Cavity-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

"Đối với mỗi miếng ăn của anh, tôi sẽ cho anh biết một bí mật."

Sakusa đổ hết ruột gan, khi Atsumu cố gắng giữ cho hai người bên nhau. Một câu chuyện tình yêu.

___________________________________________________________
Khi Atsumu mười bốn tuổi, răng hàm sau của anh bắt đầu co giật. Anh lơ đễnh đẩy nó bằng cái lưỡi của mình. Cú sốc đau nhỏ mà anh nhận được từ nó gần như nghiện. Dù nhạy cảm đến đâu, lưỡi anh vẫn tìm được cách quay trở lại. Sau nhiều tuần đau âm ỉ, nó bắt đầu chuyển sang một cơn đau khác. Nó rất đau khi nhai, và quai hàm của anh bắt đầu đau dữ dội. Anh cố gắng che giấu sự khó chịu của mình với bố mẹ, không muốn có bất kỳ sự quan tâm không chính đáng nào từ bố. Vì vậy, anh giấu nỗi đau càng lâu càng tốt. Miễn là Osamu nhận ra và ngay lập tức về nói với cha mẹ.

Mẹ đã đưa anh và Osamu đến nha sĩ.

Osamu có hàm răng trắng, thẳng hoàn hảo. Nha sĩ khen ngợi nó về sức khỏe răng miệng và cho nó một thỏi kẹo caramen.Atsumu bị sâu răng hàm sau, không có gì quá xấu, chỉ cần trám răng đơn giản là được. Anh được giảng dạy về cách chải răng đúng cách, dùng chỉ nha khoa mỗi ngày và cách sử dụng nước súc miệng. Anh được gửi về nhà bên cạnh em trai của mình với một tuýp kem đánh răng.

Nó nằm nặng trong túi của anh.

Cùng với cách cha vỗ vào lưng Osamu một cách tự hào. Tất nhiên, ông ấy phải chăm sóc gia đình của mình. Không nghi ngờ gì trong đầu ông rằng Osamu có một hàm răng hoàn hảo trong cái đầu hoàn hảo của nó.

Atsumu không cần phải nghe để biết cha nói gì về anh. Atsumu luôn có điều gì đó không ổn với ông. Luôn có điều gì đó khiến anh trở thành một người con trai kém cỏi hơn.

Có thể đó là cân nặng của anh,có thể là điểm số của anh hoặc có thể đó là lỗ hổng mới được lấp đầy trên răng khiến anh trở thành mọi thứ mà một người cha không muốn.

Không có vấn đề gì khi Atsumu không bao giờ có được một lỗ khác. Không có vấn đề gì nếu anh đánh răng ba lần một ngày, dùng chỉ nha khoa cho đến khi nướu răng của anh chảy máu và không bao giờ đi đâu nếu không có nước súc miệng cỡ du lịch.

Atsumu mười bốn tuổi và anh vẫn không biết tại sao cha không yêu thương anh .Anh biết rằng ngay cả sau khi lỗ hổng được trám, răng của anh vẫn đau nhức vì thất vọng mà anh phải trình bày với cha mình.

Khi Atsumu hai mươi hai tuổi, anh có hàm răng trắng và đều tăm tắp. Anh cười với đồng đội của mình, anh cười với em trai của mình, và anh kiểm tra nụ cười của mình trong gương.

Atsumu năm nay hai mươi hai tuổi, và anh yêu đồng đội của mình. Anh yêu người đàn ông cao, xanh xao, đôi mắt đen đến mức làm anh rung động với nó. Đôi khi anh cảm thấy hoàn toàn tan nát vì cậu.Dù có nghĩ về Sakusa bao nhiêu lần, anh vẫn chưa bao giờ nghĩ những cảm xúc đó sẽ được đáp lại.

Atsumu hai mươi hai tuổi, và anh là một chuyên gia trong việc không được yêu thương. Anh từng mơ tưởng đến sự tuyệt vọng về người bạn tâm giao. Tất cả những gì anh muốn là ai đó ngoài kia thức dậy với tên của anh ,dấu vân tay của anh , những lời đầu tiên anh nói với họ được xăm trên da của họ. Anh cầu nguyện và anh ước điều đó thành hiện thực, vì vậy sẽ có người nhất định yêu anh. Người đó sẽ phải nhìn thấy anh và yêu tất cả những điều nhỏ nhặt về anh mà thường khiến anh không thể yêu thương được. Sẽ có một phần linh hồn của anh trên thế giới này đáng để yêu thương. Đó là mảnh ghép của anh sẽ được chờ đợi mỗi ngày.

Anh có thể là ngọn lửa sinh đôi của họ, đốt cháy tâm hồn họ. Anh đã từng là một cặp song sinh, nhưng lần này anh sẽ tốt hơn. Anh sẽ tốt. Anh sẽ là một cái gì đó mà họ có thể tự hào. Anh sẽ không mắc phải những sai lầm mà anh đã mắc phải khi là một cặp song sinh. Anh có thể là người bạn tâm giao của ai đó, và sẽ không làm họ thất vọng.

Atsumu chưa bao giờ hiểu các dấu hiệu hoàng đạo và các biểu đồ sao. Nó đã không ngăn anh năm mười sáu tuổi và tuyệt vọng để tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào với Sakusa. Anh đã tìm kiếm khả năng tương thích của dấu hiệu ngôi sao của cả hai và đã thất vọng khi thấy chúng tương thích ở mức trung bình. Anh không chắc mình hy vọng sẽ thấy gì, cho đến khi anh nhận được câu trả lời của mình.

Ngay cả những vì sao cũng không thấy anh xứng đáng với thời gian của Sakusa.

Vì vậy, Sakusa không bao giờ nên quay lại nhìn anh. Cậu không được phép chạm vào Atsumu, và cậu chắc chắn không bao giờ được phép say mê anh.

Khi Atsumu nhìn cậu, anh ước gì anh không quá đau đớn khi nhận ra rằng mình đã yêu cậu khó khăn như thế nào. Anh ước anh không nhận thức được sự nỗ lực không ngừng để những người xung quanh thích anh trở lại. Anh ước gì cha không gieo rắc vào đầu anh rằng anh đã quá nhiều.

Anh quá lớn, quá ồn ào, quá nhiều.

Vậy tại sao Sakusa lại nhìn anh như vậy?

Đôi mắt cậu lướt qua những giọt mồ hôi trên mặt và cổ của Atsumu. Ánh mắt đen tối đọng lại trong hõm xương quai xanh của Atsumu. Sự chú ý của cậu sẽ đổ dồn vào môi Atsumu mỗi khi anh uống từ chai nước của mình.

Atsumu chưa bao giờ trở thành tâm điểm chú ý của ai đó như lúc này. Chưa bao giờ cảm thấy nhận thức rõ ràng về cơ thể, về khuôn mặt của mình như khi Sakusa đang nhìn chằm chằm vào anh. Nhìn anh như thể cậu muốn đưa tay ra và chạm vào, như cậu muốn bên dưới làn da rám nắng của Atsumu.

Dưới lớp da của anh, nơi không còn chỗ cho bất cứ thứ gì hay bất cứ ai. Chỉ là xương của anh và một cơn đói cồn cào chưa bao giờ được thỏa mãn trong mười năm.

"Miya," và giọng nói điềm tĩnh, lạnh lùng đó phá vỡ sự tập trung của anh. Nó khiến anh nổi da gà khi nghĩ rằng giọng nói đó đã nói với anh rằng anh muốn như thế nào.

"Hmm?" Atsumu ậm ừ khi uống xong ngụm nước cuối cùng. Anh dùng mu bàn tay lau sạch hơi ẩm còn sót lại trên miệng và cằm. Anh cảm thấy mệt mỏi và uể oải sau những ngày luyện tập. Bụng anh đang cồn cào, và anh biết mình nên chạy trên máy chạy bộ trong một hoặc hai giờ, hoặc cho đến khi giảm hết trọng lượng trong ngày.

"Anh có muốn tối nay đến ăn tối không?" Sakusa đang nhìn anh,và những ngón tay của cậu đang co giật như thể không thoải mái. Như thể cậu có thể đang lo lắng.

Bữa tối. Bữa tối nghe thật kinh khủng, nghe thật no. Bữa tối nghe như một cái bẫy. Bữa tối hoàn toàn là một ý tưởng kinh khủng.

Nhưng dành thời gian một mình với Sakusa, trong nhà của cậu, nghe có vẻ hấp dẫn. Ý tưởng rằng cậu có thể nói nhiều lời hay ho hơn cho Atsumu khi không có ai khác, thật hấp dẫn. Có thể cậu sẽ tiếp tục nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng nhất, đen tối nhất. Cậu có thể nhìn Atsumu bằng ánh mắt nhung nhớ và nói lên niềm khao khát một lần nữa.

Làm sao Atsumu có thể hy vọng bản thân sẽ nói không?

"Em đã nói với ann rằng em đã phản đối anh, Omi. Làm thế nào mà điều này lại căng thẳng hơn thế? " Và Atsumu biết điều đó có ích, bởi vì vai của Sakusa ngay lập tức thư giãn. Sự căng cứng quanh miệng cậu biến mất, sau đó là một cái cau có nhỏ.

"Tôi sẽ nói với anh nhiều hơn thế nếu anh ăn những gì tôi nấu cho anh," Sakusa nheo mắt.

Ah.

Tốt.

Có một cái bẫy.

Atsumu tuyệt vọng hơn để Sakusa làm tràn mọi thứ, hay để bụng anh ngày mai lõm xuống? Thực tế là anh do dự ở tất cả các nguyên nhân khiến một thứ gì đó không tên xoáy vào trong ruột của anh .Tất nhiên, anh ấcó thể ăn một bữa tối đơn giản để đổi lấy  việc Sakusa cho anh biết thêm về cái bụng xinh xắn của mình. Sẽ chẳng có gì khó khăn nếu anh ăn miếng này đến miếng khác, trong khi lắng nghe những gì có thể cho  là tình yêu của cuộc đời mình nói cho anh biết cảm giác của nhau như thế nào. Nỗi ám ảnh được chia sẻ.

Điều đó sẽ dễ dàng.

Tuy nhiên, nói "có" cảm thấy không thể. Cảm giác như đi ngược lại. Nói đồng ý có cảm giác giống như ngồi vào bàn ăn tối rất lâu sau khi những người khác đã đi ngủ, bởi vì anh không chịu ăn những gì có trong đĩa của mình. Bất kể anh nói anh đã ăn bao nhiêu, cho dù anh cảm thấy no như thế nào. Cha sẽ bắt anh ngồi đó cho đến khi mọi chuyện tan thành mây khói. Không một đứa con trai nào của ông lại là một kẻ kén ăn.

Ông ngừng làm điều đó khi Atsumu bắt đầu ngủ trên bàn. Thay vào đó, ông sẽ khen Osamu trong mỗi bữa ăn. Nói về những cậu bé đang lớn và sự thèm ăn ngày càng tăng. Ông sẽ vén tóc Osamu và nói rằng nó đã trưởng thành hơn Atsumu như thế nào và thật tuyệt khi không có bất kỳ cuộc cạnh tranh nào với người anh song sinh của mình.

Không phải Atsumu là cậu bé gầy nhất trong đội vì cha anh ghét anh từng giây từng phút tồn tại. Có vẻ như Atsumu không phải là người giỏi nhất trong đội bóng chuyền của họ, ở lại luyện tập rất lâu sau khi những người khác đã rời đi. Rõ ràng là Atsumu sẽ thi đấu chuyên nghiệp, và em trai anh sẽ bị bỏ lại phía sau.

Tất cả những gì cha anh nhìn thấy là một chiếc đĩa ăn dở, và một đứa con trai được yêu thương.

Atsumu tự hỏi liệu Sakusa có như vậy không. Nếu cậu ngày càng ít thích Atsumu, vì Atsumu ngày càng ít đi. Liệu cậu có nhìn thấy tất cả những bộ phận còn thiếu của mình và thấy ghê tởm không? Liệu cậu có chạm vào phần hông của mình và trông giống như khi nắm cổ tay của Atsumu không? Giống như cậu đang ôm xương chim và hạt bồ công anh.

Nhìn khuôn mặt của Sakusa khi nó nhấp nháy qua lại giữa hy vọng và bảo vệ, Atsumu có thể cảm thấy đau nhói ở răng.

"Yea, Omi, nghe hay đấy," Atsumu cười. "Bất cứ điều gì để nghe thêm về những bí mật bẩn thỉu này của em."

Atsumu phớt lờ sự giằng xé trong răng khi nhìn thấy nụ cười nhỏ của Sakusa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro