Chương 1: Cô gái mang tên Sakura.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên là Kodama Haruka, mà mọi người trong làng vẫn thường hay gọi tôi là Haruppi. Từ một ngôi làng nhỏ ở tỉnh Fukuoka, hôm nay là lần đầu tiên tôi đặt chân đến Tokyo. Một nơi thật khác, nó rộng lớn và nhộn nhịp hơn rất nhiều so với nơi mà tôi đã được sinh ra. So với một thành phố như thế này thì ngôi làng của tôi thật nhỏ bé.

Đó là một nơi còn khá lạc hậu với những hủ tục rùng rợn, cũng như mê tín dị đoan đã tồn tại ở nơi này từ thời xa xưa cho đến tận bây giờ. Những người ở đây rất tin vào điều đó, ai dám có ý kiến hoặc làm khác đi sẽ bị xem như là phản bội làng, và họ sẽ bị trừng phạt một cách dã man nhất. Ngay từ nhỏ khi phải chứng kiến những điều kinh khủng đó, thì tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi càng sớm càng tốt mà thôi.

Thế rồi mong muốn của tôi cuối cùng cũng đã thành sự thực, khi vùa bước sang tuổi mười chín tôi bỗng nhận được học bổng từ một trường mĩ thuật nổi tiếng ở Tokyo. Ước mơ ngay từ lúc còn nhỏ của tôi là sau này sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng, vì vậy lúc nhận được học bổng của ngôi trường ấy tôi đã thật sự rất vui mừng.

Bất chập hết sự phản đối kịch liệt của gia đình, tôi vẫn quyết định sẽ đặt chân đến thành phố Tokyo phồn hoa đô hội này. Đây là một thành phố thật tuyệt vời, vượt xa so với những gì tôi đã tưởng tượng về nó. Sau khi tốt nghiệp đại học rồi tôi vẫn sẽ ở lại đây tìm việc làm, sau đó tôi sẽ kết hôn và có được một gia đình nhỏ thật hạnh phúc.

Đó là những dự định cho tương lai, còn bây giờ đây khi mới bước chân ra khỏi nhà ga, thì tôi đang loay hoay không biết làm thế nào để đến được với khu nhà trọ mà tôi sẽ ở đó. Cuối cùng tôi đã đến hỏi một người đàn ông lái xe taxi, ông ấy đã tốt bụng không những chỉ đường mà còn chở tôi tới tận nơi nữa.

Sau hơn hai mươi phút lái xe, cuối cùng chiếc taxi cũng đã dừng lại trước cổng khu nhà trọ của bà Takahashi tại quận Akihabara. Tôi liền mở cửa xe rồi bước ra ngoài, rồi thì tôi cũng xách chiếc vali đến gần cổng nhà bà Takahashi sau đó đưa tay bấm chuông.

Tiếng chuông vang lên được hai ba tiếng thì có một người phụ nữ đã lớn tuổi bước ra mở cửa cho tôi, bà mặc một chiếc áo Kimono màu xanh có những họa tiết hình lượng sóng màu trắng trên thân áo trông như là sóng biển vậy, quấn ngang lưng của bà ấy là một chiếc thắt lưng Obi máu đỏ nhìn rất đẹp mắt.

Nhìn tôi được một lúc người phụ nữ liền lên tiếng hỏi.

– Xin lỗi, cô tìm ai?

Thấy người phụ nữ đó tôi vội vàng cuối đầu chào rồi lên tiếng tự giới thiếu về bản thân mình.

– Dạ thưa bác, xin cho hỏi đây có phải là nhà của bà Minami Takahashi không ạ? Cháu là sinh viên từ Fukuoka mới lên, tên cháu là Kodama Haruka, bác cứ gọi cháu là Haruppi cũng được ạ. Cháu được một người thầy ở trường trung học dưới quê giới thiệu đến đây để thuê nhà. Rất mong được bác giúp đỡ ạ.

Người phụ nữ ấy liền mừng rỡ nói.

– À, thì ra là cháu, ta cũng đã nhận được điện thoại thầy cháu nói sẽ có học trò của ông ấy đến để thuê phòng. Mới cháu vào nhà. Bà nhà tôi có việc nên đi ra ngoài rồi.

Vừa nói người phụ nữ ấy vừa mở rộng cửa hơn cho tôi bước vào, tôi liền xách chiếc vali nặng trịch bước theo sao người phụ nữ đi trong một sân vườn khá lớn đúng kiểu truyền thống Nhật Bản. Trải dài dưới bước chân tôi đang đi là những tấm thảm cỏ xanh biếc, những tấm thảm cỏ xanh trải khắp các nơi trong khu vườn này đã tạo cho tôi có một cảm giác vô cùng dễ chịu. Trong vườn cũng được trồng rất nhiều các loại hoa đủ màu sắc khác nhau, tạo cho tôi một cảm giác thật bình yên.

Rồi phía xa xa kia trông thấy những chiếc đèn đá được đặt ở rất nhiều nơi trong khu vườn, như là bên cạnh một cái hồ nước nhỏ có chiếc đèn, rồi ở trong góc vườn cũng một chiếc đèn nữa. Tất cả những chiếc đèn đá này đã cho tôi có cảm giác gì đó rất lôi cuốn và bí ẩn.

Vẫn theo sau người phụ nữ ấy tôi bước chân vào phòng khách của ngồi nhà đó một cách thật nhẹ nhàng. Rồi sau đó ngồi xuống với tư thế Seiza diện với người phụ nữ ấy, thế rồi tôi liền lên lễ phép nói với bà ấy.

– Dạ thưa bác, đây là lần đầu tiên cháu được đến một thành phố rộng lớn như Tokyo. Vậy nên vẫn còn rất nhiều cháu chưa biết, có thể sẽ gây rắc rối cho mọi người. Vì vậy nếu cháu có làm gì hoặc nói điều gì đó sai thì xin bác hãy cứ nói ra, cháu nhất định sẽ sửa đổi ngay. Rất mong bác giúp đỡ cho cháu ạ.

Nghe vậy người phụ nữ ấy liền nhẹ nhàng nói.

– Thôi được rồi, cháu không cần phải khách sáo như vậy đâu, xin cháu hãy cứ tự nhiên như ở nhà là được rồi. À quên nữa, ta cũng phải tự giới thiệu về mình một chút chứ nhỉ. Ta tên là Takahashi Atsuko, ta là bạn đời trăm năm của bà chủ nhà này.

Lúc này bỗng có rất đông người kéo vào phòng khách, mà tôi nghĩ họ cũng những người thuê nhà như tôi. Một người phụ nữ trẻ tuổi đã nhanh nhảu lên tiếng chảo hỏi tôi.

– Chào em, chắc hẳn em đây là người mới tới rồi. Xin tự giới thiệu chị là tên là Shinoda Mariko, rất vui được gặp em, từ nay tôi rất mong được cậu giúp đỡ và chỉ bảo thêm.

Khi tôi còn chưa kịp nói gì với người người nữ đó thì có một phụ nữ khác có vẻ như đang suy rượu đã chạy đến ôm chặt lấy tôi rồi lên tiếng nói với tôi bằng một giọng mơ màn.

– Còn chị tên Kashiwagi Mayu, rất vui được gặp em. Mà nè, em đã có người yêu chưa? Nhìn em cũng đẹp gei lắm đó, hay là chúng ta hãy hẹn hò với nhau đi.

Bị người phụ nữ đó ôm như vậy thì tôi đã tỏ vẻ vô cùng bối rối, tôi vừa cố sức gỡ tay của chị ấy ra khỏi người tôi vừa lên tiếng nói.

– Em chưa có người yêu, hiện này vẫn còn đang độc thân. Mà chị làm ơn đừng có ôm em như vậy được không, em cảm thấy không được thoải mái lắm đâu.

Thế rồi lại có thêm một người phụ nữ khác nữa, thấy vậy cô ấy liền chạy đến vừa lôi vừa lôi người phụ nữ tên Mayu kia ra khỏi tôi vừa lên tiếng nói bằng một giọng năn ỉn.

– Em làm gì vậy, thật là khó coi quá đi, cứ mỗi lần uống rượu là em lại làm ầm như vậy hà. Làm ơn mau về phòng ngủ giùm chị đi, em yêu của chị à.

Rồi cô ấy vừa dìu người phụ nữ kia vào trong một cách khó khăn vừa quay đầu lại nói với tôi.

– Xin lỗi em về chuyện của vợ tôi nha, bình thường thì vợ tôi rất là dễ thương nhưng cứ mỗi lần uống rượu vào là y như rằng sẽ quậy tung hết cả lên. À mà quên nữa, tôi tên là Kashiwagi Yuki, rất vui khi được gặp cô.

Tôi liền mỉm cười rồi khẽ gật đầu nói.

– Không có chi đâu mà, tôi cũng rất vui được gặp chị. Từ nay về sau rất mong được mọi giúp đỡ ạ.

Thế rồi những người khác trong nhà cũng đến để chào hỏi tôi một cách rất lịch sự, họ chào đón tôi cứ như tôi là một người thân trong gia đình của họ ở xa mới về vậy.

Một lát sau bà Takahashi Minami cũng đã về đến nơi, rồi khi thấy tôi ngồi đó bà ấy đã vui vẻ hỏi ngay.

– Có phải cháu là sinh viên đến từ Fukuoka mà bạn của bà nhà tôi đã giới thiệu đây không?

Tôi liền lễ phép thưa.

– Dạ thưa đúng rồi, từ mong bác hãy giúp đỡ cháu thật nhiều ạ.

Bà ấy liền mỉm cười rồi nói.

– Không cần phải khách sáo như vậy đâu, hãy ở lại đây và học hành cho thật tốt là được rồi. À đúng rồi, tôi phải cho cậu xem phòng của cậu chứ nhỉ, nào hãy đi theo tôi.

Nghe vậy tôi liền đi theo bà Takahashi qua những dãy nhà rộng lớn của khu nhà ấy, cuối cùng khi đến trước cửa của một căn phòng nhỏ nằm ở cuối hành lang thì bà ấy đã kéo cửa ra rồi nói với tôi.

– Từ bây giờ đây sẽ là phòng của cháu, tuy có hơi nhỏ một chút nhưng khi ở rồi thì cháu sẽ thấy rất là thoải mái đó. Thôi cháu cứ từ từ xem đi nha, chừng nào đến tối chúng tôi sẽ gọi cháu ra ăn cơm.

Nói rồi bà ấy liền quay lưng đi, chờ cho bà ấy đi xa rồi tôi mới vào trong phòng mà nằm xuống nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Tôi nằm ngay giữa căn phòng mà ngấm nhìn mọi thứ vẫn còn mới lạ xung quanh mình, nhìn căn phòng này tuy nhỏ nhưng do chưa để đồ đạt gì vào nên trông nó vẫn còn khá rộng rãi.

Thế rồi khi ở một mình như vậy đã khiến tôi nhớ đến những chuyện không vui ở gia đình mình, tôi với gia đình mình đã từng cãi nhau một trận kịch liệt khi họ biết được ước mơ của tôi là trở thành một họa sĩ. Dưới quê của tôi tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn đè nặng trong đầu những người ở đó, đối với họ thì con gái không cần phải học quá nhiều, không cần phải biết quá nhiều thứ, và cũng chẳng cần phải có ước mơ làm gì. Họ chỉ cần chúng tôi ở nhà làm công việc nội trợ, rồi sau đó chỉ chờ ngày lên xe hoa về nhà chồng mà thôi.

Trái lại thì bọn con trai trong làng của tôi luôn được các gia đình tụi nó cưng chiều hết mực, muốn gì được đó. Luôn được học hành một cách đàng hoàng tử tế, để rồi sau này được lên các thành phố lớn tụi nó sẽ trở thành những người thành đạt trong xà hội này. Đến lúc đó khi trở về làng thì tụi nó lại được tất cả mọi người ra chào đón, tung hô như những vị anh hùng thắng trận trở về vậy.

Trong gia đình tôi cũng có một kẻ như vậy, nó là em họ của tôi tên Kodama Akira. Là con của chú tôi và cũng là đừa cháu trai duy nhất của ông nội, thế nên ngay từ nhỏ nó đã rất được ông nội tôi cưng chiều, vậy nên dù có phạm bất kì lỗi lầm gì, dù lớn hay nhỏ cũng được ông tôi bỏ qua hết. Cũng chính vì thế mà đứa em họ tôi ngày càng chẳng coi ai ra gì, ngay cả cha mẹ tôi là bác của nó cũng thế, cũng chẳng thể làm gì được cháu quý tử của dòng họ.

Tôi còn nhớ có một lần lúc nhỏ, khi tôi đang ngồi vẽ tranh thì không biết nó từ đâu chạy đến giật lấy bức tranh của tôi. Thế rồi bằng một bộ mặt đáng ghét nó đã xé mất bức tranh đó của tôi, tức giận tôi đã mạnh tay đấm một phát làm nó gãy mất hai chiếc răng. Sau đó tôi đã bị ông nội trận đòn thừa sống thiếu chết, và kể từ đó tôi với nó xem nhau như kẻ thù chứ không còn là người một nhà nữa.

Trong suốt những thời gian sau đó những gì mà tôi phải trãi qua, phải chịu đựng thật sự là quá nhiều bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ này. Tất cả những người phụ nữ ở đó đều chấp nhận điều này như một định mệnh không thể chóng lại được, chỉ riêng một mình tôi là dám đứng lên để chóng lại điều đó. Tôi đã lời lớn tiếng cải lại ông nội mình, lúc đó ông nội đã ép tôi phải lấy một người đàn ông lớn tuổi giầu có trong làng sau khi tôi vừa tốt nghiệp xong trung học.

Thế rồi bất chấp hết sự khuyên ngăn, sự cấm cản của gia đình, tôi vẫn quyết định sẽ lên đường đến Tokyo này để thực hiện ước mơ của mình. Tôi phải chứng minh bằng được cho những người ở đó và ông nội tôi thấy rằng có những việc bọn con gái như tôi có thể làm được mà không hề thua kém gì bọn con trai, thậm chí là con giỏi hơn nưa kìa.

.

Nằm mãi trong nhà mà nghĩ về những chuyện không vui đó thì cũng chẳng được gì, vậy nên tôi đã quyết định sẽ đi ra ngoài dao chơi một vọng. Vừa bước trên con đường đầy những cánh hoa Anh Đào nhẹ nhàng bay trong gió tôi vừa ngấm nhìn mọi người đang châm chỉ làm những công việc thường ngày của họ, có người thì bán thịt, có người thì bán rau và cũng có người bán đủ thứ đồ trong các cửa hàng tiện lợi. Thỉnh thoảng tôi lại thấy được có những anh cảnh sát đạp xe đạp chạy qua chạy để tuần tra trên đường với một nụ cười thật tươi trên môi.

Vì mãi mê ngầm những khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh mình, thế nên đến khi nhìn lại thì tôi đã thấy mình đang đứng trước cổng của một ngôi đền rất rộng lớn. Tôi có hơi e dè một chút nhưng rồi cũng bước chân vào trong ngôi đền ấy, bước chân vào trong rồi thì tôi phát hiện ra là những cảnh vật của ngôi đền này còn đẹp hơn cả những cảnh vật ở bên ngoài nữa.

Đang ngầm nhìn những khung cảnh tuyệt đẹp ấy thì chợt tôi trông thấy một cô gái rất xinh đẹp đang từ phía xa đi đến chỗ tôi. Cô ấy có mái tóc ngang vai đen mượt. Cô gái ấy mặc một bộ ào Kimono màu hồng, trên thân áo có những họa tiết bông hoa màu vàng trông rất đẹp, cộng thêm chiếc thắt lưng Obi màu nâu nữa thì nhìn cô ấy rất lộng lẫy và nổi bật.

Thấy cô gái ấy đang nhẹ nhàng đi về phía mình đã khiến cho tôi chợt cảm thấy bối rối vô cùng vì nghĩ rằng mình sẽ bị mắng khi đã tự tiện vào đây mà không xin phép, nhưng rồi cô ấy đã lạnh lùng đi ngang qua tôi mà chẳng nói một lời nào.

Tôi liền quay mặt lại định gọi cô ấy thì một cơn gió mạnh kéo theo những chiếc lá cây không biết từ đâu đến đã thổi ngay vào mặt tôi, khiến tôi phải dụng tay mà che mặt lại. Khi gió đã ngừng thổi và tôi nhìn lại thì cô gái ấy đã biến mắt, tôi nhìn quanh để xem là cô ấy đã đi đâu nhưng không thấy gì cả. Khi tôi đang loay hoay tìm cô gái ấy thì có một máy bay đồ chơi đã bay ngang qua phía trên đầu tôi, rồi chiếc máy bay đồ chơi ấy đã bị mắc vào một cành cây hoa Anh Đào ở tít trên cao.

Một lát sau thì có một cậu bé tay cầm một điều khiển từ xa đã chạy đến bên cái cây hoa Anh Đào kia mà đứng đó khóc, thấy vậy tôi liền đi lại gần cậu bé ấy lên tiếng hỏi.

– Có chuyện gì mà sao em khóc vậy?

Cậu bé ấy vừa khóc vừa nói với tôi.

– Chiếc máy bay điều khiển tự xa của em đã bị vướng trên cành cây đó rồi, đó là của ba em mua tặng cho em đó.

Tôi liền vui vẻ nói với cậu bé.

– Thôi được rồi, để chị leo lên cây lấy nó xuống em nha.

Nói rồi tôi liền leo lên cái cây hoa Anh Đào ấy để chiếc máy bay đồ chơi cho cậu bé kia, sau một hồi cố gắng với tay để lấy chiếc máy bay thì cuối cùng tôi cũng đã lấy nó. Thế rồi tôi liền ném chiếc máy bay xuống, thấy vậy cậu bé nhanh nhẹn đưa tay đón bắt lấy chiếc máy bay với một niềm hạnh phúc trên khuôn mặt.

Khi đã chụp được chiếc máy bay rồi thì cậu bé ấy liền vui mừng nói với tôi.

– Em cảm ơn chị nhiều lắm ạ.

Tôi liền mỉm cười rồi nói.

– Không có chi đâu mà, bây giờ em hãy mau chóng về nhà đi, kẻo ba mẹ sẽ lo lắng đó.

Nghe lời tôi cậu bé liền đi ngay, khi cậu bé ấy đã chạy rồi thì tôi cũng leo trở xuống khỏi cây hoa Anh Đào đó. Thế rồi do không cẩn thận trong lúc đang leo xuống nên tôi đã trượt chân mà ngã xuống, lúc đó tôi đã thoáng thấy cô gái mặc Kimono khi nãy hiện ra tự trong không khí, cô ấy liền vung tay lên thì có rất nhiều cành hoa Anh Đào đã bay đến kết thành một cái nệm đã đỡ tôi tiếp đất một cách an toàn.

Sau đó cô gái mặc áo Kimno hồng ấy tỏ ra lo lắng liền chạy lại bên tôi rồi lo lắng lên tiếng hỏi.

– Tôi thành thật xin lỗi vì đã làm cho cô bị như thế này, cô không có sao đó chứ?

Lúc đó tôi thật sự không tin những gì mình vừa trông thấy, tôi chỉ cho đó là ảo giác do bị đạp đầu quá mạnh thôi, vậy nên tôi đã trả lời cô gái ấy bằng một giọng như mình vẫn ổn.

– Tôi không sao, cảm ơn cô.

Cô ấy liền mỉm cười rồi nói.

– Vậy thì tốt quá rồi, tôi cứ sợ rằng mình đã làm cô bị thương chỗ nào đó rồi chứ.

Tôi liền vui vẻ nói.

– Tôi thật sự không sao hết, cô nhìn xem tôi khỏe mạnh mà.

Nói rồi tôi liền đứng lên định đi về thì bỗng nhiên có luồng sức mạnh khủng khiếp đã kéo tôi cùng với cô gái ấy vào một cõi siêu hình kỳ lạ, tôi và cô gái ấy bị cuốn vào một nơi mà tôi không thể phân biệt được đâu là trời đâu là đất nữa, và trong thế giới đó tất cả mọi vật xung quanh tôi đều phát ra ánh sáng một cách kỳ lạ.

Lúc này trước mặt tôi có một người đàn ông to cao oai vệ như một vị samurai vậy, ông ấy ngồi trên một đám mây khổng lồ màu vàng ánh kim đang lơ lửng giữa không trung. Đứng xung quanh người đàn ông đó là những người mặc đồ đen trên tay cầm những thanh kiến sắt bén, tôi đoán những người này có thể sẵn sang tấn công người khác nếu được lệnh.

Với sự tức giận trên gương mặt của mình, ông ấy liền lớn tiếng quát hỏi cô gái mặc áo Kimono đang quỳ bên cạnh tôi.

– Tại sao con lại cãi lời ta mà ra tay cứu cô gái này chứ hả? Con cũng biết những vị thần ỏ thế giới thần linh của chúng ta và thế giới của những con người bình thường không phép gặp mặt hay nói chuyện gì với nhau mà.

Cô gái ấy nhẹ nhàng nói.

– Nhưng thưa cha, vì anh ấy đã leo lên cây hoa Anh Đào của con để lấy món đồ chơi cho cậu bé kia nên mới bị ngã, con không thể đứng nhìn mà để cô ấy ngã bị thương được cha à.

Người đàn ông liền phẫn nộ chỉ tay vào tôi lớn tiếng nói.

– Nhưng cô ta đã nhìn thấy và biết được bí mật của chúng ta, ta không thể cứ như mà thả cô ta về thế giới con người được.

Nghe vậy thì những người đàn ông đang cầm kiến đang đứng quanh người đàn ông to cao kia như muốn xông đến chém chết tôi ngay tại chỗ vậy, thấy vậy cô gái ấy liền hoàng hốt cuối đầu cầu xin.

– Cha à, chị ấy có tội gì đâu chứ, xin cha hãy thả cho chị ấy về với thế giới con người đi mà.

Người đàn ông ấy liền cứng rắn nói.

– Không được, cô ta đã nhìn thấy mọi điều về thế giới thần linh của chúng ta. Nếu muốn còn sống thì cô ta phải ở lại đây, còn nếu muốn rời khỏi đây thì cô ta sẽ phải chết.

Còn tôi lúc đó đã nghe được hết tất cả, vốn chẳng tin vào những chuyện thần thánh ma quỷ này, bằng một giọng bình tĩnh tôi đã lên tiếng hỏi.

– Các người là ai, sao lại bắt tôi và lại còn muốn giết tôi nữa chứ? Mấy cái chuyện thánh gì đó không tin đâu. Nói đi, các người bắt tôi đến đây là ý gì hả?

Một người mặc đồ đen liền quát lớn.

– Đồ hỗn lão, ngươi dám ăn nói với thần cai trị các loài hoa Anh Đào như vậy sao?

Người đán ông liền đưa tay ra hiệu cho người đàn ông mặc đồ đen kia im lặng. Thế rồi người đàn ông cao to ấy liền chỉ một ngón tay vào tôi, ngay lập tức từ ngón tay đó của ông ta bắn ra một tia sét xẹt ngang qua đầu tôi. Tiếp theo sau đó một tiếng nổ kinh hoàng vang từ phía sau, khiến tôi hoảng hốt giật bắn cả người.

Chứng kiến sức mạnh phép thuật kinh hoàng của ông ta khiến muốn không tin cũng chẳng được, tôi đã bắt đầu biết sợ mà cảm thấy lo cho mạng sống của mình. Tuy vẫn chưa biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì với mình, nhưng điều cần nhất đối với tôi lúc này là phải tìm cách thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Còn về người đàn ông đó. Sau khi hù dọa tôi bằng phép thuật của mình, ông ấy đã chậm trãi nói với tôi.

– Đúng vậy, ta là thần cai trị các loài hoa Anh Đào đây. Trong thế giới thần linh của chúng ta có một quy định, đó là các vị thần không được để cho con người biết về sự tồn tại của thế giới thần linh, nếu như một người nào đó lỡ biết rồi thì cô ta sẽ phải chết, còn nếu như không muốn chết thì cô ta sẽ phải ở lại đây suốt đời. Thật không may là ngươi đã trông thấy con gái của ta làm phép, vì vậy bây giờ ngươi chỉ còn hai lựa chọn mà thôi.

Tôi liền lên tiếng phản đối ngay.

– Tôi không muốn ở lại và cũng muốn chết đâu. Tôi vẫn còn chưa thực hiện được ước mơ của mình mà. Mà với lại tôi cũng đâu có cố ý nhìn thấy thế giới thần linh của các vị chứ.

Vị thần hoa Anh Đào kia lại tức giận mà lớn tiếng nói bằng một giọng vang vang ở khắp mọi nơi.

– Có cố ý hay không thì ngươi cũng đã nhìn thấy con gái của ta làm phép và thấy cả thế giới thần linh này nữa, vậy nên nếu không muốn ở lại đây thì ngươi phải chết.

Nghe vậy những người mặc đồ đen tay cầm kiếm đó liền định xông đến chỗ tôi, ngay lập tức cô con gái của vị thần hoa Anh Đào đang quỳ bên cạnh tôi đã hoàng hốt kêu lên.

– Dạ thưa cha, con xin cha hãy dừng tay lại. Xin cha hãy cho chị ấy về với thế giới con người đi, con xin đảm bảo là chị ấy sẽ không tiết lộ bí mật của thế giới thần linh ra đâu ạ.

Vị thần ấy liền lên tiếng hỏi bằng một giọng đáng sợ.

– Vậy con lấy gì để chứng minh là cô ta sẽ không tiết lộ bí mật thế giới thần linh ra, con lấy gì đảm bảo điều đó chứ?

Cô ấy đã im lặng một chút rồi với một giọng kiên quyết, cô ấy đã lên tiếng nói với cha của mình.

– Dạ thưa cha, con sẽ kết hôn với chị ấy. Con hứa là sẽ làm cho chị ấy hết lòng yêu thương con. Chỉ có như vậy thì chị ầy không tiết lộ bí mật của thế giới thần linh ra mà thôi.

Cả tôi và vị thần ấy tỏ ra rất kinh ngạc khi nghe cô gái kia nói vậy, ông ấy liền lên hỏi con gái mình.

– Con nói cái gì, con sẽ lấy cô ta thật sao? Nhưng khi kết hôn rồi thì con sẽ phải đi theo cô ta ta đến với thế giới của con người, mà nếu vậy thì con sẽ không có được sự bảo vệ của thế giới thần linh nữa, điều đó có nghĩa là con có thể già yếu và chết đi đó. Trước khi đưa ra quyết định này thì con đã suy nghĩ chưa vậy hả?

Cô ấy đã cúi thật thấp người xuống rồi nhẹ nhàng nói.

– Thưa cha, con đã suy nghĩ kỷ lắm rồi ạ. Để cha không làm hại đến chị ấy thì con chỉ còn một cách duy nhất này thôi. Sau này dù có xảy ra chuyện gì thì con cũng xin chấp nhận hết, con mong cha chấp nhận thỉnh cầu này của con.

Nghe vậy thì vị thần ấy đã tỏ ra rất buồn khi sắp phải rời xa đứa con gái yêu của mình, tuy vậy ông ấy cứng rắn mà nói.

– Thôi được rồi, ta sẽ chấp nhận cho con kết hôn với cô gái này, nhưng nếu sau này có xảy chuyện gì với con thì cũng đừng có quay về đây mà gặp ta nữa.

Rồi vị thần ấy liền quay qua nhìn tôi nghiêm nghị nói.

– Con gái ta là người rất tốt bụng, ngươi liệu mà đối xử với nó cho thật tốt, nếu không thì cho dù có ở bất kỳ đâu ta cũng sẽ tìm và cho ngươi biết tay đó.

Lúc đó tôi chẳng biết gì ngoài mạng sống của mình, thế nên tôi đã gật đầu một cách thờ ơ rồi nói chỉ để cho qua chuyện.

– Vâng, tôi biết rồi mà.

Vừa thương vừa giận con gái của mình, vị thần ấy đã buồn bã làm phép cho thật nhiều cánh hoa Anh Đào rơi xuống xung quanh tôi và con gái của mình như một lễ cưới vậy, một lễ cưới trôi qua thật nhanh và chóng vánh nhất mà tôi từng trông thấy. Thế rồi vị thần ấy đã lên tiếng nói những lời cuối cùng với con gái của mình.

– Con gái à, từ nay về sau con phải thật cẩn thật khi sống ở thế giới của con người. Vì ở thế giới của con người có thật nhiều người tốt nhưng cũng không ít kẻ xấu đâu, con phải biết phân biệt đâu là người tốt đâu là người xấu thì mới có thể sống ở thế giới đó đươc. Bên ngoài kia rất nhiều điều nguy hiểm đang đợi con, vì vậy sẽ tặng con thêm một mạng sống nữa. Với mạng sống này con sẽ được hồi sinh lại một lần nếu chết, nhưng ta hy vọng là con sẽ không dùng đến nó. Con hãy sống cho thật tốt nha.

Vị thần ấy vừa nói vừa vung tay lên, khi ông ấy vừa vung tay lên thì có một sức mạnh cực lớn đã đẩy tôi cùng với người vợ bất đắc dĩ của mình bay ngược trở về thế giới con người.

Chỉ thoàng một lát sau thì khung cảnh của ngôi đền lại hiện ra trước mắt tôi, tôi nằm ở giữa sân của ngôi đền mà mỉm cười một cách vui sướng khi được trở về thế giới của mình. Thế rồi gái cô gái ấy liền chạy lại đỡ tôi đứng lên rồi lo lắng hỏi.

– Chị à, chị không sao chứ?

Tôi trả lời cô ấy bằng một giọng sôi nỗi.

– Tôi không sao, cảm ơn cô. Tôi thành thật rất cảm ơn cô vì đã cứu mạng tôi nha.

Rồi tôi bước chân đi về nơi ở trọ mà trong lòng chẳng muốn nhớ gì đến thế giới thần linh kia nữa, bỗng tôi nghe thấy có tiếng bước chân đang đi theo phía sau, tôi liền quay đầu lại thì thấy cô gái đó đang đi theo tôi, thấy vậy liền lên tiếng hỏi.

– Sao cô lại đi theo tôi chứ?

Cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên mà trả lời tôi bằng một giọng hiền lành.

– Thì em bây giờ đã kết hôn với chị rồi mà, không đi theo chị thì em còn biết đi đâu chứ.

Tôi liền lúng túng nói.

– Chẳng lẽ cô định làm vợ tôi thật sao, lúc nãy tôi cứ tưởng đâu nói vậy chỉ là muốn cứu mạng tôi thôi chứ. Tôi với cô chỉ là mới quen biết nhau thôi, làm sao có thể lấy nhau làm vợ chồng được chứ.

Cô ấy buồn bã nói.

– Nhưng em đã hứa là sẽ lấy chị rồi mà, một lời hứa khi nói ra rồi thì không thể nào rút lại được đâu. Hơn nữa khi nãy chắc chị cũng nghe cha của em nói gì rồi đó, cha của em rất trọng lời hứa nên sẽ không bao giờ cho em quay trở về thế giới thần linh đâu. Từ xưa đến giờ em chưa rời khỏi thế giới thần linh lâu cả, nếu như bây giờ chị không cho em theo chị thì em biết phải làm sao chứ.

Trông thấy cô ấy sắp bật khóc thì bỗng dưng tôi có cảm giác là mình không thể bỏ rơi người con gái này được, tôi đã im lặng một chút rồi lên tiếng ấp úng nói với cô ấy.

– Thôi được rồi, nếu như cô không sợ cực khổ thì cứ đi theo tôi, nhưng mà tôi thì không thể mang lại hạnh phúc cho cô được đâu.

Nói rồi tôi quay đầu và bước đi, cô ấy liền nhanh chân bước theo tôi. Bước đi bên cạnh tôi trong cơn gió nhè nhẹ của mùa xuân, cô gái ấy đã bật cười khúc khích rồi lên tiếng e thẹn hỏi tôi.

– Em xin lỗi, nhưng mà bỗng dưng em lại cảm thấy rất buồn cười vì đã kết hôn với nhau rồi mà em vẫn chưa biết tên của chị. Chị có thể cho em biết tên của chị có được không?

Tôi lạnh lùng đáp rồi hỏi lại cô ấy.

– Tôi tên Kodama Haruka, cô cứ gọi tôi Haruppi là được rồi. Vậy còn cô tên gì?

Cô ấy hồn nhiên đáp.

– Em là con gái của thần hoa Anh Đào, vậy thì chị cứ gọi tên em là Sakura đi.

Rồi cô ấy lại mỉm cười thật tươi, tôi đã như người mất hồn khi trông thấy nụ cười thật dễ thương của Sakura. Ngấm nhìn cô ấy được lát thì tôi đã chợt sực tỉnh mà lắc đầu nguầy nguậy như thể tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô ấy là vợ của mình. 

Còn với Sakura, mặc dù mới chỉ quen biết nhau nhưng cô gái có tấm lòng cao thượng này mang chuyện trăm năm hạnh phúc của ra để mà cứu mạng tôi, rồi trông cô ấy thật hồn nhiên và chân thật khi cô ấy nói muốn làm vợ tôi. Ấy vậy mà chỉ với ý nghĩ rằng hai người lần đầu tiên gặp mặt thì không thể lấy nhau được, tôi rồi sau này là cả gia đình tôi đã làm tổn thương người con gái ấy rất nhiều, và rồi tôi đã dần dần trở thành một loại người mà tôi căm ghét nhất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro