Greed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:
Atsumu chưa bao giờ cho phép mình tưởng tượng cảnh Sakusa đang nhìn lại mình. Nhưng ở đây cậu đang nhìn anh, muốn anh và yêu anh.
__________________________________
Hôm sau khi Atsumu có đủ năng lượng để mở mắt, anh đã bỏ lỡ một ngày luyện tập và có nguy cơ bị trễ ngày tiếp theo. Mí mắt của anh nặng trĩu do ngủ quá nhiều, ngứa và đau. Cổ họng anh khô khốc, và anh có thể nghe thấy tiếng lách cách mất nước khi anh nuốt.

Với những bước di chuyển thận trọng, anh đặt chân lên sàn nhà lạnh lẽo trong phòng ngủ của mình. Anh cảm thấy thật kinh khủng. Anh rút kinh nghiệm trước đây mặc dù nó chỉ sẽ tốt hơn khi có năng suất. Cơ thể anh đã quá quen với việc vận động, rèn luyện sức khỏe hàng ngày. Anh cảm thấy nặng nề với sự lười biếng, một cân nặng mà anh không thể bỏ đói.

Atsumu kiểm tra điện thoại, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ tràn ngập màn hình. Anh không có thời gian để làm bất cứ điều gì ngoài việc gửi cho Osamu một tin nhắn nhanh chóng về việc bị ốm và đừng hành động như mẹ .Điều đó không đủ, sẽ không đủ, nhưng nó sẽ cho anh thời gian cho đến khi cả hai có thể nói chuyện sau.

Anh nhận được tin nhắn từ tất cả mọi người trong đội, sự kết hợp giữa cậu đang ở đâu và tốt hơn là cậu nên chết ở đâu đó trên biển. Anh có nó từ tất cả mọi người, tất cả mọi người, ngoại trừ Sakusa.

Atsumu rên rỉ.

Tất nhiên, cậu chàng sẽ không nhắn tin cho anh ,anh có thể đã làm gãy cái mũi chómá của cậu trai tội nghiệp. Ý nghĩ đó đủ khiến anh muốn lê chân và chạy nhanh lên cùng một lúc. Sakusa đã rất bối rối, nói rằng một số điều tồi tệ mà anh không biết gì về nó, và Atsumu đã tấn công cậu chàng. Nó làm cho anh trông có lỗi, nó làm cho anh giống như có một cái gì đó để che giấu.

Không có gì để che giấu.

Atsumu trống rỗng, và cơ thể của anh cho thấy điều đó. Anh không có giá trị, không có sự độc đáo, không có gì đặc biệt về anh cả. Nhưng anh đã có quyền kiểm soát. Atsumu hoàn toàn kiểm soát cơ thể của mình, ngay cả khi anh không thể kiểm soát bất cứ thứ gì khác. Anhlà một chuyền hai , vì vậy tất nhiên anh có những vấn đề về sự kiểm soát.

Không có điều đó có nghĩa là anh có vấn đề. Không có điều gì trong số đó chứng minh rằng có điều gì đó không ổn với anh.

Có rất nhiều điều Sakusa có thể tìm ra và chê trách Atsumu Không có gì đẹp đẽ, hoàn hảo hay chính xác về anh ngoại trừ cách anh chuyền bóng.

Atsumu không thấy mình có gì đặc biệt hấp dẫn, sự khác biệt giữa anh và Osamu là những điều khiến anh em sinh đôi của anh trở nên hấp dẫn. Osamu trông giống mẹ theo những cách mà Atsumu không giống .Mọi thứ đặc biệt về bà đều được truyền lại cho Osamu. Họ là cặp song sinh chết tiệt, nhưng anh có thể thấy sự khác biệt giữa họ thể hiện trên khuôn mặt bà. Đó là một phần lý do khiến đứa em song sinh là một nửa tốt, một nửa tốt hơn. Atsumu đã quen với việc bị phỉ nhổ.

Sakusa có thể có bất kỳ vấn đề gì với cách cậu nhìn. Từ mái tóc vàng nhạt đến lớp da chảy máu, đến những vết sẹo nhỏ trên đầu gối do sỏi đá. Cậu có thể ghét giọng của Atsumu, dày và giống như giọng của mấy bà mẹ. Cậu có thể ghét vết sẹo nhỏ ở môi dưới của Atsumu từ nơi Osamu đã đẩy anh xuống tầng trên cùng của chiếc giường tầng,răng của anh cứ xuyên qua. Cậu có mọi quyền để ghét sự kiêu ngạo mà Atsumu đeo như một chiếc khiên.

Và nếu Sakusa có một tế bào não duy nhất, cậu sẽ nghĩ rằng không có gì về Atsumu là tốt đẹp hay trong sạch.

Tuy nhiên, khi chạm vào Atsumu, cậu không hề nhìn thấy hoặc cảm thấy điều đó. Lông mày cậu không nhíu lại khi chạm vào thứ gì đó đã mục nát. Cậu không nhìn Atsumu như thể anh là một mảnh ghép của tất cả những bất an và nghi ngờ của mình. Cậu không nhận thấy hoặc không quan tâm rằng Atsumu chỉ là một phiên bản tạm thời của một người mà anh không bao giờ có thể trở thành. Là một phiên bản đã bị sao chép sai.

Những gì cậu nhìn thấy là cổ tay gầy guộc. Cậu nhìn thấy chiếc kính vạn hoa của ký ức, trông giống như không phải vậy. Cậu thấy Atsumu xáo thức ăn xung quanh đĩa của mình, cho đến khi những người khác ăn xong. Cậu thấy Atsumu đang cuộn trên điện thoại của mình, trên chiếc nĩa đầy ắp thức ăn, và mỗi khi anh định cắn một miếng, anh lại tình cờ tìm thấy thứ gì đó thú vị hơn trên điện thoại . Có lẽ Sakusa nhớ đã thấy Atsumu cắn một miếng từ thanh protein , mỗi điểm đánh dấu dặm khác mà họ đã lái xe trong một trò chơi.

Có lẽ đó là nơi Sakusa đã nhầm lẫn.

Không có sự mềm mại nào trên cơ thể của Atsumu, điều này có ý nghĩa với cậu bởi vì cũng không có sự mềm mại nào trong cậu.Cơ thể của anh ta rỗng, hang động, chứa tất cả các phân hủy trong.

Atsumu không mắc chứng rối loạn ăn uống. Nó chỉ tốt hơn khi anh nhỏ hơn, khi đồ ăn ít đi.

Khi Atsumu bước vào phòng tập thể dục, anh không thể không nghịch dây chiếc áo hoodie của mình. Năng lượng thần kinh vo ve dưới da anh. Loại năng lượng có thể khiến cha anh khó chịu, loại năng lượng có thể khiến một bàn tay kẹp vào gáy ông. Cha sẽ bảo anh đừng về nhà cho đến khi anh kiệt sức.Cho đến khi anh có thể trở về nhà bằng một nửa con người khi anh rời đi.

Cuộc nói chuyện của anh với Foster và Mein diễn ra tốt đẹp, cũng như việc rên rỉ và cầu xin sự tha thứ có thể diễn ra. Anh nói với họ rằng anh bị sốt và uống một số loại thuốc cảm khiến anh bất tỉnh lâu hơn anh nghĩ. Họ đã nhìn thẳng vào anh bằng một cái nhìn dài, sự im lặng xé nát nội tâm của anh ,trước khi họ thả anh ra khỏi lưỡi câu.

Anh đã làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai khác; anh rất coi trọng bóng chuyền và sự nghiệp của mình. Họ không có lý do gì để nghi ngờ những lời nói dối của anh .Cảm giác tội lỗi ăn qua thực quản, anh tự hỏi liệu mình có thể nói ra sự thật một lần nữa hay không.

Tuy nhiên, cuộc họp đã giải thích cho nửa kia vấn đề của anh . Cả đội không biết về việc anh đánh Sakusa, vì vậy anh đã không nói với họ bất cứ điều gì. Atsumu gần như đã mong đợi điều đó, Sakusa trông không giống như loại người đã lĩnh nhiều cú đấm trong đời. Cậu cũng là một thằng khốn nạn chẳng kém gì Atsumu, nhưng sự thờ ơ lạnh lùng của cậu dường như không thực sự khiến mọi người từ chối hào quang quanh cậu.Mặt khác, Atsumu có tính cách la hét rằng anh đã sẵn sàng cho một cuộc hỗn chiến, giống như anh là một kẻ hoang dã chỉ một chút.

Ý nghĩ về việc Sakusa giữ chuyện này cho riêng mình khiến bụng Atsumu quặn đau.Anh thật trống rỗng, nhưng anhđầy dối trá và tội lỗi. Nó đủ để giúp anh vượt qua từng ngày.

"Tsumu! Tụi em lo cho anh đó! Anh có ổn không?" Đôi mắt to, quan tâm của Hinata đột nhiên lọt vào tâm điểm anh. Cậu đang nhìn Atsumu một cách nghiêm túc, đôi mắt tìm kiếm nguyên nhân lo lắng.

"Ừ, xin lỗi vì chuyện đó. Do anh uống quá nhiều thuốc cảm thôi, "Atsumu có thể cảm thấy má mình nóng lên, bán tín bán nghi. Anh cũng biết mình trông thô kệch. Những quầng thâm dưới mắt anh mà không bao giờ có thể quét sạch được dựa vào việc ngủ một giấc ngon lành. Da nhợt nhạt hơn so với màu rám nắng bình thường, trông rách rưới như anh cảm nhận được.

"Không sao đâu! Anh đã là chủ đề của cả phòng thay đồ cho đến khi chúng em nhìn thấy Omi-san! " Điều đó không hề an ủi anh như Hinata có thể tưởng tượng.

Ôi Chúa ơi.

Sakusa trông như thế nào? Cậu bị gãy mũi à? Chúa ơi, Atsumu đã làm cậu bị biến dạng hay sao vậy? Người con trai đẹp nhất mà anh từng gặp, và anh đã đến và lụi vào mặt cậu. Làm thế nào mà anh lại làm ra chuyện đó. Anh không bao giờ có thể giữ đôi bàn tay bẩn thỉu, thối rữa cho riêng mình. Anh không thể để sự hoàn hảo tiếp tục như vậy. Anh là một con thú ghen tuông chỉ biết chiếm đoạt và hủy hoại.

"Có chuyện gì với Omi?" Atsumu hy vọng anh nghe có vẻ bình thường khi anh hỏi, nhưng anh có thể cảm thấy một giọt mồ hôi lo lắng chảy dọc sống lưng. Cổ họng anh thắt lại, không khí gần như rít qua.

"Anh ấy nói rằng đó là một tai nạn!" Hinata nghiêng người hơn nữa, thì thầm, "nhưng nó không giống như một vụ tai nạn. Hình như có người đánh anh ấy! "

Atsumu nghẹn ngào trong không khí.

"Ai lại muốn đánh Omi chứ?" Atsumu cảm thấy cuồng loạn. "Ẻm quả là một chàng trai đứng đắn."

Hinata nhìn anh một lúc lâu hơn, lông mày nhăn lại.

"Anh ổn chứ, Tsumu? Trông anh có vẻ như vẫn còn ốm, "bàn tay Hinata lướt qua cánh tay anh.

"Miya," và wow, Atsumu đã không chuẩn bị cho điều này. Anh chỉ đơn giản là chưa.Anh nghĩ rằng anh sẽ có nhiều thời gian hơn trước khi phải làm điều này. Anh nghĩ rằng ít nhất cũng phải vươn vai trước khi phải đối mặt với sai lầm này.

Atsumu cảm thấy cứng người và tự hỏi liệu có ai khác có thể nghe thấy tiếng xương của mình khi anh từ từ quay lại nhìn người đàn ông đằng sau mình.

Nó vừa tốt lại vừa tệ hơn những gì anh nghĩ.

Sakusa đứng thẳng, tay đút vào túi áo hoodie. Đôi mắt đen của cậu đang nhìn thẳng vào tâm hồn Atsumu. Những lọn tóc đen óng ả và mềm mại trông như đang rơi trên trán. Hai nốt ruồi nhỏ vừa cầu xin được chạm vào, được hôn, ngay trên mắt . Cậu trông vẫn đẹp như ngày nào.

Khi Atsumu tiếp tục nhìn chằm chằm, cậu đã rửa nhẹ màu tím và xanh lá cây xung quanh mũi và dưới mắt của mình. Khi đó không bị phá vỡ, nhưng nó trông đủ đau đớn để khiến cậu nhăn mặt. Atsumu đã từng bị gãy mũi hoặc hai anh em khi lớn lên. Anh đã tham gia vào rất nhiều cuộc chiến và đã xem xét thiệt hại mà tay anh đã gây ra.

Tuy nhiên, nó không giống nhau.

Nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo của Sakusa, bị anh làm cho hoen ố, cảm thấy như một cú đấm vào ruột. Sakusa đã quấn những ngón tay quanh cổ tay anh vì cậu muốn chạm vào và được anh chạm vào. Atsumu hy vọng đây sẽ là tất cả những bằng chứng mà Sakusa cần rằng lẽ ra cậu không bao giờ muốn chạm vào anh. Sẽ chẳng có gì tốt đẹp từ nó.

"Omi," và Atsumu biết nó phát ra một tiếng rên rỉ cao độ, gần như khó thở. Đôi mắt anh rực cháy và anh cầu xin cơ thể mình đừng khóc, không phải ở đây, không phải bây giờ.

"Đến đây giãn cơ với tôi," và cậu không hỏi. Cậu đã quay lại và đi đến vị trí bình thường của mình trong phòng tập thể dục. Atsumu cảm thấy nặng nề, như thể anh gần như không thể nhấc chân lên. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.

"Tốt hơn đi, Tsumu," lần này tay Hinata tiếp xúc với cánh tay anh. "Anh biết anh ấy sẽ như thế nào khi anh để ảnh chờ mà."

Atsumu sẽ không đọc thêm về điều đó vào lúc này.

Cảm giác như già đi vài giây trước khi Atsumu hạ mình xuống ngồi trước mặt Sakusa. Cậu bé, người đã lớn thành một người đàn ông, mà anh đã yêu ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu. Người đàn ông đang nhìn anh một cách mệt mỏi này, đã khiến anh đau đớn suốt mười năm cuối đời. Atsumu tự hỏi liệu Sakusa có hiểu không nếu anh nói với cậu mọi chuyện trong thời điểm này.

Mỗi lần anh nhìn thấy em, em đều đẹp hơn lần trước. Em đốt xương của anh. Em làm cho anh cảm thấy no căng và điều đó không làm anh sợ. Có lẽ Atsumu sẽ nói, anh đã sống dưới gót chân của cha cả đời. Chưa ai yêu từng yêu anh và anh nghĩ điều đó đang giết chết bản thân mình. Có thể anh sẽ nói, anh không biết yêu khi không còn nỗi đau. Vì yêu Osamu nhiều như nó đã làm, đau đớn. Anh đã là một cặp song sinh, một nửa của cả một nửa rồi. Anh được sinh ra với một nửa trái tim đã ở bên ngoài cơ thể mình, anh không bao giờ có cơ hội. Và thương mẹ anh đau vì bà làm ngơ trước nỗi đau của anh. Yêu thương cha là một bổn phận, và nó đau đớn từng giây từng ngày. Nỗi đau mà anh cảm thấy khi nhìn thấy Sakusa là bằng chứng cho điều đó, tình yêu chỉ có thể là tổn thương.

Có lẽ Atsumu có thể nói tất cả những điều đó, và Sakusa sẽ hiểu. Cậu sẽ hiểu rằng Atsumu yêu rất nhiều, nhiều hơn những gì cơ thể anh có thể chứa đựng. Cậu sẽ nhìn Atsumu và biết rằng cậu đã được yêu.

Nhưng Atsumu không thể nói những điều đó, vì vậy anh đã không nói. Anh ngồi trong im lặng và chờ đợi một người con trai mà anh đã yêu thương bấy lâu, cất tiếng nói.

"Tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra," Sakusa đang nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không chút dao động.

"Em không cần phải xin lỗi anh đâu, Omi," Atsumu cảm thấy như thể mình sẽ run lên khỏi da mình. "Nếu có bất cứ điều gì, anh nên xin lỗi em. Anh đã rất khó chịu, và ann đã đánh em. Anh không bao giờ nên đặt tay lên em. "

Atsumu có thể cảm thấy nước mắt bỏng rát trong cổ họng, lời cảnh báo mà anh luôn nhận được. Anh cố gắng nuốt nó xuống, nhưng cảm giác như nghẹn lại.

Khóc đi, Atsumu nghĩ. Mày khóc vì được chú ý, đây là sự chú ý mà mày muốn. Anh có thể nghe thấy giọng nói của cha mình trong đầu. Ngọn lửa đang bùng lên.

"Không, tôi đã sai. Tôi yêu cầu được chạm vào anh, và tôi đã vượt quá mức giới hạn, "Sakusa nghiêng người về phía trước. Màu xanh lục trông không khỏe trên làn da nhợt nhạt của cậu, nó khiến Atsumu phát ốm.

"Em được phép chạm vào anh" nhưng xin đừng. Làm ơn. Anh sẽ không bao giờ hồi phục. "Anh nghĩ em vừa nhìn thấy thứ gì đó không có ở đó." Không có cái gì ở đây cả. Anh là một mảnh đất hoang tàn của những bất bình và sai lầm trong quá khứ. Anh là mồ chôn của những người chưa bao giờ yêu anh.

Sakusa vẫn tiếp tục quan sát anh, đôi mắt tìm kiếm. Atsumu có cảm giác như đang quay lại lúc ở Onigiri Miya, đôi mắt đen láy đánh giá từng hành động của anh. Anh tự hỏi Sakusa đã nhìn thấy gì khi đó, và anh có thể nhìn thấy gì bây giờ.

"Có thể," Sakusa khiêm tốn thừa nhận. "Tôi cho anh một cái gì đó."

Có thứ gì đó nhanh chóng rơi xuống giữa họ trong một chiếc cốc trong suốt, chất lỏng màu xanh lục và bên trong có màu sắc rực rỡ.

"Em có cho anh một ly không?" Và Atsumu không thể ngừng nhìn vào món quà.

"Đó là một ly sinh tố xanh, hầu như chỉ có rau. Tôi thêm chuối để làm ngọt nó một chút, và một muỗng bột protein. Tôi không chắc liệu anh có thời gian để ăn sáng hay không. " Và đôi mắt ấy lại dõi theo anh, tính toán. Giống như biết Atsumu đã không có thời gian để ăn sáng trong mười năm.

Tiếng lách cách khô khốc đã trở lại khi Atsumu nhìn vào chiếc cốc. Đó là một thức uống; anh uống nước suốt ngày. Anh có thể cầm đồ uống này lên, nuốt nó vào bên trong .Anh có thể cảm thấy no sau đó, có thể cảm thấy như đang ngã lăn khi chạy. Có thể anh sẽ cảm thấy chậm chạp, chông chênh.

Atsumu không nên cảm thấy đây là một cái bẫy, nhưng nó đã xảy ra.

"Omi," Atsumu nghe có vẻ khó thở, nhưng kèm theo một vẻ cảnh báo.

"Tôi uống một ly vào mỗi buổi sáng, tôi có thời gian," ngón tay út của Sakusa giờ đang chạm vào mắt cá chân của anh. Đó là tất cả những gì anh có thể thấy và tập trung vào. Đó là điểm tiếp xúc nhỏ giữa hai người họ. Sakusa đang chạm vào anh ,và nó không đau.

"Được rồi," thực sự không quá khó để lấy một chiếc cốc.

"Tôi cũng có của tôi," Sakusa nói với anh một cách nhẹ nhàng. Một chiếc cốc có kích thước lớn hơn nhiều so với cốc của Atsumu chứa đầy một nửa chất lỏng màu xanh lục giống nhau. Sakusa nhấm nháp miếng của mình khi Atsumu từ từ đưa ống hút của mình lên miệng.

Họ ngồi đó trong vài phút, âm thanh duy nhất giữa hai người là tiếng rít của ống hút. Khi Atsumu uống được một nửa, Sakusa đã hoàn thành nốt ly của mình.

Atsumu có thể nhớ khi anh mười sáu tuổi và em trai đã đặt nó xuống bàn và từ chối để anh rời đi cho đến khi ăn hết thức ăn trong đĩa của mình. Anh có thể nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của nó khi anh khóc khi ăn miếng cuối cùng. Đêm đó anh mở vòi để nó không nghe thấy tiếng anh nôn ra tất cả.Nó cảm thấy chính xác như thế này, và không có gì giống như thế này cùng một lúc.

"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi cảm thấy bị đánh gục hoàn toàn," Sakusa đang nắm lấy mắt cá chân anh bằng tất cả các ngón tay, nắm chặt lỏng lẻo. Atsumu chưa bao giờ thấy cậu trông như thế này trước đây. Giống như cậu đang nói với anh điều gì đó đau đớn, như thể nó đang xé nát gan anh trên con đường đi lên.

"Ừ? Với anh dường như không phải như vậy, "Atsumu lầm bầm quanh ống hút của mình, giờ chỉ nhai nó.

"Tôi lớn lên và nghĩ rằng mình không bình thường. Tôi chưa bao giờ có mối tình học trò,chưa bao giờ muốn nắm tay và hôn như những đứa trẻ khác ". Ánh mắt của Sakusa không hề dao động, đôi mắt của cậu đang chăm chú quan sát Atsumu. "Tôi nghĩ rằng tôi không thích người khác, chưa bao giờ cảm thấy bị thu hút bởi bất kỳ ai trước đây. Bố mẹ tôi nghĩ rằng tôi kỳ quặc, họ lo lắng ".

"Không có gì lạ đâu," Atsumu cắt ngang. "Cảm thấy như vậy cũng tốt thôi."

"Tôi đang cố gắng tìm ra cách để nói với họ rằng tôi là asexual. Điều đó chưa từng có ai khiến tôi cảm thấy bất cứ điều gì khác ngoài sự ghê tởm. " Sakusa siết chặt mắt cá chân của anh. "Sau đó, tôi nhìn thấy anh."

Ồ.

"Ồ," Atsumu nghĩ nếu không phải vì cái kẹp vào mắt cá chân của mình, anh có thể đã trôi đi mất. Anh cảm thấy mình đầy bông, và ngực anh đau nhói vì lý do nào đó.

"Với mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt kiêu kỳ và mồ hôi chảy dài trên cổ. Anh vén áo lên và tôi có thể nhìn thấy cái bụng xinh xắn của anh. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể chết, "đôi má của Sakusa ửng hồng, và đôi mắt cậu thâm quầng. Sự đau đớn của bí mật này đã được viết thành những dòng bởi khuôn miệng trầm xuống của cậu.

"Điều đó có vẻ kịch tính," và Atsumu sẽ biết về những điều đó. Anh đã cảm thấy đau đớn như vậy mỗi khi anh ở cùng phòng với người đàn ông này. Anh đã cảm thấy mình chết đi và sống lại trong đôi mắt đó nhiều lần hơn anh có thể đếm được.

"Lần đầu tiên anh khiến tôi muốn. Tôi muốn cắn khắp người anh,để lại dấu răng trên làn da anh.Tôi muốn đè anh xuống, có anh bên dưới tôi. Anh là người đầu tiên tôi từng nghĩ đến khi tôi chạm vào chính mình ". Sakusa không ngừng xoa bóp da chân anh, tới lui.

"Ôi chúa ơi," Atsumu không thở được. Anh không thể. Bởi vì anh có thể nhớ mình đã mười bốn tuổi dựa vào bức tường tắm, đặt tay lên bụng khi nghĩ về những lọn tóc đen bóng. Anh có thể nhớ mình đã cảm thấy buồn nôn sau đó vì anh cảm thấy mình đã xâm phạm Sakusa theo một cách nào đó.

"Tôi đã muốn ann từng giây kể từ khi tôi gặp anh." Sakusa nghiêng người về phía trước vào không gian của anh. Miệng họ gần nhau hơn bao giờ hết, hơi thở hòa quyện vào nhau. "Điều đó có ổn với anh không?"

Nó ổn chứ?

Atsumu có ổn không?

Atsumu có thể cảm nhận được cốc sinh tố của mình trong bụng, anh cảm thấy mệt mỏi vì no. Bụng anh cầu xin anh giữ nó xuống, để nó ở lại. Niềm khao khát trên khuôn mặt Sakusa cầu xin anh hãy để cậu ở lại.

Atsumu đã quen với việc không được yêu. Anh đã quen với sự cô đơn, trống trải. Tất cả những gì anh từng biết là yêu những người không thể hoặc sẽ không yêu lại anh. Anh đã yêu Sakusa gần nửa đời người, dõi theo và ước ao. Atsumu chưa bao giờ để bản thân nghĩ đến việc tình cảm của mình sẽ được đáp lại, bởi vì anh sẽ không thể sống sót sau khi bị bỏ rơi.Đáng lẽ anh phải yêu Sakusa từ xa, và cơn khát khao nóng bỏng chỉ có thể có trong anh.

Nhưng anh có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của nó trên khuôn mặt của Sakusa. Đôi mắt lo lắng của cậu dõi theo từng tia cảm xúc lướt qua trên khuôn mặt Atsumu. Đôi mắt nhìn vào bờ môi sưng mọng ướt át. Cậu nhìn Atsumu như muốn ăn thịt anh.

Tiếng còi thổi và luyện tập bắt đầu xé tan suy nghĩ của Atsumu, và rời mắt khỏi cậu bé xinh đẹp nhất mà anh từng biết.

Sakusa cảm thấy như vậy về Atsumu có ổn không?

Atsumu nghĩ về việc cậu tham lam như thế nào, cậu bẩn thỉu như thế nào khi nghĩ về điều đó. Vì thèm muốn điều này với mọi nguyên tử của con người mình.

"Làm ơn," Atsumu thì thầm giữa họ. Anh không thể nhìn lên, quá sợ hãi khi nhìn thấy những gì được viết trên khuôn mặt của người đàn ông kia. Trán Sakusa cụp xuống, ngón tay đặt lên gáy Atsumu.

"Được rồi," ngón tay cái của Sakusa ấn vào đáy hộp sọ và anh muốn rên rỉ. Họ chạm vào nhau ở nhiều điểm, một vết đỏ lan xuống cổ và ngực anh.

Có lẽ nếu Sakusa là người đưa tay ra, cậu sẽ không bị vấy bẩn. Có lẽ cậu có thể giữ trong sạch, không có dấu vân tay bẩn thỉu của Atsumu.

Có lẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro