Chương 35: Nhật ký.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Thấu Kỳ Sa Hạ thật cẩn thận đỡ Lâm Nhã Nghiên vào phòng tắm nhà mình. Lúc đỡ Lâm Nhã Nghiên ngồi vào bồn tắm, Thấu Kỳ Sa Hạ cũng muốn ở lại tắm cùng. Theo nàng nghĩ, nên làm cũng làm rồi, nên nhìn cũng nhìn rồi, nên chạm cũng chạm rồi, cùng nhau viết nên sự tích tắm uyên ương chắc cũng không sao đâu đúng không?

Nhưng cho dù nàng nói gì với Lâm Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên cũng đều mặt lạnh tanh.

"Không được."

Thấu Kỳ Sa Hạ đành chịu, chắc cũng tại vừa rồi mình làm nàng khó chịu, nàng buồn bực nói.

"Quên đi, chỉ tại vừa rồi làm chị khó chịu thôi chứ gì? Hừ, ai muốn cùng tắm với chị a."

Sau đó thì bước thật mạnh đùng đùng ra ngoài.

Lâm Nhã Nghiên bất đắc dĩ mím môi, tiểu quỷ này....

Ra khỏi bồn tắm, cởi ra áo sơ mi trắng bị xé rách thảm thương, Lâm Nhã Nghiên vặn mở vòi sen, làn nước trong rơi xuống, khoé miệng Lâm Nhã Nghiên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Tiểu quỷ, thật ra chị rất là thư thái..."

Vừa nói xong, thì Lâm Nhã Nghiên đã thấy Thấu Kỳ Sa Hạ cầm một bộ thường phục vẻ mặt mừng rỡ đứng ở cửa.

"Thật sao?"

Lâm Nhã Nghiên xoay người, trên mặt nhìn rõ ba vạch đen.

Thấu Kỳ Sa Hạ cầm quần áo hướng trên giá treo lên, tiếp đó nhảy nhót đi qua hỏi liên tiếp ba lần.

"Là thật sao?"

Lâm Nhã Nghiên rất bất đắc dĩ, nhìn Thấu Kỳ Sa Hạ trên người đã mặc đầy đủ đồ ngủ, nhảy nhót nhìn chằm chằm vào thân hình trần trụi của mình, nàng bỗng cảm thấy có chút khó chịu.

Vội vàng đưa tay bao quanh núi đôi của mình, Lâm Nhã Nghiên lạnh lùng liếc Thấu Kỳ Sa Hạ.

Thấu Kỳ Sa Hạ còn chưa biết chuyện gì, hai mắt thật to của nàng vì vui sướng mà híp lại, nhưng đường mắt vẫn đang quan sát thân hình hoàn mỹ của Lâm Nhã Nghiên, nàng cười khẽ.

"Nếu nói thư thái, em đây lại cho chị thư thái một chút nữa đi."

Những lời này cuối cùng làm tính nhẫn nại của Lâm Nhã Nghiên đến giới hạn. Nàng giương mắt, lạnh lùng nhìn về Thấu Kỳ Sa Hạ.

"Ra ngoài."

"Không muốn đâu."

Thấu Kỳ Sa Hạ dán người lên.

Lâm Nhã Nghiên nghĩ nếu không phải hai chân vô lực, nàng nhất định đạp văng Thấu Kỳ Sa Hạ ra ngoài, rơi vào đường cùng, nàng lắc đầu:

"Tiểu quỷ, chị muốn tắm, em ra ngoài đi."

"Em giúp chị tắm."

Thấu Kỳ Sa Hạ lần nữa cười nịnh nọt dính như keo.

Lâm Nhã Nghiên rất bực mình, bây giờ tiểu quỷ này nhộn nhạo như vậy, nếu cùng nàng tắm, nàng không ăn mình sạch sẽ mới lạ, bây giờ thân thể mình thật chống đỡ không nổi.

"Không được." 


Lâm Nhã Nghiên cố hết sức trả lời thật âm u.

Nghe vậy lòng Thấu Kỳ Sa Hạ rét lạnh hơn phân nửa, nàng thấy tâm tình Lâm Nhã Nghiên không tốt, xuất phát từ tâm ý lo lắng cho tiểu thụ của mình, nàng quyết định không ở lại đây nữa. Nhưng cũng không muốn cứ như vậy mà đi, nhìn môi hình như cũng rất ngon lành nha.

"Ây, đột nhiên phát hiện cái bụng có chút đói rồi."

Thấu Kỳ Sa Hạ vuốt ve cái bụng, thấy Lâm Nhã Nghiên mắt lạnh liếc nàng, nàng cười xấu xa, giang hai tay ôm Lâm Nhã Nghiên vào lòng mình, hướng về môi mỏng thơm mát dùng sức hôn một cái, sau đó cười khoái chí mở cửa ra ngoài.

Lâm Nhã Nghiên lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu quỷ này thật sự vẫn là con nít, nhưng lại làm tôi rất thích....

Đợi Lâm Nhã Nghiên tắm xong thay đồ từ phòng tắm đi ra, Thấu Kỳ Sa Hạ đang sắp xếp gì đó trên bàn. Nàng vừa thấy cảnh Lâm Nhã Nghiên xõa tóc ướt nhẹ nhàng chậm rãi đi ra, nàng không thể không nghĩ đến hình ảnh của tiên tử sông Lạc bước ra, có câu

"Phảng phật hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết"
(Trích Lạc Thần phú, tạm dịch: Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết)

Vừa nghĩ tới, Thấu Kỳ Sa Hạ không khỏi bật cười, tiên nữ này là nữ nhân của mình a! Của Mình!

Vội vàng đứng dậy đỡ Lâm Nhã Nghiên vào ngồi, Thấu Kỳ Sa Hạ cầm tô mì tôm để lên trước mặt Lâm Nhã Nghiên, trong tay cầm đôi đũa trắng, gắp một miếng mì hướng đến miệng Lâm Nhã Nghiên.

Lâm Nhã Nghiên đẩy nàng ra.

"Tiểu quỷ, chị không thích mì tôm."

"Không có dinh dưỡng đúng không?"

Thấu Kỳ Sa Hạ gắp mì bỏ vào miệng mình, suy nghĩ một chút, nhìn Lâm Nhã Nghiên gật đầu cam chịu, nàng quyệt miệng.

"Ai, mẹ em cũng nói như vậy."

Lâm Nhã Nghiên chặt lưỡi, nàng lạnh lùng liếc Thấu Kỳ Sa Hạ, vẻ mặt giống như đang nói, tiểu quỷ, em là mẹ tôi sao?

Thấu Kỳ Sa Hạ lại gắp vài sợi mì đưa tới bên miệng Lâm Nhã Nghiên, thổi thổi.

"Này, hay là ăn một miếng đi, sáng thức dậy em cũng thấy đói bụng, chị cũng đang đói bụng đó. Nhà em chỉ có thứ này ăn thôi. Trước chị ăn lót dạ đi, em ra ngoài mua cho chị."

"Ừ."
Lâm Nhã Nghiên ăn lấy miếng mì trên đũa mà Thấu Kỳ Sa Hạ đưa tới, sau đó đoạt lấy đôi đũa trong tay Thấu Kỳ Sa Hạ, nhàn nhạt nói.

"Đi đi."

Thấu Kỳ Sa Hạ cười nói.

"Tuân lệnh, lão phật gia."

Vào phòng ngủ thay quần áo, Thấu Kỳ Sa Hạ dặn dò hai câu, thì đi ra cửa.

Bắc đắc dĩ cười cười, Lâm Nhã Nghiên ăn hai đũa mì, đã bỏ đũa rồi. Đứng lên đi lục tủ lạnh nhà Thấu Kỳ Sa Hạ, nàng muốn xem coi trừ mì tôm ra, còn có thứ gì có dinh dưỡng.

Tủ lạnh vừa mở ra, Lâm Nhã Nghiên nhịn không được nhíu mày. Trong tủ lạnh mỗi tầng đều chất đống đủ thứ, đáng tiếc là mỗi tầng đều không có thức ăn, chỉ là các loại mỹ phẩm với mặt nạ.

Thật là một tiểu quỷ choảnh choẹ.

Khoé miệng nhếch lên một độ cong nhạt nhẽo khó có thể thấy rõ, Lâm Nhã Nghiên phát hiện những mỹ phẩm này mười cái thì có tám cái sản phẩm nàng là người đại diện, lòng sinh ra một tia khác thường. Nàng khép tủ lạnh lại, bắt đầu đi dạo trong nhà Thấu Kỳ Sa Hạ, vì nàng nghĩ nàng sẽ phát hiện thứ đặc biệt khác trong nhà.

Nhà Thấu Kỳ Sa Hạ có hai phòng hai sảnh, một bên phòng ăn một bên phòng khách một phòng ngủ còn một phòng cất giữ. Bây giờ Lâm Nhã Nghiên đang ở trước phòng cất giữ của Thấu Kỳ Sa Hạ, đẩy mở cửa bằng gỗ, lòng Lâm Nhã Nghiên hơi rung động.

Phòng cất giữ của Thấu Kỳ Sa Hạ mặc dù có chút lộn xộn, với người luôn có tính sạch sẽ như nàng có chút không thích. Nhưng một đống đồ đạc đó, lại làm lòng nàng rất rất xúc động.

Phòng cất giữ trừ đống giầy xinh xắn, quần áo đủ loại màu sắc hình dạng, đồ trang sức... ra, còn có một cái rương lớn chứa thư từ của fan, cái rương bên ngoài có một ngăn tủ dùng để chứa tặng phẩm của fan. Lúc này Lâm Nhã Nghiên lại nghĩ, chẳng trách tiểu quỷ hành nghề chỉ trong thời gian ngắn đã vọt lên vị trí cao. Nàng đối với fan thật là để bụng, điều này cũng không uổng một mảnh chân tình mà bọn nhỏ dành cho nàng.

Lại đi vào, có một giá sách thủy tinh màu trắng, trên giá sách có dựng một chồng tạp chí, Lâm Nhã Nghiên tiện tay lấy ra lật vài trang, cuối cùng phát hiện trong tạp chí đều có hình ảnh của nàng. Lại liếc về bên trái, lại bất ngờ nhìn thấy mênh mông những bài báo, chỉ là người đó không phải Thủy Liên Y, mà chính là Lâm Nhã Nghiên nàng, nhưng nhìn mẫu áp phích, hình như là những mỹ phẩm, thời trang, quà lưu niệm mà mỗi năm nàng là người phát ngôn.

Khoé miệng vô ý thức cong lên, tay Lâm Nhã Nghiên lơ đãng xoa áp phích dưới ngăn tủ trắng, nhẹ nhàng kéo ra. Độ cong khoé miệng Lâm Nhã Nghiên không khỏi lớn hơn, ngăn thứ nhất chứa trang phục mà mỗi năm nàng tặng để bán đấu giá.

Nhớ lúc đó, giá bán cũng không rẻ, không ngờ tới tiểu quỷ này lại cướp được.

Tất nhiên Lâm Nhã Nghiên không biết, để mua nó, gần như là hàng tháng Thấu Kỳ Sa Hạ phải nhịn đói, mỗi ngày ăn dưa muối cháo trắng, ở ngoài liều mạng làm việc đóng vai phụ tích góp từng tí một mới cướp được.

Lại kéo ngăn tủ kế tiếp, một cuốn sách ánh vào mắt Lâm Nhã Nghiên, nàng lấy cuốn sách ra, tùy ý xem xét, vừa lật vài trang thì dừng tay.

Cái đó là cuốn nhật ký của Thấu Kỳ Sa Hạ, chính xác hơn là cuốn nhật ký thời đại học của Thấu Kỳ Sa Hạ, nhật ký ghi lại những tưởng niệm cùng yêu mến của nàng với Lâm Nhã Nghiên. Còn ghi lại nàng vì muốn lẫn vào hội của fan, nhưng vì ngại nàng là diễn viên, vẫn không trà trộn vào được. Có một sự kiện phim ảnh, nàng giả làm một phóng viên trà trộn vào, kết quả còn chưa có làm gì, đã bị bảo vệ đuổi ra, đành phải ở xa mà nhìn, nhưng lòng vẫn rất vui vẻ, hưng phấn cả đêm không ngủ.

Trong đó tuy rằng không phải mỗi ngày đều ghi, nhưng ghi lại chuyện kế tiếp, cũng làm Lâm Nhã Nghiên cảm động. Vì nàng phát hiện, Thấu Kỳ Sa Hạ yêu nàng rất nhiều, cũng phát hiện Thấu Kỳ Sa Hạ đã sớm hâm mộ nàng, sự thật là fan của nàng.

Còn chưa kịp lật trang kế, Lâm Nhã Nghiên chợt nghe phòng khách truyền đến tiếng nữ nhân gào thét sợ hãi.

"Aaaaa! Lão phật gia tiểu thụ của em sao lại không thấy đâu!?"

Khoé miệng hơi co giật, Lâm Nhã Nghiên cầm cuốn sách thả lại chỗ cũ, mở cửa ra ngoài.

Nhưng nàng vừa mở cửa, Thấu Kỳ Sa Hạ đã hưng phấn cùng hốt hoảng chạy qua khi trong tay còn cầm hai túi thức ăn. Nếu không phải hai tay đều bận, Thấu Kỳ Sa Hạ nhất định sẽ ôm Lâm Nhã Nghiên, nàng lo lắng, Lâm Nhã Nghiên có phải lại không từ mà biệt, chia ly thật rất đáng sợ.

"Chị .... Sao chị lại vào đó?"

Hưng phấn qua đi, Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng phát hiện Lâm Nhã Nghiên đi ra từ phòng cất giữ nhà nàng. Phòng cất giữ không thể để Lâm Nhã Nghiên vào a, lúc đó nàng sợ Lâm Nhã Nghiên nhìn trộm cuốn nhật ký của nàng trong phòng ngủ, mới đem nhật ký để ở phòng cất giữ, không biết nàng ta có thấy hay không.

Thấy Lâm Nhã Nghiên khẽ gật đầu, còn đưa tay lấy túi thức ăn từ tay nàng. Nàng không khỏi nuốt nước bọt, đưa túi cho Lâm Nhã Nghiên, mở cửa đi vào.

Kiểm tra nhìn đồ vật không có vết tích đụng vào, Thấu Kỳ Sa Hạ thở một hơi, cho rằng Lâm Nhã Nghiên chỉ là vừa đi vào,còn chưa có nhìn, đã bị mình kêu ra, là như vậy nhất định là như vậy....

Sau một trận thư thái, Thấu Kỳ Sa Hạ mang theo ý cười ra ngoài, Lâm Nhã Nghiên đã đem thức ăn để vào dĩa, nàng ngồi trước bàn chờ Thấu Kỳ Sa Hạ vào ngồi.

Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng cảm thấy đây là sinh hoạt mà vợ chồng nhỏ thường tha thiết ước mơ a, bây giờ nàng đã có được. Tuy hai người họ là vợ vợ nhỏ, nhưng cũng không có gì không tốt, không phải sao?

Trong lòng vui sướng, Thấu Kỳ Sa Hạ ngồi vào ghế. Nàng cầm lên đôi đũa mà Lâm Nhã Nghiên đã chuẩn bị, đang chuẩn bị gắp rau vào chén Lâm Nhã Nghiên, lại nghe Lâm Nhã Nghiên dùng một loại tuỳ ý mang theo vài phần lười biếng nói:

"Chủ nhật ngày 7 tháng 5 năm 2010, trời trong, hôm nay tôi làm một việc mà chỉ có trẻ em mới làm. Tôi giả làm phóng viên, lẫn vào đội phóng viên, đáng tiếc còn chưa đạt được mục đích, lại bị bắt, may là còn thấy nàng a. Mặc dù hơi xa, nhưng thật là đẹp mà. Tôi đoán đêm nay nữ diễn viên xuất sắc nhất định là nàng...."

"Ách?"

Thấu Kỳ Sa Hạ sợ run, nội dung rất quen tai, hình như từ nơi nào thấy qua, nàng trừng mắt lên, bỗng phát hiện đó không phải là mình đã từng chân thành thổ lộ sao? Lời hay ý đẹp ấy, người kia lại có thể thấy được!

Sắc mặt hiện lên một vùng đỏ ửng, Thấu Kỳ Sa Hạ gắp rau vào chén Lâm Nhã Nghiên, bản thân thì cúi đầu, bắt đầu lùa cơm trắng trong chén.

Bỗng trong chén cơm trắng đầy lại hiện ra một miếng đỏ sậm, là một miếng thịt thơm ngon. Thấu Kỳ Sa Hạ liếc người bên cạnh, tuy trong miệng có cơm trắng, nhưng vẫn đói bụng. Vì nàng thấy Lâm Nhã Nghiên cười với nàng, giống như nàng nhìn thấy Thủy Liên Y trong phim <Nhược thuỷ tam thiên>, cười đến ôn hòa, nhìn mà động tâm.

Thấu Kỳ Sa Hạ nuốt cơm trắng trong miệng xuống, mím môi một cái, có loại xúc động muốn xông tới. Nhưng chưa kịp hành động, Lâm Nhã Nghiên lại đưa tay xoa xoa đầu nàng, động tác rất nhẹ nhàng, người bị xoa chắc là rất thoải mái, nhưng Thấu Kỳ Sa Hạ lại rất bất mãn, giống như dỗ một đứa trẻ...

"Tiểu quỷ, đừng chỉ ăn cơm thôi, ăn nhiều thịt cơ thể mới phát triển."

Bên tai truyền đến lời trêu tức của Lâm Nhã Nghiên, Thấu Kỳ Sa Hạ mím môi, cười khổ.

"Lão phật gia, trẫm đã hai mươi hai, vài ngày nữa sẽ hai mươi ba, cơ thể đã không thể phát triển rồi."
"Không sao, ai gia nghe nói hai mươi ba còn vọt lên được."

Lâm Nhã Nghiên ưu nhã gắp thịt cho Thấu Kỳ Sa Hạ.

Thấu Kỳ Sa Hạ ăn thịt trong chén, rồi lại tự nghĩ bên người có một khối thịt nè, khoé miệng nàng gian tà cong lên, trong mắt cũng lộ ra tà ý.

"Thật không? Lão phật gia, trẫm bỗng cảm thấy hình như nên ăn một chút thịt."

.

.

.

23.01.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro