8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chọc giận hắn?" Nàng vội vàng dụi mắt một chút. "Chuyện ta không muốn làm nhất chính là chọc giận hắn, khoảng thời gian trước tới nay ở chung với hắn như đi trên băng mỏng, hắn có một đống mao bệnh. Trước kia có rất nhiều chuyện ta không làm được, nhưng chỉ vì để hắn thích một xíu thôi, ta đều đem hết khả năng đi làm. Nhưng Gilgamesh ấy, hắn là một người có bản lĩnh tùy tiện là khiến người ta ngã đau điếng. Ta muốn rời khỏi, là bởi vì ta thực sự tìm không thấy lý do gì để có thể tự bào chữa cho mình, để cho ta đợi ở chỗ này, rồi tự ảo tưởng hắn cần ta, nơi duy nhất ta phát huy tác dụng chính là trên giường của hắn, hắn có nói với ngươi chưa? Hắn chính là bị hắn mua lại ngay ngã năm đường lớn, a, cũng không đúng, ta cũng không muốn tiền của hắn."

"Đã nói qua rồi, mình hiểu rõ." Enkidu rất thành thật gật đầu. "Gil nói với rất kỹ càng, chúng ta không giấu nhau cái gì."

Ritsuka sắp không thở nổi.

"Hắn đã nói với ngươi, ngươi cũng biết, vậy ngươi sao còn hỏi ta tại sao phải đi? Nơi đây chỉ nên có các ngươi, không nên có một kẻ——" Nàng có chút sụp đổ, tìm không thấy từ để hình dung, dưới tình thế cấp bách không lựa lời nói: "Trời ạ, chẳng lẽ ngươi là lãnh cảm, trên giường không cách nào phối hợp với hắn? Cho nên Gilgamesh mới tìm người khác sao?"

"Không có chuyện này." Enkidu trả lời. "Từ khi biết Gil, cậu ấy chưa từng tìm người tiếp khách gì, trước kia cậu ấy quả thật rất đào hoa, nhưng mà đó là chuyện rất lâu rồi........ Hiện tại cậu là người đầu tiên, nếu Gil muốn cậu luôn ở bên bồi tiếp hắn, khẳng định cậu đã làm nhiều chuyện khiến Gil vui vẻ."

Ritsuka một tiếng sau sẽ cảm nhận được câu "Không có chuyện này" trong miệng Enkidu có sức thuyết phục đến mức nào, nhưng đó là chuyện sau này.

Hiện tại nàng đã sa vào cảm xúc của bản thân mình, không hề phát hiện điều gì. Enkidu tốt tính muốn chết, hoàn toàn không tức giận với nàng, nàng lại chỉ chú ý tới việc hắn một lòng một dạ suy nghĩ cho Gilgamesh, nhưng lại không phát hiện, từ đầu đến cuối, Enkidu chỉ là cảm thấy có chút mới lạ, nghiêm túc đánh giá tình cảm của nàng, mặc dù trong đấy có bi thương, phẫn nộ và khổ sở, nhưng hắn cảm thấy cũng không âm u, buồn bã, tiếp tục bình tĩnh nghe nàng nói chuyện.

Quả thật nàng cũng tâm sự tận tố với Enkidu, bởi vì căn bản không có người nào khác để nàng kể ra những tâm tư, tình cảm này, chắc chắn Gilgamesh không được rồi, dù cho là hàng dài sóng lớn trong lòng nàng đều do hắn mà ra, nàng sợ nhất là nghe được tiếng cười lạnh khinh thường của hắn. Nhưng trái ngược với Gilgamesh, Enkidu nghe rất chuyên chú. Trong khoảng thời gian này, nàng khi thì thất hồn phách lạc, cảm giác mình quả thật không đủ xinh đẹp, cũng chẳng đủ phong tình, không có tư cách đứng bên cạnh Gilgamesh, lại càng không nghĩ hắn có thể yêu thích mình nhiều gì. Nhưng lại có khi nàng nhìn mình trong gương, mặt mang theo vẻ đắc chí, rồi lại ngượng ngùng, da thịt căng mịn của tuổi trẻ, tóc dài như sa tanh, mỗi tiếng nói, mỗi cử động lặp đi lặp lại đều mang theo dư vị của hắn. Gilgamesh cũng không phải là người thô lỗ, cũng rất am hiểu tán tỉnh, có thể nói ra không ít lời để nàng tim đập loạn, miên man bất định, những ngọt ngào kích tình kia làm nàng lo lắng bất an. Có những đêm trằn trọc vì hắn không trở về, nằm lặng lẽ vuốt gối của hắn, bởi vì khi hắn ngủ bên cạnh nàng, nàng cũng không dám đụng chạm hắn tùy ý.

Ngôn ngữ chua xót lại ngọt ngào, từng động tác hít sâu nghẹn ngào và biểu cảm tan nát cõi lòng đả động tới hắn, sau khi nói xong, nàng dựa vào trên tường, dời tầm mắt xuống, nhìn thấy cánh tay thon dài mà Enkidu duỗi ra kia,  khớp xương tinh xảo, nhẹ nhàng giữ nàng lại, tay của nàng lạnh buốt, nhưng tay hắn là ấm áp vĩnh hằng. Hắn qua khe hở nhỏ xíu mà nắm chặt đôi tay của nàng, cúi đầu ngắm nhìn đôi mắt của nàng một cách tinh tế, cuối cùng, hắn nói:

"Thật xin lỗi, thật sự là không nghĩ tới điều này." Hắn chậm rãi nói. "Nguyên lai là tình yêu chân thành tha thiết, không cầu hồi báo như thế, muốn mình nói cho Gilgamesh biết điều này không?"

Nàng đã không hoài nghi nữa, hoặc là nói không còn sức lực để hoài nghi chuyện nếu như Enkidu không có ý tốt nên mới nói như thế, nàng chỉ lắc đầu.

"Tuyệt đối không nên."

"Gil có thể được người khác yêu thích như thế, mình rất vui." Hắn thần thái tĩnh mịch, khóe miệng ngậm lấy nụ cười, trong mắt lóe ra cảm xúc cảm động. "Người thích cậu ấy thật sự quá ít, trừ mình ra, chỉ có Siduri, phần lớn người khác đối với cậu ấy cũng chỉ có kính sợ, không có yêu thương."

Nàng quá thương tâm, cũng không kịp suy nghĩ một chút lời nói của Enkidu, liền hỏi:

" Người như hắn làm sao có thể thiếu người người yêu thích được?"

"Có chứ." Enkidu không tim không phổi nháy con mắt mỹ lệ đó một cái. "Vốn là tính cách Gil cũng không được người khác thích quá đâu. Suy nghĩ như thế một hồi sẽ cảm thấy rất đúng....."

Nàng rõ ràng đang khổ sở muốn chết, nhưng nghe Enkidu nói lại không nhịn được muốn cười, mâu thuẫn nửa ngày sau, nàng cuối cùng chỉ là ngẩng đầu, nhìn Enkidu cười khổ một cái.

Nếu như lúc kia nàng không có ngẩng đầu đi xem hắn, chỉ là phối hợp rời khỏi, tựa như mỗi một kẻ thất tình sau đó chạy trốn trối chết, có thể mọi chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.

Một khoảng thời gian rất lâu về sau đó, nàng từng chút một hồi tưởng lại họ quen nhau, rồi ở chung như thế nào, tình cảm và tâm lý của mình từ lúc nào lại vặn vẹo như thế? Chính là từ lúc nàng nhìn thấy đôi mắt đó của Enkidu.

Gilgamesh sau đó đã mời một bác sĩ tâm lý đến chữa trị cho nàng, là một mỹ nữ Ả Rập, có da màu mật ong và đôi môi màu hoa hồng, nói tiếng Anh rất lưu loát. Bọn họ đã trò chuyện một hồi, hỏi nàng vì sao sầu não uất ức, Ritsuka thì trả lời:

"Nếu như cô đem nội dung nói chuyện kể chi tiết cho Gilgamesh, vậy, ta một lời nói thật cũng sẽ không nói."

Trở lại hiện tại, nàng nhìn thấy con ngươi màu xanh thanh tịnh của Enkidu, mềm mại nhìn chăm chú vào nàng, bên trong đó, dường như có hoa cỏ đầy mùi thơm ngát đang muốn bay ra, vẻ bề ngoài và thần thái của hắn, ngay cả âm thanh đều hoa mỹ xinh đẹp, khiến người ta không phân nổi giới tính, siêu thoát định nghĩa thường thức của con người. Nàng càng muốn phân rõ phải trái trong đó, chỉ khiến nàng chìm trong mị lực của hắn càng nhanh.

"Cho nên, đừng thương tâm, nước mắt cũng là vật quý giá, đúng không."

Enkidu dùng phương thức mình am hiểu nhất an ủi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro