Chương 36: Phải xa cách.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Thấu Kỳ Sa Hạ nói xong bắt đầu đưa tay làm chút chuyện mờ ám. Đáng tiếc là tay của nàng mới từ eo nhỏ đi lên còn chưa chạm được lãnh địa mong muốn, đã bị đương sự bình tĩnh khẽ đẩy lại.
Thấu Kỳ Sa Hạ bĩu môi, muốn tiến công lần nữa, lại bị Lâm Nhã Nghiên nhàn nhạt nói câu chặn ngang.

"Tiểu quỷ, ngày mai chị muốn nói chuyện với đạo diễn Du. Em ngoan một chút, biết đâu chị sẽ mang quà từ Pháp về cho em."

"Pháp?"

Thấu Kỳ Sa Hạ nhíu mày:

"Chị muốn đi Pháp? Ra nước ngoài diễn phim điện ảnh lãng mạn 'Sắc vi chi luyến'?"

Giang Diệc Hàm gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ dễ thương của Thấu Kỳ Sa Hạ.

"Tiểu quỷ, em trái lại hiểu rất rõ."

Đúng vậy, em lúc nào cũng chú ý những chuyện của chị mà. Thấu Kỳ Sa Hạ ở trong lòng tự hào, nhưng trên mặt là vẻ buồn bực. Nàng bĩu môi, đẩy tay Lâm Nhã Nghiên ra, hai mắt trừng thật to, giống như rất là không vui.

"Em xin chị, dù sao em cũng là người trong giới, hơn nữa không phải chị là nhà sản xuất điện ảnh sao? Còn lấy cảnh ngoại quốc, được rồi, hình như nam chính là một người Pháp hả?"

"Ừ."

Lâm Nhã Nghiên gật đầu.

Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng cảm thấy sợ nguy cơ sẽ có tình địch, nàng cảnh giác.

"Chị phải diễn bao lâu?"

"Không rõ lắm, chắc ít nhất là ba tháng."

"Ba tháng..."

Thấu Kỳ Sa Hạ thì thào, bỗng nàng nhớ tới đạo diễn Du, Du Trịnh Nghiên hình như trước đây cũng từng tìm nàng diễn một bộ phim, nhưng nàng còn chưa nhìn kịch bản, đã bị Danh Tỉnh Nam  đưa đi. Lúc đó Danh Tỉnh Nam lấy cớ nàng có nhiều lịch trình diễn không được, nàng cũng không quá để ý. Bây giờ nghe tên, Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng cảm thấy hình như nên đi điều tra một chút tư liệu của đạo diễn Lục này, nàng nghĩ đạo diễn Lục này thật tinh mắt, không chỉ coi trọng mình, còn chọn nữ nhân nhà mình đi diễn nữ chính đó nhất định sẽ gặt hái thành công. Thật là một người có triển vọng.

Khoé miệng Thấu Kỳ Sa Hạ hơi cong lên, lúc này nàng nghe bên cạnh Lâm Nhã Nghiên lời nói tuy bình thản nhưng có vài phần oán trách.

"Thế nào? Tiểu quỷ, không thấy chị lâu như vậy. Em rất cao hứng?"

Cao hứng mới lạ!

Thấu Kỳ Sa Hạ mười phần trái lương tâm gật đầu cười.

"Điều đó là dĩ nhiên, chị không ở đây, em có thể tùy ý trêu hoa ghẹo nguyệt."

Em cũng không tin chị không sốt ruột.

Thấu Kỳ Sa Hạ cười đợi Giang Diệc Hàm tức giận. Đáng tiếc là Lâm Nhã Nghiên như trước rất bình tĩnh, nàng cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn để vào chén mình.

"À."

Vậy mà không giận! Thấu Kỳ Sa Hạ rất giận, nhưng nàng quyết tâm châm lửa lần hai.

"Em sẽ tìm thật nhiều, thật là nhiều em gái xinh xinh a."

"Ừ."

Lâm Nhã Nghiên gắp rau bỏ vào miệng, nhai nuốt.

Thấu Kỳ Sa Hạ cũng đành chịu, nàng cũng không có ung dung như Lâm Nhã Nghiên, nàng nho nhỏ bùng nổ.

"Nè! Chị thật muốn em ở ngoài tìm tiểu tam à?"

"Tùy em."

Lâm Nhã Nghiên ăn một miếng cơm, sau đó liếc nhìn Thấu Kỳ Sa Hạ.

"Chỉ cần em có can đảm đó."

Thấu Kỳ Sa Hạ có chút sợ khi Lâm Nhã Nghiên nói câu sau đó. Tuy lòng có vài giây nhảy lên tia sợ hãi, nhưng bây giờ nàng vẫn hất càm, cười đáp trả.

"Đương nhiên em có, hừ hừ."

"Không sợ hậu quả, em cứ làm đi."

Lâm Nhã Nghiên cũng không nhìn nàng, chỉ ưu nhã ăn đồ mà Thấu Kỳ Sa Hạ mua tới.

Thấu Kỳ Sa Hạ mím môi một cái, nói.

"Làm thì làm."

Sau đó giận đùng đùng gắp đồ ăn vào miệng nhai xé.

Sau bữa cơm này, lửa giận trong lòng Thấu Kỳ Sa Hạ cũng tiêu tan, nàng lại không khỏi bắt đầu oán giận Lâm Nhã Nghiên, băng sơn chính là băng sơn a, tuy tốt đẹp, nhưng dù sao trong lúc lơ đãng lại làm tiêu tan lửa giận người khác. Thật là tươi đẹp...

Lúc ăn cơm xong, Thấu Kỳ Sa Hạ ở nhà bếp dọn chén đũa, mà Lâm Nhã Nghiên lại nhàn nhã ngồi xem TV trên salon. Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng cảm thấy mình giống như thành nữ giúp việc riêng của Lâm nữ vương, nàng ta đói bụng, thì mình vì nàng chuẩn bị đồ ăn, nàng ta ăn xong, thì mình lại vì nàng dọn chén dĩa. Nếu nàng ta mệt mỏi, chắc mình cũng sẽ đến xoa bóp. Trời ơi, nếu nàng ta nói nàng muốn gì đó, chẳng lẽ mình cũng sẽ bán đứng bản thân hay sao?

*Chắc mẻ đang nghĩ Lâm nữ vương muốn mẻ làm thụ =))))*

Hình như cũng không phải là không thể được, chỉ cần nàng ta vui vẻ, mình làm cái gì cũng có thể a? Trong lòng Thấu Kỳ Sa Hạ lặng lẽ suy tư, rồi lại không khỏi oán giận, mặc dù mình có thể làm vậy, nhưng dù sao nàng ấy cũng không có muốn gì để mình phải bán đứng bản thân cả...

"Haizzzzzzzz."

Lẳng lặng thờ dài, nghĩ tới hôm nay phải xa cách, lại ba tháng không thể gặp nhau, Thấu Kỳ Sa Hạ vội vàng làm nhanh việc trong tay, vì muốn có nhiều thời gian một chút cùng Lâm Nhã Nghiên quấn quít.

Đợi lúc Thấu Kỳ Sa Hạ làm hết việc đi đến phòng khách, Lâm Nhã Nghiên vẫn đang chăm chú xem TV. Thấu Kỳ Sa Hạ đi tới, ngồi bên cạnh Lâm Nhã Nghiên lúc này khuỷu tay gác trên ghế, tay thì chống mặt, nhìn thì lười biếng lại mang theo vài phần ưu nhã. Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng cảm thấy thật là cảnh đẹp ý vui a.

Lại đưa tầm mắt chuyển đến TV, Thấu Kỳ Sa Hạ không khỏi cảm thấy bừng tỉnh. Trên TV đang chiếu phim Titanic làm vô số người rơi lệ, lúc này đang chiếu cảnh chiếc du thuyền xa hoa đụng với núi băng cảnh tượng thật thê thảm.

Lúc này cảnh một người khóc thút thít làm Thấu Kỳ Sa Hạ nảy sinh lòng thương cảm. Khó trách du thuyền sẽ mạo hiểm tan xương nát thịt khi đụng với núi băng a, băng sơn thật là tốt đẹp, thật sự là sẽ có người không để ý tánh mạng muốn đụng phải.

Nghĩ vậy, Thấu Kỳ Sa Hạ không nhịn được nghiêng người hướng về phía Lâm Nhã Nghiên xông tới.

Trước ngực cảm giác được có chút nặng, Lâm Nhã Nghiên đưa mắt liếc hướng xuống, thì thấy Thấu Kỳ Sa Hạ mím môi, bộ dáng phiền muộn.

Nàng cho rằng Thấu Kỳ Sa Hạ đang vì tình tiết trong phim mà buồn phiền, lòng bỗng dâng lên một ý thương tiếc, nàng đưa tay cưng chìu vuốt ve lưng Thấu Kỳ Sa Hạ, như là trấn an nàng.

Dựa vào lòng Lâm Nhã Nghiên, Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ băng sơn bị mình đụng hỏng rồi? Nếu không sao lại ấm áp như vậy chứ?

Nàng tham lam mà ở trong lòng Lâm Nhã Nghiên cọ cọ. Thấy Lâm Nhã Nghiên không có ngăn cản, lại đi đụng đụng, chỉ là lực nặng hơn chút.

Ngực bị vật nặng đụng vào hai lần liên tiếp, Lâm Nhã Nghiên nhịn không được hừ một tiếng.
"Tiểu quỷ."

Nghe được âm thanh vì bị đau mà than nhẹ, Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng cảm thấy lúc trước lực đụng vào hình như nặng hơn chút, nàng vội vàng đứng lên, hướng về ngực Lâm Nhã Nghiên xoa xoa, vốn chỉ là động tác quan tâm, lại bị Lâm Nhã Nghiên cho rằng là thừa cơ hội chọc ghẹo.

Tay xoa trên ngực bị vứt bỏ không thương tiếc, Lâm Nhã Nghiên khẽ đẩy Thấu Kỳ Sa Hạ một chút.
"Qua bên kia ngồi."

Thấu Kỳ Sa Hạ nhíu mày, nghĩ hôm nay Lâm Nhã Nghiên thân mình khó chịu, cũng không có tính toán cùng nàng. Tự khen mình mức độ nhẫn nại thật ghê gớm, nàng hướng bên trái dịch chuyển.

Bình tĩnh ngồi xuống, Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng phát hiện trên đùi bị áp một vật thể mềm mại, cúi đầu thoáng nhìn, lại phát hiện hai chân Lâm Nhã Nghiên đưa đến trên đùi của mình. Lòng Thấu Kỳ Sa Hạ không khỏi vui lên, theo nàng thì chỉ có quan hệ thân mật mới có hành động này.

Khoé miệng hơi cong lên, Thấu Kỳ Sa Hạ đưa tay lên đùi Lâm Nhã Nghiên.

"Tiểu quỷ."

Lâm Nhã Nghiên mới vừa lên tiếng, Thấu Kỳ Sa Hạ ngầm hiểu ngay, nàng ghét bỏ liếc mắt Lâm Nhã Nghiên, đưa tay xoa xoa hai chân đẹp. Phải nhớ kỹ, lần này không phải muốn chọc ghẹo, mà là yêu thương xoa bóp.

"Nè, đừng cho là chị muốn đụng em như vậy."

Thấu Kỳ Sa Hạ nhếch môi.

"Em mới không thèm."

Hừ, thật ra em rất thèm à, nhưng mọi lần chị không cho đụng vào gì hết!

Lâm Nhã Nghiên hơi cong lên khoé miệng, quay đầu, nàng tiếp tục nhìn cảnh khổ vì tình của Jack và Rose. Thấu Kỳ Sa Hạ thấy Lâm Nhã Nghiên không lên tiếng, cũng đưa mắt nhìn lên TV.

Trên TV là một màn người hối thúc, người khóc vì sinh ly tử biệt đang xen trên màn ảnh, Thấu Kỳ Sa Hạ trong mắt không khỏi thấm ướt vài giọt lệ. Đưa tay lau đi giọt nước mắt rơi trên má. Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn hướng Lâm Nhã Nghiên, nàng muốn biết băng sơn có bị cảm động đến rơi lệ hay không.

Nhưng vừa quay đầu, Thấu Kỳ Sa Hạ không khỏi ngạc nhiên, Lâm Nhã Nghiên vậy mà đang nâng má ngủ. Nghĩ kĩ lại, mấy ngày nay Lâm Nhã Nghiên đúng là rất ít ngủ, thời gian không có, khắp nơi bận bịu, đi diễn liên tục, nghĩ cũng biết sẽ không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi. Mà lần này đến nhà mình, vì mình say rượu, hình như cả buổi tối cũng ngủ không ngon, hơn nữa còn làm chuyện đó, chắc là rất mệt đi.

Nghĩ vậy Thấu Kỳ Sa Hạ không khỏi dâng lên ý thương tiếc, nàng rất muốn đứng lên đi tìm chăn đắp lên người Lâm Nhã Nghiên, nhưng đôi chân ngọc ngà của Lâm Nhã Nghiên đang gác lên chân nàng, tuy rằng hưởng thụ, nhưng cũng làm trở ngại hành động của nàng.

Khoé môi không vui chu lên, Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn Lâm Nhã Nghiên dung nhan ngủ điềm tĩnh. Trong đầu bỗng hiện lên một câu vừa nghe vài ngày trước.

'Nếu cuộc sống em là một bài hát, vậy phần điệp khúc là chị; nếu cuộc sống em là nước mùa xuân, vậy sóng nước tươi đẹp là chị; nếu cuộc sống em chỉ có một giao điểm, vậy em chỉ vì chị mà giao nhau.
Thật may, lúc đó em làm quyết định điên cuồng kia; thật vui, lúc trước để em có dịp gặp được người trong lòng em cao cao tại thượng là chị; thật may mắn, em trả giá cũng được đền đáp, chị cũng yêu em.'

Một nụ cười hạnh phúc hiện trên mặt Thấu Kỳ Sa Hạ, nàng đưa tay tắt TV. Cũng cởi áo khoác trên người mình khoác lên người Lâm Nhã Nghiên, lúc này Thấu Kỳ Sa Hạ trên thân chỉ còn một chiếc áo thun ba lỗ. Cũng may bây giờ khí trời cho dù mặc áo ngắn tay cũng không cảm thấy lạnh, Thấu Kỳ Sa Hạ bỏ xuống hai tay, sâu kín nhìn về Lâm Nhã Nghiên, trong mắt tràn đầy tình yêu cùng chút phiền muộn. Thật hi vọng thời điểm này vĩnh viễn cũng không trôi đi...

Nhưng đáng tiếc là, thời gian có khi rất vô tình, cho dù mình khao khát ra sao, nó vẫn lặng lẽ trôi đi.

Lúc mặt trời xuống phía tây, Lâm Nhã Nghiên sau khi hẹn hò cùng Chu công cũng đã thoát ra, nàng chậm rãi mở mắt, lại phát giác mình ngủ nằm trên salon. Trên người mang theo sự ấm áp, cúi đầu nhìn thoáng nhìn, lại thấy áo khoác Thấu Kỳ Sa Hạ đang khoác trên người của mình.

Khoé miệng lơ đãng cong lên, quay đầu nhìn lại thấy Thấu Kỳ Sa Hạ đang nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng thu chân lại, động tác nàng chậm chạp nhẹ nhàng đứng lên, cẩn thận từng li từng tí lấy áo khoác khoác lại trên người chủ nhân của nó.

Nhìn tư thế ngủ cùng gương mặt xinh đẹp động lòng người, Lâm Nhã Nghiên bỗng nhớ rất lâu lúc trước, lúc ấy nàng gọi Thấu Kỳ Sa Hạ rời giường, thật là đẹp. Lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, nàng cúi xuống hướng về phía đôi môi mềm mại hơi chu ra của Thấu Kỳ Sa Hạ hôn lên. Lần này không kìm chế được hành động của mình làm Lâm Nhã Nghiên cảm thấy, nguyên lai mình cũng có ham muốn, mình cũng rất muốn chạm vào Thấu Kỳ Sa Hạ, chỉ tiếc lúc này không phải thời cơ thích hợp.

Lúc này nên đi, ngày mai còn có việc quan trọng.

Bất đắc dĩ mím môi, Lâm Nhã Nghiên nhẹ bước về phía cửa.

Chia ly là thống khổ, so với để nàng tận mắt thấy mình rời đi, phải chịu đựng loại đau khổ, muốn giữ lại nhưng không có cách nào, vậy để nàng cứ ngủ như thế đi thì tốt hơn...

.

.

.

27.01.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro