2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất ngờ gặp gỡ Gilgamesh chẳng qua là một việc ngoài ý muốn, nói hoa mỹ là thế, nói khó nghe là nàng được Gilgamesh nhặt được từ bên ngã năm đường về, đương nhiên Fujimaru Ritsuka cũng chẳng phải là kỹ nữ hay gái điếm gì đang hành nghề ở đó, nàng chỉ là một du học sinh vô tội.

Ngã năm đường nàng đã đi qua đi lại vô số lần, nhưng không thể tin được mình sẽ gặp loại chuyện này, không thể nghi ngờ rằng, ban đầu nàng đương nhiên sẽ từ chối loại lời mời này, có khả năng còn sẽ mang theo một loại thái độ lạnh lùng vì bị mạo phạm mà từ chối đối phương, nhưng khi nam nhân tóc vàng dưới ánh đèn hoa mới thắp lên bên đường kia hạ cửa kính xe xuống, nheo lại đôi đôi mắt hồng ngọc đó nói chuyện với nàng, nàng vẫn dừng bước.

Rõ ràng, hắn rất mê người, rất hấp dẫn, cũng có được hết thảy vốn liếng để người mê, trình độ nhan sắc này vốn phàm nhân sao có thể đạt được? Nói trắng ra là nam nhân này có mị lực để đều bồng tất sinh ở bất cứ địa phương nào, hắn khiến người gặp một lần đã kinh diễm, đây chính là nguyên nhân khiến nàng dừng lại.

Gilgamesh rất ít khi nhìn thẳng mắt người nào đó, nhưng mà vào thời điểm hắn chân chính nhìn thẳng vào người nào đó, một là người kia đã đạt được công nhận của hắn, hoặc là sẽ chảy ròng mồ hôi lạnh dưới ánh nhìn chăm chú này, loại một tóm lại vẫn là số ít thôi, loại hai mới chiếm đa số.

Thời điểm hắn nhìn về phía nàng, là dùng thần thái bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống, dù hắn ngồi trong xe, còn nàng đứng ở bên đường, độ cao không bằng nhau, hắn vẫn là thần thái cao hơn người khác một cái đầu, nàng đến gần cửa sổ xe của hắn, ánh mắt của hắn cũng thuận tiện từ phía bên trong cửa sổ mà đánh giá, eo thon mông mẩy và xương quai xanh, đường cong kia rất uyển chuyển, theo cái cúi người của nàng, nhẹ giọng hỏi hắn có cần giúp cái gì không, hắn nhìn khuôn mặt của nàng, không nhanh không chậm bày ra một nụ cười không có mấy ý tốt.

Giống như trong phim ảnh, hắn chỉ là hỏi đường, ngữ khí cũng không mấy chân thành, nhưng tính là gì? Phim vốn lấy tư liệu từ đời thực, chuyện duy nhất không phát triển theo khuôn sáo trong phim là, địa điểm hắn hỏi nàng chưa từng nghe nói qua, cho nên hắn phi thường tự nhiên gật gật đầu một chút, ý bảo nàng lên xe, cùng hắn tìm.

Chỉ do dự ba giây, hiển nhiên ba giây cũng là giới hạn kiên nhẫn của Gilgamesh, đối mặt với đồ vật hắn muốn, hắn đã quen thuộc việc không tốn chút khí lực nào đạt được, không một ai có thể lãnh đạm hắn, cho nên thường thường một nửa là hướng tới, nửa còn lại là e ngại, nàng mang tâm tình phức tạp lại kích động lên chiếc xe kia, kia chính là khởi đầu của hết thảy, khoảng thời gian đó, nàng cứ như đang nằm trong mơ, Gilgamesh chính là một người có bản lĩnh để cho người ta nằm mơ, nhưng mà là mộng đẹp hay ác mộng vẫn là từ hắn định đoạt.

Gilgamesh cùng nàng thuận miệng hàn huyên vài câu, hắn hỏi được hững hờ, Ritsuka cũng trả lời không rõ ràng cho lắm, bởi vì tâm tư của nàng căn bản không đặt trên nội dung nói chuyện, mà là đặt trên mái tóc vàng và đôi mắt đỏ của hắn, tại ngón tay thon dài trần trụi và một đoạn cổ tay trắng nõn hắn đặt trên vô lăng, loại người xinh đẹp lại xa hoa lãng phí này, người thường cả một đời cực ít có cơ hội lại gần thưởng thức, nên nàng không ngừng nhìn lén hắn, mà lại cho phép.

Mặc dù mức độ ôn nhu của Gilgamesh thua xa một nửa của Edward, Ritsuka cũng tự nhận mình không phong tình xinh đẹp như Vivian, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng nàng ôm mộng này hóa thành một phiên bản khác của [Giai nhân phong nguyệt xinh đẹp], cũng chính vì liên tưởng đến câu chuyện này, tôn nghiêm của nàng khiến cho nàng nói ra giải thích với Gilgamesh:

"Tiên sinh, ta không phải gái bán hoa, nếu như ngài có loại dự định kia, vẫn là mời ngài thả ta xuống xe đi."

Hắn tựa như cảm thấy chuyện nàng nói phi thường buồn cười, mà hắn quả thật cười ra một tiếng, thuận tiện khinh bỉ tâm tư nhỏ bé của nữ nhân. "Ngươi cảm thấy ta sẽ cho một cái gái bán hoa ngồi cạnh ta?" Hắn hỏi lại như thế.

"Ta không có ý đó." Nàng bất đắc dĩ nói, giống như tự rước lấy nhục.

"Ngươi không phải gái bán hoa, đây là nguyên nhân ta dừng xe lại bên cạnh ngươi." Hắn không có ác ý gì chế giễu nàng. "Đôi mắt của gái bán hoa sẽ nhìn chằm chằm nơi những chiếc xe tới lui, sau đó sẽ chọn ra đối tượng mà các nàng cho rằng có thể từ đó kiếm được bộn tiền, ngươi mỗi ngày đều đi qua các nàng, chẳng lẽ không để ý gì sao?"

Nàng có chút ngơ ngác trả lời:

"Không có."

Tóm lại, hắn đã có chút không kiên nhẫn để tiếp tục cái đề tài này, nói:

"Ta lấy một cái cớ để dừng bên cạnh ngươi, chủ động cho phép ngươi ngồi bên cạnh ta, nếu như ngươi cảm thấy gái bán hoa có thể có loại đãi ngộ này, xuống xe."

Nháy mắt đó, nàng đã hơi kém nói tiếng xin lỗi với hắn, nhưng thật may mắn vạn hạnh, nàng nhịn được, sự trầm mặc của nàng đổi lấy cái nghiêng đầu thoáng nhìn của hắn, trùng hợp thay một chùm đèn đường lướt qua đồng tử dị sắc của hắn, nàng nhìn thấy con mắt của hắn dựng thẳng như rắn, không khỏi kinh hãi, sau đó lại nhịn không được xem xét tường tận.

Trên đường, nàng biết được tên và thân phận của hắn, mục đích Gilgamesh tới đây so với tưởng tượng của nàng càng xa xôi, bởi vì một số nguyên nhân tương đối phức tạp (hắn không thích nói chuyện công việc), hắn không thể không dừng lại thành phố này ba tháng, có thể sẽ lâu hơn một chút, cho đến khi hắn cảm thấy ở đây hết thảy mọi chuyện đều trở về quỹ đạo bình thường. Hắn đã là loại người có thân phận không khác gì quý tộc, Ritsuka cũng không hỏi thêm, miễn cho lại chọc hắn không vui.

Gilgamesh mang nàng đi tới nơi ở của hắn, vẻn vẹn bởi vì muốn lại đây mấy tháng, hắn liền mua một ngôi biệt thự có trang viên, đây cũng không phải là phòng bốn mùa xa hoa bình thường mà khách sạn có thể có được, nhưng Ritsuka cũng không quá kinh ngạc, nàng đã có hiểu biết sơ bộ với người này, Gilgamesh để mình chịu thiệt ở khách sạn mới là chuyện lạ.

Hắn nhất định là đã ăn ở bên ngoài, bụng no tất nhiên sẽ nghĩ đến dâm dục, nàng tự nhủ trong lòng như vậy, Gilgamesh cũng không hỏi nàng đã ăn cơm tối hay chưa, càng không cho nàng cơ hội tham quan các nơi, hắn trực tiếp dắt nàng tới phòng ngủ, như nàng dự liệu, phòng ngủ to đến mức như cái hoàng cung, bày trí hoa lệ, Gilgamesh hẳn là người duy nhất để nhiều vật làm bằng vàng như thế ở trong phòng ngủ, nàng vẫn chưa kịp cẩn thận nhìn qua, Gilgamesh đã gào to bảo nàng đi tới.

Cho nên là, so với những kỳ trân dị phẩm kia, vẫn nên đặt sự chú ý của mình trên vị này thì tốt hơn, Ritsuka nghĩ như vậy, thở dài.

Hắn vuốt ve tóc dài như gấm của nàng một hồi, lại sờ lên mặt của nàng, đánh giá khuôn mặt của nàng, Ritsuka biểu hiện cũng rất thuận theo, cũng thừa cơ cận thận quan sát ánh mắt của hắn, có thể là do ánh nhìn chăm chú của hắn cho nàng cổ vũ, Ritsuka nhớ lại, dựa theo kinh nghiệm với những bạn trai trước kia, dựa theo phản ứng của những nam nhân kia, có lẽ nàng vẫn có chút lực hấp dẫn với nam nhân, chí ít không cần tự ti trong mối quan hệ lưỡng tính như vậy, tận lực dùng loại tâm tình kia chuyển ánh mắt về phía hắn, tựa như bắt đầu từ khoảng khắc ấy, Gilgamesh kết thúc trò chơi vuốt ve an ủi nhàm chán này, biểu tình cũng nguội xuống, hắn khôi phục sự kinh miệt, không để tâm tới vạn sự của mình, xoay người rót rượu, có chút vô tình dặn dò nàng đi tắm rửa.

Thời điểm Ritsuka tắm rửa, cảm giác nước nóng nóng hổi kia đang xối vào lòng tự tôn của mình, để cho nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong nhiệt khí hư vô mờ mịt, nàng hi vọng mình có thể tỉnh táo lại chút, nàng thử phân tích tâm lý nam nhân mình mới gặp này, chỉ cảm thấy mình kiên trì giống như một người sắp chết đuối vớ được rơm, chỉ vì muốn nhìn thấy cực quang, giống như nhiều người khác mà chạy đến đỉnh núi, chịu đựng cái lạnh đến cực độ, chỉ vì nhìn thấy cơn mưa sao băng "mấy chục năm mới có một lần" kia, bởi vì "sau này sẽ không còn được gặp nữa". Khái niệm này không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở mình, để cho người ta nhẫn nhịn sự vật vốn không thể nhịn, Gilgamesh chính là người như vậy.

Nhưng sau khi nàng quyết định từ bỏ, xấu khô tóc xong, nàng quyết định đi ra ngoài, nói với nam nhân này đừng, không nên như thế. Sau đó một mình đi về nhà, để gió lạnh ban đêm làm cho bản thân tỉnh táo. Đến ngày thứ hai, nàng đã có thể không thẹn với lương tâm mà chế giễu bản thân mình hôm qua thế mà thấy sắc mờ mắt, khả năng sau này mình sẽ còn tâm sự với bạn bè rằng, mình từng thấy qua một nam nhân vô cùng có mỹ mạo, cũng vô cùng vô lễ, nhưng đến cuối cùng, nàng đã đem hắn vứt sau ót.

Nàng quyết định sau khi hít sâu một hơi, thản nhiên đi ra phòng tắm, ngẩng đầu, đem những suy nghĩ trong đầu kia nói cho Gilgamesh, nhưng là nàng chỉ nhìn hắn một chút, nàng liền không nói nên lời.

Bởi vì Gilgamesh bắt đầu cởi quần áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro