5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


warning: sextoy

Trịnh Vĩnh Khang mềm nhũn dựa vào người Vương Sâm Húc, cả cơ thể dường như mất tất cả sức lực, chỉ còn biết bám chặt lấy hắn để giữ thăng bằng. Sự yếu đuối thoáng qua trong giây lát hiện rõ qua đôi mắt mơ màng và hơi thở đứt quãng của cậu.

Vương Sâm Húc không ngần ngại ép sát cậu vào người mình, hắn giữ chặt cậu như thể không muốn để bất kỳ khoảng cách nào tồn tại, cẩn thận cởi bỏ lớp vải thân dưới. Một tay hắn nâng cao một chân của Trịnh Vĩnh Khang, gác ngang hông hắn, giữ cậu trong tư thế bị động, tay còn lại từ tốn rút ra một cái trứng rung. Là loại silicon không dây với kích thước trung bình.

Vương Sâm Húc khẽ đẩy trứng rung tiến vào bên trong Trịnh Vĩnh Khang, sự lạnh lẽo của thiết bị làm cậu giật mình, đôi môi hé mở để thở gấp. Cảm giác lành lạnh ban đầu nhanh chóng biến thành một luồng nhiệt nóng bỏng khi từng đợt rung động bắt đầu lan tỏa từ bên trong cơ thể cậu. Trịnh Vĩnh Khang co rút người lại một chút, hai tay bất giác siết chặt lấy vai Vương Sâm Húc, ngón tay bấu vào lớp vải áo hắn.

Môi hắn lướt qua cổ cậu, Vương Sâm Húc nghiêng đầu, chiếm lấy đôi môi mềm mại của Trịnh Vĩnh Khang bằng một nụ hôn sâu. Lưỡi hắn đẩy vào bên trong, khám phá từng ngóc ngách, muốn chiếm đoạt mọi giác quan của cậu.

Hơi thở của Trịnh Vĩnh Khang bị đánh cắp từng chút một, hòa vào cơn mê muội do nụ hôn và sự kích thích không ngừng. Trong phút chốc, từng đợt khoái cảm dữ dội không ngừng lan tỏa khiến cậu hoàn toàn chìm đắm, khiến cậu không thể phân biệt được đâu là sự kích thích thể xác, đâu là sự đòi hỏi sâu thẳm từ nụ hôn cuồng nhiệt của Vương Sâm Húc.

Vương Sâm Húc nhẹ nhàng gỡ tay Trịnh Vĩnh Khang đang bấu chặt vai hắn ra, từng ngón tay mềm mại nhưng run rẩy dần buông lơi. Hắn cúi đầu thì thầm vào tai cậu, trầm ấm đầy quyền lực "Mau xin về sớm đi. Không được lấy ra." Hắn ngừng lại trong giây lát, cố ý nhấn mạnh từng lời nói tiếp theo "BMW 沪A 3212N. Tôi chờ."

Câu nói như mệnh lệnh, vang lên một cách lạnh lùng mang theo sự khêu gợi khó cưỡng. Trịnh Vĩnh Khang trong cơn mê mờ chỉ có thể gật đầu, hơi thở vẫn chưa ổn định, đôi mắt mờ mịt nhưng bên trong lại bùng cháy một ngọn lửa nhỏ khi hắn lặng lẽ buông cậu ra.

Vương Sâm Húc chậm rãi rút một miếng dán ngăn mùi từ trong túi áo ra, cẩn thận bóc lớp giấy bảo vệ. Hắn kéo Trịnh Vĩnh Khang lại gần, đôi mắt trầm ngâm dán chặt vào cậu, như muốn khắc sâu mọi chi tiết của khoảnh khắc này.

Miếng dán vừa chạm vào da, sự lạnh buốt từ nó nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể Trịnh Vĩnh Khang, mang theo cảm giác vừa rùng mình vừa bị áp đặt. Miếng dán nhỏ bé nhưng đầy quyền lực, là một chiếc còng vô hình khóa chặt toàn bộ pheromone của cậu, khiến không khí xung quanh đột nhiên trở nên trống rỗng. Vương Sâm Húc khẽ nở một nụ cười mãn nguyện, như thể vừa đánh dấu lãnh thổ của mình, rồi lùi lại một bước, để cậu có khoảng không gian riêng giữa mớ cảm xúc hỗn loạn đó.

Trịnh Vĩnh Khang bước ra khỏi nhà vệ sinh, mỗi bước chân mang theo sự mệt mỏi và cơn say trĩu nặng. Cậu cảm nhận sự rùng mình chạy dọc cơ thể, sự cọ xát của máy rung bên trong tạo ra những cảm giác khó chịu và làm nhịp tim cậu trở nên loạn nhịp. Cảm giác kích thích liên tục khiến tâm trí cậu bị vướng vào một màn sương mờ ảo.

Khi bước vào quầy bar, ánh sáng mờ ảo từ đèn nền càng làm nổi bật vẻ quyến rũ bất thường của cậu. Cậu cảm thấy cơ thể mình trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, ánh mắt của khách hàng xung quanh dường như nhấn mạnh thêm sự không thoải mái đang dâng lên. Duy chỉ có một ánh mắt quen thuộc từ Vương Hạo Triết đang đứng sau quầy, là điểm tựa duy nhất trong cơn bão cảm xúc này.

Trịnh Vĩnh Khang cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng sự kích thích không ngừng từ máy rung bên trong và pheromone của Vương Sâm Húc đang cưỡng chế làm cậu cảm thấy cơ thể mình đang bị chi phối. Vương Hạo Triết nhìn lên, đôi mắt sắc sảo lướt qua Trịnh Vĩnh Khang, ngay lập tức nhận thấy điều gì đó không bình thường. "Tôi còn tưởng cậu bú hẳn mười bao thuốc mới chịu quay lại"

Trnh Vĩnh Khang quay sang Vương Hạo Triết, giọng nói khàn đặc và hơi thở không đều. "Vương Hạo Triết, tôi cảm thấy không khỏe... Lựa lời giúp tôi nói với quản lý tôi cần phải về sớm." Cậu nói với sự yếu ớt, cố gắng không để sự kích thích trong cơ thể làm mất đi sự kiểm soát cuối cùng. Cậu mau nhấc balo, mau chóng bước ra khỏi quầy bar bỏ lại Vương Hạo Triết phía sau.

Trịnh Vĩnh Khang bước ra khỏi quán, cơ thể cậu cảm thấy nặng nề và khó chịu dưới sự kích thích không ngừng. Ánh đèn phố xá mờ ảo vây quanh cậu khi cậu bước ra ngoài, làm nổi bật lên dáng vẻ mệt nhoài của cậu. Cậu nhìn quanh để tìm chiếc BMW của Vương Sâm Húc, nhớ lại biển số mà hắn đã nhấn mạnh trước đó. Mỗi bước đi đều làm cậu cảm thấy sự kích thích từ máy rung càng trở nên rõ ràng hơn, và pheromone của Vương Sâm Húc như một ám ảnh không thể thoát khỏi.

Khi Trịnh Vĩnh Khang mở cửa xe, ánh sáng mờ ảo từ đèn đường làm nổi bật dáng hình của Vương Sâm Húc đang ngồi trong ghế tài xế, vẻ mặt hắn lạnh lùng không kém phần kiên nhẫn. Vừa nhìn thấy hắn, chút lí trí cuối cùng của Trịnh Vĩnh Khang gần như tan biến ngay lập tức. Sự hiện diện của Vương Sâm Húc và pheromone mạnh mẽ từ hắn lập tức kích hoạt cơn phát tình không thể cưỡng lại.

Vương Sâm Húc nhìn cậu với ánh mắt nghiêm nghị, trêu chọc "Đợi mãi, cứ tưởng bị tên alpha nào chơi chết giữa quầy bar rồi chứ" hắn nói, giọng trầm khêu gợi.

Trịnh Vĩnh Khang lao đến, dán chặt vào người Vương Sâm Húc với một sự khẩn cầu không thể diễn tả bằng lời. Cậu dựa vào người hắn, đôi tay bám chặt lấy vai hắn, cơ thể run rẩy và hơi thở gấp gáp. Môi cậu tìm kiếm sự tiếp xúc, không thể chờ đợi thêm để cảm nhận sự gần gũi và sự thỏa mãn từ hắn.

"Vương Sâm Húc..." cậu thì thầm, giọng nói ngắt quãng và đầy khao khát. "Tôi không thể... không thể chịu nổi nữa... Mau lấy ra đi.."

Vương Sâm Húc cảm nhận rõ ràng sự khao khát mãnh liệt từ Trịnh Vĩnh Khang. Hắn nhìn cậu với ánh mắt sắc bén, sự lạnh lùng của hắn không làm giảm đi sự cường tráng. Hắn từ từ cởi bỏ miếng dán ngăn mùi khỏi cơ thể Trịnh Vĩnh Khang.

Khi miếng dán được gỡ ra, mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng tỏa ra một lớp sương mỏng, vương vấn trong không khí, mang đến cảm giác thanh thoát và thư thái. Hương thảo mộc mềm mại, như những cánh hoa dịu dàng, tạo ra một sự dễ chịu tinh tế và làm dịu bớt cơn đau.

Hắn đưa tay đóng cửa xe bên phía Trịnh Vĩnh Khang, chắc chắn rằng không gian bên trong xe sẽ không bị làm phiền. Sau khi cửa xe được đóng lại, Vương Sâm Húc nhẹ nhàng kéo Trịnh Vĩnh Khang ngồi xuống trên người hắn. Cậu lập tức cảm nhận được sự ấm áp và sự an ủi từ cơ thể hắn. Trịnh Vĩnh Khang ngồi trên người Vương Sâm Húc, cơ thể cậu tựa vào hắn, đôi tay vòng quanh cổ tìm kiếm sự an ủi.

Vương Sâm Húc giữ cậu trong vòng tay, tay hắn như một cái kìm vững chắc ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của Trịnh Vĩnh Khang. Sự hiện diện của hắn là một điểm tựa vững chãi, nơi cậu có thể tìm thấy sự an toàn giữa cơn bão cảm xúc mãnh liệt. Mọi cử động của hắn đều hướng về việc xoa dịu và thỏa mãn cơn khát khao của cậu.

Cánh tay Vương Sâm Húc nhẹ nhàng vuốt ve lưng Trịnh Vĩnh Khang, mỗi động tác đang truyền vào đó sự kiên định và quyền lực của hắn. Tay kia của hắn không ngừng xoa bóp eo cậu, khiến Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy bản thân bị bao phủ hoàn toàn trong sự âu yếm và cuốn hút không thể cưỡng lại.

Khi cảm nhận sự kích thích từ trứng rung bên dưới, Trịnh Vĩnh Khang không thể ngăn được những tiếng thở hổn hển và rên rỉ trong cơn say đắm. Cậu ngả người về phía hắn, cơ thể bị cuốn vào những cơn sóng tình không ngừng. Mái tóc cậu rối bời, gương mặt đỏ bừng, và đôi mắt mờ đục, tất cả đều thể hiện sự mãnh liệt của cảm giác đang trào dâng trong cậu.

Mỗi rung động của trứng đều khiến cậu run rẩy và thở gấp, những cảm giác mạnh mẽ cuốn cậu vào một cơn lốc cảm xúc, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt dần. Cậu vồ vập vào người Vương Sâm Húc, đôi tay siết chặt lấy cổ hắn, như thể muốn bám víu vào hắn để tìm kiếm sự an ủi và thỏa mãn.

Vương Sâm Húc kéo Trịnh Vĩnh Khang về gần hơn, cánh tay hắn giữ chặt lấy cơ thể cậu, không cho phép bất kỳ khoảng cách nào tồn tại. Sự gần gũi của hắn tạo ra một cảm giác an toàn, cũng đầy cám dỗ. Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt mờ đục của cậu, dừng lại ở đôi môi đỏ mọng đang hé mở đang mời gọi hắn.

Hắn nghiêng đầu, đôi môi hắn chạm nhẹ vào môi Trịnh Vĩnh Khang trong một nụ hôn đầy say mê. Cái chạm đầu tiên nhẹ nhàng như cơn gió, ngay lập tức chuyển thành một sự vồ vập đầy khao khát. Vương Sâm Húc không hề ngần ngại, đôi môi hắn cuốn lấy đôi môi cậu, sâu lắng và đầy dục vọng, truyền tải tất cả những cảm xúc mãnh liệt mà hắn đang cảm nhận.

Trịnh Vĩnh Khang cảm nhận được sự cuốn hút mạnh mẽ từ nụ hôn của hắn, cơ thể cậu bị bỏng cháy bởi nhiệt độ từ đôi môi nóng của Vương Sâm Húc. Cậu không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ nhỏ trong cổ họng, đôi tay vẫn ôm chặt lấy cổ hắn, không muốn buông lơi. Mỗi lần hắn mở rộng nụ hôn, những cảm giác kích thích từ trứng rung dưới thân lại trở nên mạnh mẽ hơn, hòa quyện vào sự đê mê chiếc hôn sâu.

Vương Sâm Húc khẽ mút lấy đôi môi Trịnh Vĩnh Khang, như thể đang tìm kiếm một hương vị ngọt ngào từ sự đam mê không ngừng. Hắn chạm vào lưỡi cậu, đẩy sâu vào trong, đồng thời giữ cậu thật gần để cảm nhận từng hơi thở, từng cử động của cậu.

Trong không gian hẹp của xe, Vương Sâm Húc khẽ cởi bỏ lớp vải phía dưới, đèn nội thất mờ ảo chiếu sáng cơ thể hắn, làm nổi bật những đường cong săn chắc và sự bí ẩn trong ánh mắt hắn.

Tay hắn chậm rãi lướt qua lớp vải, cảm giác mát lạnh và mềm mại chạm vào da thịt. Hắn sờ soạng từng centimet, khám phá một điều gì đó quý giá và riêng tư. Đôi tay vững chắc và khéo léo của hắn xử lý từng động tác với sự chính xác, từng cú chạm trở thành một phần của trò chơi quyến rũ mà hắn đang điều khiển.

Khi Vương Sâm Húc tiếp tục tấn công những điểm nhạy cảm trên cơ thể Trịnh Vĩnh Khang, cậu chỉ còn biết dựa vào hắn để tìm kiếm sự thoải mái. Mặc dù cậu đang bị áp đảo và kích thích, một phần trong cậu vẫn cảm thấy sự cần thiết phải duy trì một chút tự chủ, không để mình hoàn toàn bị cuốn vào sự mãnh liệt của những cảm giác đang tràn ngập.

Vương Sâm Húc tiếp tục giữ cho cậu ở trong tình trạng này, không ngừng khám phá và điều chỉnh sự kích thích theo ý muốn, khiến Trịnh Vĩnh Khang trong tình trạng dày vò và khổ sở nhưng lại không thể rời xa.

Vương Sâm Húc nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi mỏng dính của hắn chạm vào cổ Trịnh Vĩnh Khang. Hơi ấm từ hơi thở của hắn tạo ra một dấu hôn mềm mại, một cái chạm nhẹ nhàng và ấm áp, lưu lại một dấu vết tinh tế trên làn da nhạy cảm của cậu.

Tay hắn tiếp tục lướt dọc theo cơ thể Trịnh Vĩnh Khang, ngón tay của hắn tìm kiếm lỗ nhỏ phía dưới với sự nhẹ nhàng đến mức không thể cảm nhận được. Động tác của hắn tựa một điệu nhảy chậm rãi, khi cảm nhận được vị trí của trứng rung, hắn từ từ kéo nó ra ngoài, dừng lại ở vách thành.

"Mau nói gì lọt tai tôi đi" hắn thì thầm, đôi môi gần như chạm vào tai cậu. "Tôi giúp cậu lấy nó ra."

Vương Sâm Húc nhấn mạnh từng từ trong câu nói của mình, giọng hắn trầm ấm và đầy quyền lực. Đôi mắt hắn không rời khỏi Trịnh Vĩnh Khang, khao khát từng hơi thở của cậu.

Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy khó chịu và không hợp tác. Cậu gồng người lại, đôi môi mím chặt, và ánh mắt không giấu nổi sự bực bội. Cảm giác khó chịu khiến cậu không thể giữ bình tĩnh, và từng cử chỉ của Vương Sâm Húc càng làm gia tăng sự căng thẳng trong cậu." Mau nhanh lấy ra đi"

Vương Sâm Húc nhận thấy sự phản kháng của Trịnh Vĩnh Khang. Hắn đẩy một nhịp đưa trứng rung vào sâu hơn, không để cho cậu có cơ hội né tránh hay phản kháng.

Trịnh Vĩnh Khang không thể kiềm chế cảm giác khoái cảm mãnh liệt khi Vương Sâm Húc kích thích từ bên trong. Mỗi cú đẩy của trứng rung như một luồng điện mạnh mẽ chạy dọc cơ thể cậu, khiến cậu cảm nhận sự rùng mình sâu tận xương tủy. Những cảm giác bất ngờ và mãnh liệt làm cậu khẽ co người lại, cơ thể bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc dữ dội, không thể chống cự trước sự tấn công của khoái cảm.

Cơ bắp của Trịnh Vĩnh Khang căng lên, từng thớ cơ phản ứng nhạy bén với mỗi động tác của Vương Sâm Húc. Những cơn sóng tình mạnh mẽ dâng trào từ bên trong khiến cơ thể cậu run rẩy nhẹ nhàng. Cậu cảm nhận sự hưng phấn từ mỗi lần trứng rung chạm vào các điểm nhạy cảm, làm hơi thở cậu trở nên gấp gáp và nặng nề hơn.

Vương Sâm Húc tiếp tục đẩy mạnh, chạm đến tuyến tiền liệt, Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy dòng điện xuyên qua cơ thể mình, mỗi cú kích thích làm cậu ngả người ra phía sau, đôi mắt mờ đục và hơi thở lướt nhanh, không còn khả năng kiểm soát. Những tiếng rên rỉ nhỏ từ cậu hòa quyện với cảm giác mãnh liệt, tạo nên một bản giao hưởng của khoái cảm, dâm đãng không thể tả nổi.

Trịnh Vĩnh Khang cảm nhận được sự khoái cảm mãnh liệt đến mức không thể kiểm soát. Nước mắt sinh lý từ đôi mắt cậu bắt đầu lăn dài trên má, lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo. Những giọt nước mắt ấy như làn sóng nhỏ bé phản chiếu sự yếu đuối và cơn đau đớn mà cậu không thể che giấu.

Cậu cố gắng thốt ra những lời van xin yếu ớt, giọng nói nghẹn ngào và đầy nài nỉ "Xin cậu, dừng lại... làm ơn." Đôi môi cậu run rẩy, những tiếng thở dốc bị ngắt quãng trong cơn say đắm. Cả cơ thể không thể tiếp nhận thêm nổi cơn khoái cảm, cầu xin Vương Sâm Húc dừng lại.

Cảm thấy đã đạt đến điểm mà hắn mong muốn, Vương Sâm Húc quyết định dừng lại trò chơi mà hắn đang nắm giữ quyền kiểm soát. Hắn nhẹ nhàng nâng Trịnh Vĩnh Khang lên khỏi người mình. Cậu mềm nhũn như thể mất hết sức lực, chỉ còn là một con mèo yếu đuối đầy cam chịu trong tay hắn. Hắn cẩn thận đặt cậu xuống ghế sau của xe, cơ thể cậu rã rời nhưng vẫn đáp ứng theo từng cử chỉ của hắn.

Khéo léo điều chỉnh cơ thể cậu, Vương Sâm Húc đặt Trịnh Vĩnh Khang dạng chân ngồi lên đùi mình, để cậu có chút thăng bằng. Ánh mắt hắn sắc lạnh nhưng đôi môi lại nhẹ nhếch lên, tay hắn chầm chậm với vào phía dưới, tìm đến trứng rung và kéo mạnh ra ngoài, khiến không gian yên tĩnh vang lên một tiếng "phốc" đột ngột.

Trịnh Vĩnh Khang thở dốc, hơi thở gấp gáp hòa quyện với cơn dư vị của khoái cảm mãnh liệt vừa trải qua. Đôi mắt cậu nhòe nước, đỏ ửng lên vì cảm xúc hỗn loạn, nhưng không kém phần đẹp đẽ và say đắm. Hắn nhìn vào cậu như một kẻ chiếm hữu đầy quyền lực, biết rõ rằng cậu không thể trốn thoát khỏi sự cuốn hút và quyền kiểm soát của hắn.

Vương Sâm Húc chăm chú nhìn Trịnh Vĩnh Khang ngồi trên đùi mình, một vẻ mặt đầy thỏa mãn hiện lên qua đôi mắt sắc lạnh của hắn. Dù cơ thể cậu đang run rẩy và cạn kiệt sức lực, sự quyến rũ yếu đuối của Trịnh Vĩnh Khang càng làm tăng thêm sự thèm khát của hắn. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng cậu, từng đường nét uyển chuyển như đang khơi dậy lại ngọn lửa vừa dịu đi.

Mùi pheromone của Vương Sâm Húc vẫn tràn ngập trong không khí, nồng ấm và mạnh mẽ từ whisky gỗ sồi, hòa quyện với hơi thở thảo mộc còn vương vấn từ cơ thể cậu. Hắn cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên cổ cậu, nếm thử mùi hương thảo mộc cháy như cách hắn khẳng định quyền sở hữu không thể chối bỏ.

"Cậu thật sự không thể cưỡng lại tôi, phải không?" Giọng nói của hắn trầm đục, ngọt ngào như một lời thì thầm ám ảnh. Cậu run rẩy, chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa nhịp thở nhưng vẫn không thể thoát khỏi sức mạnh vô hình mà Vương Sâm Húc đã trói buộc cậu vào.

Vương Sâm Húc cười khẽ, một nụ cười ngạo mạn nhưng đầy sự quyến rũ. Hắn kéo Trịnh Vĩnh Khang lại gần hơn, môi cậu chạm vào môi hắn, hôn cậu với một sự chiếm hữu tuyệt đối. Nụ hôn như cuốn trôi mọi suy nghĩ và lý trí của Trịnh Vĩnh Khang, để lại cậu chỉ còn là một mảnh vụn dễ dàng bị điều khiển trong tay hắn.

Từng khoảnh khắc trôi qua, sự căng thẳng ban đầu giữa hai người dần tan biến, chỉ còn lại sự gắn kết mãnh liệt và không thể tách rời. Hắn giữ cậu trong vòng tay, không nói thêm một lời nào nữa, chỉ để mọi cảm xúc và hành động thay lời cho sự thống trị tuyệt đối của mình.

Tiếng thở dốc của Trịnh Vĩnh Khang như hòa lẫn vào không gian kín của chiếc xe, từng nhịp hít vào thở ra đều rời rạc, bị gián đoạn bởi sự lấn lướt từ nụ hôn sâu sắc của Vương Sâm Húc. Hắn không vội vã, đôi môi vẫn dịu dàng nhưng mang theo một sự khống chế không thể lầm lẫn. Trịnh Vĩnh Khang gần như tan chảy dưới sự áp đặt ấy, mọi cảm giác trong cậu trở nên mờ nhạt, ngoại trừ sự hiện diện mạnh mẽ của Vương Sâm Húc và sự ngọt ngào đầy cám dỗ từ hắn.

Tay hắn vẫn giữ cậu thật chặt, không cho cậu một cơ hội thoát ra, còn cậu chỉ có thể vô lực bám lấy hắn, tựa vào bờ vai rộng lớn như tìm kiếm một chút an ủi. Trịnh Vĩnh Khang cảm nhận được những đợt sóng từ trứng rung vừa được gỡ ra vẫn còn lưu lại trong cơ thể, khiến từng cơn rùng mình khe khẽ không ngừng chạy dọc sống lưng cậu. Hắn thả cậu ra sau nụ hôn ngột ngạt, để cậu ngả người tựa xuống ghế, đôi mắt mờ đục đẫm nước nhìn lên hắn.

Trịnh Vĩnh Khang bị cơn phát tình khống chế hoàn toàn, lý trí của cậu dường như bị tước bỏ, chỉ còn lại những mảnh vụn của ý thức vỡ vụn, trôi dạt trong cơn lũ cảm xúc mãnh liệt. Cậu không còn là chính mình, không còn biết phân biệt đâu là thực, đâu là hư. Thân thể cậu run rẩy không kiểm soát, cả người bị cuốn vào vòng xoáy của sự khao khát.

"Phải làm sao để thoát khỏi tên điên này?" Ý nghĩ ấy liên tục quẩn quanh trong đầu Trịnh Vĩnh Khang, nhưng nó không thể chiến thắng sự khống chế của cơn phát tình đang chiếm lĩnh tâm trí cậu. Vương Sâm Húc quá mạnh mẽ và quá chiếm hữu. Cơn khát của hắn nặng nề đè lên cậu, như một cơn bão không thể tránh khỏi.

Trong cơn mê man, một suy nghĩ đáng sợ khác đột ngột lóe lên: Nếu mình chết thì sao? Nếu mình biến mất, hắn sẽ phản ứng thế nào?

Liệu sự thèm khát và quyền lực ấy sẽ đẩy hắn vào cơn điên loạn, hay cuối cùng sẽ là sự thờ ơ lạnh lùng quen thuộc? Liệu Trịnh Vĩnh Khang có ý nghĩa nào trong thế giới của Vương Sâm Húc, ngoài việc là đối tượng để thoả mãn cơn khát của hắn? Câu trả lời ấy quá mơ hồ, quá đau đớn để cậu nghĩ thêm. Cậu muốn vùng vẫy thoát khỏi cơn đau, khỏi sự kiểm soát của hắn, nhưng không thể.

Hơi thở nóng rực của Vương Sâm Húc phả vào da thịt cậu, như một chiếc gọng kìm vô hình không ngừng siết chặt. "Chạy trốn ư?" Trịnh Vĩnh Khang tự hỏi. Nhưng chạy sao được, khi cơ thể cậu đã phản bội cậu, khi tâm trí cậu đã hoàn toàn gục ngã trước hắn?

Tôi muốn chết trước mặt cậu, Vương Sâm Húc

_

*Em Khang mở cửa xe và 1 con tó enigma siêu to nhìn ẻm như này:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro