7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó nàng trở về như nào, trên đường lái xe hàn huyên với nàng cái gì, Ritsuka một chút cũng không nhớ rõ. Sau khi thấy một màng kia, nàng có cảm giác mình quả thật giống một kỹ nữ.

Nhưng nếu là không phải là giống kỹ nữ, chẳng lẽ lại là giống một cô gái phát giác ra bạn trai của mình vượt quá giới hạn sao? Nghĩ như vậy, nàng kham khổ cười.

Nếu như mình thật sự là kỹ nữ vậy ngược lại rất tốt, hiện tại cũng không cần vùng vẫy như vậy, nhưng mà nàng không phải như thế. Sự thật càng tàn khốc hơn là, nàng tự nhận là không phải, nhưng Gilgamesh một mực cho rằng như vậy.

Ở trước mặt hắn, vì sự e ngại và yêu thích, nàng luôn luôn hạ thấp tư thái, nàng yêu hắn, càng sợ hắn. Dù sao đây là Gilgamesh, hắn chính là một người có bản lĩnh khiến người khác khúm núm trước mặt mình. Bây giờ suy nghĩ lại trước kia, mình so gái đứng đường còn không bằng, chí ít họ còn có mục đích chính xác, còn có thu lại được ích lợi về phần mình, mà nàng lại không muốn tiền của Gilgamesh, lại hi vọng đạt được chút tình cảm trong tưởng tượng, hiển nhiên kết quả cuối cùng là thảm bại, cái gì đều không có được.

Nàng nghĩ tới, đến cuối cùng sẽ cùng hắn chia xa, lúc đó nàng sẽ thấy một tia ôn nhu và không nỡ trên khuôn mặt hắn, câu chuyện này sẽ có một cái kết viên mãn. Nhưng vẫn không ngờ, khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi này vẫn không đạt được một chút hạnh phúc trọn vẹn, xem ra chuyện tìm kiếm ký thác tinh thần hay nói chuyện yêu đương với Gilgamesh là một chuyện gì đó quá xa xỉ. Cũng có thể là tình yêu của bậc vương giả như hắn chỉ xứng mỹ nhân bên cạnh kia có được, chỉ cần nhìn một chút là có thể hiểu được quan hệ của hai người này vốn là không thể tách rời, sẽ không gói gọn trong hai chữ tình và dục như thế.

Mình đến tột cùng là gì đây?

Lòng tràn đầy chua xót, bổ nhào vào trên giường, cuộn thành một khối, đối với loại người như Gilgamesh mà nói, tình cảm chân thành như vậy quả thật không đáng nhắc tới.

Nhưng đối với chính bản thân nàng, phần tình cảm này chí ít không nên bị vứt bỏ không thương tiếc như vậy, nàng cũng không phải là kẻ không tim không phổi chỉ biết hưởng lạc, cũng không phải là kẻ có thể tự lừa mình dối người, sau khi biết được giá trị bản thân rẻ mạt như thế, nàng thật sự không có biện pháp tiếp tục ở lại nơi đây, ở lại cung điện này, sau đó tiếp tục làm tròn vai diễn của mình trong vở kịch tình ái này ư? Bây giờ đến chiếc giường lớn xa hoa mà đã cùng Gilgamesh phiên vân phúc vũ kia nàng cũng không đành lòng nhìn thẳng, bọn họ đã đổi bao nhiêu tấm ra giường rồi? Thật sự là nghiệp chướng.

Nàng không cần thu thập hành lý gì, bởi vì nàng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ mang đi những thứ xa xỉ mà Gilgamesh đã mua ấy, nếu như sau khi hắn về nhà, có thể bởi vì việc nàng không từ mà biệt mà nổi trận lôi đình, như vậy trong nội tâm nàng ngược lại sẽ có một chút cảm giác an ủi.

Nàng muốn lấy lại tự tôn đã vì tình cảm đơn phương này mà mất đi hơn bảy tám phần, dùng sức đẩy cửa lớn phòng ngủ, thiếu chút nữa là đụng tới khuôn mặt xinh đẹp đang đi tới của Enkidu.

"Ai nha." Hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhưng cũng không mang theo cảm giác kinh ngạc vì bị mạo phạm.

"Thật xin lỗi." Giáo dưỡng của Ritsuka ngay lập tức khiến nàng nói lời xin lỗi, nhưng đến khi thấy rõ ràng mặt của đối phương, lòng nàng lại thắt lại.

Nhìn khuôn mặt đẹp đến lẫn lộn giới tính kia ở gần như vậy quả thật mang tới xung kích không nhỏ, đối phương cũng đang dùng đôi mắt xanh trong vắt kia nhìn chằm chằm nàng, Ritsuka lập tức cứng đờ đứng tại chỗ, nàng muốn tìm một cái cớ để giải thích vì sao mình tồn tại ở nơi đây, nhưng đầu óc trống rỗng, nàng giống như chờ lấy thẩm phán từ mỹ nhân này, hiện tại nàng vẫn không biết rõ người này là nam hay nữ, chỉ biết hắn xinh đẹp hơn bất cứ nam nữ nào, mà nàng đang chờ đối phương chất vấn nàng là ai.

Đến chính nàng cũng không trả lời được câu hỏi này, cho nên nếu hắn thật sự hỏi như vậy, nàng sẽ trả lời mình không là gì cả là được.

Nhưng mà hắn cũng không hỏi như vậy, mà lại rất khách khí nhường đường, sau đó hỏi:

"Cậu muốn ra ngoài sao?"

Nàng chỉ có thể gật đầu, hắn không trách cứ, cũng không chất vấn, như vậy nàng không thể nói tiếp.

"Cậu chuẩn bị đi ra ngoài sao?" Hắn ôn hòa hỏi. "Sắc mặt kém quá, mắc bệnh à?"

Nàng dùng thần sắc vừa đáng thương vừa không biết làm sao nhìn hắn, không rõ hắn tại sao lại hỏi như thế. Quan hệ của hắn với Gilgamesh không thể nghi ngờ là người yêu, theo lý thuyết mà nói, hành vi một nửa của mình đi tìm người khác là không thể tha thứ, hay là vị mỹ nhân này vốn cũng không biết nàng mỗi đêm cùng Gilgamesh làm những điều gì..... Vậy tốt nhất mình nên rời đi trước khi hắn biết chân tướng.

"Cậu vẫn chưa biết tên của mình, mình là Enkidu, nhưng Gil đã nói tên của cậu cho mình rồi, Ritsuka." Hắn lập tức đánh nát cơ hội giải thích về bản thân của Ritsuka, rất tự nhiên nói chuyện với nàng. "Gilgamesh còn nói hôm nay cậu sẽ một mực ở nhà, nếu là không phải, mình đành phải ở đây một mình rồi."

Cái gì? Hắn đang nói cái gì? Đây là ý gì? Gilgamesh nói dối sao? Không, người kiêu ngạo như Gilgamesh sẽ không nói dối, Ritsuka rất có tố chất lấy điện thoại ra, xem thử có phải mình đã bỏ lỡ tin nhắn của Gilgamesh hay không, cũng không hề có.

"Ta không biết......" Nàng nói nhỏ.

"Ừm, dễ hiểu mà, Gil không thích giải thích với ai cái gì, nhưng cậu ấy nói, mấy tháng nay cậu đều ở bên cậu ấy." Nói đến đây, hắn nở nụ cười. "Quan sát tâm tình cậu ấy không dễ dàng đúng không? Chăm sóc cũng sẽ rất mệt mỏi...."

"Ta phải đi." Nàng nói một cách cứng nhắc, không nghĩ đến những gì Enkidu nói có ý gì, khi đó nàng không hiểu rõ hắn, cũng không hiểu tâm tư hắn thuần thúy bao nhiêu. Ritsuka vẫn muốn giữ lại cho bản thân một chút ngạo khí, mê luyến một nam nhân như thế là đủ, nàng cũng không thể quên hết những điều này, khi hai loại tình cảm này đối diện với khó khăn, tính liêm sĩ trong lòng nàng sẽ bị kích phát.

"Ta bây giờ không cần phải ở lại đây, ngươi cùng hắn....Thật xin lỗi, ta cái gì cũng không biết, cảm phiền chuyển cáo với hắn như thế."

Enkidu hiểu rằng nàng nếu đi là sẽ không quay lại nữa, cho nên nhắc nhở:

"Tốt nhất không nên như thế, Gil trở về không thấy cậu sẽ tức giận, cậu vẫn không muốn chọc giận Gilgamesh mà, đúng không, Ritsuka."

Ngữ khí của hắn giống như hắn không hiểu vì sao nàng phải làm như vậy, có ý vị khuyên nhủ, giống như lén đưa tài liệu thi vậy. Nhưng giờ khắc này nhắc tới Gilgamesh chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, nàng tranh thủ thời gian cúi đầu quay người, hai giọt nước mắt kìm không được chảy từ hốc mắt xuống, rơi xuống nền gạch không một hạt bụi.

Enkidu lộ ra biểu lộ hơi kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro