Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhậm Hào băn khoăn quá nhiều, hắn đã từng  xuất đạo trong một nam đoàn trước đó, không ấm cũng không hỏa, lúc trước tham gia sáng tạo 101 hắn là bắt một sợi dây cứu mạng cuối cùng, yêu đương cùng thành viên trong đội là hắn không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ.

Mà tuổi trẻ lại chính là Hà Lạc Lạc tự tin, hắn có thể vào lúc chưa xác định Nhậm Hào có thích hắn hay không liền nóng lòng toả ra sự nhiệt tình nếu Nhậm Hào hung hăng cự tuyệt hắn, bọn họ ở trong cùng một nhóm lại như thế nào đây?

Có lúc Nhậm Hào hỏi hắn vì cái gì lúc trước  lỗ mãng như thế, Hà Lạc Lạc mở to hai mắt vô tội nhìn hắn, dùng ngọt nị ngữ khí trả lời, "Em cảm thấy anh cũng thích em a, em lại không phải ngu ngốc".

Nhậm Hào cho rằng chính mình đã che dấu rất tốt rồi, không nghĩ tới bị tiểu thông minh nhìn thấy rõ ràng tâm tư rồi.

"Lạc Lạc đều làm được như vậy, nếu tôi lại trốn tránh, liền quá hỗn đản", rau xanh xào xong, Nhậm Hào nhìn Diêu Sâm đem món ngon đổ ra đĩa, "Bất quá cậu kêu tôi tới chỉ là muốn hỏi cái này sao?"


Diêu Sâm bị thình lình hỏi tới vấn đề dọa sặc, hắn liền khụ khụ ho vài cái, toàn bộ mặt đều đỏ bừng lên, qua hồi lâu hắn mới nói, "Chúng ta trước tiên đem cơm cho Nam Nam đi, nguội rồi liền không thể ăn"

Nhậm Hào không có lại tiếp tục truy vấn Diêu Sâm, so với chờ Diêu Sâm chính mình nói ra, có lẽ trực tiếp quan sát hai người bọn họ hỗ động có thể rõ ràng hơn một chút, hai người cứ như vậy đem theo  đồ ăn nóng hầm hập đi qua trước cửa nhà Châu Chấn Nam, Diêu Sâm nín thở ấn chuông cửa, chờ đợi.

Một lát sau mới thấy Châu Chấn Nam mở cửa ra, cậu mặc trên người áo ngủ rộng thùng thình, cả người càng thêm nhỏ xinh đáng yêu, cũng không biết vì cái gì râu chỉ cạo một nửa, thoạt nhìn có chút buồn cười, trên đầu cậu có một lọn tóc vểnh lên ... bộ dáng chính là mới vừa tỉnh ngủ.

Diêu Sâm lo lắng nhìn chằm chằm Châu Chấn Nam trước mắt, nghĩ tiểu hài tử có phải bị bệnh không ngủ ngon hay không, mình  buổi tối có nên lưu lại chiếu cố cậu hay không, lại nghĩ yêu cầu này có phải hay không quá mạo muội, rốt cuộc thật muốn tạo ra một sợi dây quan hệ, bọn họ mới chỉ là đồng sự mà thôi.


Châu Chấn Nam nhìn thấy hai cái đại minh tinh xuất hiện trước cửa nhà mình, cả người đều ngốc, lắp bắp mà vô pháp tổ chức ra một câu hoàn chỉnh nói, "Các ngươi... Không phải... Các anh... Như thế nào ở đây?"

Nhậm Hào giơ lên bình giữ ấm đang xách trên tay, quyết định vì bạn tốt mà hỗ trợ hết mình

"Đây là chúng ta tốn một buổi chiều làm vì cậu, xem xem nơi nào có lão bản tốt như vậy , chỉ có chúng ta Diêu Sâm tốt như vậy thôi!!"

Một câu nói vô cùng bình thường bất quá đi qua tai một CP fan lại thông qua mạch não của CP fan lúc sau liền có thể phong vân biến sắc.

Khó có được ngày nghỉ hai người này liền nị ở bên nhau, thấy thế nào đều là tình yêu cuồng nhiệt tiểu tình lữ a...

Trong đầu Châu Chấn Nam không khỏi nghĩ tới hai đại nam nhân này sẽ như thế nào ở trong phòng bếp vượt qua oai nị một ngày, ngươi một ngụm ta một ngụm uy đối phương ăn hoa quả, ăn đến ăn đi lại hôn hôn một cái đi? cơm nước xong lại cùng nhau oa ở sô pha tán gẫu việc nhà, khả năng không cẩn thận nhắc tới tiểu trợ lý đang sinh bệnh là cậu đây nên hai người liền tiện đường mà mang theo cơm lên đây?!

"Chỉ có chúng ta Diêu Sâm tốt như vậy"

Câu này chỉ bao hàm hắn cùng Diêu Sâm "chúng ta", đem Châu Chấn Nam cùng bọn họ cách ra một đoạn khoảng cách thật lớn , nếu là ngày xưa Châu Chấn Nam nhìn đến cảnh tượng này phỏng chừng đến điên mất, cậu sẽ vui vẻ chê cười bọn họ lại ở đây tú ân ái!

Tiếp đó sẽ đi phát sóng trực tiếp tiếp tục cắn đường ba ngày ba đêm, đến khi rõ ràng mí mắt đều mở không ra, vẫn nói "Ta còn có thể cắn, lại đến đi."

Vô cùng hy vọng hai người bọn họ ở bên nhau, thường hay nói cậu có thể không kết hôn, chỉ hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc bên nhau.


Cậu sẽ đem tất cả thời gian ngoài giờ học dành trên người bọn họ, viết văn, phân tích, thu tiền sản xuất vật phẩm,... chưa từng nghĩ tới phải có hồi báo , nhưng cậu đột nhiên ích kỷ, cậu không muốn cắn đường, cũng không muốn bọn họ ở bên nhau, hy vọng bọn họ là giả, chưa từng có như vậy hy vọng qua.


Chính là.... bọn họ cảm tình thật sự rất tốt nha

Châu Chấn Nam hốc mắt phiếm hồng, không tự giác mà nắm chặt nắm tay, cũng không ý thức được chính mình thất thố, cậu đối với lời của Nhậm Hào trầm mặc không nói.

Thấy cậu không phản ứng Nhậm Hào có chút xấu hổ, buông trong tay bình giữ ấm, bất an mà nhìn về phía Diêu Sâm.

Diêu Sâm lực chú ý lại không đặt ở trên người Nhậm Hào, hắn chỉ là nhìn Châu Chấn Nam, tự nhiên mà dắt tay cậu, đem bàn tay cậu mở ra đặt ở lòng bàn tay hắn, nói, như vậy sẽ đau, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta đi vào trước.

Châu Chấn Nam nghe vậy mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện Diêu Sâm nắm tay mình, bị dọa chạy nhanh đem tay rút ra, lại tàng tiến trong tay áo, thẹn thùng.

Nhậm Hào trộm quan sát Châu Chấn Nam vành tai phiếm hồng, nghĩ hẳn là cậu ngại ngùng, lại không nghĩ rằng giây tiếp theo liền bị doạ rồi.

Trong phòng Châu Chấn Nam có một tảng lớn triển lãm tường, treo đầy các loại poster của Nhậm Hào, lại nhìn không thấy cái gì lien quan tới Diêu Sâm.

Này cũng quá xấu hổ rồi, tuy rằng biết Châu Chấn Nam là fan của mình, lại không nghĩ rằng là như vậy tử trung, Nhậm Hào thật muốn lấy thân mình che đi bức tường, nhưng hắn làm không được, mà Diêu Sâm cũng đã thấy.

Nhậm Hào chưa từng gặp qua Diêu Sâm sắc mặt khó coi như thế , hắn nào biết chính là lần trước Diêu Sâm tới đây nơi này vẫn còn rực rỡ muôn màu bày rất nhiều đồ liên quan đến Diêu Sâm, tuy rằng đa số là đồ CP.

Hiện tại lại chỉ có Nhậm Hào, tựa như Châu Chấn Nam chưa từng thích qua Diêu Sâm vậy.



Cậu trước kia là thích Diêu Sâm hắn, lại ở sau khi chân chính nhận thức hắn lại lựa chọn không thích, sự thật này làm Diêu Sâm càng mất mát.


Châu Chấn Nam đứng một bên hoàn toàn không biết tâm sự của hai vị chính chủ, suy nghĩ của cậu còn dừng lại ở cái nắm tay ấm áp ban nãy, một lúc lâu mới phát hiện Nhậm Hào đang nhìn chằm chằm bức tường của mình, thật sự quá mắc cỡ!

Châu Chấn Nam thật muốn tìm cái hố chui vào, may mà đồ vật cắn CP của cậu đều đã gỡ xuống, nếu như bị cả hai vị chính chủ đồng loạt nhìn đến những cái đó..., nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Chỉ là một ít cất chứa mà thôi", Châu Chấn Nam nói, ngữ khí có chút chột dạ

"Ăn cơm trước đi", Diêu Sâm không đáp lại, nhắc tới bữa tối hướng bàn ăn đi

Tuy rằng Diêu Sâm nhìn như vân đạm phong khinh, bộ dáng bình tĩnh mà không dậy nổi một chút gợn sóng , nhưng mà Nhậm Hào căn cứ kinh nghiệm cùng hắn cộng sự hai năm, hắn biết Diêu Sâm đang muốn bùng nổ bên cạnh, chỉ là ẩn nhẫn không phát mà thôi.

Nhậm Hào không nén nỗi mồ hôi lạnh, người tính tình tốt khi phát tác lên thì so người bình thường khủng bố trăm ngàn lần nha!

Châu Chấn Nam ngoan ngoãn mà ngồi vào bàn ăn trước, tùy ý Diêu Sâm thu xếp bữa tối cho cậu, Diêu Sâm thấy cậu ngoan ngoãn thuận theo, tâm tình mới thoáng bình phục xuống dưới

Châu Chấn Nam đảo mắt qua lại giữa các món ăn, không hề có khẩu vị ăn uống, nhịn không được hỏi ra

"Các anh... Thường xuyên như vậy sao? Cùng nhau nấu cơm ăn?"

Này vừa hỏi ra làm Diêu Sâm chấn kinh rồi, hắn không nghĩ tới Châu Chấn Nam lúc này còn muốn cắn đường!

Trên bàn từng món ăn hắn vì Châu Chấn Nam mà tỉ mỉ chuẩn bị phảng phất như đang chê cười, vô tình mà cười mỉa hắn.


Nhậm Hào thấy Diêu Sâm cảm xúc lại không tốt, chạy nhanh hoà hoãn, "Trước kia trong nhóm tương đối thường cùng nhau nấu cơm ăn, hiện tại đã không có! Trước kia nếu là chúng ta không nấu, kia Hà Lạc Lạc sẽ muốn động thủ, cậu biết kia có bao nhiêu đáng sợ, đúng không?"

Châu Chấn Nam nghe vậy bật cười, cậu vẫn luôn rất tò mò Hà Lạc Lạc trù nghệ, "Thật sự thực đáng sợ sao? Tôi tưởng chỉ là yếu tố thiết lập"

"thiết lập???", Nhậm Hào thật muốn thổ huyết, kích động mà dùng tiếng Tứ Xuyên nói "Tôi còn hy vọng là giả a!!! Cậu không biết tôi phải ăn nhiều ít bánh trứng!!!"

Không khí trên bàn ăn cứ như vậy được kéo lên, Châu Chấn Nam nghe được hai người bọn họ không có thường xuyên cùng nhau nấu ăn chung thì tâm tình tốt lên rất nhiều, lúc này mới cảm giác được đói bụng, bắt đầu ăn cơm.

Diêu Sâm nhìn Châu Chấn Nam ăn cơm xong hối cậu uống thuốc, lại xác định người đã nằm trong chăn mới cùng Nhậm Hào rời đi.


Một bước ra cửa, Nhậm Hào liền khẩn trương hỏi, "Cậu ok không? Vừa rồi..."

"Không có việc gì, nhưng có chút mệt mỏi, lần sau lại tìm cậu đến quán bar uống!", Diêu Sâm cũng không biết nên nói với Nhậm Hào khúc chiết trong lòng mình như thế nào, chỉ có thể cười khổ nói không có việc gì.

Nhậm Hào nhìn bộ dáng của Diêu Sâm hắn biết trong một chốc một lát cũng khuyên không xong, nhưng hắn vẫn là nói một ít lời khuyên.

"Tôi biết cậu hiện tại trong lòng nhất định có rất nhiều ý tưởng, tôi cũng không hiểu biết toàn bộ tình huống, liền nói đến cảm giác của tôi khi tiếp xúc cậu ấy đi, tôi cảm thấy cậu ấy trong lòng là có cậu, không cần do dự, Diêu Sâm"

Tuy rằng Châu Chấn Nam là fan của mình, nhưng khi cậu ấy nhìn Diêu Sâm trong ánh mắt đều là lấp lánh thâm tình.

"Cậu không biết đâu...", Diêu Sâm tính cãi lại, lại bị Nhậm Hào đánh gãy

"Được rồi, không phải mệt mỏi sao? Sớm một chút nghỉ ngơi!! Tôi nói... Cậu từ từ ngẫm lại đi"


Diêu Sâm tiễn Nhậm Hào đi rồi, trở về một mình thu thập mớ hỗn độn trong phòng bếp, đầu óc lại miên man suy nghĩ, nếu là đêm nay không đi nhà Châu Chấn Nam thì hắn còn có thể tin tưởng lời Nhậm Hào nói, nhưng hiện tại... Hắn thật không nắm chắc.

Ước chừng rửa hết nửa giờ, phòng bếp về tới  bộ dáng nguyên bản sạch sẽ ngăn nắp, Diêu Sâm lúc này mới nhớ tới hắn thật lâu không có xem di động, hắn cầm lấy di động vừa thấy, phát hiện Kỳ tỷ phát thông báo cho hắn một chuyến công tác, là một cơ hội khó có được.

Ngày kia xuất phát đi Thượng Hải, một tuần sau trở về.

-----------

Tiểu kịch trường:

Nam Nam: Hôm nay cạo râu đến một nửa , dao cạo râu liền không còn điện, lại tìm không thấy đồ sạc... Không biết Diêu Sâm cùng Nhậm Hào có hay không phát hiện mình râu chỉ cạo một nửa a?[ che mặt ]

Diêu Sâm: Có ( cảm thấy thực đáng yêu)

Nhậm Hào: Có ( cảm thấy Diêu Sâm tám phần cảm thấy thực đáng yêu)

-------tbc-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro