Chap 13. Mùa Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào những ngày giữa Tháng 3, không khí mùa Xuân vẫn còn vương vấn. Tiết trời vừa se lạnh của mùa Đông vừa mang theo sự mát mẻ dễ chịu của mùa Xuân, tạo nên một cảm giác thư thái bình yên của những tháng ngày đầu năm mới. Buổi lễ tốt nghiệp của các Tiền bối đã đi qua, và giờ đây họ có một khoảng thời gian nghỉ Xuân ngắn ngủi trước khi năm học mới lại bắt đầu vào Tháng 4.

Dù vậy, các hoạt động của Câu Lạc Bộ bóng chuyền vẫn diễn ra nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Điều bất ngờ nhất là sau khi các anh Năm Ba Tốt nghiệp, Sakusa lại được bầu chọn làm Đội trưởng - bao gồm cả lá phiếu "nhiệt tình" của Atsumu. Đáng lẽ Komori sẽ là lựa chọn hàng đầu, nhưng vì theo quy định trong luật bóng chuyền thì libero không thể giữ chức Đội trưởng. Còn Atsumu thì tự nhận mình không đủ sức để quản lý đám Năm Nhất và Năm Hai tinh nghịch. Chỉ có Sakusa là người mà lũ nhóc vừa nhìn thấy đã lập tức im bặt, mặt mày tái mét.

Trong số các thành viên Năm Ba còn lại, mọi người đều cho rằng Sakusa là người duy nhất có khả năng "trị" được cả đội. Còn việc quản lý thì... tùy duyên. Dù Sakusa có muốn hay không, việc cậu trở thành Đội trưởng vẫn là một điều thú vị trong mắt Atsumu và Komori. Thế nên là cả nhóm đã không ngần ngại bầu chọn cậu lên vị trí này.

Vào giờ giải lao, Sakusa ngồi lặng lẽ trên bậc thềm của phòng thể chất, cậu chậm rãi uống từng ngụm nước với ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm, thì không lâu sau, Atsumu đã tiến lại gần nơi cậu đang ngồi, với một nụ cười tinh quái nở trên môi khi anh bắt đầu ngồi xuống cạnh cậu.

"Cảm giác thế nào hả, Đội trưởng?" - Anh cất lời, cố ý kéo dài chữ 'Đội trưởng' với giọng điệu trêu chọc.

"Đừng gọi tôi như thế. Nghe không quen. Riêng anh thì cứ gọi tôi như bình thường." - Sakusa khẽ nhíu mày, giọng nói có chút khó chịu nhưng cũng chẳng thèm quay sang nhìn Atsumu.

"Ê! Kỳ vậy? Anh thấy danh Đội trưởng nghe ngầu mà." - Atsumu giả vờ thở dài rồi ngả người ra sau, cố tình nhìn về phía cậu đầy khiêu khích.

"..." - Sakusa chỉ im lặng và nhướn mày một cách khó chịu.

"À, đúng rồi. Một tuần nữa có lễ hội ngắm hoa anh đào ở sông Meguro đấy. Em có đi không?" - Atsumu thay đổi chủ đề nhìn về phía Sakusa với ánh mắt long lanh đầy mong chờ.

"Không đi." - cậu đáp ngắn gọn, không chút do dự.

"Ơ kìa...Sao thế? Một tuần nữa cũng được nghỉ luyện tập CLB mà?"

"Tôi không thích những chỗ đông người, lễ hội thì lại càng không. Thế nào ở đó cũng sẽ đông nghẹt, chen chúc nhau để tìm được một chỗ ngắm hoa. Nghĩ đến chuyện đó, tôi thà ở nhà giải đề Toán còn hơn." - Sakusa nhún vai, giọng điệu thản nhiên nhưng rõ ràng không hề có ý đùa cợt.

Atsumu bắt đầu phụng phịu chán nản. "Em đúng là chán thật đấy, Omi." - Sau đó anh nghĩ ngợi về một thứ gì đó rồi lại tiếp tục cất lời lôi kéo người kia. "Vậy bây giờ mình chơi một trò chơi đi. Ai thua sẽ phải làm theo lời người thắng!"

Sakusa hơi quay đầu nhìn Atsumu, vẻ mặt có chút cảnh giác. "Trò gì?"

"Hmm, để anh nghĩ xem... À, trò đoán sở thích của người kia!" - Atsumu búng tay cái tách, đôi mắt sáng rực lên đầy hứng khởi. Anh ngả người ra sau cười ranh mãnh như thể vừa nghĩ ra được một ý tưởng cực kỳ thông minh, tự mãn về trò chơi mới mà mình đột nhiên sáng tạo ra. "Nghĩ xem, tụi mình cũng đã quen nhau hơn nửa năm rồi, mà hình như chưa thực sự biết rõ sở thích của nhau. Vậy bây giờ mình chơi ba lượt nhé. Ai đoán trúng nhiều hơn thì người kia phải nghe theo!"

"Nghe cũng thú vị đấy. Được thôi. Vậy ba chủ đề là gì?" - Sakusa gật đầu, ánh mắt có chút tò mò.

"Âm nhạc, món ăn, và màu sắc yêu thích nhất!" - Atsumu hào hứng tuyên bố. "Đầu tiên là âm nhạc nhé... Ừm, anh đoán em thích nghe nhạc US-UK vì dù sao em cũng giỏi nói Tiếng Anh." - Atsumu để hai ngón tay lên cằm ra vẻ suy nghĩ ghê gớm lắm, và cuối cùng anh chỉ chốt đại một bài. "Là In Another Life phải không?"

Sakusa nghe anh chốt quả bài thì ánh mắt như thể muốn thốt lên chữ "thiệt luôn?", rồi cậu thở dài. Đúng là cậu cũng có nghe nhạc US-UK nhiều nhưng cậu cũng thích những thể loại nhẹ nhàng của Việt Nam. "Trật rồi. Mặc dù tôi biết Tiếng Anh, nhưng bài tôi thích lại là Tiếng Việt, cụ thể là Theo Anh."

"HẢ? Theo anh... theo anh đi đâu?" - Atsumu nhăn mặt, ngơ ngác hỏi lại.

"Không phải. Ý tôi là tựa bài hát nó là như vậy, anh bị ngốc à." - Sakusa lắc đầu bất lực. "Đến lượt tôi. Anh thích bài Off My Mind của Omar Rudberg."

Atsumu trố mắt và há hốc mồm khi nghe thấy cậu đoán trúng phốc. "ỦA? Bộ em núp dưới gầm giường nhà anh hay gì mà sành sỏi dữ vậy? Còn nhớ cả tên ca sĩ nữa, trong khi anh còn chẳng nhớ nổi tên ổng luôn!"

"Chỉ là tôi tình cờ nghe thấy anh phát đi phát lại bài đó trên YouTube thôi."

Atsumu đỏ mặt, vội xua tay. "Aaa... thôi, coi như lượt này anh thua. Nhưng còn hai lượt nữa, anh nhất định sẽ phục thù! Được rồi, tiếp theo là món ăn yêu thích."

Sakusa đáp nhanh: "Anh thích Cá ngừ béo."/ "Còn em thì là Umeboshi, đúng không?"

Sakusa hơi ngạc nhiên, nhướn mày. "Sao anh biết? Tôi chưa từng nói mà."

"Hehe, lần qua nhà em hồi kì Đông, là bà em đã tiết lộ cho anh đó." - Atsumu cười ranh mãnh đáp lại. "Lượt này coi như huề nha. Giờ đến lượt cuối: màu sắc. Lần này em đoán trước đi, vì anh chắc kèo lần này anh thắng!"

Sakusa nhìn anh một lúc rồi chậm rãi nói: "Anh thích những gam màu sáng, rực rỡ và nổi bật."

"Đúng rồi! Còn Omi... nhất định thích màu đen. Không thể nào sai được!" - Atsumu hất mặt tự đắc, nghĩ rằng ván này mình đã chắc thắng.

Sakusa chỉ mỉm cười nhẹ nhưng nụ cười còn ẩn chứa điều gì đó thật sâu xa. "Đúng, tôi thích màu đen. Đến bây giờ vẫn thích."

"Thấy chưa? Anh thắng rồi, vì em không nói cụ thể màu anh thích, còn anh thì đoán đúng chính xác luôn, nên ván này anh thắng nha!" - Atsumu phấn khích, giơ tay hình nắm đấm lên cao như thể để ăn mừng.

"Nhưng mà..." - Sakusa dừng lại, quay sang nhìn Atsumu với ánh mắt dịu dàng hơn hẳn. "Gần đây, tôi mới phát hiện rằng mình cũng thích màu vàng nữa."

"Ơ..." - Atsumu sững lại, ngẫm nghĩ về điều gì đó trước khi định cãi lại cậu, rồi đột nhiên nhớ đến mái tóc vàng của mình. Mặt anh bắt đầu ửng đỏ. "Này! Em chơi ăn gian! Sao đến cuối mới nói thêm chứ? Thôi, chơi thêm một ván bù đi, lần này chỉ mình anh đoán thứ mà em thích nhất thôi."

"Ừ, anh đoán thử xem." - Sakusa tỏ vẻ thách thức, như thể đang chờ đợi điều gì thú vị sắp tới.

"Nước tẩy rửa, chai xịt cồn?" - Atsumu đoán bừa với ánh mắt tinh quái và cũng hẳn là kiến thức anh tiếp thu được từ khi gặp cậu.

Sakusa bật cười khẽ. "Không. Đó chỉ là thứ tôi hay dùng để khử khuẩn, không phải thứ tôi thích nhất."

"Thế cái gì nhỉ?"

Atsumu chưa kịp phản hồi thêm điều gì khác thì tiếng còi vang lên, báo hiệu toàn đội tập trung trở lại sân để tiếp tục luyện tập. Sakusa với cương vị là một Đội trưởng, ngay lập tức đứng dậy và nhanh chóng bước đi để vào tập hợp đội. Trước khi rời khỏi đó, cậu chỉ nói thản nhiên với Atsumu: "Anh cứ từ từ mà tìm hiểu, khi nào có câu trả lời thì nói với tôi."

Atsumu nhoài người ra trả lời với theo bóng lưng của cậu: "Anh biết ván này anh chưa thắng được, nhưng mà Omi... Một tuần nữa, anh sẽ đợi em ở lễ hội ngắm hoa anh đào. Khi đó, anh nhất định sẽ có câu trả lời cho em. Nếu bữa đó em không đến thì anh sẽ tự đi xem một mình đó!"

Sakusa chỉ ngoảnh lại nhìn anh một chút rồi buông một câu gọn lỏn: "Hên xui." trước khi nhanh chóng quay về tập hợp đội.

---------------------------------------------

Những ngày sau đó, Atsumu không ngừng chú ý đến từng cử chỉ của Sakusa, thậm chí còn lén lút quan sát cậu nhiều hơn thường lệ. Một phần anh thấy tội lỗi, vì dù hai người đã là người yêu của nhau, nhưng mà những sở thích của anh, Sakusa dường như đều đoán khá đúng, trong khi anh cứ đoán trật lên trật xuống trông thật là mất mặt.

Điều này càng làm Atsumu cảm thấy mình phải tìm hiểu về em người yêu của mình thật kỹ lưỡng. Vì vậy mà dạo gần đây, anh luôn để mắt đến từng cử chỉ và hành động của Sakusa. Anh âm thầm theo dõi cậu từ lúc cậu tập luyện, cho đến giờ giải lao, ăn trưa, và thậm chí là còn đi theo người ta vô Nhà vệ sinh? ... Trông cứ như là tên biến thái không bằng.

Để rồi thông qua quá trình "nghiên cứu", Atsumu phát hiện ra rằng Sakusa có thói quen giữ gìn sạch sẽ cực kỳ nghiêm ngặt. Cậu luôn rửa tay bằng xà phòng một cách kỹ lưỡng, và thay vì vẩy nước sau khi rửa cho khô như đám con trai khác, thì Sakusa là kiểu người sẽ tinh tế rút ra một chiếc khăn riêng bên trong túi của mình, cẩn thận lau từng giọt nước bám trên tay, và rồi gấp gọn phần đã lau vào bên trong trước khi cất nó vào túi.

Mọi hành động của cậu đều hoàn mỹ và chỉn chu đến từng milimet, khiến Atsumu vừa khâm phục lại vừa nhận ra một điều mới lạ về em người yêu mình. Cậu ấy đúng là một người kỷ tính đến mức không tưởng. Và Atsumu nghĩ, có lẽ mình cũng nên thay đổi sang phong lịch lãm như vậy, chứ mà cứ cẩu thả như đám con trai ất ơ kia thì thế nào cũng bị Omi liệt vào danh sách những thứ ghét mất.

Dạo gần đây, Atsumu cũng hay tìm đến Komori để bàn bạc gì đó mà Sakusa cũng không rõ là về chuyện gì. Cả hai thường hay tụ tập lại như thể đang thảo luận "chiến lược" nào đó trong giờ giải lao, cậu không biết nữa. Chỉ là lúc này trông Atsumu như thể đã bớt làm phiền cậu trong giờ nghỉ hơn. Anh ta chỉ quay lại khi tiếng còi báo hiệu hết giờ, rồi nhanh chóng chạy vào tập hợp cùng đội.

-------------------------------------------

Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió. Sau những ngày luyện tập căng thẳng thì đúng một tuần sau, kỳ nghỉ của CLB cũng đã đến. Mọi người hầu hết đều tận dụng khoảng thời gian này để sum họp bên gia đình. Có người thì đi du lịch, có người ở nhà đọc sách, một số khác thì đắm chìm trong game và các hoạt động giải trí. Duy chỉ có một người với mái tóc vàng nào đó là hiện tại vẫn còn đang đút hai tay vào túi áo khoác, và đứng dưới mái hiên chờ đợi một gã có mái tóc đen xuất hiện trước nhà cậu ta.

Nhưng đợi mãi cũng không thấy cậu xuất hiện, đã gần 30 phút trôi qua mà chẳng thấy bóng người đâu. Atsumu liền bật điện thoại lên và gửi thêm một tin nhắn cho Sakusa chỉ để thấy rằng cậu đã offline đúng 1 tiếng trước. Gọi điện thì không ai bắt máy, chỉ toàn là tiếng tổng đài phản hồi lại. Atsumu nhìn vào khung tin nhắn đã gửi địa điểm cho cậu mà thở dài, nhận ra rằng Sakusa chỉ xem tin nhắn mà không hề trả lời lại. Chắc là cậu ta không có hứng đi thật rồi. Đợi mãi cũng vô ích, Atsumu quyết định lủi thủi đi đến lễ hội một mình.

Đến nơi, Atsumu lang thang dưới tán hoa anh đào nở rộ, đắm chìm trong dòng người nhộn nhịp mà lòng lại trống trải đến lạ. Khi anh đang đi dọc theo con đường hoa rơi được một lúc, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Atsumu giật mình rút máy ra và nhìn vào màn hình thì thấy hiển thị một dòng số lạ đang gọi đến. Đầu máy bên kia ngay lập tức lên tiếng khi anh vừa bật máy.

"Alo, có phải là Miya không?" 

'Giọng nói này... là của Omi?'

"Omi hả? Anh đây."

"Anh đang ở đâu vậy? Tôi đã đến điểm anh hẹn được 15 phút rồi mà không thấy anh đâu. Tôi định gọi cho anh thì đúng lúc điện thoại tắt nguồn, nên giờ tôi phải dùng hộp điện thoại công cộng."

Atsumu ngầm hiểu ra vấn đề và có chút vui mừng trong lòng. Anh bắt đầu quan sát xung quanh để xem hiện tại mình đang ở đâu. Sau đó nhận ra rằng mình đang đứng dưới những tán hoa anh đào - nơi mỗi cây đều được đánh số dọc theo hàng. Các số hiệu này như những mốc chỉ dẫn giữa biển người đông đúc, giúp anh dễ dàng xác định được vị trí mình đang đứng.

"Anh đang đứng ở chỗ... cây Anh Đào số 03."

Khi anh vừa dứt lời thì bên kia lập tức cúp máy. Chỉ 5 phút sau, Sakusa vội vã chạy đến chỗ Atsumu đang đứng. May mắn thay, chỗ cậu liên lạc với anh cũng khá gần nên không mất nhiều thời gian để đến nơi. Khi cuối cùng nhìn thấy Sakusa xuất hiện, Atsumu không khỏi cảm thấy một niềm vui sướng trong lòng. Nụ cười trên môi của Atsumu càng thêm phần rạng rỡ khi anh thấy cậu đứng trước mặt mình, làm dịu đi những phút giây lo lắng trước đó.

"Anh tưởng em không muốn đi? Anh đã đợi em trước cổng nhà đấy!"

"Tôi thấy anh gửi hẳn địa điểm nên nghĩ mình sẽ gặp nhau tại đây? Với cả tôi không nghĩ là nên để anh đi một mình. Anh cũng không sỏi Tiếng Anh nữa, lỡ ai đó nói điều gì đó anh nghe không hiểu rồi bắt anh đi lúc nào không hay thì sao?" - Sakusa nói câu đầu là thật lòng nhưng câu sau là ngay lập tức trêu chọc.

"Này nhé, Omi! Anh không phải con nít!!"

Và như thế cuộc hội thoại thường nhật của họ lại trở thành những màn đấu khẩu, hơn thua và chọc ghẹo nhau khi cả hai cùng đi dọc theo con đường bên sông Meguro. Hầu hết các câu hỏi và chủ đề trò chuyện đến từ Atsumu, trong khi Sakusa chỉ thỉnh thoảng chêm vô được vài ba lời.

Khi họ cứ như thế mà tản bộ trên con đường dài ngoằn, trò chuyện về đủ thứ trên đời dưới đất thì trời cũng bắt đầu xế chiều. Những ngọn đèn hoa đăng bắt đầu bật sáng, phủ lên khung cảnh mùa Xuân Tháng 3 với những cánh hoa anh đào rơi rụng trông thật là thơ mộng.

Họ tiếp tục đi dạo bên nhau được một lúc thì bỗng nhiên cả hai bước vào một đám đông tại ngã tư đường lúc nào không hay biết. Những dòng người tấp nập chen lấn nhau để xem một cái gì đó khiến họ chẳng mấy chốc bị cuốn vào trung tâm của đám đông. Sakusa bắt đầu cảm thấy khó chịu với tình huống này, việc cậu đến đây đã là một kỳ tích rồi, giờ lại còn phải đối mặt với tình cảnh chen chúc vào một mớ vi khuẩn như thế này thật là quá sức đối với cậu.

Không cần nghĩ ngợi lâu, cậu định nắm tay Atsumu để cùng nhau thoát ra khỏi đám đông, nhưng khi đó, cậu lại bất ngờ va vào phải một người khác. Sau khi xin lỗi về vụ va chạm, Sakusa quay lại để lướt tìm hình bóng của Atsumu thì thấy anh đã bị dòng người chen chúc che khuất. Hơn nữa, hiện tại điện thoại của cậu cũng đang tắt nguồn khiến cho việc liên lạc với Atsumu trở nên bất khả thi.

"Miya? Miya! Atsumu!" - Cậu gọi lớn nhưng vẫn không nghe tiếng người kia đáp lại.

Với tình hình đó, Sakusa đành phải tìm cách thoát ra khỏi đám đông đang chen lấn. Sau đó quay trở lại đi tìm anh. Cậu men theo con đường mà khi nãy cả hai đã từng đi qua, rồi hỏi những người đang tản bộ ở đó có thấy một chàng trai tóc vàng, mặc áo khoác len sáng màu nào không. Nhưng hầu hết mọi người đều lắc đầu phủ nhận.

Cậu nghĩ chỉ còn cách phải quay lại đầu đường - nơi đặt chiếc tủ điện thoại công cộng để có thể liên lạc lại với Atsumu. Mặc dù nơi đó cách đây khoảng 1 tiếng rưỡi đi bộ, nhưng mà nghĩ là làm, không chần chừ một giây, chân cậu bắt đầu di chuyển và rồi chạy nhanh hơn. Để rồi bất chợt trên đường đi, cậu phát hiện ra một cây bút có cái ngòi hình đầu Cáo vàng nằm ở một góc hẻm.

Sakusa tiến đến nhặt nó lên và không thể nào mà nhầm lẫn được - đó là cây bút của Atsumu. Sau đó, cậu còn phát hiện từ chỗ mình nhặt bút trông theo con đường trải dài trước mắt, có những cánh hoa đào được rải dọc theo lối đi, như thể có người đã cố tình xếp chúng làm dấu hiệu chỉ đường cho cậu.

Thuận theo những gì mình thấy và Sakusa bắt đầu đi theo lối chỉ dẫn của những cánh hoa đào. Để rồi điểm dừng cuối cùng của nó dẫn đến một gốc cổ thụ anh đào to lớn nằm ở một khu vực tĩnh lặng, không có bóng người lui tới. Đây là một nơi khuất xa khỏi trung tâm ngắm hoa và chỉ có một cây anh đào duy nhất đứng lẻ loi giữa không gian rộng lớn. Có lẽ chính vì vậy mà ít ai tìm đến nơi này. Thế nhưng một nơi ít ai biết đến như vậy thì thật là một địa điểm lý tưởng đối với cậu nếu muốn đến để ngắm hoa.

Khi Sakusa tiến lại gần gốc anh đào, cậu bất ngờ phát hiện trên cây treo đủ loại thiệp mừng và những sợi ruy băng đỏ, cùng với nhiều món đồ trang trí khác và bong bóng đang bay phấp phới trong gió. Hơn nữa, ánh đèn chiếu vào những đồ trang trí càng tạo nên một vẻ đẹp lung linh và huyền bí cho cây anh đào, khiến nó trở nên đặc biệt và nổi bật dưới không gian vắng lặng của buổi tối.

Cậu vươn tay ra và lật xem những tấm thiệp treo trên cây. Hầu hết các tấm thiệp đều chứa những lời chúc mừng dành riêng cho cậu. Càng mở ra, cậu càng thấy mình nhận được nhiều lời chúc từ những người xung quanh. Nhưng mà khoan đã, chúc mừng? Chúc mừng cái gì?

Sakusa vội nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình có hiển thị ngày, để rồi nhận ra hôm nay đã là ngày thứ 20 trong tháng 3 của kỳ Xuân. Và cậu cứ tiếp lục mở những tấm thiệp ra cho đến tấm thiệp cuối cùng, trong đó là một bức ảnh của cậu và Atsumu đã chụp chung với nhau lúc đi chơi ở công viên, với dòng chữ viết tay ở dưới góc "Chúc mừng sinh nhật, Kiyoomi!" 

Chưa kịp định hình được những bất ngờ xảy ra, bỗng từ phía sau gốc cổ thụ anh đào to lớn, một chàng trai với mái tóc vàng cầm chiếc bánh sinh nhật màu trắng bước ra.

"Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Happy birthday... happy birthday... Happy birthday... Omi~"

Atsumu nở một nụ cười khi đưa lên chiếc bánh kem với những ngọn nến đang cháy lung linh bước đến trước mặt Sakusa. "Chúc mừng sinh nhật em nha. Mừng em được 17 tuổi, Omi!" 

Những sự việc diễn ra đã khiến cậu đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. "Sao anh biết sinh nhật của tôi? Tôi nhớ là mình chưa từng công  khai thông tin cá nhân ở đâu cả."

"Ừ đúng thật đó, tìm được ngày sinh của em quả thật rất vất vả. Nhưng hồi đợt đi thi đấu lúc còn học Năm Nhất, anh có xem qua danh sách các tuyển thủ và vô tình thấy được thông số ngày sinh của em. Lúc đó anh không nghĩ là mình sẽ nhớ chúng, nhưng bây giờ nó có hiệu lực rồi này!" - Anh cười thật tươi đối diện với Sakusa. "Cơ mà, em mau thổi nến và cầu nguyện đi, nếu không nến tắt hết là mất hên đó!"

Dù rất bất ngờ trước những sự việc anh làm cho cậu, nhưng rồi tạm gác lại mọi chuyện lại đằng sau để cậu có thể chiều theo ý anh. Sakusa nhắm mắt lại cầu nguyện và rồi thổi tắt nến. Sau đó, Atsumu từ từ lấy ra trong túi áo khoác của mình một hộp quà nhỏ nhắn và vuông vức.

"Cái này là quà tặng cho em. Dù anh không biết thứ em thích nhất là gì, nhưng anh mong món quà này sẽ làm cho em thích. Đây là câu trả lời của anh."

Đến lúc này, Sakusa mới mơ hồ nhớ lại lời hứa của Atsumu về việc đưa ra câu trả lời cho thứ mà cậu thích vào một tuần trước, khi cả hai ngồi giải lao ở CLB. Cậu nhận lấy hộp quà bằng cả hai tay khi Atsumu tiếp tục. "Em mở ra đi. Anh muốn xem phản ứng của em khi thấy món quà này."

Sakusa đồng ý và mở nó ra. Bên trong là một chiếc khăn tay màu đen viền vàng rất độc đáo. Điều đặc biệt hơn nữa là trên khăn còn có thêu hình chú Chồn màu xám ở mép bên phải, dưới đó nổi bật với dòng chữ trắng thêu cả họ tên của cậu. Sakusa thật sự rất bất ngờ và không nghĩ anh lại chọn cho mình một món quà vừa ý nghĩa lại vừa thiết thực đến thế.

"Cảm ơn anh. Tôi thật sự rất thích nó."

Cuối cùng sau tất cả, Atsumu cũng cảm thấy mình đã thành công sau những ngày lao tâm khổ tứ chỉ để đổi lấy một nụ cười mãn nguyện trên môi của Sakusa.

Những ngày đầu lên kế hoạch cho buổi tiệc sinh nhật này quả thật không dễ dàng. Không chỉ vất vả trong việc chọn quà, mà còn lao đao cho khâu lên ý tưởng để chúc mừng sinh nhật cậu. Vì vậy mà những ngày sau đó ở CLB, Atsumu đã nhiều lần chạy sang Komori để bàn "chiến thuật". Anh đã bàn bạc với Komori để xin ý tưởng cũng như hỏi rằng mình nên làm gì, vì thú thật, anh không phải là người sáng tạo cho lắm. May mắn thay là còn có Komori giúp đỡ nhiệt tình, từ việc tìm được chỗ cây anh đào đến cả việc phụ giúp Atsumu trang trí chúng. Sau khi hoàn tất khâu chuẩn bị, Komori chỉ còn biết chúc Atsumu sẽ tự dẫn dắt câu chuyện giữa anh với Sakusa thật thành công. Và thật lòng thì Atsumu thực sự rất biết ơn sự hỗ trợ của Komori.

Sau đó, Atsumu cũng đã quyết định được món quà mà mình sẽ tặng cho Sakusa sau khi để ý thấy chuỗi hành động gấp khăn một cách tỉ mỉ của cậu trước khi bước ra từ nhà vệ sinh. Từ đó, anh không ngừng miệt mài học cách thêu qua YouTube, để thêu hình chú Chồn - một linh vật yêu thích của Sakusa - lên chiếc khăn tay, kèm theo dòng chữ tên cậu một cách tinh tế.

Chỉ có một điều anh không lường trước được trong kế hoạch, đó chính là việc lạc nhau trong đám đông của cả hai. Nhưng thật may mắn vì cuối cùng cậu cũng lần ra dấu vết và tìm được anh, coi như là trong cái rủi cũng có cái may.

Sau tất cả những gì anh đã làm và Sakusa đã ghi nhận tất cả những điều đó.

"Cảm ơn anh, Atsumu."

Sau đó, cả hai cùng ngồi lại dưới gốc cây anh đào để thưởng thức bánh kem sinh nhật.

"Ừm... bánh ngon thật đấy." - Sakusa mở lời khen ngợi khi nhấm nháp miếng bánh kem.

"Haha, bánh kem anh tự làm mà, sao lại không ngon được cơ chứ!" - Atsumu hển mũi lên đắc chí với tay nghề của mình.

"Anh biết làm bánh kem hả?"

"Đúng vậy. Mặc dù anh có thể vụng về trong nhiều món khác, nhưng nếu là bánh ngọt thì anh đây tự tin chấp nhé. Anh học làm từ mẹ đấy!"

"Ồ. Hay nhỉ?"

Atsumu vui vẻ mỉm cười, vừa đút từng miếng bánh tự làm vào miệng trong khi lắng nghe lời khen từ Sakusa, khiến anh càng thêm tự hào về thành quả của mình. Trong khoảnh khắc yên lặng cùng thưởng thức bánh ngọt, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến Atsumu bất giác cất tiếng hỏi:

"Mà này, em thích mùa nào nhất trong năm vậy, Omi?"

Sakusa quay sang nhìn vào mắt Atsumu - đôi mắt anh có màu vàng mật ong phản chiếu lại hình ảnh của cậu trong đó, để rồi cậu chỉ nhẹ nhàng đáp: "Mùa Thu."

"Wow, anh cứ nghĩ là em thích Mùa Đông chứ, nhìn Omi cứ lạnh lùng khó gần y như khí trời của mùa Đông vậy."

"Không biết, tự dưng thấy thích thế thôi. Còn anh thích mùa nào?"

"Hả? Ừm... Bình thường anh không quan tâm lắm đến mùa màng. Nhưng nếu phải chọn thì chắc là... Mùa Xuân?"

Không biết cuộc hội thoại này có ý nghĩa gì với cả hai người. Nhưng với Atsumu, điều này đã giúp anh biết thêm một sở thích mới mẻ của Sakusa, rằng cậu thích mùa Thu và màu vàng ấm áp của khí trời Thu. Còn về phần của Atsumu, anh vốn đã yêu thích mùa Xuân vì vẻ đẹp và không khí mà nó mang lại. Nhưng giờ đây Atsumu còn nhận ra một điều rằng, anh thích mùa Xuân không chỉ đơn giản là như thế, mà còn là vì mùa Xuân đã mang đến một Sakusa bước vào cuộc đời của anh.

Quay lại câu hỏi lúc đầu mà Atsumu đã tự hỏi bản thân mình: Tại sao Sakusa lại biết nhiều sở thích của anh đến thế? Lúc này Atsumu đã không nhớ về câu hỏi đó, và anh cũng đã không hỏi Sakusa rằng tại sao. Nhưng điều đó chỉ có mỗi cậu biết. Và khi nói đến đây, Sakusa lại âm thầm lấy ra một quyển sổ tay nhỏ nhắn mà cậu thường mang theo bên người để có thể ghi chú lại những thứ quan trọng. Sau đó từ từ lấy bút ra viết thêm một điều mới nữa trong trang giấy đó.

Và điều mới tiếp theo đó là: "Atsumu thích Mùa Xuân."

--------------------------------------------

Tâm sự của tác giả: Tui nghĩ Atsumu thích bài 'Off My Mind' là bởi vì chiếc clip mà tui vô tình xem được trên Tiktok và âm nhạc khá bắt tai nên tui nghĩ gu nhạc của Atsumu là kiểu sôi động và bắt tai thì nghe chứ chả quan tâm gì đâu:))) Còn Omi thì tui nghĩ ổng nghe để cảm lời hơn là cảm nhạc nên tui nghĩ ổng đang gián tiếp nói với Chumu qua lời nhạc... maybe.

Link nhạc Chumu thít:

https://youtu.be/XA3D9ayRqB4

Link ảnh: https://pin.it/67NVLqBTh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro