#6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó, Sanemi đến thăm nhà tôi lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Trong khu vườn treo kiêu hãnh của mình, cậu ấy đang tưới nước cẩn thận bằng chiếc bình tưới nhỏ mà tôi đưa cho cậu ấy.



“Ừ, hình như có nhiều cây hơn rồi.”

Sanemi vui vẻ nhìn quanh những cái cây.

"Ha ha, anh đã mua thêm một chút."

"À..."

"Nhưng mà anh thích mấy cây nhỏ thôi, nếu muốn thì anh sẽ cho em vài cây. "

“…Có dễ nuôi không?”


"Ừm, nó không thu hút côn trùng lạ, dễ trồng trong nhà, nếu có thắc mắc gì thêm thì cứ hỏi anh."


“…Vậy cho em xin vài cây.”

"Được. Em thích cái nào?"



Sanemi nhìn các chậu hoa nhỏ đặt trên bàn và chỉ ngón tay vào một chậu hoa nhỏ màu tím.

"Em có thể lấy cái này không?"


"Được thôi, nè. Em cũng thích nó à, anh thích chậu này lắm."

"..."

Vẻ mặt của Sanemi đanh lại.

Sau đó, những đường gân trên mặt cậu ấy đột nhiên nổi lên, cậu ta gầm gừ trong miệng như đang chịu đựng điều gì đó.

Kể từ lần đầu tôi gặp cậu ấy, tôi nhận ra thỉnh thoảng Sanemi sẽ trở nên giống như bây giờ.

Nhìn bề ngoài có vẻ như cậu ấy đang tức giận nên hơi sợ. À không, đó là lời nói dối, nó thật sự đáng sợ.


Lúc làm bộ mặt đó tôi không thể hiểu được cậu ấy vì rõ ràng là không có lí do gì, nên tôi chỉ không biết tại sao, trong lòng tôi lo lắng, không rõ mình đã lỡ lời với cậu ta khi nào.

“…Ừm, em sao vậy?”

“…Không có gì đâu.”

Khi nói xong, Sanemi quay đi và bắt đầu tưới nước tiếp.

Thông thường khi được hỏi như vậy, Sanemi sẽ trả lời rằng không có gì cả.
Sau đó, cậu ấy lại đối xử với tôi như thường nên bây giờ không có vấn đề gì lớn.


Tôi nghĩ một ngày nào đó mình sẽ hỏi lại cậu ấy, nhưng đã bốn năm trôi qua mà tôi vẫn chưa thể làm được điều đó.

Tôi đặt chiếc chậu hoa nhỏ mà Sanemi đã chọn vào trong một túi giấy có viền.

Để ngăn chiếc chậu bị lật khi di chuyển, tôi vò một ít giấy cũ và nhồi nó vào khoảng trống trong túi, đồng thời đặt một bình xịt phun sương rỗng và vài lọ bổ sung dinh dưỡng vào đó rồi đặt chúng cạnh túi của Sanemi.

"Sanemi-san, ừ...ba ngày cuối tuần tiếp theo em có rảnh không?"





"Ba ngày cuối tuần? Tháng sau hả?"

"Đúng"

"Em trống lịch. Có chuyện gì vậy?"

“À, ừ, nếu Sanemi-san thích, có lẽ chúng ta có thể đi du lịch cùng nhau?”







“…à?”

"Suối nước nóng,..."

"Ồ..."

"À, ở nước ngoài cũng được. Nhưng anh không nghĩ mình có thể đi du lịch nước ngoài chỉ trong ba ngày cuối tuần. Nên anh muốn đi trong nước. Còn em, em có thích núi, hay biển gì không Sanemi-san ?"

Khi tôi hỏi, Sanemi-san đang nhìn tôi với đôi mắt mở to.


Tôi đoán anh ấy rất ngạc nhiên vì sự việc xảy ra quá đột ngột.


“……Sao đột nhiên anh lại muốn đi du lịch vậy?”

"Anh muốn chúc mừng Sanemi-san về công việc mới của em. Tuy nhiên có lẽ hơi muộn rồi."


“…Không cần trịnh trọng như vậy, anh chỉ cần gọi điện chúc mừng là được rồi.”

"Anh không thích. Anh muốn tặng thứ gì đó cho Sanemi-san. Lúc đầu anh đã nghĩ đến một chiếc đồng hồ hoặc cà vạt, nhưng có lẽ em không thích những món quà đắt tiền. Nên anh quyết định chọn quà theo phong cách của anh, đó là nghĩ đến những điều làm em hạnh phúc."

“Nên anh đang muốn tặng em một chuyến đi, phải không?”


"Gần hết một năm đầu tiên em đi làm rồi, chắc hẳn đối với em nó khó khăn lắm. Nên anh muốn em thư giãn."

“…”


"À, nhân tiện, đây là chuyến đi kỷ niệm công việc, nên anh sẽ thanh toán mọi chi phí đi lại. Sanemi, em chỉ cần mang theo thẻ bảo hiểm và bằng lái xe phòng khi có chuyện gì xảy ra."


"Anh bị ngốc à?"


"Không ngốc! Anh đang nghiêm túc đấy."

Sanemi-san đang nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.


''Sanemi à, ở đây đang có một ông chú hơn 30 tuổi cảm thấy xấu hổ vì đã nhai ví tiền của một người nhỏ hơn hắn 10 tuổi trong suốt 4 năm đấy. Nếu em thật sự là người đang đi kiếm tiền, vậy hãy cho anh một cơ hội để lấy lại lòng tự trọng của người trưởng thành đi, Sanemi. "





"Ồ, anh gói chậu hoa lại cho em rồi à, nhiều đồ dùng quá, cảm ơn anh nhé. Ngày mai em sẽ mang nó lên trường."


"À, à. Ừ. Đó là những một số chất bổ sung dinh dưỡng để có thể giữ nó tươi tốt _____ Không, nghe này!!"




Cả buổi hôm đó, cậu ta cứ né tránh mãi cho đến khi sắp về, nhưng cuối cùng Sanemi miễn cưỡng chấp nhận chuyến đi của tôi.

Sanemi nói: “Được rồi, vậy ta đi suối nước nóng nhé.”

Thế là chúng tôi quyết định đi đến một trong những suối nước nóng nổi tiếng ở Nhật Bản.

Tôi được nhắc nhở rằng hầu như các suối nước nóng nổi tiếng đều khá đắt nên tôi đã chọn một nơi không quá đắt so với thu nhập của mình. Tuy nhiên giá tiền thường đi đôi với chất lượng, nên tôi đã xem xét kỹ lưỡng các yếu tố cần thiết.

Hôm đó, tôi quyết định lái xe đến đón Sanemi.

Tôi trò chuyện với Sanemi, người đang ngồi ở ghế hành khách, về công việc, nhà cửa và những thứ khác.

Trên đường đi, Minoru đã đồng bộ hóa ứng dụng âm nhạc trên điện thoại của mình với màn hình của ô tô qua Bluetooth và bắt đầu phát nhạc.

Tôi chưa bao giờ nghe nhạc trong ô tô của mình, vì vậy khi thấy Sanemi điều khiển bảng điện tử cảm ứng một cách chuyên nghiệp, tôi đã thán phục: “Chà, ngầu quá”, trước sự ngạc nhiên của Sanemi.

"Thật là tuyệt. Chiếc xe này rất hiện đại và khá đẹp."


“…À, anh không biết điều đó. Có thể nó đắt hơn một chút.”

''Đợi đã...Ừm, tốn rất nhiều tiền, vậy ra anh có mức lương cao.''


"Không, không, không, điều đó không đúng...Anh không biết nhiều về ô tô nên chỉ mua chiếc được nhân viên ở cửa hàng giới thiệu."


“Chà, tôi đoán anh chàng ở cửa hàng chắc chắn đã chọn chiếc đắt tiền nhất cho anh.”


"...Ừ, có lẽ vậy. Nhưng anh chỉ muốn thứ gì đó tương tự như thứ anh có dùng ở nơi làm việc. Khi nói với nhân viên ở cửa hàng những nhu cầu của anh, họ đã chọn ra chiếc này, nên anh tự hỏi liệu nó có ổn không."


“…Anh thật vụng về.”

"...Ừm, có lẽ vậy...?"

"Anh đang đi đâu?"

Từ khóe mắt, tôi thoáng thấy Sanemi đang mỉm cười qua gương.


Tôi muốn được nhìn thấy mặt cậu ấy trực diện.
Ở kiếp trước, anh hai chưa bao giờ mỉm cười với tôi nên nhìn thấy Sanemi cười khiến tôi rất vui.






























Chúng tôi đến nơi sớm hơn dự kiến.

Chúng tôi đậu xe ở bãi và cùng nhau đi dạo quanh thị trấn suối nước nóng trước khi đi về căn trọ.

Chỗ ở tôi đặt nằm ở đầu của con dốc của thị trấn suối nước nóng.


Một bà chủ nhà xinh đẹp mặc kimono dẫn chúng tôi đến phòng của tôi trên một hành lang bằng gỗ cổ kính.



Tôi đã yêu cầu một phòng kiểu Nhật và đó là lựa chọn đúng đắn.



Khoảnh khắc tôi mở cửa, mùi tatami và cây bách xộc vào mũi, chỉ điều đó thôi cũng khiến tâm trạng của tôi phấn chấn hơn.

Phía sau có bồn tắm lộ thiên tích hợp, nơi tôi có thể yên tĩnh ngâm mình bất cứ khi nào muốn mà không cần phải đến nhà tắm công cộng lớn.  Có lẽ vì nhà trọ nằm ở vị trí trên cao nên quang cảnh khi ngâm mình trong làn nước nóng dự đoán sẽ khá đẹp.

Và may mắn thay, căn phòng đó đúng như tôi mong đợi.

Đúng như tôi nghĩ, Sanemi-san, người đứng cạnh tôi, tỏ ra không hài lòng với sự hài lòng của tôi.

Hả?  Tại sao?

Khi tôi chuẩn bị hỏi, Sanemi đã lên tiếng trước.

“…Này, Genya.”

"Vâng!"

“Tôi đã bảo anh hãy tìm một nơi không quá đắt tiền, nhưng…cái thứ chết tiệt nhà anh, căn trọ này chắc chắn là căn sang trọng nhất trong khu vực…và căn phòng này cũng quá tốt.”


"À, ừ...Chắc là vậy?"

"Đừng mắc lừa. Phòng này có view rất đẹp, tuy cách xa trung tâm nhưng lại rộng rãi như thế này. Chắc chắn đây là phòng hạng nhất."



“…À, ahhh….Chà, anh đã nghĩ em sẽ không để ý lắm đến chuyện này.…Dù gì anh cũng không muốn làm Sanemi-san thất vọng. Ừm, anh xin lỗi, anh có thể đã có một chút quá hào phóng."


Tôi nghe thấy tiếng động lớn từ phòng bên cạnh và tôi giật mình.



Thật là khủng khiếp...Tôi tự hỏi liệu mình có làm cậu ấy tức giận không.
Nghĩ lại thì, tôi nghĩ lúc đầu tôi đã nói rằng chúng tôi sẽ ở một nơi không quá đắt.
Mặc dù hôm nay là chuyến đi khiến Sanemi-san vui vẻ.


Tôi kinh hãi nhìn vào mặt Sanemi-san.


Tuy nhiên, trái ngược với mong đợi của tôi, Sanemi đang gãi đầu với đôi má ửng đỏ.

Không phải là cậu ấy tức giận mà đúng hơn là cậu ấy không hề tức giận.






"____Cái gì vậy chứ...cảm ơn anh."

"Hả?"

Cậu ấy cảm ơn tôi.  Và khá ngượng ngùng.
Vì lý do nào đó, tôi cũng cảm thấy xấu hổ. Dần dần, thân nhiệt tôi cũng trở nên ấm áp.


"...Cảm ơn em rất nhiều..."

"…Hả?"

"...Hả, haha. Ý anh là, phát ra giọng trầm như vậy, anh tưởng em sắp ăn tươi nuốt sống anh rồi, nhưng hóa ra em chỉ đang ngượng."



Ôi, thật hạnh phúc.

Tôi không thể nhịn được cười.

Sanemi-san cứ nhìn tôi như thế với đôi mắt to tròn.

Vẻ ngoài của cậu ấy có vẻ phù hợp với độ tuổi của mình, và tôi không thể không nói ra những gì tôi nghĩ.



“…Em thật dễ thương, Sanemi-san.”











Thực sự dễ thương.

Kiếp trước tôi chưa bao giờ nghĩ anh trai mình có thể dễ thương như bây giờ.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã nghĩ rằng anh trai tôi, người được mọi người trong gia đình nương tựa vào, là một người rất ngầu, và khi tôi coi anh ấy như một trụ cột vững chắc, anh ấy đã khiến bạn bè và thậm chí cả đàn em của mình phải khiếp sợ. Được làm em của anh ấy, tôi có một cảm giác tự trọng.

Khi tôi gia nhập Quân đoàn Sát quỷ, anh trai của tôi nói với tôi rằng anh ấy không có em trai và tôi luôn phải tránh xa anh ấy, nên có lẽ tôi còn cảm thấy nhiều hơn là buồn bã.


Sở dĩ anh tôi làm vậy là vì anh ấy muốn giúp tôi tránh xa nguy hiểm.

Lúc đó tôi không hiểu, dù sao tôi cũng rất tổn thương, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của anh trai tôi khi tôi sắp chết, tôi đã nhận ra tất cả.

Bây giờ nghĩ lại, tôi và anh trai vẫn luôn vụng về trong việc thể hiện cảm xúc.

Đứng trước mặt tôi, khuôn mặt cậu ấy càng ngày càng đỏ hơn, xét cho cùng thì khó có thể nói rằng cậu ấy là người giỏi che giấu biểu cảm.


Về mặt đó, tôi cũng chia sẻ điều đó với anh trai mình.

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng có lẽ có điều gì đó dễ thương ở anh trai tôi, chỉ là tôi không nhìn thấy.



Khi tôi tiếp tục cười lớn, nắm đấm của Sanemi cuối cùng cũng đánh trúng vào gáy của tôi.

Bốn năm trước cậu ấy vẫn còn thấp hơn tôi, nhưng từ đó đến giờ cậu ấy đã cao hơn và bây giờ có chiều cao ngang bằng với tôi. Cộng với việc tôi đang cúi xuống và cười, lực tác động lại đến từ phía trên tôi nên đã vô cùng đau đớn.

Tôi định phàn nàn rằng cậu ấy đã đánh quá mạnh, nhưng khi Sanemi lặng lẽ bước vào phòng, tôi nhận thấy tai cậu ấy hơi đỏ nên tôi phớt lờ cơn đau.










Vẫn còn thời gian cho đến bữa tối, nên Sanemi và tôi quyết định đi dạo quanh sân vườn của quán trọ.


Khu vườn được chăm sóc cẩn thận rất đẹp với hoa và cây cối và rất đáng thưởng thức.
Có một cái ao lớn dọc theo lối vào.

Vì còn chút thời gian nên chúng tôi quyết định đi dạo thêm xung quanh, vừa đi bộ vừa trò chuyện.

Có một số quầy hàng gần đó.

Điều thực sự thu hút sự chú ý của tôi là món manju suối nước nóng được hấp bằng hơi nước thoát ra từ một chiếc nồi hấp khổng lồ.




“Ây, Sanemi-san, anh đã bảo em đừng mang theo ví tiền mà.”

"Ờ? Anh nghĩ một người trưởng thành có thể thực sự đi du lịch mà bỏ ví ở nhà hả?"


"Không có, nhưng trong suốt chuyến đi em đừng nên đụng vào nó."



Để tôi có thể chi trả cho cậu ấy.

Hôm nay, chuyến đi này chính là một món quà dành cho Sanemi-san.

Hôm nay, tôi muốn bày tỏ sự hào phóng của mình, bao gồm cả lòng biết ơn của tôi.




“…”

Sanemi-san im lặng trước lời nói của tôi.
Một lúc sau cậu ấy vẫn không trả lời nên tôi nhìn sang thấy cậu ấy đang rên rỉ với tay phải đặt trên trán.

Hơn nữa, còn đang nghiến răng.


Những đường gân trên trán có lẽ đang nổi lên, giữa hai lông mày dường như có rất nhiều nếp nhăn.

?  Tại sao...?

Sanemi đôi khi sẽ làm một cử chỉ như thể cậu ấy đang chịu đựng điều gì đó trong khi trò chuyện.

Tất cả những gì tôi biết là nguyên nhân có lẽ nằm ở tôi, nhưng tôi không biết rõ chuyện gì đang xảy ra trong thâm tâm cậu ấy.

Thành thật mà nói, điều này thực sự đáng sợ vì trông như thể cậu ấy đang thật sự tức giận.
Tôi đang cố gắng cẩn thận để không giống bản thân tôi ở kiếp trước, nhưng tôi tự hỏi liệu có phải bản chất của anh trai tôi là luôn muốn nổi giận với tôi hay không. Mỗi khi Sanemi-san hành động như thế này, tôi cảm thấy yếu đuối.


"...Xin lỗi. Anh làm em khó chịu rồi."

"...Không, không phải vậy. Chết tiệt, anh chẳng có lỗi gì."


"...?"

Vậy tại sao cậu ấy lại trông khó chịu thế chứ.

Sanemi-san thở dài và cất ví của mình đi.
Vẫn không nhìn tôi, cậu ấy nói: “Dì ơi, cho tụi con hai cái bánh bao hấp.”

Sanemi, người đã đưa cho tôi chiếc manju, nhét nó vào miệng và bắt đầu bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, chúng tôi mua ngẫu nhiên vài thứ và dù vẫn chưa đến bữa tối nhưng chúng tôi đã no nê và ngồi trên chiếc ghế dài bên bờ sông thong thả ngắm cảnh.





Sau đó, có lẽ đó là một sự kiện nào đó, có nhạc rock, không phù hợp với một thị trấn suối nước nóng, bắt đầu vang lên.


“…À, anh thích bài này.”

“Ừ, gần đây em cũng có nghe về nó.”


“Hmm, hình như bài này cũng khá lâu rồi.”

“Ừ, em nghĩ bài này rất nổi tiếng từ thời anh còn là sinh viên.”


“…Cũng không lâu lắm.”

“Không lâu lắm?”

“Ừ, ý anh là, 20 năm trước cũng không phải là lâu…”

"Lúc còn là sinh viên anh không hay nghe nhạc đúng không?"

"Nghe nhạc? Ừm, có lẽ anh không nghe nhiều."

"Hừm. Genya, anh đã làm những gì khi còn là sinh viên?"

“Ồ, chỉ hoạt động câu lạc bộ thôi.”

"Hoạt động câu lạc bộ? Hoạt động câu lạc bộ gì?"


"Bắn súng"

"...? Bắn súng à?"

"Ừ đúng. Chà, có lẽ hơi kì quặc một chút."

“…À, ở trường trung học của em cũng có một cái.”

"Ồ, thật à? Tuyệt đấy."


"Nhưng câu lạc bộ đó rất yếu và hầu như chẳng ai tham gia. Lớp em không có ai trong đó nên cũng không biết nhiều thông tin về nó."

"Hả, vậy thì có lẽ khó mà tiếp tục được. Để duy trì một câu lạc bộ như vậy khá tốn kém, như chi phí dụng cụ và bảo trì."

“…Vậy là anh tham gia câu lạc bộ bắn súng và sau đó gia nhập Lực lượng Phòng vệ.”

"Phải."

"Bắn súng... Em hơi bất ngờ. Có lẽ đây là một môn thể thao nên tôi không thực sự có thành kiến. Tôi nghĩ gia đình anh đã lo lắng"

"... lo lắng?"

“Em tưởng anh phải tham gia câu lạc bộ làm vườn hay mấy thứ về nấu ăn.”


"Ớ ______ À... haha, ừ, anh cũng muốn tham gia. Nhưng chỉ có con gái nên anh bỏ cuộc."

“…Há, em đoán ra lâu rồi, anh sợ phụ nữ.”


"...Ừ, lắm lời quá. Phải, anh sợ phụ nữ đấy, có gì không?"


“Ha ha, không có gì đâu.”


Sanemi đang mỉm cười 100%.

Cậu ấy đang mỉm cười hạnh phúc, như thể hôm nay là ngày cậu ấy có tâm trạng tốt nhất.


Tôi hơi, không, đang khá xấu hổ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Sanemi lại khiến tôi hạnh phúc, nên tôi không phàn nàn.

Ngay lúc đó, tôi chợt thốt ra những gì đang nghĩ trong đầu.


"Chà, nếu Sanemi-san là người thân của anh, em có phản đối anh không?"


"Hả? Bắn súng thì sao? Em chắc chắn sẽ để anh bắn, chắc chắn rồi. Em không biết tại sao súng lại trở nên đáng sợ đến vậy. Em đoán mọi người đều đang nghĩ đến sự nguy hiểm. Em không ngại nếu vô tình làm mình bị thương. Ồ, em đoán nó xuất phát từ những thành kiến. Dĩ nhiên, em biết rằng có những vận động viên hoạt động bộ môn bắn súng trên toàn thế giới, nhưng nếu em là người thân của anh, em..."



"…Anh hiểu rồi."


“Em sẽ bảo anh nên học tập và đừng tham gia những chuyện nguy hiểm như vậy.”



“Eh, hahaha…Ừ, Sanemi-san, nghe hay đấy, ừ.”




Tôi lại nhớ đến anh trai tôi ở kiếp trước.

Anh hai luôn phản đối việc tôi gia nhập Quân đoàn diệt quỷ.

Bây giờ tôi biết rằng đó là vì lo lắng cho sự an toàn của tôi.

Ngoài ra, tôi cảm thấy kỳ lạ, vì tôi cảm thấy như mình đã tìm thấy điểm chung giữa anh hai và Sanemi.










Lòng tôi đang rối bời.
Tôi cố gắng chuyển chủ đề, cảm thấy như sắp nói điều gì đó không cần thiết, nhưng lại không thành công.

Sanemi-san, người nhận ra tình hình của tôi, nhìn tôi chăm chú và hỏi tôi.

"Genya, có chuyện gì thế?"

“…”

“Anh giận à?”


“…Hả!?”

Tôi không thể không nhìn lên khi nghe lời nói của Sanemi.

Tôi có tức giận không?

Tôi? Với Sanemi?

“…Có lẽ em đã làm tổn thương anh.”

"Không, không đâu. Không hề. Có lẽ anh đang đói."

“Anh không thể không no được."


"..."





"Genya"



Tôi bị ù tai, đau đầu và đổ mồ hôi lạnh.

Thực sự, tôi không nên hỏi điều đó.
Miệng tôi trở nên khô khốc.


“…Xin lỗi, Sanemi-san, cậu không làm gì sai cả.”

"Genya, em mới là người phải xin lỗi."

“…”

"Tệ quá. Em không có ý phủ nhận anh."

“…Sanemi-san...?”



"Genya, anh có nghĩ tài năng duy nhất của anh là bắn súng không?"

“…Đã lâu lắm rồi.”



“…Em đoán đó là những gì anh đã nghĩ trước đây.”


"____Đúng vậy. Đúng, đó là điều tôi đang nghĩ."



Ở kiếp trước, tôi không có tài năng sử dụng kiếm.


Cũng giống như ở kiếp này, tôi bắn giỏi hơn dùng kiếm.

Sở dĩ tôi đảm nhận công việc hiện tại trong Lực lượng Phòng vệ để kiếm sống bằng nghề bắn súng có thể là do tôi đã không tiến bộ hơn so với kiếp trước.

"...Khi còn nhỏ, tôi chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng lại không có sức lực. Tôi ghen tị với những người xung quanh và đôi khi vô tình làm tổn thương người khác....Thật ra, tôi ước mình không làm vậy, cứ mãi lo lắng về tài năng và những thứ mà tôi không thể có được. Nếu tôi tìm được việc gì đó mà tôi có thể làm, tôi chắc chắn sẽ làm nó và sẽ thật tuyệt nếu tôi được công nhận. Nếu tôi có thể giúp đỡ mọi người, dù nhỏ đến đâu, nếu ai đó cần tôi... thì thật tốt rồi....Haha, tôi chỉ có thể nghĩ vậy vì tôi đã sống đến tuổi này rồi."



“…”


"Buổi trò chuyện nhàm chán nhỉ...Ta nên quay về thôi"



Tôi sẽ làm gì trong chuyến đi đặc biệt này?

Tôi đứng dậy khỏi băng ghế và quay sang Sanemi-san.
Sanemi vẫn im lặng.

Liệu cậu ấy có vỡ mộng sau khi tôi nói lên tiếng lòng của mình không?

Sau đó, Sanemi hít một hơi thật sâu và mở miệng.



"...Dù biết điều đó, nhưng lòng tự trọng của anh cực kỳ thấp."


"…Hả?"


"Em chắc chắn những người xung quanh anh, trong đó có cả em, không nghĩ anh chỉ giỏi mỗi bắn súng. Ít nhất, những người làm việc cùng anh có lẽ không nghĩ như vậy. Nếu thật sự như vậy, anh sẽ không có đủ tiền để sống trong một căn hộ sang trọng như thế. Nhân tiện, anh còn là một đầu bếp giỏi, giỏi dọn dẹp, giỏi trồng cây và rất lịch sự. Ăn mặc đẹp không phải là một điểm cộng sao?"



“…C-c-c-c- cảm ơn...Em khen anh nhiều quá...”

“Bởi vì em thực sự nghĩ vậy.”

"...À, vâng, ừm, cảm ơn bạn...?"

“Nhưng, em đoán là em vẫn phản đối việc bắn súng.”


“…!”


''Nếu người thân của em  trở thành một thành viên câu lạc bộ bắn súng thì mọi chuyện sẽ như thế nào?...Em sẽ phản đối điều đó, nhưng em vẫn muốn ủng hộ những gì người thân em đang làm. Chà, sẽ mất một thời gian để em có thể chấp nhận. Có lẽ, nhưng chỉ là em lo lắng... Em thừa nhận rằng thành kiến của em thật phiền phức và thiếu hiểu biết, nhưng em không thể không nghĩ "súng" là một thứ gì đó nguy hiểm. Nếu có chuyện gì xảy ra với em trai và em gái dễ thương của em, em chắc chắn sẽ hối hận vì không phản đối họ sớm hơn…  Ừm, chỉ là suy nghĩ của em thôi.”


“Sanemi-san…”

“Dù em phản đối điều đó, nhưng em vẫn sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ họ…Nếu họ định tham gia một giải đấu, em chắc chắn sẽ đến và cổ vũ họ. Dù bản thân em rất không thích những điều nguy hiểm đó, tuy nhiên, không phải là em muốn làm cho những đứa em dễ thương của mình phải buồn đâu."

Cảm giác ù ù trở nên yên tĩnh hơn.
Một làn gió ấm áp thổi qua, thổi bay đi những cảm giác khó chịu.



"...Thật sự, anh không hợp với
Sanemi-san."

Tôi cảm thấy tiếc cho cậu ấy vì đã quan tâm đến tôi như vậy, nhưng cuối cùng tôi lại làm cậu ấy thất vọng rồi.
(Thật thảm hại...mặc dù bây giờ tôi đã lớn hơn)


Đôi khi tôi thực sự tự hỏi liệu anh ấy có thực sự trẻ hơn tôi 10 tuổi hay không.




Được bao quanh bởi lòng tốt tuyệt vời của anh ấy, tôi gần như khóc lần nữa.




"...Cảm ơn. Anh xin lỗi, lúc nãy anh chỉ nói mấy điều không đâu vào đâu."


"Ồ, em hiểu mà. Em chỉ đang trả lời thay cho anh trai của anh."








Cơ thể tôi cứng đờ trước lời nói của Sanemi
Minoru đang đứng trên vỉa hè bằng đá trắng tinh.

Không chỉ cao hơn, ngay từ lần đầu gặp, cậu ấy đã rất đẹp trai, nhưng trải qua bốn năm, cậu ấy đã trở thành một người đàn ông dễ dàng đánh cắp trái tim bất kỳ ai.

Tôi không thể cử động khi đôi mắt màu hoa cà của cậu ấy cứ nhìn tôi đầy trìu mến.

Nhìn tôi, người không thể cử động được chút nào, Sanemi-san mỉm cười và nói, ''Được rồi, chúng ta quay lại thôi'' và kéo tay tôi.


Ah, tôi thực sự nghĩ mình không thể sánh được với người này.












++++++

Khi tôi trở về nhà trọ, bà chủ nhà đề nghị tôi đi tắm suối nước nóng.
Tôi để Sanemi tắm trước (Sanemi không thích nhưng tôi vẫn cố chấp) và tôi vào sau.

Sau khi ra khỏi suối nước nóng, chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối.






Sau bữa tối, tôi vừa thưởng thức đồ uống nhàn nhã cùng Sanemi, người đã trưởng thành từ lâu, vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Đúng như dự đoán, sự thèm rượu của Sanemi-san đã trở nên rõ rệt hơn theo năm tháng và cậu ấy thậm chí uống rượu sake nổi tiếng ở địa phương (có nồng độ cồn cao) như uống nước lọc.




Đó là một sự khác biệt lớn so với tôi, một người uống rượu không giỏi.
Ngoài ra còn có một ít bia lon trong tủ lạnh trong phòng nên tôi cũng thử.

Tôi lại cảm thấy hơi chán nản vì lại thua một chàng trai trẻ hơn như thế này.




“…Làm trong Lực lượng Phòng vệ có hay bị thương không ?”

"Hửm?"



Từ nãy giờ, tôi đã cười rất nhiều khi nghe Sanemi kể về việc có bao nhiêu học sinh kì quặc ở trường, nên tôi rất ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ đó.

"...Xin lỗi. Em vừa thoáng thấy nó qua khe hở trên bộ yukata của anh. Em tự hỏi liệu có nhiều vết sẹo khác trên người anh không."


"À...ừ, phải. Đó chỉ là tính chất công việc thôi."


"...Genya, em đang hỏi thật lòng, em nghĩ anh là một yakuza ngầm."


“N-Này________!!!”


Tôi nuốt hết chỗ rượu có trong miệng.
Tôi rất vui vì chúng tôi không đối mặt nhau, nhưng tôi bắt đầu ho và khóc.

Sanemi-san vội vàng xoa lưng tôi.

“À, được rồi… Uh...”


"Anh ổn chứ?"

"___Hả...uh...ừm...Không sao đâu...____Ừm, đợi chút."

Vừa lau miệng, tôi vừa đứng dậy và lấy chứng minh thư từ trong hành lý ra và đưa cho Sanemi-san.


“Ồ, nhìn giống thật quá.”

“Nó là đồ thật!”


"Hahaha, đừng giận. Em tin anh rồi. Là lỗi của em."


"...Hả? À, ừm, anh muốn hỏi em, trong bốn năm qua, Sanemi-san, em đã đi với anh mặc dù em nghĩ anh có thể là một yakuza...?"




“Không, cho đến giờ em chỉ tin anh là nhân viên của Lực lượng Phòng vệ."

“Này, chỉ vì anh có vài vết sẹo, không có nghĩa anh là một tên yakuza!!”


Sanemi-san đưa cho tôi ID của cậu ấy trong khi cười và rót cho tôi đồ uống.
Không, tôi đã khá sốc rồi.  Đầu tôi đau quá.

Rằng tôi là một yakuza?



Tôi từng suýt bị hiểu nhầm về nghề nghiệp vì có một vết sẹo trên mặt nên tôi thực sự bị sốc.

Khi tôi trừng mắt nhìn Sanemi một lúc, cậu ấy cười và nói, "Nhìn anh đi, thật đáng sợ.''




Tôi hoàn toàn bị trêu chọc bởi bạn trai trẻ hơn của mình.

Thật là bực bội, nhưng khi tôi nhìn thấy Sanemi cười, tôi không còn sức để nổi giận nữa nên tôi lại chùng xuống.
Chắc chắn, tôi biết rằng mình đang kiếm được nhiều tiền hơn một người lính bình thường.
Ban đầu, người ta có ấn tượng mạnh mẽ rằng nhân viên của Lực lượng Phòng vệ được trả lương thấp nên không có gì lạ khi tôi bị hiểu lầm.

Tuy nhiên, trên thực tế, tôi được trả một số tiền nhất định khi cấp bậc của tôi tăng lên, kỹ năng của tôi được nâng cao và tôi thường được yêu cầu thực hiện các nhiệm vụ mật, vì vậy tôi có thể dư giả nhiều hơn.

Việc không có người cho chúng ăn cũng là một nguyên nhân lớn.

"...Không, à, đúng là anh đã không xuất trình giấy tờ tùy thân của mình lần nào trong suốt bốn năm rồi. Từ lúc chúng ta gặp nhau cho đến giờ, có lẽ em đã thực sự nghi ngờ..."

"Anh nói gì đấy?"


"...Haha, anh không cãi được. Cảm ơn vì đã là người tốt cho đến tận bây giờ, Sanemi-san."


"Anh là một người kỳ lạ. Em không có gì đáng để cảm ơn."


"Ừ, nhưng anh muốn nói vậy."


Sanemi là một người kỳ lạ.
Thực sự, tôi tự hỏi tại sao anh ấy lại thân thiện với tôi như vậy kể từ khi chúng tôi gặp nhau.



Khi ở bên tôi, cậu ấy cười và có vẻ như đang rất vui vẻ nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao khoảng thời gian này cậu ấy lại dành cho tôi.




Sau đó, Sanemi-san say khướt và đổi chủ đề.
Gần đây có tin đồn về việc có một đồng nghiệp khó chịu, và cậu ấy chủ yếu phàn nàn về người đó.

Khi nghe câu chuyện của cậu ấy, tôi nghĩ rằng dù nhìn thế nào đi nữa, người đó cũng không phải là đối thủ xứng tầm với Sanemi, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng Sanemi thích thú với người đồng nghiệp này.





Tôi rất vui khi thấy cậu ấy cảm thấy công việc của mình có ích.
Tôi mừng vì Minoru, người đã nói rằng sẽ trở thành giáo viên dạy toán kể từ khi tôi gặp cô ấy, đang biến ước mơ của mình thành hiện thực.

Sanemi-san chắc hẳn đã nhận thấy khuôn mặt tôi đang thoải mái.



"Khốn nạn, anh cười cái gì?"




Cậu ta trừng mắt nhìn tôi.
Nó thực sự đáng sợ.  Tôi thực sự muốn nói cho cậu ấy biết ai mới là yakuza, nhưng chắc chắn gan tôi không lớn như vậy. Thay vào đó, tôi bày tỏ cảm xúc chân thành của mình.



"...Không, Sanemi-san, anh đang nghĩ, làm giáo viên thật sự vui."

“…Ồn ào quá.”



Mặt cậu ấy hơi đỏ nhưng không phải do rượu.

"...Tôi kể xong chuyện của mình rồi. Còn anh thì sao?"


"Hả?"


"Công việc của anh, gia đình của anh, v.v. Tôi chỉ mới biết về người anh trai đó của anh."


"...À, à"


"Ừ, nếu không muốn nói thì cũng không sao."



"Ây, anh không thể kể cho em quá nhiều về công việc, nhưng gia đình thì được. Đó là một câu chuyện nhàm chán, nhưng có lẽ anh có thể kể cho em."

"Hở?"





"Đó là một cuộc sống cô đơn. Mọi người trong gia đình anh đều chết từ khi anh còn nhỏ. Ừm, anh lớn lên trong viện dưỡng lão."



“__…”










Đúng như dự đoán, Sanemi sững người.
Tôi cảm thấy hối hận, nhưng một ngày nào đó cậu ấy cũng sẽ biết thôi.

Tôi chắc chắn rằng dù hôm nay tôi không xuất hiện, nếu có ai hỏi ở đâu đó, tôi cũng sẽ trả lời như vậy.


"Điều đó thật đáng buồn"



"Không, không đáng buồn chút nào. Xin lỗi vì anh chưa bao giờ kể về gia đình của mình."



“…Tôi đoán không chỉ là anh trai của anh.”




“_____…Đúng, đúng vậy, đó là lý do.”






Tôi nói với Sanemi, “Em trông giống như người anh trai đã chết của anh.”


Ở kiếp này chúng tôi không bị chia cắt bởi cái chết, nhưng đó cũng không phải là lời nói dối, nên tôi sống đến bây giờ mà không gặp rắc rối gì cả.

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ nói về chuyện này nữa.
Trong khi cảm nhận được ánh mắt của Sanemi đang nhìn mình, tôi từ từ nhìn mặt trăng đang lơ lửng trong đêm tối.




Trước đây tôi luôn ghét màn đêm.
Nó cô đơn, lạnh lẽo, sự tủi thân hiện rõ và hơn hết, lũ quỷ sẽ dễ dàng xuất hiện hơn.


Nhưng bây giờ, tôi có thể ngắm nhìn mặt trăng một cách bình yên.








"...Genya?"





“…Đó là lý do tại sao anh rất vui khi Sanemi-san, người trông giống anh trai anh, có một gia đình đầy đủ.”







Tôi hạnh phúc.
Sanemi đã có thể thực hiện ước mơ của mình, phàn nàn về đồng nghiệp, uống rượu và già đi một cách bình thường nhất trong thời đại không còn quỷ.

Sanemi-san không phải là anh trai tôi. Tôi đã biết điều đó rồi.






Tuy nhiên, tôi tin rằng tâm hồn của chúng tôi vẫn như cũ.




Tôi đã nhận được rất nhiều hạnh phúc từ người này đến nỗi tôi sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.




"...Anh đã nói anh bị nó khi còn nhỏ. Vết sẹo đó."



“…Trên mặt?”


"Ừm"



"Ừ, đúng rồi. Bố anh là thế đấy. Ông ấy trông phong độ nhưng chẳng có gì đáng tung hô cả."




"Còn cái trên người anh…"



"À, ừ. Nó xấu lắm. Như anh đã nói rồi, một nửa là do công việc."


“…Nửa còn lại thì sao? _____Chết tiệt, này, im đi…”




“Ừm, hả?”






Sau khi Sanemi-san nói, tôi quay lại với lon bia vẫn còn dính trên miệng.
Và nó cứng lại.

Sanemi tức giận.



Cậu ấy trông tức giận đến mức khiến tôi nhớ đến anh trai mình ở kiếp trước.

Không thể tránh khỏi việc tôi suýt làm đổ cốc bia đang uống.



"S-Sanemi, s-"



“…Nghe này, đừng nói gì về việc cơ thể anh bị sẹo trước mặt tôi nữa.”



"...À..."



"Đừng nói nữa. Tôi sẽ không tha thứ cho anh. Được chứ?"


"...K-không, ừm, em đang phóng đại quá. Em là đàn ông. Và anh không phải là phụ nữ, phải không?"







____Rắc



Chiếc lon Sanemi đang cầm đã bị nghiền nát.



Nó xảy ra rất nhanh.

Tôi hít một hơi thật chậm, thở ra và mở miệng.


Cậu ấy đang tức giận.

Bằng trực giác, tôi nghĩ điều đó thật đáng sợ, nhưng hơn thế nữa, tôi có thể biết rằng cậu ấy đang tức giận vì lòng tốt của tôi.



Tôi thành thật xin lỗi.




"...Anh hiểu rồi. Cảm ơn em, Sanemi-san."




"Tch..."


Sanemi tặc lưỡi và ném chiếc lon nhàu nát vào một chiếc túi nhựa.
  Chiếc lon đó bị bóp nát mỏng như một sợi dây.

…Cậu nhóc này có sức khỏe đáng kinh ngạc.





Kiếp trước và bây giờ, tôi không chỉ là người tốt bụng mà còn sợ những người giận mình.





Cứ như thế, cuộc trò chuyện lại thay đổi và chúng tôi bắt đầu nói về một học sinh phiền phức trong lớp của Sanemi.




Đối với Sanemi, những học sinh tệ nhất được cậu ấy chấm điểm 1 đến 5, và ngay cả những học sinh dễ thương cũng không lọt vào tầm mắt cậu ấy.


Đây có phải là trường học của Sanemi-san không?




Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi là học sinh và Sanemi là giáo viên của tôi?
Tôi thực sự không thể tưởng tượng được điều đó, nhưng tôi chắc chắn rằng tôi không giỏi toán, nên giáo viên dạy toán của tôi, Sanemi-san, có thể sẽ băm tôi ra thành vụn.


Khi tôi nói vậy, Sanemi cười, “Học sinh càng vô dụng thì càng dễ bảo.”

“Điểm số luôn có thể cải thiện từng ngày.”



“Em đang nói dối. Anh sẽ chết nếu là học sinh của em.”



"Đừng lo, tôi sẽ giảng lại cho đến khi anh hiểu."


"Không đâu"


“Tại sao?!!!”


"Huh!? Hả~ Tôi ngạc nhiên quá!...Không, trời đã tối rồi, đừng hét lên."



“…Vì anh đã phủ nhận lời nói của tôi.”




“À, ừm, đôi khi anh còn chẳng hiểu mấy giáo viên Toán đang nói cái loại ngôn ngữ gì.”



"Chỉ là tiếng Nhật thôi, đồ ngốc! Này, anh có phải là người trưởng thành có nghề nghiệp không vậy?"


"...Hả!? Đừng nói thế!"


“Toán luôn nằm trong nội dung thi cử.”




"Tất nhiên là anh đã từng trải qua nó rồi! Nên giờ anh quyết định trở thành thành viên của Lực lượng Phòng vệ. Anh không đời nào muốn quay lại những gì liên quan đến Toán học, thà thất nghiệp còn hơn là học Toán."


“À, hiểu rồi.”


"Giờ anh nhớ lại, tiết Toán không khác gì cái địa ngục. Những con số cứ quấn quýt trong não, chẳng thể hiểu được."



“Khổ vậy à?”

“Nhưng nếu học với Sanemi-sensei thì mọi chuyện có lẽ đã khác.”

Rắc rắc _____



Khi tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh, tôi thấy một chiếc lon bị nhàu nát mỏng như giấy trong tay phải của Sanemi, người đứng cạnh tôi.



Tôi say rượu và cười và nói, ''Ahaha, Sanemi-san, em thực sự có sức nắm đáng kinh ngạc.''




Tôi nghĩ cả Sanemi và tôi đều đã uống khá nhiều.
Da của Saneya nhuộm màu đỏ tươi vì anh ấy là một người thích rượu mạnh, đến mức gần như có thể nói cậu ấy là con rắn.

Tôi mơ hồ nghĩ rằng nó chắc hẳn phải có một lượng cồn khá lớn nên tôi mừng vì mình đã không thử nó.


Hết rượu rồi, tôi đóng cửa phòng.



“Tôi say rồi, tôi đi ngủ đây,” Sanemi nói và đắp chăn lên người.


Sau khi uống hết chỗ sake còn lại, tôi quấn mình trong chiếc chăn bông bên cạnh Sanemi-san.

Ngoài ra, Sanemi-san cũng bắt đầu chú ý đến tôi.


Vì tôi đã tạo ra một bầu không khí kì lạ nên tôi đoán cậu ấy đã cố tình chuyển sang chủ đề khác.

Tôi thích lòng tốt của cậu ấy.



“Tôi thực sự không hợp với cậu…”





Ngay sau khi tôi đắp chăn và vuốt tóc cho Sanemi, cậu ấy ngáy.

Tôi nghĩ cậu ấy là một người thực sự tốt.


++++++


















_________Tôi đang mơ.


Vài ngày sau cái đêm địa ngục đó, sau khi cả gia đình tôi bị giết chết, tôi rời nhà và lên đường đi tìm anh trai mình.



Đêm nào tôi cũng nhắm mắt sợ hãi, một mình trong bóng tối.
Tê cóng vì lạnh, sợ hãi trước sự đe dọa của con người hơn là quỷ, có lẽ tôi đang cận kề cái chết.

Khi nhắm mắt lại vào ban đêm, tôi mơ.

Trong mơ, tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi được quấn trong tấm futon ở ngôi nhà quen thuộc của mình, với em trai, em gái và anh trai bên cạnh.


Trong gia đình tôi, sau mẹ, các em gái tôi là người dậy sớm nhất, tiếp theo là tôi.

Anh trai tôi luôn bảo tôi hãy ngủ tiếp và đắp chăn lên  tới cổ tôi.

Tôi nói: "Em muốn dậy" và đứng lên.  Sau đó, anh trai tôi không khỏi bật cười.

Tôi thích nhìn khuôn mặt tươi cười của anh trai tôi được chiếu sáng bởi ánh nắng buổi sáng.


Mỉm cười với tôi. Với khuôn mặt không một vết sẹo.

Mọi chuyện cho đến bây giờ, cuộc hành trình này, mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Khi tôi nhìn khuôn mặt không có vết sẹo đau đớn của anh trai tôi và trông có lúm đồng tiền khi anh ấy cười, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.


Những giấc mơ luôn kết thúc ở đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi thức dậy.

Cơ thể tôi lạnh cóng vì ngủ trên nền đất lạnh và không có ai bên cạnh.
Côn trùng đang bò trên chỗ da hở.  Cảm thấy sợ hãi, tôi vội vàng phủi nó đi.

Vì phải đi lại nhiều nên bàn chân của tôi bị đỏ và sưng tấy đến tận đầu ngón tay.


Giấc mơ lặp đi lặp lại hàng đêm.
Ngay cả sau khi gia nhập Quân đoàn Sát quỷ, tôi vẫn tiếp tục có giấc mơ này.




Tôi chắc chắn rằng đâu đó trong trái tim mình, tôi muốn giả vờ như những hành động trong quá khứ của mình chưa từng xảy ra.


Tôi muốn coi như cái đêm tôi làm tổn thương anh trai mình chưa từng xảy ra.





Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không nói điều đó vào lúc đó.


____Thật nực cười. Nhảm nhí. Tôi không thể thay đổi quá khứ.



Đôi chân đau nhức, sự cô đơn, cái lạnh, mọi thứ đều là cái giá cho hành động của tôi.




Mỗi sáng thức dậy, lòng tôi như bị sự ghê tởm và cô đơn đè nát.
















Tôi mở mắt lần nữa.
Khuôn mặt anh trai tôi, không một vết sẹo, vẫn ở đó, được chiếu sáng bởi ánh nắng ban mai rực rỡ.




Dường như tôi vẫn đang trong giấc mơ.




Trong giấc mơ, tôi biết mình sẽ không thể tỉnh lại trừ khi nói một hai lời với anh hai.








Như thường lệ, tôi gọi anh hai, người mà tôi chỉ nhìn thấy trong giấc mơ.










“…Chào buổi sáng, Nii-chan.”












Sau đó, mắt anh tôi mở to đầy ngạc nhiên.




Anh ấy thường trả lời ngay lập tức nên tôi thắc mắc tại sao.


Có phải là một giấc mơ khác?



Tuy nhiên, ngay sau khi tôi tự hỏi, anh hai đã mỉm cười với tôi.

A, đây là gì thế? Chỉ là mơ thôi đúng không?


















































































++++++

“…Chào buổi sáng, Genya.”

Chắc là anh ấy đang nửa ngủ nửa tỉnh.



Tôi nghĩ anh ấy đã gọi nhầm tôi là anh trai của anh ta.

Tôi trông giống người anh quá cố của Genya, nên điều này không có gì là lạ.




Đó là một mối liên hệ kỳ lạ, chúng tôi trông giống nhau đến mức anh ấy nửa tỉnh nửa mơ và gọi nhầm.





Genya vẫn nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt buồn ngủ và choáng váng.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên đã lay anh ấy.





"…Có chuyện gì thế?"


“…T-…”


"?"



"Tốt quá rồi..."



“Cái gì tốt?”





"...Vì anh không có nó..."
"Nii-chan, trên mặt anh không có vết sẹo nào cả...Em mừng quá..."















Tôi không thể phát ra âm thanh trong giây lát.


Genya tiết lộ ngày hôm qua rằng anh ấy mồ côi.

Và vết sẹo trên mặt là dấu vết của sự ngược đãi từ người cha quá cố của anh.

Phải chăng anh trai anh ấy cũng bị vết sẹo tương tự do sự bạo hành từ cha?





"Anh có đau không? Nii-chan?"


“…Ừm, không đau ở đâu cả.”






"Vậy thì quá tốt rồi…"


"...Không sao đâu, Genya."





Tôi nắm tay Genya như để an ủi những đứa em đang khóc vì vừa có một giấc mơ đáng sợ.





"...Tốt quá..."


“…Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, ngủ tiếp đi.”





“…Cảm ơn, Nii-chan…”










Genya từ từ nhắm mắt lại.
Nước mắt tràn ra từ mắt anh ấy.

Tôi nghĩ, làm ơn đừng khóc.


Từ lúc gặp nhau, tôi đã biết anh ấy đã bị tổn thương tâm lý sâu sắc.





































Tôi luôn yêu anh ấy.

Cầu mong anh ấy có được hạnh phúc, dù chỉ là trong giấc mơ.





Trong khi cầu nguyện, tôi hôn lên môi Genya khi anh ấy ngủ thiếp đi lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro