quyển 3 tiếp theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kiêu ngạo còn nói nhiều bề:

"Ông sư nầy nữa đặng về Tây Phang.

Còn mình mắc xuống Suối vàng,

Có Ông sư đó cứu an lo gì"

Kiêu ngạo còn nói vân vi,

Rủ nhau trâu chó vậy thì làm ăn.

Trần gian lời tục nhạo rằng:

"Làm lành đâu có dư trăm tuổi ngoài.

Ăn trộm ăn cắp sống dai,

Chưởi mắng nó hoài mà thấy chết đâu"

Thấy đời nói túng mà rầu,

Chừng lúc đáo đầu thiện ác biết nhau.

Ngồi buồn nhớ Phật dàu dàu,

Làm sao dạy đặng cho mau mà về.

Thương thay cõi hạ trần mê,

Kẻ còn kẻ mất người đời khó tu.

Bởi mình tánh ở nghinh ngang,

Thấy ai tu niệm lại còn cười chê.

Ngạo cười vương khổ nhiều bề,

Mặc tình bá tánh chợ quê luận bàn.

Thấy ai đói khổ cơ hàn,

Thời lại chẳng màng bỏ xó khinh khi.

Chọn người điều đỏ phương phi,

Dù võng cậu dì chú thím lăng xăng.

Thấy người tàn tật xin ăn,

Chẳng ai chào hỏi rằng ông hay Thầy.

Thấy đời khiến dạ sầu bi,

Võng xe dù ngựa dẫy đầy nghinh ngang.

Lại thêm trà rượu xình xàng,

Mai sau lâm bịnh hơn tàn tật kia !

Bây giờ như khóa không chìa,

Đến chừng lập hội khóa chìa đủ đôi.

Tu niệm nhiều kẻ thả trôi,

Ăn trộm ăn cướp sao không thôi dùm

.Bây giờ tôi lại hết Khùng,

Chứng Điên hóa lại bịnh Khùng hết đi.

Điên Khùng thiệt rất lạ kỳ,

Chẳng biết điên gì mà Phật sầu bi.

Thấy trần thế sự nạn nguy,

Cho nên Phật khiến tôi thì phải điên.

Khuyên trong nam nữ đừng phiền,

Cũng đừng giấu của giấu tiền làm chi.

Nhiều đất nhiều ruộng vậy thì,

Sửu Dần thì lại sầu bi rất nhiều.

Giáp Tý chưa có bao nhiêu,

Qua năm Ất Sửu bịnh đa đói nhiều.

No mai rồi lại đói chiều,

Giàu nay mai lại nghèo nhiều rất đa.

Nghèo mà biết niệm Di Đà,

Hơn giàu giữ của để mà cho vay.

Nữa sau như thể ăn mày,

Đi thời mang cuốc mang cày một bên.

Phú quí mà chẳng có bền,

Chưa từ cực khổ có nên đâu là.

Cho vay gạo quỉ tiền ma,

Lấy lời thập hội đem ra cúng chùa.

Đến đâu nói nịnh nói lùa,

Lường công của thế quê mùa hàn vi.

Đói lòng phải rán mà đi,

Công làm thì có tiền thì vốn không.

Thấy đời lường gạt não nồng,

Cứ lo chắc mót tu hành thời không.

Có đau niệm Phật như dông,

Hết cơn bịnh hoạn thì không tu trì !

Nam Mô hai chữ từ bi,

Phật Trời sai khiến phải đi cứu trần.

Gẫm trong thiên hạ vạn dân,

Ít ai có tưởng Phật Thần ra chi.

Nào khi lâm lụy cơ nguy,

Mô Trời mô Phật mô nơi Thánh Thần.

Hết rồi thì lại phủi ân,

Chẳng biết niệm Phật vái Thần làm sao.

Lại thêm hỗn ẩu hùng hào,

Mắng nhiếc Trời Phật biết bao nhiêu lần.

Lại thêm chưởi Thánh rủa Thần,

Cho nên mắc phải chung thân đọa đày.

Thảo Cha ngay Chúa xưa nay,

Dầu mà có thác miễu son tạc thờ.

Xem trong các truyện các thơ,

Nịnh thần thác có miếu thờ ở đâu ?

Thác thời rơi cổ đứt đầu,

Pháp trường trảm thủ chẳng lâu chẳng chầy.

Điên nầy Điên Phật Điên Thầy,

Chẳng sợ ai rầy nên nói cù nhây.

Mặc tình nam nữ Đông Tây,

Ai tin thì xúm coi ngây hay khùng.

Trẻ già ai có muốn dùng,

Chép ra mà rải phước chung một nhà.

Nguyện cầu vững đạt Hoàng Gia,

Nam trào thạnh trị Minh Hoàng Thánh Vương.

Các nước chư quốc khiêm nhường,

Minh Vương trị nước như Đường Cao Tông.

Nam trào Phật ngự rất đông,

Vua lên chánh điện lê dân thái bình.

Bây giờ bốn phía chiến chinh,

Trách lòng bá tánh không tin Phật Trời.

Cứ lo bẻ nạn chống Trời,

Chừng nào gãy nạn ôi thôi xa trần.

Xem đi xét lại mấy lần,

Bây giờ tỏ hết cho trần hạ nghe.

Một cây chống chẳng nổi bè,

Một người chèo chẳng nổi ghe chài mười.

Người đời như trái chín muồi,

Mặc tình già trẻ đến lui hai đường.

Đời đà như chỉ treo chuông,

Cho nên Phật khiến chuyện buồn cho tôi.

Tôi buồn bốn phía không an,

Kẻ dữ hết tám người hiền còn hai.

Đế Vương còn ẩn non đoài,

Phật sai tôi dạy hôm nay dưới trần.

Khuyên hết bá tánh vạn dân,

Xin bớt hung dữ tu thân coi đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro