Chương 75: Kết thúc hợp đồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Quay về hiện tại, Lâm Nhã Nghiên suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của Thôi Tú Ân, đột nhiên cũng không khó chịu nữa. Quả thật, chuyện xấu hôm nay qua rồi, không có nghĩa ngày mai sẽ không tái diễn. Muốn hoàn toàn ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ, so với chuyện cùng Thấu Kỳ Sa Hạ cắt đứt quan hệ, nàng tất nhiên mong muốn cùng Thấu Kỳ Sa Hạ công khai chuyện của hai người. Bất quá trước mắt không phải thời điểm thích hợp, nàng không hi vọng hai người đem chuyện này tùy tiện nói ra chỉ vì gặp áp lực từ truyền thông. So với bị động, nàng càng thích nắm quyền chủ động trong tay mình. Nàng hi vọng đến lúc đó, hai người có thể ung dung đem mọi chuyên nói ra, hơn nữa sẽ không khiến cho người khác thấy phản cảm, ngược lại sẽ là khâm phục, thậm chí hâm mộ hai người.

Suy nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nhã Nghiên đối với việc thành lập công ty đã không còn mâu thuẫn nữa, mà ngược lại không chỉ muốn làm, mà còn phải làm cho thật tốt.

Cứ như vậy, Lâm Nhã Nghiên đem chuyện nàng muốn thành lập công ty nói cùng mọi người.

"Chị đã suy nghĩ qua, chị muốn lập công ty. Mà chuyên này chị của chị đã sớm làm tốt thủ tục, tài chính cũng hậu thuẫn cho chúng ta. Về vấn đề nhân sự, ngày mai chị sẽ viết một bản báo cáo, tới lúc đó phiền Danh tỷ cho ý kiến. Mặt khác, Tỉnh Đào, trước mắt em có thể tìm kiếm nghệ sĩ có tiềm năng, lôi kéo họ tới đây. Chị cùng Du đạo diễn đã thương lượng qua, bộ phim "Huyết chiến" lần này, công ty chúng ta cũng sẽ bỏ vốn, đầu tư cho diễn viên. Mặt khác, tiểu quỷ,..."

"Nghiên, bất kể thế nào em cũng ủng hộ chị."

Thấu Kỳ Sa Hạ giơ hai tay, tràn đầy hưng phấn mà nhìn Lâm Nhã Nghiên, trong mắt nàng Lâm Nhã Nghiên luôn là đẹp nhất, lúc nghiêm túc bàn luận công việc còn toát lên một vẻ tinh anh a. Thật sự rất hoàn mỹ!

Lâm Nhã Nghiên vừa lòng cười, xoa xoa đầu Thấu Kỳ Sa Hạ.

"Tiểu quỷ, qua hai ngày nữa chị và em đi gặp Kim tổng, chị muốn đoạt em từ chỗ Kim tổng."

Thấu Kỳ Sa Hạ lần này khỏi ngạo kiều, nàng cười cười, "Đúng vậy, Nghiên, lần này chị phải đem em cướp về. Kim tổng còn nói muốn em dọn qua chỗ nàng nữa kìa."

"Cái gì?"

Bình Tỉnh Đào cùng Danh Tỉnh Nam trăm miệng một lời kêu, các nàng thật sự là bị dọa sợ, mà Lâm Nhã Nghiên cũng lạnh mặt.

Thấu Kỳ Sa Hạ thấy vậy ngượng ngùng nở nụ cười, "Nàng chỉ là gọi điện cho ta nói là nếu ta chịu không nổi đám phóng viên kia thì tạm thời có thể đến ở nhà nàng, chỗ nàng ít ra sẽ được yên tĩnh."

"Không cần đâu."

Lâm Nhã Nghiên thản nhiên mở miệng.

"A, Nghiên, giận dỗi rồi, thật đáng yêu"

Thấu Kỳ Sa Hạ cười hôn nàng một cái, "Yên tâm, em sẽ không dọn tới nhà nàng, nếu có dọn cũng là tới nhà chị. Bất quá,... em quả thật làm phiền nàng rất nhiều."

Lâm Nhã Nghiên nhìn Thấu Kỳ Sa Hạ lơ đãng lầm bầm, bản thân cũng trầm tư. Kim Thái Nghiên chiếu cố Thấu Kỳ Sa Hạ rất nhiều, đem Thấu Kỳ Sa Hạ đưa đến vị trí ảnh hậu, mà mình cứ vậy đem Thấu Kỳ Sa Hạ cướp đi, tựa hồ đối với Kim tổng rất không công bằng. Hơn nữa trước kia mình đã đem theo Bình Tỉnh Đào rời đi, công ty đã có chút hao tổn. Bây giờ lại mang theo Thấu Kỳ Sa Hạ, có vẻ hơi bất nhân.

Lâm Nhã Nghiên mím môi, nhẹ nhàng vuốt tóc Thấu Kỳ Sa Hạ, "Tiểu quỷ, em yên tâm, còn chị giúp em."

"Ân, Nghiên, chị thật tốt. Bất quá, em hy vọng ta có thể tự mình trả ơn nàng ta."

Thấu Kỳ Sa Hạ vui vẻ cười, ôm lấy Lâm Nhã Nghiên, sau đó lại hôn một cái.

Nhìn thấy cảnh này, hai người khác đang ở chung phòng cũng không thể kiềm nén được.

Bình Tỉnh Đào nâng mi nhìn Danh Tỉnh Nam, thật giống như đang nói: Nam, hay tối nay chúng ta cùng làm đi.

Danh Tỉnh Nam trằng mắt liếc nàng mộ cái: Em mơ đi.

Một phen liếc mắt đưa tình, Bình Tỉnh Đào cùng Danh Tỉnh Nam lại yên lặng nở nụ cười. Hai người chúng ta, thật là bị xem như kẻ vô hình rồi...

Dùng cơm xong, Thấu Kỳ Sa Hạ cũng chỉ cùng Lâm Nhã Nghiên trao nhau một nụ hôn tạm biệt, liền ai về nhà nấy. Qua vài ngày, Lâm Nhã Nghiên gặp Thấu Kỳ Sa Hạ liền lập tức mang nàng đi tìm Kim Thái Nghiên.

"Kính coong"

Lúc Kim Thái Nghiên nhìn qua mắt mèo thấy được Thấu Kỳ Sa Hạ, nàng có chút mừng rỡ, đáng thương nàng còn tưởng đây là Thấu Kỳ Sa Hạ muốn chuyển đến ở cùng nàng. Nhưng lúc nàng mở cửa, phát hiện phía sau Thấu Kỳ Sa Hạ còn có Lâm Nhã Nghiên, vẻ vui mừng trên mặt liền biến mất, nhưng khóe miệng vẫn hơi cong lên. Nàng cười tiếp đón Thấu Kỳ Sa Hạ, sau đó lại nhìn Lâm Nhã Nghiên, "Em cũng đến à? Vào nhà ngồi."

Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, nắm tay Thấu Kỳ Sa Hạ đi vào.

Hai người đi vào phòng khách ngồi xuống, lúc Thấu Kỳ Sa Hạ nắm tay Lâm Nhã Nghiên trong đầu đã bắt đầu suy tư tối nay nhất định phải làm chút chuyện gì đó, còn đang suy nghĩ, Thấu Kỳ Sa Hạ đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ trong nhà đi ra, nàng trừng lớn mắt, "Tỉnh Đào? Chị thế nào lại ở đây?"

Bình Tỉnh Đào chớp mắt nhìn nàng, đem bô công cụ trà đạo đặt trên bàn, cúi đầu bắt đầu nhuần nhuyễn sắp xếp dụng cụ.

Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn hành động quy củ của Bình Tỉnh Đào, lại nhìn tới mái tóc dài nhuộm bạch kim chói mắt của nàng ta, kìm lòng không đậu hơi mím môi, a, hình ảnh tương phản quá.

Thấu Kỳ Sa Hạ trố mắt há mồm nhìn Bình Tỉnh Đào, bị nhìn chăm chăm, Bình Tỉnh Đào ngược lại còn ngẩng đầu chế nhạo, "Em nhìn tôi không chớp mắt làm gì? Mê tôi rồi à? Đừng quên Nhã Nghiên còn ở đây, cẩn thận về nhà bị bắt quỳ sầu riêng nga." =))))

Bình Tỉnh Đào đem chén trà đưa cho Thấu Kỳ Sa Hạ, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Thấu Kỳ Sa Hạ thì cũng vui vẻ cười lại, rồi lại rớt một ly cho Kim Thái Nghiên và Lâm Nhã Nghiên.

Làm xong mấy chuyện rườm rà đãi khách, Bình Tỉnh Đào liền lẳng lặng ngồi kế Kim Thái Nghiên chờ xem kịch vui.

Trò hay giờ mới bắt đầu.

Lâm Nhã Nghiên uống một ngụm trà nhỏ, tuy chỉ là một hành động bình thường, nhưng trong mắt Thấu Kỳ Sa Hạ lại là một cảnh đẹp hoàn mĩ, lại nghĩ tới mấy ảnh fanmade từng xem qua trên mạng của hai người. Khóe miệng Thấu Kỳ Sa Hạ không khỏi cong lên, nếu có thể nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng ấy, mỗi ngày bắt nàng rửa chén cũng được. Đẹp quá a, cứ như là từ trong tranh bước ra...

Còn bận chìm trong mộng đẹp, Thấu Kỳ Sa Hạ lại nghe Kim Thái Nghiên nhàn nhạ nói, "Từ nhỏ, tính tình Tỉnh Đào tương đối nóng nảy, lúc nàng mới vào công ty, không ít lần cùng nghệ sĩ khác cãi nhau. Tôi còn nhớ rõ khi đó, nàng còn thiếu chút nữa là khiến một đại minh tinh của TDoong tức giận bỏ đi. Sau tôi vì muốn rèn luyện tính khí của nàng, ép nàng đi học trà đạo. Chẳng qua khi đó nàng còn chưa học tốt em đã tới rồi."

Thấu Kỳ Sa Hạ biết em trong lời nói Kim Thái Nghiên là chỉ Lâm Nhã Nghiên.

Lâm Nhã Nghiên tự nhiên nhìn nàng, "Theo như vừa nãy, trình độ trà đạo của Tỉnh Đào đã hình thành căn bản tốt."

"Đúng vậy"

Kim Thái Nghiên yên lặng nói, "Khi nàng có chút nền tảng, thì em lại rời đi. À, còn mang theo nàng nữa."

Bình Tỉnh Đào cùng Thấu Kỳ Sa Hạ đều không khống chế được mà khóe môi giật giật, chị à, chị nói vậy giống như nói em và Lâm Nhã Nghiên là một đôi vậy.

"Kim tổng..."

Lâm Nhã Nghiên mở miệng muốn giải thích, Kim Thái Nghiên lại phất tay không cho, "Tôi không trách em, người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, em có chỗ tốt để tới, tôi cũng thay em chúc mừng. Về phần Tỉnh Đào, em đem nàng đi rồi, ta còn bớt đi một kẻ phiền toái. Nói thật ra, tôi còn đang muốn cảm ơn en."

Thấu Kỳ Sa Hạ nghe xong trên mặt đều là vẻ tán đồng, nói quá đúng.

Bình Tỉnh Đào oán niệm trừng mắt, "Chị, em làm việc trong công ty lâu như vậy công trạng cũng không kém ai mà..."

"Gây chuyện cũng không ít."

Kim Thái Nghiên liếc mắt một cái, liền đem ánh mắt nhìn trở lại Lâm Nhã Nghiên, "Tốt lắm, tôi cũng biết, lần này em tới không phải để nói chuyên phiếm, có chuyện gì cứ nói thẳng. "

Lâm Nhã Nghiên gật nhẹ đầu, "Kim tổng, tôi nghĩ cô cũng biết, hợp đồng của Sa Hạ sắp hết hạn."

Tuy rằng trong lòng sớm biết rõ, nhưng Kim Thái Nghiên vẫn nhịn không được bật cười, "A, em muốn cướp người từ tay tôi sao? Em có biết TDoong bỏ bao tâm huyết cho nàng? Nàng hiện tại có TDoong chống lưng, em không biết bây giờ cướp người trên tay tôi có chút hoang đường sao?. Hơn nữa, em chỉ vừa lập được một công ty nhỏ, so với TDoong có thể tốt cho tiền đồ của Sa Hạ hay không?"

Lâm Nhã Nghiên còn chưa nói gì, Thấu Kỳ Sa Hạ liền đã kháng nghị, "Tôi không cần! Kim tổng, à không dì Kim, tôi rất ảm kích dì trước kia đã chắm sóc tôi, có thể đứng ở vị trí như hôm nay quả thực ta rất vui sướng, thật đó. Cho nên mong dì đừng làm khó Nghiên, tôi tin cô ấy có thể phát triển tốt công ty mới."

Thấu Kỳ Sa Hạ tràn đầy ấm áp nhìn về phía Lâm Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên lại cười nhẹ với nàng, tiểu quỷ, ngươi thỏa mãn, nhưng tôi còn chưa chưa thỏa mãn, yên tâm, vị trí của em sau này sẽ không chỉ dừng lại ở đó, tôi sẽ đem ngươi tiến tới một vị trí còn cao hơn.

Mà Kim Thái Nghiên nghe được xưng hô của Thấu Kỳ Sa Hạ, trong lòng cũng dao động, dì Kim, cái này có thể coi như đã thân thiết hơn với nàng sao? Kim Thái Nghiên hơi mím môi, nàng cũng biết Thấu Kỳ Sa Hạ vốn có thể tự mình quả quyết chấm dứt hợp đồng, nhưng lần này lại dẫn Lâm Nhã Nghiên đến thương lượng, cũng nói lên nàng ta để ý tới cảm nhận của mình.

Hiển nhiên Thấu Kỳ Sa Hạ vẫn để ý tới mình, trong lòng Kim Thái Nghiên thoáng có chút vui mừng, cười nhẹ nhìn về phía Thấu Kỳ Sa Hạ, "Em gấp cái gì? Chuyện hợp đồng là do em làm chủ, tôi không có quyền ngăn cản các người, cũng sẽ không làm khó dễ các người. Nhưng tôi hi vọng em có thể có tương lai rộng mở hơn."

Thấu Kỳ Sa Hạ cảm kích nhìn Kim Thái Nghiên, chỉ thấy Lâm Nhã Nghiên bên cạnh lại tràn đầy tự tin trả lời, "Kim tổng yên tâm, công ty của tôi không hẳn kém hơn TDoong."

Kim Thái Nghiên nhìn Lâm Nhã Nghiên cười không nói, Bình Tỉnh Đào bên cạnh cũng thong thả nở nụ cười, nói ra đề nghị với Thấu Kỳ Sa Hạ, "A, Sa Hạ, em xem chị chị quan tâm em như vậy, em cũng tôn trọng chị ấy. Chị thấy hay em cũng đừng kêu dì, trực tiếp gọi mẹ luôn đi."

Hahaha, em kêu nàng là mẹ, tôi liền từ chị Tỉnh Đào biến thành dì Tỉnh Đào nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro