậu thay sang một bộ đồ đơn giản.

Và lặp lại khi cậu đi đến một con sông, ra giữa cây cầu vắng người, và trèo qua hàng rào.

Kiyoomi không chắc mình đã đứng đó bao lâu, hay đã nhìn vào mặt nước tối tăm kia bao lâu để suy nghĩ liệu cậu có thực sự muốn làm điều này không.

Cậu đã quyết định.

Cậu không chắc mình đã đứng ở đó bao lâu trong cái lạnh này, hai tay vòng ra sau lan can. Cậu để điện thoại ở nhà nhưng giữ lại chứng minh thư trong túi sau bên phải.

"Làm đi."

Cậu không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này. Tại sao không ai giúp đỡ? Tại sao không ai nói gì? Tại sao chỉ có mình cậu cảm thấy như vậy?

"Nhảy đi."

Kiyoomi nâng một chân lên. Cậu để chân mình treo lơ lửng ra ngoài mép cầu và rồi

"Kiyoomi!"

Kiyoomi cứng người lại. Nhưng cậu không thể để mình nhìn về phía Atsumu. Nếu làm vậy, có thể cậu sẽ thay đổi ý định. Cậu không di chuyển, cũng không nói gì. Cậu chỉ tiếp tục nhìn xuống mặt nước bên dưới.

Cậu nghe thấy tiếng Atsumu tiến thêm một bước gần hơn và tay cậu siết chặt tay vào thanh lan can lạnh lẽo. "Cậu định làm cái gì ở đó vậy? Cậu không nên..."

Kiyoomi liếc nhìn Atsumu. Cậu không thể làm điều này trước mặt anh ấy. Cậu cần Atsumu phải — "Đi đi, Miya."

Atsumu bước thêm một bước gần hơn, tay vươn ra. Nhưng khi thấy Kiyoomi giật mình, Atsumu dừng lại ngay lập tức. "Anh sẽ không đi đâu hết," - Atsumu nói với giọng run rẩy. "Kiyoomi, anh sẽ không đi. Làm ơn, hãy trở lại đây, về lại nơi an toàn. Chúng ta sẽ cùng nhau nói về chuyện này. Cậu đang hành động bốc đồng đó Kiyoomi!"

Ánh mắt của Kiyoomi trở nên cứng rắn. Cậu lại nhìn xuống mặt nước lần nữa. Tại sao Atsumu không để cậu yên? "Tôi không hành động bốc đồng," - cậu nói, cố giữ vững giọng điệu dù mỗi từ đều có vẻ như muốn run lên. "Tôi đã suy tính về điều này từ lâu rồi."

"Kiyo," - Atsumu nói, giọng anh vỡ vụn. "Tại sao cậu không nói gì cả?"

Kiyoomi cảm thấy nước mắt lại sắp trào ra. Vai cậu khẽ chùng xuống và run rẩy vì cái lạnh của mùa đông. "Bởi vì,"- cậu nói một cách nhẹ nhàng, "tôi nghĩ tôi có thể tự mình xử lý."

"Cậu không phải xử lý một mình đâu," - Atsumu nói một cách quả quyết. "Có anh ở đây rồi. Dù cậu đang phải trải qua điều gì, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nó."

Kiyoomi không biết nói gì nữa. Cậu không hiểu tại sao Atsumu lại kiên quyết đến như vậy. Atsumu đã không còn quan tâm mình. Atsumu không còn là bạn của cậu nữa. Ánh mắt cậu lại lướt về phía con sông, rồi quay lại nhìn Atsumu. "Không đơn giản như vậy đâu," - giọng cậu đầy sự trống rỗng. "Anh không hiểu đâu."

Nhưng Atsumu không bỏ cuộc. Anh hét lên mạnh mẽ hơn. "Thì hãy giúp anh hiểu!" - rồi anh cầu xin. "Chỉ cần cậu quay lại đây thôi. Làm ơn đi mà Kiyoomi!"

"Anh không hiểu đâu," - Kiyoomi trả lời với giọng căng thẳng. Làm ơn đi đi, làm ơn hãy đi đi, Atsumu. "Tôi đã mất hết tất cả, tình yêu và sự tôn trọng của cha mẹ, và... anh. Anh là người bạn duy nhất của tôi, Atsumu!"

Đi đi. Đi đi. Đi đi. Đi đi. Đi đi. Đi đi. Đi đi.

Atsumu không rời đi. Thay vào đó, anh nói một điều mà Kiyoomi không ngờ tới. Anh nói điều mà Kiyoomi không chắc mình muốn nghe vào lúc này. "Anh vẫn là bạn của cậu, Kiyoomi. Anh hứa sẽ không đi đâu cả."

Kiyoomi siết chặt bàn tay vào lan can đến nỗi các đốt ngón tay của cậu trắng bệch. Cậu nhìn Miya, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự không chân thành. Nhưng cậu không thấy gì cả. Cuối cùng, cậu hít một hơi sâu, run rẩy, rồi bước lùi lại phía bên an toàn của hàng rào. Atsumu giúp cậu vượt qua và cả hai cùng loạng choạng khi cậu trở lại mặt đất vững chắc. Nhưng càng đi xa khỏi mép cầu, Kiyoomi càng muốn trở lại. Cảm giác hối tiếc vì đã trèo lại bên này.

"Cảm ơn cậu," - Atsumu thì thầm, và tiến lại gần ôm chặt lấy eo Kiyoomi bằng đôi tay run rẩy. "Cảm ơn cậu vì đã tin anh."

Kiyoomi nhìn qua anh một cách trống rỗng. "Tôi không biết phải làm gì nữa, Atsumu."

"Chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết. Nhất định sẽ có cách giúp cậu," - Hai bàn tay đặt lên vai, khi Atsumu kéo người ra khỏi cậu. "Chúng ta sẽ làm cùng nhau."

Cả hai cùng nhau rời khỏi cây cầu, rồi tìm một chiếc ghế dài trong công viên để ngồi. Và với sự chân thành hơn bất kỳ lúc nào mà Kiyoomi từng thấy Atsumu có, anh nói "Nói với anh đi," - một cách thật nhẹ nhàng. "Kể cho anh biết chuyện gì đã xảy ra."

Khi những từ ngữ bắt đầu tuôn ra, Kiyoomi không thể ngăn mình dừng lại. Cậu kể cho Atsumu nghe tất cả mọi thứ.

Cảm giác đau đớn và thất vọng từ việc thất bại tại Thế Vận Hội, cách sự không hài lòng không nói thành lời nhưng có thể cảm nhận được từ cha mẹ đã ám ảnh cậu suốt từ đó. Áp lực từ việc sống trong một gia đình mà sự hoàn hảo là kết quả duy nhất được chấp nhận. Các anh chị của cậu, những đứa con vàng, luôn tỏa sáng rực rỡ trong khi cậu chỉ đứng sau cái bóng của họ, mãi mãi bị coi là thất bại vì không mang về được tấm huy chương. Cái cảm giác cay đắng từ những lời chỉ trích nghiệt ngã của cha mẹ và những sự so sánh không ngừng với người anh trai của mình.

Giọng Kiyoomi rung lên khi cậu kể về áp lực ngột ngạt từ cha mẹ, việc họ mãi đuổi theo những thứ hoàn hảo đã nghiền nát tinh thần của cậu. Một khoảng lặng kéo dài khi cậu thú nhận rằng mỗi thất bại đều phải chịu hình phạt - không có bữa tối nếu cậu không đạt điểm cao nhất trong bài kiểm tra, tập luyện thêm cho đến khi cậu kiệt sức nếu hiệu suất luyện tập không đạt yêu cầu. Mỗi ký ức là một mảnh ghép nặng trĩu đè lên vai cậu, để rồi cậu cảm thấy những năm tháng căng thẳng và oán giận dồn nén tuôn trào ra trong từng lời nói.

Đôi mắt Atsumu mở to đầy kinh hoàng khi Kiyoomi kể về những hình phạt đó. Anh nói với Kiyoomi rằng cách cậu bị đối xử là không bình thường. Nói rằng đó là sự ngược đãi. Rằng cậu đã bị ngược đãi.

Kiyoomi do dự, những từ ngữ dần thấm vào. Ngược đãi? Cậu chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó. Cậu luôn nghĩ việc ngược đãi liên những hành động thể chất như đánh đập hay bạo hành. Và cha mẹ cậu luôn giải thích đó là cách để thúc đẩy cậu trở thành người xuất sắc, đạt được điều vĩ đại. Nhưng giờ đây, khi nghe phản ứng của Atsumu, một quan điểm khác bắt đầu hình thành trong tâm trí cậu.

Atsumu gật đầu chắc chắn. Anh nói với Kiyoomi rằng điều đó là không đúng và không phải là cách mà mọi thứ nên diễn ra.

Kiyoomi cảm thấy có một sự pha lẫn lạ lùng giữa cảm giác nhẹ nhõm và dễ bị tổn thương. Cậu chưa bao giờ bày tỏ những suy nghĩ và cảm xúc này với bất kỳ ai trước đây, chưa bao giờ cho phép mình được mở lòng như vậy. Sự chân thật trong lời thú nhận của Kiyoomi khiến cậu cảm thấy mình như mình bị phơi bày, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác giải thoát khi cuối cùng cậu cũng đã chia sẻ được gánh nặng mình đang mang. Cậu liếc nhìn Atsumu, nửa mong đợi sẽ thấy sự thương hại hoặc khinh miệt, nhưng thay vào đó, cậu chỉ thấy sự thấu hiểu và lòng cảm thông sâu sắc mà cậu không ngờ tới.

Sự hiện diện vững chắc của Atsumu bên cạnh, cách im lặng lắng nghe câu chuyện của cậu, đã tạo cho Kiyoomi một không gian để giải tỏa trái tim mình. Gánh nặng nặng nề của những bí mật và sự xấu hổ bắt đầu bị dỡ bỏ, thay vào đó là một tia hy vọng mong manh rằng có thể, chỉ có thể thôi, cậu không phải gánh vác điều này một mình nữa.

Có những đêm khi cậu đứng bên bờ vực, suy ngẫm về những điều không thể tưởng tượng, cảm thấy như không còn lối thoát. Cậu đã giấu những suy nghĩ này quá lâu, sợ bị đánh giá hoặc bị gạt bỏ. Nhưng giờ đây, với Atsumu bên cạnh, cậu cho phép mình trở nên dễ tổn thương, thừa nhận việc mình đã gần như từ bỏ.

Atsumu vươn tay ra và nhẹ nhàng vỗ về lên vai Kiyoomi. "Nó không đúng! Thật không công bằng, cậu không đáng phải chịu bất kỳ điều gì tồi tệ như vậy."

Khóe mắt của Kiyoomi bỗng dâng tràn nước mắt, cơn lũ cảm xúc cuối cùng cũng vỡ ra sau nhiều năm bị kiềm chế. Vai cậu run lên với những tiếng nấc nghẹn ngào, rồi cậu chôn mặt mình vào hai lòng bàn tay. Atsumu tiến tới gần hơn, vòng tay quanh vai Kiyoomi, trao cho cậu một sự an ủi thầm lặng.

Đêm tối dường như ôm trọn lấy hai người họ, cả thế giới thu hẹp lại chỉ còn hai người ngồi trên chiếc ghế đó. Kiyoomi khóc lâu đến mức cơ thể cậu bị run lên bởi những tiếng nấc lớn và dữ dội khi gánh nặng của nhiều năm đau đớn và bối rối tuôn trào ra khỏi cậu.

"Không sao đâu, Omi," - Atsumu thì thầm, giọng anh dỗ dành và tràn đầy cảm xúc. "Không sao đâu mà, Omi..."

Kiyoomi tựa vào vòng tay của Atsumu, những tiếng nấc của cậu ngày càng lớn và không thể kiểm soát được. Atsumu ôm chặt cậu, vỗ về lưng cậu theo những vòng tròn chậm rãi và an ủi. Không khí đêm giá lạnh, nhưng hơi ấm từ nỗi buồn và sự an ủi mà họ sẻ chia đã tạo ra một không gian thật ấm áp bao quanh họ.

"Tôi... tôi không biết," - Kiyoomi nghẹn ngào nói giữa những tiếng nức nở. "Tôi không biết điều đó là sai."

"Đó không phải là lỗi của cậu, Kiyoomi. Cậu chỉ là một đứa trẻ. Cậu đã làm hết sức mình rồi."

Kiyoomi cảm nhận được một hàng nước ướt đẫm thấm vào áo mình và đó là lúc cậu nhận ra rằng Atsumu cũng đang khóc. "Cậu không cần phải trở nên hoàn hảo cho bất kỳ ai. Cậu đã là phiên bản tốt nhất như chính cậu hiện tại."

Khi Kiyoomi đủ bình tĩnh trở lại để nói thêm, cậu hỏi tiếp theo nên làm gì, vì nếu để cậu quyết định, đó sẽ không phải là điều mà Atsumu thích.

Atsumu nói rằng anh sẽ giúp cậu. Họ sẽ nói chuyện với HLV Foster và tìm cho cậu một bác sĩ tâm lí. Kiyoomi không mấy hào hứng với ý tưởng mở lòng với một người khác - có lẽ còn hơn thế nữa - nhưng những lời của Atsumu không cho phép cậu phản đối. Atsumu hứa sẽ ở bên cạnh cậu suốt thời gian này và điều đó mang lại cho Kiyoomi một chút hy vọng, nên cậu đồng ý.

Nhưng liệu cậu có thực sự đồng ý không?

-- End Chapter 2 --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro