4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trịnh Vĩnh Khang cố gắng cử động, toàn thân cậu như rệu rã. Cảm giác nhức nhối len lỏi khắp các khớp xương, làm mỗi chuyển động nhỏ cũng khiến cậu muốn rên lên vì đau. Bầu không khí trong phòng ngột ngạt, ngập tràn hương thảo mộc và rượu ngọt. Cậu cố gắng lết khỏi giường, tấm ga lạnh lẽo dính sát vào làn da trần, nhắc nhở cậu về những gì đã xảy ra.

Ánh sáng mờ từ ngoài qua khe cửa, một chút ánh sáng hiếm hoi trong căn phòng tối tăm. Trịnh Vĩnh Khang cố gắng giữ lấy bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu không khỏi dấy lên một cảm giác trống rỗng và chua xót. Một đêm cuồng loạn, nhưng cuối cùng thứ gì còn lại? Tất cả chỉ còn là sự lạnh lẽo bao trùm cùng cảm giác bị bỏ rơi, như một món đồ chơi bị vứt lại sau khi đã thỏa mãn hết giá trị của nó.

Cậu liếc mắt về phía chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nơi vẫn còn cái thẻ và vỉ thuốc tránh thai lăn lóc. Lời nói của Vương Sâm Húc còn vang vọng trong đầu, như một sự mỉa mai đắng cay, "...Đừng để thằng nào khác chơi nhé." Cậu cười nhạt, nhưng trong lòng chẳng còn lại chút gì ngoài sự mệt mỏi. Trịnh Vĩnh Khang biết rõ mình đã đánh mất điều gì đó, nhưng không chắc là tự tôn, lòng kiêu hãnh hay thứ gì khác sâu hơn thế.

Trịnh Vĩnh Khang kéo áo, cố gắng che đi vết cắn sâu trên cổ, cậu đứng dậy, chân loạng choạng đôi chút nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Không có lý do gì để ở lại đây thêm một phút nào nữa. Cậu mím chặt môi, bước về phía cửa, rời khỏi căn phòng tối tăm này. Nhưng dù bước đi, cậu vẫn không thể rũ bỏ cảm giác rằng tất cả những dấu ấn đó đang theo sát cậu, khắc sâu vào tâm trí, như vết cắn nơi cổ – một vết thương tâm lý mà cậu không biết khi nào mới có thể lành. 

Trịnh Vĩnh Khang thầm nghĩ, đã phân hóa thành omega thì thôi chứ, còn xui xẻo gặp phải tên biến thái như Vương Sâm Húc. Sự cay đắng dâng lên trong lòng cậu, trộn lẫn với sự giận dữ và bất lực. Hắn không chỉ chiếm lấy cơ thể cậu mà còn thao túng tinh thần, biến cậu thành một trò chơi để hắn thoải mái khống chế. Cậu nghiến răng, lòng tự trọng của một alpha từng kiêu hãnh giờ bị chà đạp không thương tiếc.

Cậu rời khỏi khách sạn, đôi chân nặng nề bước đi trong sự chán chường và trống rỗng. Từng bước tiến về phía lớp học như một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức, nhưng tâm trí cậu thì chìm đắm trong cảm giác bế tắc không lối thoát. 

Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, nhịp sống vẫn tiếp diễn, nhưng cậu cảm thấy mình như bị tách rời khỏi nó. Vương Sâm Húc và cái đêm cậu không thể thoát ra được ấy cứ bám riết, như một cái bóng ám ảnh. Trịnh Vĩnh Khang nuốt nghẹn trong cổ họng, cố gắng kìm nén nỗi nhục nhã và bối rối dâng lên trong lòng. Cậu chỉ mong lớp học sẽ giúp mình tạm quên đi, dù gì cũng là môi trường đại học, các lớp được tự do đăng ký theo thời khóa biểu riêng, Trịnh Vĩnh Khang tự an ủi rằng ít nhất sẽ không phải đụng mặt hắn ở đây. 

Sự yên tĩnh trong lớp học là điều cậu cần, một khoảng cách an toàn để tạm lánh khỏi sự ám ảnh của Vương Sâm Húc. Ít nhất nơi này cũng cho cậu một chút bình yên. Không có ánh mắt của Vương Sâm Húc theo dõi, không có giọng nói cợt nhả vang lên, chỉ có cậu và không gian học thuật tĩnh lặng. Một thoáng yên bình, dù ngắn ngủi, cũng đủ giúp cậu thở phào nhẹ nhõm.

[Vương Hạo Triết]

[Tôi phải làm sao đây]

[Làm sao gì cơ?]

[Cậu bị cái gì]

[Tên đấy bắt nạt cậu à????] 

[Tối đi làm cùng với tôi đi]

[Ok]


Trịnh Vĩnh Khang mở hộp tin nhắn ra, ánh mắt dừng lại trên màn hình. Cậu phân vân không biết có nên nói cho Vương Hạo Triết biết không. Kiểu người như Vương Hạo Triết chắc chắn sẽ làm ầm lên, việc này không hay ho chút nào. Cậu cũng lo lắng về phản ứng của Vương Sâm Húc, sợ rằng hắn có thể nổi giận và không tiếc tay ném cả hai xuống sông Hoàng Hà thủ tiêu.

Tâm trạng cậu nặng trĩu, như thể mỗi lựa chọn đều dẫn đến một kết cục tồi tệ hơn. Suy nghĩ về Vương Hạo Triết, cậu biết chắc rằng việc chia sẻ thông tin này có thể gây ra sự hỗn loạn không đáng có. Nhưng mặt khác, sự im lặng cũng chẳng giúp ích gì, mà chỉ khiến cậu cảm thấy bức bối hơn.

Cậu cắn môi, tay lướt trên màn hình, phân vân giữa sự an toàn và sự thật, không biết phải làm thế nào để vừa giữ được sự bình yên cho bản thân, vừa đối diện với sự thực không thể tránh khỏi. Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy một sự an tâm nhẹ nhàng khi thấy Vương Hạo Triết đồng ý, mong rằng sự hiện diện của bạn thân sẽ mang lại chút vững chãi và bình yên trong ít nhất một đêm. Cậu sắp xếp công việc, chuẩn bị cho buổi tối, và hy vọng rằng tối nay sẽ có sự đồng hành của bạn mình để cảm thấy bớt cô đơn.

Quán bar mà Trịnh Vĩnh Khang làm thêm là một không gian kỳ ảo, nơi mà ánh sáng nhẹ nhàng và ấm áp bao phủ mọi góc nhỏ. Không khí nơi đây mang một vẻ bí ẩn và quyến rũ, với ánh sáng mờ ảo từ những đèn chùm lấp lánh treo lơ lửng trên trần. Những bóng đèn nhỏ, phát ra ánh sáng vàng dịu, phản chiếu trên những bức tường gỗ tối màu, tạo nên một cảm giác ấm cúng và gần gũi.

Các bức tường được trang trí bằng những bức tranh vintage và các đồ vật trang trí cổ điển, làm nổi bật nét đẹp của không gian truyền thống. Những chiếc ghế bành và sofa bằng da mềm mại, được bọc vải nhung sang trọng, mời gọi khách hàng ngồi lại và thư giãn. Trịnh Vĩnh Khang, với sự chăm sóc tỉ mỉ, luôn nắm bắt mọi nhu cầu của khách hàng, từ việc pha chế những ly cocktail tinh tế đến việc cung cấp những món ăn nhẹ chất lượng.

Quầy bar dài, bằng gỗ sồi đen bóng, là trung tâm của không gian, nơi mà ánh sáng từ những chai rượu quý hiếm phản chiếu lên mặt quầy, tạo ra những ánh sáng lấp lánh đầy mê hoặc. Những tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ hệ thống loa, tạo nên một bầu không khí thư giãn nhưng không kém phần tinh tế, khiến mỗi khách hàng đều cảm thấy như đang lạc vào một không gian đầy lãng mạn và quyến rũ. Tất cả những yếu tố này kết hợp lại tạo nên một nơi lý tưởng để thư giãn và tận hưởng những giây phút ấm áp, nơi mà mọi lo lắng dường như tan biến trong không khí quyến rũ và đầy cảm hứng này. 

Hôm nay, quán bar của Trịnh Vĩnh Khang bận rộn hơn thường lệ. Quầy bar đầy ắp khách, tất cả đều trò chuyện rôm rả và tạo nên một không khí sống động, ấm cúng. Ánh sáng vàng nhẹ từ những đèn chùm phản chiếu lên các chai rượu và mặt quầy, làm nổi bật sự nhộn nhịp của không gian.

Trịnh Vĩnh Khang đứng quầy, nở nụ cười niềm nở khi phục vụ từng ly cocktail, mắt cậu không ngừng quan sát và lắng nghe khách hàng. Vương Hạo Triết, đứng ngay bên cạnh đó, cũng bận rộn với những công việc của mình. Vương Hạo Triết, là người quen của quản lý và cũng là bartender có kinh nghiệm, nên dễ dàng đứng quầy cùng cậu. 

[Khang thần]

[Đến nhà vệ sinh đi]

[Bắt đầu thấy nhớ cậu rồi] 

Khi Trịnh Vĩnh Khang nhận được tin nhắn từ Vương Sâm Húc, một cơn sóng lo lắng cuộn trào trong lòng cậu. Đôi tay cậu hơi run rẩy khi đọc những dòng chữ trên màn hình, và sự bồn chồn không thể che giấu được hiện rõ trên gương mặt. Mỗi chữ, mỗi câu trong tin nhắn như một nhát dao sắc bén, cắt sâu vào tâm trạng vốn đã đầy bất ổn của cậu. 

Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu trên đôi mắt cậu, làm nổi bật lên những vệt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cảm giác bất an khiến trái tim cậu đập mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại sự lo lắng đang chiếm lĩnh tâm trí của Trịnh Vĩnh Khang.

[ ? ]

[Hình ảnh đã được gửi tới] 

Khi Trịnh Vĩnh Khang mở tin nhắn tới từ Vương Sâm Húc, cậu không khỏi giật mình khi thấy hình ảnh chụp chính mình tại quầy bar của quán. Trong bức ảnh, ánh sáng mờ ảo của quán tạo nên một khung cảnh trầm lắng, làm nổi bật vẻ rã rời trên khuôn mặt cậu. Những chai rượu và ly cocktail lấp lánh ánh đèn vàng, nhưng trong mắt cậu, có vẻ như mọi thứ đều trở nên mờ nhạt. 

Hơi thở của cậu trở nên loạn nhịp, và cậu không thể không cảm thấy như mình đang bị theo dõi từng giây từng phút.

[Làm ơn, tôi đang trong giờ làm] 

[Đừng có]

[Lúc nào]

[Cũng nứng như vậy]

[Chó đến kì động dục à?]

Trịnh Vĩnh Khang đảo mắt tìm kiếm Vương Sâm Húc trong quán, và ánh mắt cậu nhanh chóng dừng lại ở một góc khuất. Ở đó, Vương Sâm Húc đang ngồi một cách điềm tĩnh, vẻ mặt không thể đọc được. Ánh sáng mờ ảo của quán bar tạo ra một vòng hào quang mơ hồ xung quanh hắn, khiến hắn như chìm trong một thế giới riêng biệt, tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào và náo nhiệt xung quanh.

Vương Sâm Húc ngồi lặng lẽ trong góc của quán bar, ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn chiếu lên bộ trang phục của hắn, làm nổi bật từng đường nét tinh tế. Hắn mặc một chiếc áo khoác blazer màu tối, hoàn hảo từng chi tiết với đường cắt sắc sảo và chất liệu vải cao cấp. Dưới blazer là một chiếc áo cổ lọ màu đen, ôm sát cơ thể, che kín cổ và tạo nên vẻ ngoài thanh lịch nhưng cũng đầy bí ẩn.

Khi ánh sáng từ quầy bar lướt qua, nó tạo ra những phản chiếu nhẹ nhàng trên áo khoác và áo cổ lọ, làm nổi bật cấu trúc mạnh mẽ của cơ thể hắn. Mái tóc của Vương Sâm Húc được chải gọn gàng, hoàn thiện vẻ ngoài hoàn hảo. Hắn ngồi với dáng vẻ tựa lưng vào ghế, tay đặt thoải mái trên thành ghế, như thể không cần phải làm gì thêm.

Mặc dù hắn chỉ ngồi im lặng, nhưng sự hiện diện của hắn dường như tạo ra một khoảng không gian riêng biệt, hoàn toàn tách biệt khỏi sự ồn ào và náo nhiệt xung quanh. Ánh mắt của hắn, sâu thẳm và lạnh lùng, lướt qua đám đông với một vẻ kiên định không thể đọc được, khiến không khí xung quanh trở nên đóng băng trong thoáng chốc.

[Mau, đừng để tôi đợi] 

Trịnh Vĩnh Khang cúi người, thì thầm bên tai Vương Hạo Triết, "Tôi sẽ ra ngoài hút thuốc một lát, cậu ở lại trông quầy giúp tôi nhé." Cậu nhấn mạnh từng từ một cách nghiêm túc, đôi mắt dán chặt vào Vương Hạo Triết. Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý, Trịnh Vĩnh Khang rời khỏi quầy bar, bước vào nhà vệ sinh với vẻ mặt nghiêm trọng, chuẩn bị tinh thần cho điều sắp diễn ra. 

Trịnh Vĩnh Khang bước vào nhà vệ sinh, tâm trạng ngột ngạt. Cậu không thể ngừng nghĩ về những gì Vương Sâm Húc có thể làm. Cảm giác bất an dâng lên trong cậu khi nghĩ đến những ý đồ không rõ ràng của hắn. Chẳng đoán được tên bệnh hoạn này sẽ làm cái gì tiếp theo, định vị được chỗ làm thêm của cậu rồi tự giác mò đến. Hắn thật sự thèm khát cậu đến điên rồi à? 

Vương Sâm Húc đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào với vẻ mặt không thể đoán trước. Ánh sáng mờ nhạt bên trong khiến hắn như một bóng ma, đôi mắt hắn sắc lạnh và đầy quyết đoán. Cửa khép lại phía sau hắn với một tiếng "cạch" nhẹ nhàng.Hắn không nói một lời, chỉ đứng đó một cách im lặng, quan sát Trịnh Vĩnh Khang với ánh nhìn sắc bén. Sự hiện diện của hắn ngay lập tức tạo ra một bầu không khí nặng nề. Vương Sâm Húc bước gần hơn, mỗi bước chân của hắn dường như càng khiến không gian trở nên bức bối. Pheromone của Vương Sâm Húc lan tỏa, nốt whisky gỗ sồi lơ lửng trong không khí, khiến không gian trở nên ngột ngạt, giống như một làn sóng vô hình đẩy cậu vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Mỗi lần hít vào, cậu có thể cảm nhận được sự cay nồng và sự kìm kẹp của pheromone này, giống như việc bị vây quanh bởi một lớp sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ con đường thoát ra. Là cưỡng chế phát tình của enigma. Không phải chứ, tên cuồng dâm này thật sự tính làm một trận ra trò ở đây sao? Ngay trong nhà vệ sinh, nơi đầy người ra vào tại nơi cậu làm thêm sao?

"Vương Sâm Húc, tôi đang làm việc, có gì thì nhanh lên." Câu nói của cậu không chỉ là lời nhắc về việc thời gian, mà còn là một nỗ lực yếu ớt nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của hắn. Đó là cách cậu cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo và kiểm soát trong tình thế hỗn loạn này, dù biết rõ sức mạnh của Vương Sâm Húc vẫn đang bao trùm lấy cậu, từng bước phá vỡ lớp vỏ tự vệ yếu ớt của cậu.

Dù biết rằng lời nói của mình có thể không đủ để ngăn cản được hắn, cậu vẫn cố gắng giữ vững trạng thái của mình, tìm kiếm một lý do hợp lý để làm chậm lại những gì Vương Sâm Húc. Cảm giác pheromone của hắn đang bao trùm không gian, khiến cậu khó thở. Mỗi nhịp thở đều trở nên khó khăn hơn khi sự hiện diện áp đảo của hắn càng lúc càng gần hơn. 

Trịnh Vĩnh Khang bị Vương Sâm Húc vác vào phòng vệ sinh khuất trong góc, khuôn mặt cậu đã ửng hồng như lớp mây chiều. Hương whisky từ pheromone của Vương Sâm Húc khiến cậu cảm thấy như bị đẩy vào một trạng thái phát tình không thể kiểm soát. Từng làn sóng nhiệt đập vào người cậu, khiến mọi thứ xung quanh như mờ đi và biến thành một cơn cuồng loạn khó tả.

Vương Sâm Húc ép Trịnh Vĩnh Khang vào góc nơi ánh sáng mờ ảo từ đèn huỳnh quang chỉ đủ để làm nổi bật những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt cậu. Cậu cảm nhận rõ sự áp đảo từ pheromone mạnh mẽ của hắn, khiến cơ thể trở nên nhạy cảm và khó kiểm soát. Vương Sâm Húc dùng một chân chen vào giữa Trịnh Vĩnh Khang, pheromone nồng nặc của hắn bao phủ cậu, làm cho tâm trí và cơ thể cậu không còn cách nào để duy trì sự tỉnh táo. 

Vương Sâm Húc dùng lưỡi của mình khám phá từng ngóc ngách bên trong khoang miệng Trịnh Vĩnh Khang. Hắn di chuyển một cách điêu luyện, quấn quanh, lướt qua từng góc cạnh của khoang miệng cậu, từ vòm miệng đến các phần mềm mại của lưỡi cậu. Lưỡi ướt tiếp tục quấn quanh và xâm nhập sâu hơn, tạo ra một sự cảm giác ngột ngạt đến mức Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy như mình sắp không còn khả năng hít thở bình thường. Từng cú lướt qua, tìm kiếm sự đáp lại, hơi thở trở nên gấp gáp và bị cắt đứt bởi những nụ hôn cuồng nhiệt không ngừng.

Vương Sâm Húc từ từ tách ra, rút lưỡi ra khỏi miệng Trịnh Vĩnh Khang, để lại cảm giác ngột ngạt và thiếu dưỡng khí trong khoang miệng cậu. Hơi thở của Trịnh Vĩnh Khang trở nên vội vã, như vừa thoát khỏi một sự kiểm soát chặt chẽ. Những hơi thở hổn hển vỡ vụn giữa những nụ hôn khao khát của Vương Sâm Húc vẫn còn đọng lại trên môi cậu, tạo nên một cảm giác vừa thỏa mãn vừa thiếu thốn.

"Tôi nhớ cậu thật mà" Vương Sâm Húc cúi xuống, hơi thở ấm áp của hắn quấn quýt quanh Trịnh Vĩnh Khang. Hắn hít thật sâu hương thảo mộc nhẹ nhàng quanh tuyến thể của cậu, cảm nhận từng âm mùi vị của cơ thể cậu. Vai của hắn vững chãi và rộng lớn, bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của Trịnh Vĩnh Khang, tạo ra một sự kìm kẹp không thể chối từ. 

"Nhớ là phải đến đụ người khác ngay tại nơi làm việc à? Tên điên?" 

Lưỡi của hắn lướt qua, kích thích từng điểm nhạy cảm trên xương quai xanh, rồi bất ngờ, hắn dùng lực cắn nhẹ vào tuyến thể, tạo ra một cảm giác đau đớn không ngoai. Hơi thở của Trịnh Vĩnh Khang trở nên dồn dập. Mùi hương whisky gỗ sồi nồng ấm hòa quyện với hương thảo mộc cháy xém, tạo ra một sự kết hợp ngọt ngào và gây nghiện, khiến Vương Sâm Húc cảm thấy như bị lôi cuốn vào một cơn sóng quyến rũ không thể cưỡng lại. Những nốt hương đó không chỉ tăng cường sự kích thích mà còn khiến hắn cảm thấy như mình đang chìm đắm trong sự quyến rũ mê hoặc của chính Trịnh Vĩnh Khang.

"Thu vào đi thằng ngu, mày tính để mọi người bước vào biết có con chó động dục trong này à?" Trong cơn mê loạn, Trịnh Vĩnh Khang chỉ có thể thốt ra những lời mắng chửi, giọng nói lạc điệu và không rõ ràng. Cậu mấp máy môi, những từ ngữ khó nhọc tuôn ra qua hơi thở dồn dập, mang theo sự giận dữ, những lời mắng chửi vụn vặt lẫn trong tiếng rên rỉ, khiến âm thanh của cậu trở nên hỗn loạn không thể hiểu nổi.

Tay Vương Sâm Húc tiếp xúc với lớp vải mỏng, cảm nhận sự mềm mại của da thịt ẩn bên dưới. Mỗi lần hắn chạm vào, cảm giác nhung mềm hòa quyện với cái ấm nóng của cơ thể Trịnh Vĩnh Khang, tạo ra một sự va chạm tinh tế nhưng đầy cảm xúc. Từng ngón tay Vương Sâm Húc chậm rãi tiến vào phía dưới, khéo léo, tỉ mĩ, bắt đầu khám phá từng đường cong của cơ thể Trịnh Vĩnh Khang. Sự chạm vào của hắn khiến Trịnh Vĩnh Khang không khỏi rùng mình, giật nảy lên.

Phía dưới Trịnh Vĩnh Khang đã ướt đẫm, cảm giác ẩm ướt và nhiệt độ tăng cao khiến cậu cảm thấy cơ thể mình như đang bốc cháy. Mỗi lần Vương Sâm Húc chạm vào đều mang đến một luồng kích thích mạnh mẽ, làm cho cậu không thể giữ được sự bình tĩnh. Những cơn sóng tình vồ vập từ mỗi nụ hôn và sự tiếp xúc liên tục khiến Trịnh Vĩnh Khang không còn kiểm soát được cơ thể của mình, chỉ còn biết buông thả vào sự kích thích này.

"Hôm nay không có đến chơi cậu."

Trịnh Vĩnh Khang thở hắt ra, hơi thở hổn hển và lạc lõng. Đầu óc cậu trống rỗng, không thể tiếp nhận được những lời của Vương Sâm Húc. Cảm giác bối rối và mê mang bao trùm lấy cậu, như thể mọi thứ xung quanh đang trở nên mờ mịt và xa vời. Câu nói của Vương Sâm Húc vang lên như một tiếng vang xa lạ, không thể hòa nhập vào trạng thái tinh thần đang rối bời của cậu. Cảm giác bị bỏ lại giữa một biển đen tối, không biết làm gì ngoài việc hít thở và cố gắng hiểu được tình hình hiện tại. 

"Tôi mang quà đến cho cậu này"

_

mom nào có cí ảnh này full hd em chin với nha, vibe boyfen tó con của ảnh làm suýt quên ảnh cũng có thể trong như này


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro