Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc... tất cả những rung động, bất an, băn khoăn mấy ngày nay đều vào giờ phút này sáng tỏ, hắn vẫn luôn không muốn đi sâu vào đáp án của vấn đề nhưng giờ đây nó ở ngay trước mắt hắn, đáp án ở trên cánh môi hắn!


Hắn thích Châu Chấn Nam, phi thường thích, điên cuồng thích.


Hắn trước kia chán ghét cậu, hiểu lầm cậu, sau đó lại thích văn chương của cậu, thích cách cậu tư duy, hắn thích nhìn cậu cười, thích nghe cậu nói, thích trêu cậu, nhìn cậu phản ứng, không thích cậu cười với người khác, không thích cậu nhìn người khác, không thích cậu không quan tâm đến hắn, muốn trong mắt cậu chỉ có hắn.

Hắn thích cùng cậu hôn môi, giống như bây giờ...

Diêu Sâm nhẹ nhàng hôn ngược lại Châu Chấn Nam, mút mát môi cậu, môi Châu Chấn Nam so với thạch trái cây càng mềm mại hơn hắn luyến tiếc hôn quá nặng, đây là bọn họ lần đầu tiên hôn môi. Diêu Sâm theo cánh môi lại hôn lên khoé miệng, lại hướng khuôn mặt, vành tai mà đi, mỗi một chỗ của nhóc con hắn đều muốn để lại dấu vết.

Không biết có phải hắn thân quá ôn nhu hay không, lúc phát hiện ra Châu Chấn Nam lại ngủ rồi, hắn nhịn không được cười ra tiếng, sau đó ngẫm lại lại cảm thấy không ổn.

Nụ hôn này... Rốt cuộc có tính không nha?

Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Châu Chấn Nam, trong lòng dào dạt tràn đầy hạnh phúc, bỗng nhiên tiểu hài tử nhẹ nhíu mày, giống như mơ thấy ác mộng mà nói mớ

"Không phải... Không phải..."

Diêu Sâm nắm tay cậu, nghĩ muốn thông qua lòng bàn tay ấm áp truyền cho cậu năng lượng.

"Mã... Bá..."


Diêu Sâm trong phút chốc cảm thấy trái tim mình rơi vỡ không còn một mảnh.

Thiên đường cùng địa ngục khoảng cách có xa lắm không?

Một con đường

Hoặc là

Một chữ.

Diêu Sâm không nhớ hắn là như thế nào trở lại phòng, lại là như thế nào uống cạn một bình rượu vang đỏ, lúc hắn tỉnh lại tóc tai lộn xộn, trong miệng đều là mùi rượu ...

Dơ muốn chết, phiền muốn chết

Diêu Sâm luôn luôn yêu sạch sẽ, chịu không nổi một chút dơ bẩn, đây là thói quen từ khi còn ở Hàn Quốc huấn luyện, hắn nhìn hai mắt mình che kín đầy tơ máu , nhịn không được tự giễu cười, như vậy còn tính là tiểu thái dương sao?

Đột nhiên Diêu Sâm nhớ đến có fan từng giới thiệu cho hắn một bài hát

Bài hát đặc biệt bi thương của Lý Giai Vy << giống như thiên đường huyền nhai >>

"Nhiều say mê ôm hôn nhiều vui vẻ ngóng nhìnLà cái gì cướp đoạt ngươi cho ta thái dươngDùng nhàn nhạt cầu nguyện căng nồng đậm tuyệt vọngDựa vào cái gì thoát đi giống bóng dáng bi thương"

Diêu Sâm thử hát lên, nhưng bài hát này quá cao, hắn dùng sức đến mức cổ đều trồi lên gân xanh vẫn chẳng ra làm sao, hắn thực tức giận liền đi uống một chút nước ấm lại thanh thanh yết hầu, vẫn là làm không tốt, hắn càng bực bội.

Hát một hồi hắn lại không muốn hát nữa, thế là hắn đi tra Baidu, trên đó nói một người ban đêm có thể có tới 4,5 giấc mộng.

Hắn suy nghĩ ngày hôm qua Châu Chấn Nam có phải là làm mộng hay không, nếu là mộng thì cậu ấy thấy cái gì? Mộng thấy hắn hay là Mã Bá Khiên đây? Tỉnh lại cậu có còn nhớ chút gì không đây?

Chính là hắn lại không thể hỏi ra, đáp án này hắn chính là không có cách nào hỏi ra a.

Diêu Sâm giống như một quả bong bóng bị xì hơi ngồi trên giường, động cũng không muốn động, hắn đưa điện thoại di động gác trên đầu giường, nó kêu ong ong cũng không hề phản ứng, hắn chỉ là máy móc dùng ngón tay qua lại cọ xát  cánh môi chính mình, nỗi lòng hỗn loạn.

Qua sau một lúc lâu Diêu Sâm mới đần độn mà cầm lấy di động, Kỳ tỷ nói Châu Chấn Nam bị bệnh, muốn xin nghỉ một tuần, VLOG trước đó đã làm tốt.

Vẫn là trước sau như một ưu tú, Diêu Sâm xem xong VLOG nghĩ thầm.

Tiếp Theo Diêu Sâm liền nghĩ, hay là đi chiếu cố Châu Chấn Nam đang ốm?

Hắn nghĩ có thể là mình sợ không đâu một hồi, nói không chừng Châu Chấn Nam cái gì cũng không nhớ, nhưng nếu nhớ thì sao? Hắn lại là dùng thái độ gì để đối mặt cậu đây?

Cậu ấy cũng nghĩ giống mình? nhưng nếu không giống thì sao?

Nếu như không giống thì? nếu là kết quả không tốt thì...?

Diêu Sâm chính là chưa từng trãi qua loại chuyện này, cảm giác đặc biệt lo âu, hắn từ nhỏ đi học tập ca hát khiêu vũ, học tập đối nhân xử thế, học tập chiếu cố người khác, học tập để làm một nghệ sĩ, nhưng không ai nói với hắn phải làm sao đối đãi một đoạn tình cảm. Bọn họ đều muốn hắn chuyên tâm sự nghiệp, nói ngươi còn nhỏ, không cần nghĩ những cái đó, sẽ hại ngươi!

Diêu Sâm cảm thấy hết thảy đều thật khó, đã vượt qua phạm vi năng lực của hắn , vượt qua hắn nhận thức, hắn giống như chú chó nhỏ đáng thương bị bỏ rơi, không biết xác định phương hướng.

Hắn lại không có thói quen hướng người khác xin giúp đỡ, này lại là một thói quen xấu khác từ Hàn Quốc mang về tới, hắn năm đó đi Hàn Quốc thời điểm vẫn là cái tiểu hài tử, ngay từ đầu đối mặt với áp lực cuộc sống đều là chân tay luống cuống, dần dần trở nên sợ hãi rụt rè, không hề tự tin, hắn nhớ không rõ bao nhiêu lần hắn luyện tập xong sau lại đếm miệng vết thương mà khóc, sau lại các ca ca ngại hắn phiền, kêu hắn về nhà, nói nơi này không cần người vô dụng, hắn sợ cực kỳ, hắn sợ thật sự sẽ bị đuổi đi, nếu hắn mất đi cơ hội này, hắn liền thật sự cái gì cũng không có, hắn sẽ không học tiếp, vận động cũng từ bỏ đã lâu, lúc đó ba hắn đã tức giận nói ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận, hắn khi đó thật quật cường nói "mộng tưởng chỉ có một, cơ hội cũng chỉ có một, hắn nhất định phải nắm giữ."

Vì thế Diêu Sâm cưỡng bách chính mình lớn lên, chính hắn đã lựa chọn, mặc kệ là kết quả gì hắn đều phải kiên trì.

Chậm rãi hắn trưởng thành  tính cách hiếu thắng như vậy, thói quen xấu này bị các thành viên NUMAN uốn nắn một ít, họ quan tâm Diêu Sâm là đội trưởng áp lực lớn luôn quan tâm hắn nhất cử nhất động, Triệu Nhượng sẽ tìm hắn đi khiêu vũ lúc tâm tình hắn không tốt, hai người bọn họ sẽ ở phòng luyện tập nhảy đến mồ hôi đầm đìa, sau đó Triệu Nhượng sẽ đối với hắn nói, Sâm ca, có anh thật tốt, cùng nhau thành đoàn thật tốt, nhưng anh cũng không cần quá vất vả, có cái gì khó khăn, chúng ta cùng nhau gánh vác.

Lưu Dã tương đối nội liễm, hắn sẽ hầm một nồi canh Đông Bắc làm người ta chảy nước dãi ba thước, chọn trong đó mấy miếng xương sườn ngon nhất cho Diêu Sâm, nói ăn nhiều một chút, ăn no liền có sức lực, cũng có dũng khí.

Nhậm Hào rất giống ông già, hắn có không ít rượu ngon, ngày thường luyến tiếc uống, lại đối huynh đệ không chút nào bủn xỉn, Diêu Sâm khi uống say đã không ít lần cùng hắn thổ lộ tâm sự trong lòng.

Diêu Sâm đột nhiên có chút nhớ Nhậm Hào, nếu là hắn, hẳn là biết như thế nào mới tốt đi?

May mắn Nhậm Hào vừa vặn không có công tác, hắn nhận được điện thoại của Diêu Sâm liền giống như không hề ngoài ý muốn mà đáp ứng sẽ mua một ít nguyên liệu nấu ăn cùng rượu qua đi, cùng nhau làm bữa tối ăn, Diêu Sâm liền ở nhà ngoan ngoãn chờ đợi.

Không lâu sau Nhậm Hào xách theo bao lớn bao nhỏ tới cửa, Diêu Sâm nhìn không đành lòng bật cười, "Mua nhiều như vậy? muốn ở chỗ này bao lâu a?"

"Không phải chỉ có chúng ta ăn đi? cái kia, tiểu trợ lý đâu?"

Diêu Sâm trong nháy mắt mặt trầm xuống, tiếp theo lộ ra nụ cười không thể miễn cưỡng hơn, "Cậu ấy sinh bệnh, đang nghỉ ngơi"

"Bị bệnh a? Có ai chăm sóc cậu ấy không? Không bằng chúng ta chờ nấu canh xong, đưa qua cho cậu ấy một ít?" Nhậm Hào đề nghị nói

"Cũng không phải... Không được đi...", Diêu Sâm vẫn là có điểm do dự

Nhậm Hào nhìn bộ dáng hắn dong dong dài dài chịu không nổi, trực tiếp giúp hắn làm quyết định, "như vậy định rồi a, cậu đi giúp rửa rau, tôi tới nấu canh gà"

Cũng... được đi?

Có Nhậm Hào ở đây hòa hoãn không khí, hẳn là so với chỉ có hai người bọn họ tốt hơn nhiều, chỉ là hắn hiện tại còn chưa có nghĩ kỹ, muốn dùng thái độ gì cùng người ta chào hỏi.

Diêu Sâm không tự giác thở dài, đầu óc vẫn một mảnh hỗn loạn, nhưng nghĩ tới thức ăn này là chuẩn bị mang cho Châu Chấn Nam ánh mắt lại nhu hòa lên, mà hết thảy chuyện này đều không tránh được ánh mắt Nhậm Hào.

Xem ra lần này Diêu Sâm hãm rất sâu a~


Nhậm Hào thở dài, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường!

Diêu Sâm cùng Nhậm Hào đều biết nấu ăn, hai người động tác thập phần nhanh nhẹn, giây lát nguyên liệu nấu ăn đều đã chuẩn bị xong, bọn họ chuẩn bị làm một nồi canh gà cùng cháo trắng rau xào đem cho Châu Chấn Nam.

"Canh gà thêm mười lăm phút liền có thể uống rồi", Nhậm Hào nói

"Tôi bên này cũng không sai biệt lắm, lại xào cái rau xanh là ok", Diêu Sâm cẩn thận mà đem cháo đổ vào bình giữ ấm, lại rửa nồi chuẩn bị xào rau xanh.

Tiếp theo hai người lâm vào một cái không dài không ngắn trầm mặc, Diêu Sâm suy nghĩ nên như thế nào hỏi Nhậm Hào vấn đề của hắn, đồng dạng, Nhậm Hào cũng đang chờ đợi hắn mở miệng.


Cuối cùng Diêu Sâm giống như đã hạ quyết tâm, đem microphone cùng cameras trong phòng bếp tắt đi, xoay người hỏi

"Cậu... Lúc trước là như thế nào cùng Lạc Lạc ở bên nhau?"

Nhậm Hào cùng Hà Lạc Lạc yêu nhau ở NUMAN không còn là bí mật, Diêu Sâm cũng quên mất là khi nào phát hiện, chờ đến phát hiện ra nó giống như liền như vậy, cũng không có gì kỳ quái, chỉ là hắn nhớ rõ Nhậm Hào từng có bạn gái, chuyện này cũng bị fans bốc ra. Như vậy hai người là như thế nào đến với nhau, Diêu Sâm tò mò nhưng cũng chưa từng hỏi qua.

"Còn tưởng rằng đời này cậu sẽ không hỏi tới a", Nhậm Hào mệt hắn, Diêu Sâm cười cười, không nói tiếp

"Haiz, lúc trước công ty không phải đẩy CP chúng tôi sao, lúc thi đấu tôi cùng Lạc Lạc hoàn toàn không thân, đột nhiên muốn làm CP... rất xấu hổ"

"Tôi nhớ rõ", Diêu Sâm nhớ tới kia đoạn chuyện cũ, bật cười

"Khi đó tôi chính là cũng không nghĩ nhiều phản ứng cái này đệ đệ, kết quả hắn mỗi ngày ở trong phòng hỏi đông hỏi tây, tôi khi đó chỉ biết giải đáp cho hắn mười vạn câu hỏi vì sao đến mệt, đến hiện tại hắn cũng chưa hỏi hết..." Nhớ tới tiểu tình nhân nhà mình Nhậm Hào đắc dĩ mà lắc đầu, thở dài.

"Vậy cậu khi nào thì phát hiện thích hắn?", Diêu Sâm hỏi

Bingo! Rốt cuộc hỏi đến trung tâm vấn đề!

Nhậm Hào có chút vui vẻ, hắn nghĩ hắn bằng hữu rốt cuộc thông suốt rồi.

"Cậu cũng biết Hà Lạc Lạc chính là tên ngốc, nhà bếp đều sẽ không thể vào còn la hét phải nấu cơm, bảo mẫu nhìn đến còn muốn khóc...Sau đó, hắn bị anti fans làm ra mấy chuyện quá đáng, tôi liền khó hiểu mà đau lòng hắn, rất muốn chiếu cố cái này ngây ngốc đệ đệ, không nghĩ tới chiếu cố lâu rồi, trong mắt cũng chỉ dư lại hắn Lạc Lạc." Nhậm Hào trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu, Diêu Sâm nhìn hắn, cảm thấy mình đã nhìn thấy dáng vẻ của tình yêu rồi.

"Là khi nào cậu phát hiện đó không phải tình huynh đệ, mà là tình yêu?", Hắn tiếp tục truy vấnNhậm Hào bị hỏi có chút quẫn bách, mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, hắn xấu hổ mà thanh yết hầu, giải thích nói: "Liền có như vậy một ngày..., cậu cũng biết nam nhân mới vừa rời giường sẽ đặc biệt khí vũ hiên ngang a"

Diêu Sâm bị hắn nói chọc cười, nhanh chóng ứng, "Đúng đúng đúng, Nhậm tổng tôi hiểu"

"Tôi nhớ rõ ngày đó hắn đá chăn, tôi muốn giúp hắn đắp lên không cẩn thận thấy hắn đồ vật, ai biết tôi cư nhiên... Có phản ứng...", Nhậm Hào che mặt, ngượng ngùng đến không được, phảng phất người còn đang ở hồi ức ngày đó

Tâm động chính là cứ như vậy trong nháy mắt phát sinh, từ đây Nhậm Hào vô pháp lại dùng hai từ đệ đệ mà nhìn Hà Lạc Lạc, thay vào đó chính là dùng ánh mắt nhìn đối tượng mà xem hắn.

Nhậm Hào thu hồi suy nghĩ, hung tợn mà cảnh cáo Diêu Sâm, "Không cho nói ra! Chuyện này tôi cũng chưa nói với ai đâu!!"

"Sẽ không nói", Diêu Sâm vỗ ngực đảm bảo, "Nhưng cậu phát hiện lúc sau là xử lý như thế nào?"

"Kỳ thật khi đó rất lúng túng, một đoạn thời gian đều trốn tránh hắn, nguyên bản cảm thấy thành đoàn hai năm thực ngắn ngủi, một chút đã qua, lại phát hiện mỗi ngày trốn hắn đều thật là dài đăng đẳng, đặc biệt dày vò..., sau lại có một ngày hắn bắt được đến cơ hội đem tôi đẩy ngã, nắm cổ áo liền trực tiếp hôn đi lên"




Tại sao người ta luôn nhớ lại tuổi trẻ đâu?

Vì lúc trẻ bạn có can đảm để thử thách, để trả giá cho những sai lầm và có thời gian để sửa sai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro