quyển 3 tiếp theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ra khuyên giáo hết lời,

Không nghe thời lại mắc rày lao đao

.Gặp thời khổ biết chừng nào,

Hiền từ không có hung hào thì đông.

Trung Ương Ất Sửu có dông,

Hiền từ Phật độ cũng không lụy mình.

Nghinh ngang tánh ở bất bình,

Có tướng Thiên Đình làm bịnh hãi kinh.

Nghinh ngang khinh dễ Thiên Đình,

Cho nên Ngọc Đế buồn tình thở than.

Mới sai tướng xuống trần gian,

Răn đồ hung ác chẳng an đêm ngày.

Dương trần đâu có rõ hay,

Tôi thương trần thế tỏ bày thủy chung.

Thiện nam tín nữ hay cùng,

Tôi đây không phải là khùng ở đâu !

Chừng nào dưới thế hết trâu,

Biển đông hết cá thì tôi hết khùng.

Thương thay bá sĩ lòng trung,

Chê cười mặc thế Khùng không lòng buồn.

Chừng nào nước chảy đông nguồn,

Một Thầy ba tớ hết tuồng lao đao.

Đất gò sóng bủa lao xao,

Điền đồng cỏ mọc như hào hoa Tiên.

Thương là thương kẻ thảo hiền,

Ghét đứa hung ác lòng phiền lắm thay.

Kinh nầy ai có công dày,

Biên ra truyền lại hay hơn cúng chùa.

Ở đời đừng có tranh đua,

Phải giá thì bán thì mua đừng rầy.

Giảng nầy Phật biểu truyền rày,

Thấy trong cuộc thế đời nầy nghinh ngang.

Cho nên Phật biểu lưu troàn,

Như trong bá tánh tin thời ghi coi.

Đèn lòng một ngọn không soi,

Mảng lo cuộc thế quên coi chuyện nhà.

Nam Mô Đức Phật Di Đà,

Cứu người tu niệm gian tà bỏ đi.

Thấy đời đói khó chẳng vì,

Ngạo cười chẳng kể sầu bi cho người.

Tôi không dám nói tôi cười,

Cười Trời cười Phật cho đời nghinh ngang.

Chừng nào Thánh Chúa bước sang,

Người hiền trốn núp nghinh ngang ra tài.

Long đài có đội có cai,

Gươm trần cầm lấy cho tài nghinh ngang.

Bây giờ sang thiệt rất sang,

Soi hang mạch nước thế gian đời nầy.

Đến chừng gặp hội Rồng Mây,

Khác thể cáo bầy hồi thuở nhà Thương.

Cuộc đời nhiều nổi đắng cay,

Chờ cho bủa lưới chạy ngang miệng hùm,

Đời nầy như nước cờ cùng.

Nói cho già trẻ giữ gìn tu thân.

Xem qua xét lại mấy lần,

Cơ Trời định chắc không lầm bớ dân.

Rán mà làm phước làm nhân,

Cầu Trời khẩn Phật Tổ Tông đặng bền.

Cửu Huyền Thất Tổ đừng quên,

Vùa hương bát nước chẳng nên sai lầm.

Ai mà giữ đặng nhứt tâm,

Cũng như ngọc báu để cầm trong tay.

Cũng đừng chê lạt chê chay,

Muối dưa đạm bạc dỡ hay chớ nài.

Cũng đừng phụ bắp chê khoai,

Đến chi khổ ngặt lấy chi đỡ lòng ?

Rau lang bông súng cũng xong,

Xin cho đỡ lòng khỏi đói thì thôi.

Chừng nào chúa Thánh lên ngôi,

Trên vua ấm áo dưới tôi no lòng.

Bây giờ còn hởi long đong,

Phải sao chịu vậy cho xong mọi bề.

Tôi khuyên hết thãy chợ quê,

Rán mà tu niệm chớ hề nghinh ngang.

Ra công kinh tả lưu troàn,

Cũng bằng đi cúng bạc ngàn bạc muôn.

Đừng ham hát bộ cải lương,

Để sau coi hát của Vương Minh Hoàng.

Cải lương là thói điếm đàng,

Hát bộ giễu xóm giễu làng xưa nay.

Hư nên các việc tỏ bày,

Tôi không có ép có nài chi ai.

Thương thay ông lão Bán Khoai,

Lên non xuống núi hôm nay dạy đời.

Thân sao nay đổi mai dời,

Sớm kia làng nọ khổ thôi thân già.

Nam Mô Đức Phật Di Đà,

Khiến người trở lại thảo gia của người.

Bạc bảy đâu xứng vàng mười,

Hiền lương đâu xứng với người hung hăng.

Khùng như Sư Vãi ai bằng,

Khôn như bợm bãi nhiều thằng mang gông.

Lời khuyên khắp hết Tây Đông,

Chừng nào hết cá dưới sông hết đời.

Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát Ma Ha Tát(Niệm ba lần)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro