3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Sâm Húc cúi đầu xuống, ánh mắt đen sâu thẳm đầy toan tính. Hắn hé miệng, nhẹ nhàng đặt môi lên phần da mỏng manh nơi gáy của Trịnh Vĩnh Khang. Đôi môi ấm nóng mơn trớn từng chút một, như thể chỉ muốn trêu đùa, nhưng rồi bỗng chốc trở nên tham lam. Hắn ngậm lấy phần thịt mềm, lưỡi di chuyển chậm rãi, dẻo dai quét qua từng mạch máu, từng thớ thịt mỏng manh.

Những cú nút của hắn ngày càng sâu và mãnh liệt, như thể muốn in dấu vết của mình lên từng phần nhỏ nhất của da thịt cậu. Vương Sâm Húc mân mê, chẳng vội vàng, đôi mắt hơi khép lại như thể đang thưởng thức, ngón tay thì kéo nhẹ phần áo ở gáy, để lộ tuyến thể rõ hơn, tạo ra cảm giác căng cứng khó chịu pha lẫn sự rạo rực.

"Vội gì chứ?" Hắn khẽ rít lên, hơi thở phả vào da Trịnh Vĩnh Khang nóng bừng. "Để tôi làm cậu nhớ tại sao cậu lại phải van xin tôi cắn cậu nhé." Lời nói của hắn nhỏ nhẹ, nhưng đầy sự chiếm hữu, khiến người bên dưới run rẩy lên mãnh liệt.

Lưỡi hắn không ngừng di chuyển, từng lần cạ sát vào da khiến cậu như bị điện giật, vừa đau vừa ngứa ngáy, muốn thoát khỏi nhưng lại càng bị giữ chặt hơn, từng thớ thịt nóng dần dưới những cú liếm mạnh bạo đầy ma mị.

Vị ngọt thơm của thảo mộc lan tỏa như làn hương dịu dàng, bao bọc đầu lưỡi Vương Sâm Húc, tinh tế và đầy mê hoặc. Đó không phải cái ngọt nồng nàn hay lấn át, mà là sự hòa quyện nhẹ nhàng giữa hương thơm của cây cỏ và sự ngọt ngào tinh khiết, tựa như một ly trà thảo mộc thơm mát, êm dịu nhưng vẫn đủ mạnh vương vấn nơi cuống họng.

Mỗi khi lưỡi hắn mơn trớn phần thịt mềm ở gáy Trịnh Vĩnh Khang, cái ngọt ấy lại dâng lên như làn sương, vừa thanh khiết, vừa nồng ấm, mời gọi sự đắm chìm vào cơn nghiện không lối thoát. Hương thảo mộc ấy, với chút phảng phất của hoa lá rừng sâu, khiến hắn chỉ muốn tiếp tục nếm mãi, cảm nhận từng giọt mật đang len lỏi qua từng tế bào, quyến rũ không thể chối từ.

Hương vị ngọt ngào ấy cứ quấn lấy hắn, buộc chặt vào từng cử động, càng liếm, càng cảm thấy nghiện, như thể vị ngọt ấy là thứ duy nhất có thể làm hắn thỏa mãn giữa một cơn khát chưa bao giờ được giải tỏa.

Vương Sâm Húc không ưa cái đắng cay của rượu, nhưng Trịnh Vĩnh Khang sau khi bị cắn lại như một loại rượu mạnh ngọt ngào mà hắn không thể cưỡng lại. Mùi hương và vị ngọt từ cơ thể cậu đủ để khiến hắn mê mẩn, như một ly rượu quý giá mà hắn không thể từ chối. Sự kết hợp hoàn hảo giữa thảo mộc và rượu nặng của Trịnh Vĩnh Khang như một cơn nghiện, kéo hắn vào vòng tay của cảm giác say mê và không thể dứt ra.

Trịnh Vĩnh Khang bị hắn liếm đến ngu, còn tưởng bản thân mình là cái thùng rượu bị rò.

Tay Vương Sâm Húc bắt đầu thâm dò bên dưới, hắn tự hỏi, Trịnh Vĩnh Khang phân hóa thành omega, liệu khu vực đó có thật sự ướt đẫm một cách tự nhiên như hắn tưởng tượng không.

Vương Sâm Húc, với một nụ cười đầy bí hiểm, thì thầm bên tai Trịnh Vĩnh Khang:

"Khang thần, cậu không cảm thấy à? Bị tôi liếm đến mức phía dưới không còn tự chủ được, nhưng cậu vẫn cố giữ lấy dáng vẻ alpha cao ngạo đến phút cuối cùng. Đáng yêu thật đấy"

Giọng nói của hắn đầy sự trêu chọc và khiêu khích, khiến Trịnh Vĩnh Khang không thể không cảm nhận sự xâm nhập và sự cám dỗ từ từng động tác của hắn.

Trịnh Vĩnh Khang cảm nhận sự nhục nhã dâng trào. Alpha kiêu hãnh như cậu, giờ bị làm đến dâm dịch tiết ra không ngừng, ướt đẫm từng ngón tay hắn, chẳng khác gì món đồ tình dục mời gọi Vương Sâm Húc đến chơi. Cảm giác xâm lấn và mất kiểm soát khiến cậu cảm nhận rõ sự hạ thấp của chính mình. Mọi tự tôn và tự do của cậu dần bị nghiền nát. Cậu không còn khả năng chống cự, không còn sức để giữ lại chút tự trọng nào. Mọi thứ cậu từng đứng vững giờ đây đều bị phá hủy bởi sự thao túng tàn nhẫn của Vương Sâm Húc.

"Câm mồm đi, Vương Sâm Húc" Trịnh Vĩnh Khang gầm gừ, âm thanh lầm rầm như một cún con bị dồn đến chân tường.

Vương Sâm Húc vừa vỗ mông Trịnh Vĩnh Khang, vừa nói với giọng ra lệnh "Ngoan, quỳ lên đi."

Trịnh Vĩnh Khang không còn lựa chọn nào khác, lom khom rời khỏi lòng hắn, hai tay chống xuống giường, mông đưa cao lên, thể hiện sự phục tùng không chống cự.

Vương Sâm Húc đâm mạnh một cú lút cán, hoàn toàn chiếm lấy không gian của Trịnh Vĩnh Khang. Hành động của hắn vừa tỏ rõ sự kiểm soát, vừa khiến cho Trịnh Vĩnh Khang không còn cơ hội phản kháng, hoàn toàn bị cuốn vào sự chi phối của của người phía trên. Hắn biết dù gì cậu cũng là alpha, có phân hóa ngược cũng không phải loại mỏng manh dễ vỡ như lá liễu.

Trịnh Vĩnh Khang cảm nhận dị vật to lớn không ngừng ra vào bên trong mình, mỗi cú thúc mạnh mẽ của Vương Sâm Húc dường như xuyên sâu vào tận cùng cơ thể cậu. Mỗi cú xuyên xỏ đâm sâu, một làn sóng tê dại lan tỏa khắp cơ thể, xâm lấn và chiếm lĩnh mọi giác quan của cậu. Cảm giác dồn nén, căng thẳng và không thể kiểm soát khiến Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy mình như bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra.

Trịnh Vĩnh Khang nén lại tiếng rên rỉ, cố gắng giữ cho âm thanh không thoát ra ngoài. Nhưng sự kiềm chế đó chỉ làm cho Vương Sâm Húc cảm thấy khó chịu hơn, như thể cơn kích thích từ hắn chưa đủ. Mỗi cử động của hắn càng trở nên mạnh mẽ và quyết liệt, muốn buộc Trịnh Vĩnh Khang phải bộc lộ hết cảm xúc thật sự của mình.

Vương Sâm Húc không chỉ muốn chiếm hữu về thể xác, mà còn muốn Trịnh Vĩnh Khang phải hoàn toàn đầu hàng về mặt tinh thần. Hắn muốn thấy cậu rên la như đĩ điếm, khao khát thấy cậu phải buông bỏ hoàn toàn lòng tự trọng của mình, không chỉ rên rỉ vì kích thích mà còn vì sự đầu hàng trước khoái cảm hắn mang lại.

Vương Sâm Húc hạ lệnh, giọng hắn lộ rõ sự tàn nhẫn. "Mở cái mồm ra." Hắn cần nghe tiếng rên rỉ chứng minh rằng Trịnh Vĩnh Khang hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của hắn. Mỗi âm thanh từ cậu phải thể hiện sự khuất phục, không còn chỗ cho sự kiêu hãnh và chống cự.

Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy bức bối đến tột cùng. Trong cơn giằng co, cậu không thể không nghĩ rằng Vương Sâm Húc đang hoàn toàn mất lý trí. Hắn không chỉ đang cưỡng hiếp cậu mà còn đòi hỏi sự phản ứng của cậu như thể điều đó là điều hiển nhiên. Làm sao cậu có thể rên rỉ cho nổi trong hoàn cảnh này, khi bị dồn đến bước đường cùng và không còn tự chủ? Đúng là con chó bệnh hoạn nhất cậu từng gặp. Tất cả enigma trên đời thật sự đều trông thế này à?

Vương Sâm Húc bắt đầu mất kiên nhẫn, sự căng thẳng trong cơ thể hắn dâng lên."Trịnh Vĩnh Khang, cậu nghĩ cậu đang chơi với ai vậy?" Vương Sâm Húc biết rõ từng điểm nhạy cảm trên cơ thể Trịnh Vĩnh Khang sau đêm ở club. Hắn đã ghi nhớ tất cả những phản ứng, những nơi cậu tỏ ra yếu đuối nhất. Mỗi điểm nhạy cảm trên cơ thể Trịnh Vĩnh Khang giờ đây như là một phần của trò chơi quyền lực giữa họ, và Vương Sâm Húc không ngần ngại sử dụng những hiểu biết này để làm tăng sự thống trị của hắn.

Hắn cúi người xuống, cơ thể dán chặt vào lưng Trịnh Vĩnh Khang, tay lần tìm phần đầu ngực phía trước, khám phá từng điểm nhạy cảm với sự tỉ mỉ. Đồng thời, lưỡi ướt của hắn bắt đầu lướt nhẹ lên vành tai cậu, tìm kiếm những điểm dễ làm cậu ngột ngạt, mang lại cảm giác vừa đau đớn vừa kích thích.

Tay Vương Sâm Húc nhéo mạnh vào đầu ngực Trịnh Vĩnh Khang, tạo ra một cơn đau sắc bén kết hợp với kích thích. Tiếng rên rỉ bất ngờ bật ra từ miệng cậu, phản ánh sự chịu đựng và cảm giác không thể kiểm soát của cậu. Cái rên rỉ ấy vừa mang chút đau đớn, vừa chứa đựng sự phản kháng yếu ớt, hòa quyện trong cảm giác không thể từ chối.

Mỗi động tác từ Vương Sâm Húc đều khiến cậu cảm thấy như bị đẩy tới cực điểm của sự cảm nhận, sự phân tách giữa đau đớn và khoái cảm hòa quyện vào nhau một cách mơ hồ và không thể phân biệt. Cảm giác đó không chỉ dừng lại ở sự kích thích thể xác mà còn khuấy động sâu bên trong tâm trí cậu, khiến cậu cảm thấy như bị đặt vào một tình thế không thể chống cự. Từng tế bào trong cơ thể cậu gào thét muốn van xin hắn dừng lại.

Trịnh Vĩnh Khang cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế những tiếng rên rỉ không ngừng bật ra từ cổ họng. Những vết cắn trên môi dường như trở thành cách duy nhất để cậu có thể đối phó với cơn sóng kích thích dữ dội đang cuộn trào bên trong cơ thể mình. Cảm giác đau đớn từ việc cắn môi giúp cậu giữ vững sự tự chủ, mặc dù sự kích thích mạnh mẽ từ Vương Sâm Húc khiến cậu cảm thấy gần như mất kiểm soát.

Mỗi lần bị nhéo mạnh vào nhũ, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng lan ra khắp cơ thể, làm cho việc giữ im lặng càng trở nên khó khăn hơn. Cảm giác đau đớn và kích thích hòa quyện khiến cậu chỉ còn cách giữ chặt môi, không để những âm thanh lạc lõng thoát ra khỏi miệng.

Vương Sâm Húc kéo mặt Trịnh Vĩnh Khang về phía mình, đặt lên đôi môi cậu một nụ hôn sâu. Lưỡi hắn khéo léo khám phá từng ngóc ngách trong miệng cậu "Đừng cắn chặt như thế" hắn thì thầm, giọng đầy sự xót xa và thỏa mãn."Đổ máu thì tôi xót lắm đấy." Lời nói của hắn vừa ẩn chứa sự kiên nhẫn vừa hòa quyện với cảm giác của nụ hôn, như thể đang cố gắng làm dịu bớt sự căng thẳng và đau đớn của cậu, đồng thời chứng tỏ rằng sự kiểm soát của hắn không chỉ có sự tàn nhẫn mà còn chứa đựng những giây phút dịu dàng nâng niu.

Trịnh Vĩnh Khang cảm nhận sự ép buộc mãnh liệt từ cơ thể Vương Sâm Húc, hơi thở của cậu bị nghẹt thở trong sự chiếm đoạt không ngừng. Hơi ấm và áp lực của nụ hôn sâu, cùng với những cử động dữ dội từ phía trên lẫn dưới, khiến cậu không còn khả năng kiểm soát. Nước mắt sinh lý bắt đầu trào ra, chảy dọc theo gò má, hòa lẫn với những âm thanh rên rỉ không thể kìm nén. Cảm giác ngạt thở và sự chi phối hoàn toàn này khiến cậu cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn sóng vùi dập, không còn chút sức lực để chống cự.

Vương Sâm Húc nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Trịnh Vĩnh Khang, không khỏi bật cười. "Làm gì phải chịu đựng đến mức như thế" hắn mỉa mai "Chẳng phải mở mồm cầu xin tôi một câu là xong sao?"

Vương Sâm Húc chuyển tay từ việc giữ chặt eo xuống hạ bộ Trịnh Vĩnh Khang, không ngừng ra sức chăm sóc nó. Hắn dùng lực để tác động lên từng điểm nhạy cảm, mỗi chuyển động đều nhằm mục đích khơi dậy và kích thích, khiến cho Trịnh Vĩnh Khang không thể nào kiềm chế được cảm giác dâng trào.

Vương Sâm Húc tăng tốc, tay hắn không ngừng chuyển động liên tục trên hạ bộ Trịnh Vĩnh Khang. Hắn gia tăng áp lực và tốc độ, trước lẫn sau đều được hắn tỉ mỉ chăm sóc. Cảm giác dâng trào mạnh mẽ không thể kìm nén, khiến Trịnh Vĩnh Khang không thể giữ lại được sự kiềm chế. Cuối cùng, sự kích thích đạt đến đỉnh điểm, cậu không thể chống lại sự bùng nổ cảm xúc, buộc phải bắn ra.

Tinh dịch vương vãi trên giường, lan rộng tạo thành những vệt trắng. Trịnh Vĩnh Khang co giật, cơ thể cậu không ngừng run rẩy trong từng cơn sóng khoái cảm mạnh mẽ. Cảm giác choáng ngợp và cơn cực khoái dâng trào khiến cậu dần mất đi ý thức, đôi mắt mờ dần, chỉ còn lại những tiếng thở gấp và sự kiệt quệ.

Vương Sâm Húc nhìn vào cảnh tượng trước mặt, vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt. "A, bắn rồi à?" Hắn thở dài, giọng nói không giấu được sự không hài lòng. Vương Sâm Húc rút dương vật ra khỏi cơ thể Trịnh Vĩnh Khang, sau đó tự tay làm cho đến khi đạt tới cao trào.

"Để bố Vương cho mèo nhỏ ăn nhé~"

Vương Sâm Húc kéo đầu Trịnh Vĩnh Khang về phía giữa hai chân mình, bắt buộc cậu phải mở miệng rộng ra. Hắn không ngần ngại đưa dương vật vào sâu trong họng, cảm giác áp lực và ấm nóng của cổ họng làm tăng thêm sự kích thích. Hắn giữ chặt đầu cậu, ép dương vật vào tận sâu bên trong, rồi đẩy hết dịch nóng hổi vào cuống họng Trịnh Vĩnh Khang.

Vương Sâm Húc kéo dần dương vật ra khỏi miệng Trịnh Vĩnh Khang, không khỏi chú ý đến cảm giác ấm nóng còn đọng lại trong cổ họng cậu. Tinh dịch dính đầy vành miệng, tràn vào sâu trong cổ họng, tạo ra một cảm giác nhớt nháp khiến cậu không thể nuốt trôi ngay lập tức. Hắn vươn tay lau nhẹ các vết tinh dịch trên môi và mặt cậu, cảm giác chiến thắng tràn ngập trong lòng.

Vương Sâm Húc rút ra một cái thẻ tín dụng cùng vỉ thuốc tránh thai, ném thẳng vào người Trịnh Vĩnh Khang. "Thẻ không hạn mức, tùy ý cậu tiêu. Tôi không thích đeo bao, đặc biệt thích bắn trong. Nhớ uống thuốc đúng giờ, mèo con đừng để sưng bụng nhé, tôi trốn không nhận đâu." Giọng hắn không chứa đựng chút cảm xúc nào, chỉ thẳng thừng như chính hành động của hắn.

Mỗi từ của Vương Sâm Húc như một đòn giáng mạnh vào tự tôn và nhân phẩm của cậu. Cậu cảm nhận sự khinh miệt, sự mất mát quyền kiểm soát, và sự nhục nhã từ sự đối xử tàn nhẫn này. Mỗi giọt mồ hôi và nước mắt không được lau đi đều mang theo sự thất vọng và tủi nhục.

Cảm giác nhớt nháp còn đọng lại trong cổ họng, cùng với vệt ấm nóng của tinh dịch, khiến cậu cảm thấy như mình đang bị hạ thấp đến mức không thể tồi tệ hơn. Cậu thấy mình như bị hủy hoại hoàn toàn, không còn khả năng kháng cự hay giữ lại chút tự tôn nào.

Cảm giác trống rỗng và tổn thương tràn ngập, cậu muốn phản kháng nhưng không còn sức lực. Mọi cố gắng để duy trì sự tự tôn của mình đều bị đè bẹp dưới sự áp bức của Vương Sâm Húc.

Hắn ném thêm một cái nhìn châm chọc vào Trịnh Vĩnh Khang, rồi thốt ra với giọng lạnh lùng: "Quan trọng đừng để thằng nào khác chơi nhé, tôi không thích dùng chung. Nhiễm mùi alpha khác là tôi giết cả cậu lẫn nó đấy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro