Quyển 3: #5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi, "Shinazugawa Genya'', có ký ức từ tiền kiếp.





Taisho ___ Thời đại mà quái vật được gọi là "quỷ" tồn tại.



Đó là ký ức về cuộc sống và cái chết của một thợ săn quỷ.




Lúc đó tôi sinh ra là con trai thứ hai trong một gia đình có bảy anh chị em.

Gia đình tôi sống cùng nhau trong một căn nhà thấp bé, tuy nghèo nhưng tôi được sống hạnh phúc bên cạnh anh trai, người mẹ yêu quý và có những đứa em dễ thương.




Tuy nhiên, ngôi nhà nào cũng luôn có một con ngựa đen.


Khi đó, điều tôi sợ nhất là những khi bố mới về nhà.

Cha không đi làm, thậm chí đã trộm tiền của gia đình nên kinh tế của chúng tôi luôn gặp khó khăn.

Mẹ và anh trai của tôi không thể nuôi sống gia đình nhiều thành viên của mình chỉ bằng cách đi làm gần nhà nên họ phải đi làm nhiều việc khác và đi làm ở các thị trấn lân cận nên hầu như không bao giờ ở nhà vào ban ngày.

Có lẽ biết được điều này, bố tôi đã lẻn về nhà khi mẹ và anh trai tôi đi vắng.




Gào thét, ông ta hất tung cả căn nhà để tìm tiền, không tìm thấy nên tức giận, hành hạ bọn trẻ chúng tôi.

Những lúc như thế này, tôi là người bị đánh nhiều nhất vì tôi là đứa lớn nhất đang ở trong nhà.

Má tôi bị một nắm đấm của người trưởng thành vạm vỡ khoét vào, không chịu nổi nữa, tôi ngã xuống sàn, đầu tôi vẫn bị dẫm nát dưới chân ông ấy.



Tôi không dễ khóc nên có lẽ điều đó còn khiến cha nóng nảy hơn nữa.

Bàn tay của bố đang bóp cổ tôi.
Nước dãi, nước mắt và đủ thứ bẩn thỉu khác bắt đầu chảy ra từ mặt tôi và rơi xuống tay bố tôi.




Sau đó bố tôi tặc lưỡi và nói: "Dơ quá," rồi ném tôi đi.
Khi đó, cuối cùng tôi cũng được buông tha.

Cổ tôi nhức nhối, cổ họng vốn sắp bị bóp nát trước đó lại đau nhức, tôi ôm cổ liên tục hít vào và hớp lấy không khí, cha tôi phàn nàn rằng ồn ào quá. Và ông ta lại đánh tôi.



"Này, Genya, mày có chắc là không có tiền không?"

"...Ặc, a, không, con không có... Con thực sự không có tiền. Nếu có con sẽ đưa cho bố, nhưng con thực sự không có tiền.. ."




Hãy tin tôi đi, làm ơn.

Làm ơn đừng làm điều gì hung dữ nữa.


Khi tôi khóc lóc, dụi đầu xuống nền đất và van xin, cha tôi chặc lưỡi thật to, giẫm lên đầu tôi, nhổ nước bọt rồi bỏ đi.




Đây là cách tôi giải quyết khi bố có ở nhà.

Đầu tiên là chịu đựng những cú đánh của ông ấy.
Cuối cùng, bị bóp cổ.

Nếu chịu đựng được thì hãy quỳ xuống như thể tỏ ra mình không có ý định chống cự.

____Rồi ông ta sẽ rời đi.

Đó là "cách đuổi bố" mà tôi đã làm rất nhiều lần kể từ khi mẹ và anh trai tôi bắt đầu đi làm xa.


Tôi không muốn các em nhỏ nghe thấy những lời nói kinh khủng của cha, tiếng xương tôi kêu lạo xạo khi bị đánh, hay hình ảnh khốn khổ của tôi lúc đó.


Khi bố về nhà, tôi luôn bảo các em bịt ​​tai và trốn vào tủ.

Nếu bạn hỏi tôi có uất hận không, tôi chắc chắn sẽ nói là có.





Tuy nhiên, tôi vẫn ổn với điều này.

Khi anh hai không ở bên cạnh, tôi có ý thức trách nhiệm phải bảo vệ các em, và đó là điều đã giúp tôi kiên cường hơn dù nhiều lần tôi suýt ngất xỉu.

Nửa đêm, mẹ và anh hai tôi đi làm về, thấy tôi rách rưới, họ ôm chặt lấy tôi.



Mẹ và cả anh hai trông như sắp khóc và xoa người tôi.

Thật khó để đối diện với khuôn mặt buồn bã của họ nên có lần tôi đã nhờ các em giữ kín tin tức về những lần về nhà của cha, nhưng họ cũng tự phát hiện ra.


Em gái tôi, Sumi, đã nói với mẹ và anh hao rằng tôi đang che giấu những nỗi đau của mình.


Em gái tôi luôn lo lắng rằng tôi sẽ bị thương khi bảo vệ các em ấy.


Em ấy còn khá nhỏ nhưng lại gần tuổi tôi nhất nên tôi đoán là em ấy cũng hiểu được một cách mơ hồ về chuyện đang diễn ra.




Sau này tôi mới biết rằng mẹ đã rất lo lắng về các vết thương mà tôi đã che giấu, và khi kể cho bà ấy nghe câu chuyện, mẹ đã khóc và cuối cùng cũng nghĩ đến tôi.






Mẹ tôi đã khóc và bảo tôi đừng làm điều đó nữa.
Anh trai tôi cũng tức giận vì tôi đã không nói cho họ biết.

Khi tôi xin lỗi họ, cả anh trai và mẹ tôi đều nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã, rồi cuối cùng ôm tôi thật chặt.






Cho dù bây giờ nhớ lại, tôi vẫn nghĩ mình thực sự là một đứa con trai thứ đáng thương.

Tất cả những gì tôi có thể làm là khóc và bám lấy chân của người đàn ông đang cố làm hại gia đình mình.

Tôi không muốn người khác biết mình yếu đuối như thế nên đã dặn những đứa em thơ của mình nói dối.

Nhưng điều đó càng khiến mẹ và anh tôi buồn hơn.






Nếu tôi đủ thông minh và mạnh mẽ như anh hai thì tôi đã có thể đuổi thẳng bố đi và bảo vệ các em.

Tôi luôn là một kẻ ngu ngốc, không thể suy nghĩ chín chắn.
Tôi không giỏi suy nghĩ mọi việc một cách bình tĩnh nên dễ mất kiểm soát.
Tôi muốn đối xử tử tế với người khác, nhưng cuối cùng tôi lại luôn xấu xa với chính mình.


Tóm lại là tự khiến bản thân thảm hại.


Đó có lẽ là lý do tại sao "vào thời điểm đó"(*), tôi đã có thể thốt ra những lời lẽ xúc phạm đến người anh _____ quý giá của gia đình mình mà không chút do dự.

(*)Lúc Sanemi giết mẹ.


Vì là con trai cả nên anh ấy không thể dựa vào ai được nữa.


Tôi chắc chắn rằng đó là thời điểm mà anh ấy cần sự giúp đỡ nhất trong cuộc đời________.







































_____ bíp bíp bíp

Tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc ở phía xa, và ý thức của tôi đột nhiên bừng lên.

Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm ngửa trên ghế sofa.

Đồng hồ điện tử hiển thị 10 giờ sáng.
Hôm nay là một ngày mà tôi được phép đi làm muộn hơn chút.
Tôi nhớ sáng nay sau khi tiễn "cậu ta", tôi đã lại đi ngủ.

Đầu óc vẫn còn tỉnh táo, tôi ngơ ngác nhìn căn phòng của mình.

Căn phòng quá rộng cho một người đàn ông sống một mình.

Mặc dù tôi không hiểu gì về thiết kế nội thất, nhưng tôi nghĩ đây là một căn phòng rất cao cấp.

Tuy nhiên, nó không mang lại cảm giác rõ ràng về cá tính của chủ nhân, và nói một cách đơn giản, tôi không thích nó lắm.


Tôi không đặc biệt quan tâm đến việc trang trí trong nhà nên tôi không mua thêm nội thất để thay thế cho những món đã có sẵn, cũng như muốn giảm bớt rắc rối khi mua nhiều thứ, nhưng tôi không muốn bận tâm về nó vì nó không quá nghiêm trọng. Chà, tôi đoán đây là một điều tốt, vì tôi có cảm giác như mình chắc chắn đã không tốn tiền cho bất kỳ món đồ nội thất nào trong hơn nửa năm qua.



Nếu có gì đó thực sự mang "cá tính" của tôi, thì đó chính là những chậu cây ngoài ban công, còn mọi thứ khác đều do ai đó tự làm.

Lúc đầu, tôi định mua một căn nhà riêng biệt có sân vườn để chăm sóc cây cối - sở thích duy nhất của tôi, nhưng tôi quyết định từ chối vì mảnh đất đó nằm khá xa nơi làm việc.

Vì là đàn ông sống một mình nên lẽ ra tôi chỉ ở trong một căn hộ nhỏ, nhưng để giữ được số cây tôi muốn trồng, ban công rộng rãi của căn hộ này là nơi đón nắng tuyệt vời và là môi trường trồng trọt tốt nhất.




Tôi mở cánh cửa kính dẫn ra ban công.

Nói cách khác, cụm cây nằm cách xa mặt đất này là một "vườn treo nhỏ".


Có thể nói đây là nơi yêu thích duy nhất của tôi.

Tôi mang theo một bình tưới đơn giản phun sương và thực hiện thói quen tưới cây hàng ngày.

Những giọt nước lấp lánh dưới ánh nắng buổi sáng.




Do cấu trúc của khu chung cư là các đơn vị ở liền kề nhau nên các loại cây trồng được lựa chọn cẩn thận để tránh làm ảnh hưởng đến cư dân lân cận.
Các loại được ưu tiên là những loại không sinh ra côn trùng hoặc bốc mùi, những loại không phát triển quá lớn và những loại có thể nuôi bằng đất nhân tạo hoặc chỉ dùng nước.

Nếu phải mất nhiều thời gian và công sức thì họ sẽ đáp ứng miễn là bạn chịu nỗ lực.

Chỉ cần được bao quanh bởi những cây và hoa xinh đẹp này thôi là đã thấy thoải mái rồi.


Bất cứ khi nào tôi nhìn vào hàng cây xanh sâu thẳm, tôi luôn nghĩ đến "anh hai" của mình.
Một lưỡi kiếm đẹp đẽ nhuộm màu xanh lục thuộc về anh hai ở kiếp trước.

Dù có khao khát đến thế nào đi chăng nữa, nó vẫn rất khác với thanh kiếm xấu xí không thể có màu của chính tôi.













Hôm qua, "anh trai" của tôi đã ở trong ngôi nhà này.









Tôi đặt bình tưới về chỗ cũ, đóng cửa ban công rồi đi vào bếp.

Tôi đưa nước khoáng đã được làm lạnh trong tủ lạnh lên miệng và uống hết một lượt.
Khi dòng nước lạnh lan khắp cơ thể đang tỉnh táo của tôi, tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp "cậu ta".











++++

Tôi sinh ra ở thời hiện tại với những ký ức về thời Taisho, và lớn lên trong "nỗi cô đơn suốt quãng đời còn lại".


Kể từ khi tôi có thể ghi nhớ nhiều thứ, tôi nhận ra mình đã có "ký ức từ tiền kiếp".


Tuy nhiên, con người bình thường không nhớ được những thứ như "ký ức tiền kiếp".
Ngay cả khi tôi có ký ức, tôi còn quá nhỏ để hiểu được điều đó và tôi thường nổi cáu rồi khóc, không thể phân biệt được giữa quá khứ và hiện tại.

Chắc bố mẹ tôi đã chán ngấy tôi như vậy rồi.
Cũng giống như kiếp trước, kiếp này tôi thường xuyên bị cha đánh đập.
Rõ ràng là ông ấy không muốn yêu thương một đứa trẻ thiếu ổn định về mặt cảm xúc này.

Cuối cùng, vào thời điểm tôi học được cách giải quyết mọi việc, môi trường gia đình của tôi chính là thứ mà chúng ta thời nay gọi là sự bạo hành và thờ ơ.

Tôi cảm thấy khuôn mặt của cha ở kiếp này trông giống cha tôi ở kiếp trước, nhưng điều đó không thành vấn đề. Tuy nhiên, những người bạo hành trẻ em dường như trông giống nhau.

Cha tôi là một người luôn la hét và tức giận vô cớ, cuối cùng, ông nghiện ma túy và gào thét trong tuyệt vọng rồi nhảy từ ban công để tự tử.


Lúc đó tôi chỉ mới 5 tuổi, bị cảnh sát tra hỏi và lớn lên trong một cơ sở chăm sóc nuôi dưỡng quốc gia.


Theo điều tra của cảnh sát, có vẻ như mẹ tôi đã chết vì dùng ma túy quá liều - giống như cha, tại một con hẻm ở một thị trấn mà tôi chưa từng nghe tên.





Tôi không có ký ức nào về mẹ kể cả khi tôi còn nhỏ.
Tôi không nhớ mình đã nghe điều đó từ cha tôi, nên khi cảnh sát thông báo cho tôi về cái chết của mẹ tôi, tôi không cảm thấy đặc biệt xúc động.


Vào thời điểm bị giam giữ, cơ thể tôi đầy những vết bầm tím, vết thuốc lá và những vết cắt do dao rọc giấy gây ra do sự bạo hành mà tôi phải chịu dưới bàn tay của cha tôi.



Thân thể tuy đầy vết sẹo nhưng nó lại giống hệt như tiền kiếp.


Cũng thật kỳ lạ là vết sẹo trên mặt tôi lại ở cùng một chỗ với kiếp trước.

Ngay cả sau khi được đưa vào trại mồ côi, tôi vẫn thường hồi tưởng về kiếp trước và mỗi lần như vậy tôi đều nổi cơn cáu gắt.

Dù tôi có cố gắng giải thích thế nào đi nữa thì những người ở cơ sở cũng không hiểu, và họ chỉ cho rằng trạng thái tinh thần của tôi không ổn định là do thiếu vắng tình thương của cha mẹ hoặc ảnh hưởng của việc bị ngược đãi trong tuổi thơ.


Dù như vậy, khi bước vào trường tiểu học, tôi đã dần quen với ký ức tiền kiếp của mình và chấp nhận ranh giới giữa "tiền kiếp" và "hiện tại".

Dù không còn bị những người xung quanh coi là người bất ổn về mặt cảm xúc nhưng tôi vẫn tiếp tục tè dầm mỗi đêm khi mơ về gia đình và đồng đội ở kiếp trước.






Đặc biệt, tôi bắt đầu muốn gặp lại "anh trai" của mình, người mà tôi đã từ biệt theo cách nào đó trong một trận chiến quyết định.


Người ta cho rằng giấc mơ tiết lộ mong muốn của một người.




Khi nghĩ về việc đồng đội và người thân ở kiếp trước của tôi cũng đã tái sinh, tôi lại cảm thấy đỡ bất hạnh và nó giúp tôi vượt qua nỗi cô đơn.

Tuy nhiên cho đến gần 30 tuổi, tôi vẫn chưa bao giờ gặp bất kỳ ai có mối liên hệ từ kiếp trước, kể cả anh hai.



Đến khi rời Nhật Bản để chuyển trường và làm quen với cuộc sống ở nước ngoài, tôi gần như đã bỏ cuộc.

Dù tôi có cố gắng tìm kiếm bao nhiêu tài liệu, dù có đến những nơi mà chỉ có quan chức chính phủ mới có thể đến, dù có tìm ở đâu, cũng không còn một cuốn sách nào nói về ma quỷ hay kiếm sĩ diệt quỷ ở thời hiện đại này.





Khi tôi tìm kiếm trên mạng, tất cả những gì tôi có thể tìm thấy là những cuốn tiểu thuyết giả tưởng kỳ lạ và những hình ảnh hư cấu, và tôi không thể tìm thấy những câu nói hoặc câu chuyện tương tự ở bất cứ đâu.












Cuối cùng, tôi bắt đầu nghĩ có lẽ mình sắp phát rồ.

Cho đến bây giờ, dù không ai tin tôi nhưng tôi chưa một lần nghi hoặc về "ký ức tiền kiếp" của mình.




Tuy nhiên, không có bằng chứng nào ở bất kỳ đâu trên thế giới này chứng minh những ký ức này là có thật, ít nhất là xung quanh tôi.

Sẽ đáng tin hơn khi nghĩ rằng một phần não của tôi đã mất kiểm soát vì bị cha liên tục đánh vào đầu bằng vỏ thủy tinh của chai rượu khi còn nhỏ.


Tôi chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội chia sẻ những ký ức vừa vui vừa xấu hổ này với ai đó.















Hãy ngừng tìm kiếm anh hai và những người khác.










Khi tôi nghĩ về điều này, những lời của anh tôi trong "những giây phút cuối cùng" lại hiện về trong đầu tôi.


《_____Đáng lẽ em phải cưới vợ, lập gia đình, sống hạnh phúc và trở thành ông già ở một nơi chết tiệt nào đó_____》



Anh trai tôi, đó là người đã mong tôi có được những niềm hạnh phúc như bao người khác.



Có lẽ tôi nên ngừng hy vọng gặp được anh hai và sống để biến ước mơ của anh thành hiện thực.




Tuy nhiên, vì một số lý do nhất định, điều đó dường như không thể thực hiện được.


Nghĩ đến đó, tôi lại thở ra một hơi.

Tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi.




Cố gắng quên đi kiếp trước và anh trai ra khỏi tâm trí, tôi dành nhiều ngày để "hành hạ" bản thân, đẩy cơ thể đến giới hạn từ sáng đến tối.


Mỗi đêm, tôi làm việc đến cực hạn rồi ngủ quên.


Kết quả là tôi bắt đầu ít mơ về kiếp trước hơn.


Lúc đó sếp ở cơ quan báo với tôi rằng tôi sắp phải chuyển công tác.


Khi trở về Nhật, tôi được thông báo sẽ được thăng chức ngay nên tôi phải làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết và tôi đồng ý với cả hai ý kiến.



Chỗ nào cũng được miễn là nó cho phép tôi làm việc.



Ở kiếp trước, tôi đã học được cuộc sống quan trọng và quý giá như thế nào nên ở kiếp này tôi không nghĩ đến việc tự tử như cha mẹ và cảm thấy thời gian trôi qua vô ích mà tôi không tìm được lý do để sống, tôi cũng mệt mỏi rồi.


Thế là tôi dồn hết sức lực vào công việc.




Nhiệm vụ của Lực lượng Phòng vệ, bảo vệ quốc phòng và bảo vệ tính mạng người dân trong trường hợp khẩn cấp, có nhiều điểm chung với công việc của Sát Quỷ Đoàn.

Có những lúc tôi không thể nói những lời tử tế khi làm việc, và có thể tôi hơi chệch hướng một chút so với những gì anh trai mong muốn ở tôi, nhưng đó là tất cả những gì tôi có lúc này.


Tôi luôn cố gắng hết sức trong công việc bằng cách đắm mình vào công việc, luôn giúp đỡ những người gặp khó khăn nhiều nhất có thể, mặc dù kiếp trước tôi đã bỏ mạng vì điều đó.








Vì vậy _____, hãy từ bỏ anh hai đi.




Khi tôi nghĩ vậy, tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình giảm đi vài độ.






Một cảm giác cô đơn lạ thường xâm chiếm cơ thể tôi.
Tôi nhớ rằng kiếp trước tôi đã cố gắng một cách liều lĩnh để "sự cô đơn" này không bắt đến tôi.


Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống, tôi có ý định "bỏ cuộc" với anh trai mình.




Tôi không thể làm được điều này ở kiếp trước.

Tôi không thể từ bỏ anh trai mình.


Những ký ức từ tiền kiếp đôi khi dày vò tôi trong sự cô đơn, nhưng cũng dường như lại là thứ duy nhất kéo tôi ra khỏi nỗi cô đơn ấy.


Tôi sống một mình, nhưng không bao giờ thấy tủi thân.
Bởi trong đầu tôi có gia đình, những người bạn luôn quan tâm, chăm sóc tôi.



Tôi phải nhận ra rằng đã quá muộn.






Tôi chỉ có một mình.

Tôi chỉ có một mình, Genya Shinazugawa.
















Có lẽ vì nét đặc trưng của đất nước tôi, đồng nghiệp đã tổ chức cho tôi một bữa tiệc chia tay hoành tráng, và ngày hôm sau sau khi uống rượu và cười đùa, tôi lên máy bay trở về Nhật Bản lần đầu tiên sau một thời gian dài, ôm đầu nhức nhối, một cơn buồn nôn ập đến.

Khi gần xong việc chuyển đến căn hộ của mình, tôi quyết định đi dạo quanh thị trấn, suy nghĩ về công việc tương lai và làm quen với cuộc sống ở Nhật.
Tôi ăn ở một nhà hàng do đồng nghiệp giới thiệu, vừa định về nhà thì tôi bước vào nhà ga.








_____Một cơn gió mạnh thổi từ phía sau.









Có một cơn gió rất mạnh.

Đó là một ngày tuyết rơi lạnh giá, tôi muốn sưởi ấm cơ thể đang lạnh cóng của mình nên vào một quán cà phê trước cổng soát vé nhà ga, cảm giác làn gió đẩy tôi lùi lại.
















________Và tôi đã thấy Nii-chan của mình.


Nói đúng hơn thì kiếp trước có một người là anh trai tôi.


Tôi tình cờ ghé qua một quán cà phê ở nhà ga. Tìm một chỗ ngồi ở phía cuối của cửa hàng.






Tóc màu ''bạch kim''.

Đôi mắt của anh ấy trông rất giống mẹ tôi.


Tôi có linh cảm đây không chỉ là sự trùng hợp về ngoại hình, mà anh ấy đúng là anh trai tôi.


(Đó là Nii-chan...)







Kiếp này anh ấy hoàn toàn là một "người xa lạ", nhưng người đó chắc chắn là "anh trai" của tôi.

Cơ thể vốn lẽ ra đã đông cứng của tôi bỗng trở nên ấm áp.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực như cái chuông, tôi cảm thấy như toàn thân mình đang bốc cháy.

Mặc dù đang là mùa đông nhưng tôi vẫn đổ mồ hôi và trán tôi trắng bệch.

Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đã nắm lấy cánh tay của anh ta cho đến khi nhân viên cửa hàng chạy đến chỗ tôi.

Sau khi trao đổi, tôi nhanh chóng biết được rằng người anh trai ở kiếp trước của tôi này không có "ký ức" giống như tôi.

Tôi cảm thấy thất vọng trong giây lát, nhưng tôi không thể lùi bước.
Tôi biết nếu rời khỏi đây, tôi sẽ hối hận suốt đời.
Giờ nghĩ lại, đây hoàn toàn là lần đầu tiên tôi gặp anh trai mình kể từ kiếp trước.

Dù gì đi nữa, việc tôi làm đổ cà phê xuống sàn và cầu xin rằng "Làm ơn hãy trò chuyện với tôi" có lẽ đã gây ấn tượng không mấy tốt đẹp cho anh ấy.


Anh trai tôi có lẽ là người tốt cả ở kiếp trước lẫn kiếp này.

Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là anh ấy kém tôi 10 tuổi.





(Tôi không thể tin được là anh ấy trẻ hơn tôi)








Tôi đã có thói quen quan sát mọi người từ khi còn nhỏ.
Kể từ khi còn là một đứa trẻ, tôi thường đến những nơi mà mọi người tụ tập vào những ngày nghỉ và nhìn mọi người đi ngang qua trên đường, nghĩ rằng tôi có thể gặp những người có liên quan đến kiếp trước của tôi.

Một lý do nữa đó là tuổi thơ của tôi không có nhiều phương tiện giải trí.

Đầu tiên, nếu tôi ở nhà, tôi sẽ bị bố mẹ hiện tại hành hung nên tôi không còn nơi nào để đến.

Tôi được hàng xóm đánh giá là một đứa trẻ hoàn hảo, tôi không có bạn bè gì cho đến khi học trung học.


Để tìm được "anh trai" của mình, tôi đã vô thức tìm kiếm những người lớn tuổi hơn mình nhưng có vẻ như điều đó khiến tôi bỏ lỡ anh ấy rất nhiều lần.

Anh trai của tôi thực ra lại kém tôi 10 tuổi và hơn nữa còn chưa đủ tuổi vị thành niên.






______Anh trai tôi, chưa đủ tuổi vị thành niên, và tôi, gần 30 tuổi.


Mỗi lần nhớ lại chuyện xảy ra ở quán cà phê, đầu tôi lại đau nhức.
Nếu thực hiện sai một động tác, tôi sẽ không còn cách nào khác ngoài việc bị chỉ trích là kẻ biến thái.

Anh trai tôi ban đầu có vẻ cảnh giác với tôi vì hành vi đáng ngờ của tôi, nhưng vẫn có sự tử tế toát ra trong từng lời nói của anh ấy.

Anh tôi hình như đã vào quán cà phê trong khi đợi tàu điện ngầm.

Tuy chỉ có vài phút ngắn ngủi trong khi nhà ga bảo trì, nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.





Tôi đã nghĩ nếu chia tay như thế này thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Tuy nhiên nếu vậy thì điều đó vẫn ổn.

Tôi rất vui vì chúng tồn tại cùng thời điểm và cùng thời đại.
Hãy trân trọng thời gian này hôm nay và sống lại từ bây giờ.



Tôi cảm thấy như lần này lý do sống của tôi đã trở nên rõ ràng hơn.
Thật là một cuộc sống cạnh tranh nếu nghĩ rằng tôi có thể làm việc để bảo vệ đất nước nơi anh trai tôi sinh sống.

Trước khi chia tay, tôi cố khắc ghi hình ảnh anh trai vào mắt mình.
Tôi đoán là anh ấy vẫn thấp hơn một chút so với khi tôi chết ở kiếp trước.


Khuôn mặt không hề sợ hãi của anh vẫn giống như hồi đó.
Quần áo anh ấy mặc có chất lượng tốt và rõ ràng là anh ấy có mức sống đủ để có thể theo học đại học.

Và điều tuyệt vời nhất là một khuôn mặt không tì vết.


Ít nhất, tôi có thể thấy anh ấy không còn phải trải qua cuộc sống khó khăn như kiếp trước nữa, tôi chỉ thấy hạnh phúc.

Cuối cùng, tôi cảm ơn anh ấy một lần nữa và cúi đầu.

Khi nói lời tạm biệt, tôi cảm thấy có chút cô đơn trong lòng.

Sau đó, anh trai tôi mở miệng.

Nội dung cuộc trò chuyện là lời mời gặp lại.

Tôi không ngờ anh ấy lại nói như vậy nên tôi rất ngạc nhiên.

Tôi lại cảm động rơi nước mắt, nhưng tôi đã cố nhịn.




Cũng giống như kiếp trước, tôi được hỏi tên và thông tin liên lạc với giọng hơi trầm.

"...G-hmm, tên tôi là Genya Shinazugawa."


"...Viết kanji như thế nào?"

"À, ừm, như thế này."

Tôi lấy điện thoại thông minh ra khỏi túi và gõ tên mình.



Vì lý do nào đó mà tôi được sinh ra với cái tên giống với kiếp trước của mình.
Khi tôi còn trẻ, thật khó để phân biệt giữa kiếp trước và kiếp này, một phần vì tôi có cùng tên.


Khi nghe cái tên này, tôi có chút hy vọng ích kỷ rằng có lẽ anh trai tôi cũng sẽ nhớ đến tôi.
Sau đó, anh tôi nhếch khóe miệng cười thích thú.

Tôi bị mê hoặc bởi nụ cười đó trong giây lát và chết lặng.


"...Thật kỳ diệu. Tên của anh chỉ khác tôi một chữ cái."

Bạn có thể chuyển đổi tên trên điện thoại thông minh của mình và hiển thị nó.



"Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có cùng họ với tôi."

"......"

"Này, sao thế?"

"Không, không, không, không có gì đâu."


Thật ngạc nhiên, anh hai ơi, kiếp này chúng ta lại sinh ra cùng tên với kiếp trước.


Khi nghe tên tôi, anh ấy không nhớ tôi là em trai anh ấy ở kiếp trước, nhưng dù vậy, niềm vui vẫn chạy khắp cơ thể anh ấy đến mức điều đó không thành vấn đề.




Tôi thích việc tôi và anh trai có tên giống nhau mặc dù các anh chị em khác của tôi khác nhau, và điều đó khiến tôi cảm thấy đặc biệt.


Toàn thân tôi tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, tôi cảm thấy như mình sắp khuỵu xuống.
Bằng cách nào đó tôi đã cố gắng đứng vững và nhìn anh trai mình biến mất sau cổng soát vé.


Tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh trai mình cho đến khi anh ấy leo lên cầu thang lên sân ga và biến mất khỏi tầm mắt.


Khi anh trai tôi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi chợt cảm thấy mình như mất đi sức lực.



Dù đứng không vững nhưng tôi vẫn cố gắng bám được vào bức tường của nhà ga và ngồi xuống.

Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy và nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tưởng tôi là người say rượu, tôi thu mình trong góc nhà ga, không thể cử động cho đến khi một nhân viên nhà ga đến gần.





Sau đó, tôi lỡ chuyến tàu cuối cùng nên đành bắt taxi về nhà.

Trong suốt thời gian đến căn hộ vừa mới chuyển đến, tôi choáng váng và không nghĩ đầu óc mình đang hoạt động chút nào. Sau khi vào phòng, tôi cuối cùng cũng nhận ra cơ thể mình lạnh ngắt.


Đó là điều đương nhiên vì tôi đã phải co mình rất lâu trong nhà ga lộng gió vào một đêm giữa mùa đông.

Tôi nhanh chóng đi tắm nước nóng để làm ấm cơ thể.


Khi cảm thấy nước nóng chạm vào cơ thể mình, tôi hết lần này đến lần khác tự hỏi liệu chuyện xảy ra hôm nay có phải là sự thật hay không. Đó dường như là một giấc mơ rất thuận lợi.

Ngay khi ra khỏi bồn tắm, tôi lấy điện thoại thông minh ra và mở ứng dụng danh bạ. Tôi xác nhận rằng tên anh trai tôi có ở đó.




[不死川 実弥 Sanemi Shinazugawa]


"Haha...chỉ là mơ thôi.."





Giọng tôi vang vọng trong căn phòng trống.

____ Bình tĩnh, bình tĩnh nào, Genya Shinazugawa.

"Người đó" tôi gặp hôm nay chắc chắn là anh trai tôi ở kiếp trước.

Tôi không thể giải thích tại sao, nhưng tôi có một sự chắc chắn kỳ lạ.

Tuy nhiên, cậu ấy lại không có "ký ức tiền kiếp".




Kiếp trước, anh trai tôi đã có một cuộc sống đầy khó khăn, vất vả.

Là con trai cả của một gia đình lớn, anh ta làm việc từ khi còn nhỏ để nuôi sống gia đình, sau đó giết mẹ mình - người đã biến thành quỷ, để bảo vệ những đứa em của mình.

Tuy nhiên, "em trai" của anh ấy, người gần gũi nhất với anh bằng tuổi và là người mà anh hết lòng bảo vệ, đã buộc tội anh là "kẻ giết người" vì đã giết mẹ.



Sau đó, anh tôi ra đi.












"Người em trai" sống sót sau đêm ác mộng đó sau khi buộc tội anh trai mình tội giết người chính là _____ tôi từ kiếp trước.

Đó là Shinazugawa Genya.



Tôi tự hỏi anh trai tôi đã sống như thế nào trước khi gia nhập Quân đoàn Sát quỷ.


Có tin đồn rằng anh ta đã đi khắp nơi để giết quỷ, nhưng anh ta chỉ có một mình trong thời gian đó hay có bạn bè?


Không biết người anh hiền lành đó đã giết bao nhiêu con quỷ, chịu đựng bao nhiêu vết thương và đau đớn, bao nhiêu lần tự tìm đường chết, cho đến khi đạt được cấp cao nhất trong Quân đoàn Sát quỷ, một trong những Trụ cột, và thậm chí là Phong Trụ.



Đối với một người như tôi thì điều đó thật khó hiểu, tôi thậm chí không thể tưởng tượng được.






Chỉ nghĩ về anh trai tôi hồi đó thôi cũng khiến tim tôi đau nhói và cơ thể tôi như muốn xé nát vì buồn bã.

Anh trai tôi, là người tốt bụng nhất trên thế giới.









Vào ngày diễn ra trận chiến quyết định, sau khi các anh em của tôi đánh bại quỷ vương đáng sợ đó, cơ thể trọng thương của tôi đã biến thành tro bụi, giống như những con quỷ khác sau khi bị chặt đầu.


Thứ định hình cơ thể tôi đột nhiên bay lên không trung và biến mất.

Từ ngày biết đến Huyết Quỷ Thuật, tôi đã biết mình sẽ không còn chết như một con người bình thường.


Đây là "quả báo" mà tôi đáng phải chịu vì đã tiếp tục ăn thịt quỷ.


Mặc dù anh trai tôi, người đang chiến đấu bên cạnh tôi, cũng bị thương nặng, anh ấy vẫn ôm lấy thứ từng là cơ thể đang hấp hối của tôi và quấn chặt lấy tôi.

Trong lúc được anh trai ôm, tôi xin lỗi về những lỗi lầm trong quá khứ.





Còn rất nhiều điều tôi muốn nói nhưng không thể vì các cơ quan trong cơ thể tôi đã hóa thành cát bụi và biến mất.












Em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh.


Em xin lỗi vì đã nói điều vô ơn với anh khi anh bảo vệ em.

Em xin lỗi vì đã để anh một mình.



Em luôn muốn xin lỗi, em luôn muốn gặp anh.


Nii-chan, em sẽ mãi mãi ở đây. ____





















Một giọt nước rơi xuống màn hình điện thoại thông minh.


Khi tỉnh dậy, tôi đang khóc khi màn hình danh bạ trên điện thoại của tôi đang mở.

Không thể đứng vững, tôi quỳ xuống sàn, mồ hôi lạnh chảy khắp người.



Ký ức về thời gian đó tràn ngập cơ thể tôi, tôi chạy thẳng vào phòng tắm và nôn mửa.



Cổ họng tôi như bị bỏng rát bởi dịch dạ dày, và đầu tôi như bị nứt ra.

Đây là điều xảy ra khi tôi nhớ lại kiếp trước, đặc biệt là ký ức về cái chết của mình.


Cảm giác ăn thịt một con quỷ từng là người, ký ức về một trận chiến tàn khốc, đẫm máu khắp nơi ùa về trong tôi.

Tôi nôn cho đến khi nghĩ rằng mình không còn gì để nôn.
Tôi đi vệ sinh như thường, đi đến bồn rửa, súc miệng và rửa mặt bằng nước lạnh nhiều lần.


Tôi ra khỏi bồn rửa, loạng choạng đi vào phòng ngủ và ném mình xuống giường.

Thời gian trôi qua, đầu tôi dần lạnh đi.
Và tôi xấu hổ vì sự nông cạn của mình, nghĩ rằng tôi muốn anh hai nhớ đến mình.

Kiếp trước dù gặp nhiều khó khăn nhưng cũng có những giây phút tôi được gặp lại thầy, đồng đội và cảm thấy hạnh phúc.

Tôi muốn nghĩ rằng anh trai tôi không chỉ phải trải qua nhiều khó khăn mà tôi chắc chắn rằng có rất nhiều điều đau đớn mà anh ấy thậm chí không muốn nhớ đến.



Anh ấy sẽ làm gì nếu tôi nhắc cho anh ấy về một kỷ niệm khủng khiếp như vậy?

Sự ích kỷ của tôi cũng có giới hạn. Nếu tôi nghĩ về hạnh phúc của anh tôi ở kiếp này thì ký ức về kiếp trước của anh ấy chẳng là gì cả.

Khuôn mặt của anh tôi ở kiếp này không hề có sẹo như kiếp trước. Nhưng những vết sẹo đau đớn đó vẫn chạy khắp mặt tôi.
















_______Người đó không phải là "anh hai".










Anh ta sống một cuộc sống khác và đã là một "con người khác" trong cuộc đời này.

Tôi không cần phải nhớ.

Tôi không muốn anh ấy nhớ nó.

Làm ơn, tôi muốn anh ấy sống một cuộc sống hạnh phúc hơn bất cứ ai khác.

Tuy nhiên, rất có thể anh ấy sẽ nhớ lại những ký ức của mình bằng cách gặp lại tôi.




___Tôi tự hỏi liệu có tốt hơn không nếu chúng ta không gặp lại nhau.

Ngay khi tôi đang nghĩ về điều đó, điện thoại của tôi reo lên.

Tôi giật mình chồm dậy và nhìn vào màn hình để xem thông báo tin nhắn.

Nó được hiển thị là "Shinazugawa Sanemi ''.

_____Tim tôi đập thình thịch.


Khi tạm biệt, chúng tôi hứa sẽ gặp lại.

Nội dung tin nhắn là về ngày và địa điểm của cuộc gặp tiếp theo.

"Ừm, thật đáng mong chờ, hẹn gặp lại..."


Chỉ với một tin nhắn đơn giản, mọi điều tôi nghĩ đến trước đó đều biến mất.

Đầu tôi tràn ngập niềm vui được gặp lại anh trai mình.




Sau đó, chúng tôi gặp lại nhau và ra ngoài ăn tối.

Tôi lo lắng đến nỗi đêm hôm trước tôi không thể ngủ ngon được.
Lần đầu gặp nhau, chúng tôi gặp nhau trước một quán cà phê.

Cho đến ngày đó tôi vẫn luôn tự nhủ rằng ''cậu ấy''____ừm, ''Sanemi-san'' và anh trai tôi ở kiếp trước là hai người khác nhau.

Dù vậy, càng nói chuyện với cậu ấy, tôi càng thấy cậu ta giống anh trai mình hơn.


Khi biết tin anh ấy muốn trở thành giáo viên, ban đầu tôi rất ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi nhớ rằng anh trai tôi rất giỏi dạy chúng tôi mọi thứ.

Tôi cũng nghĩ rằng nếu tôi chưa từng gặp yêu quái thì có lẽ kiếp trước anh ấy cũng đã làm công việc tương tự.

Sanemi-san có lẽ không nhận ra điều đó, nhưng anh ấy cứ nói những điều khiến tôi vui vẻ, và não tôi sắp bị chập mạch.

Mỗi lần Sanemi nói, tôi có cảm giác như mình đang thực sự dành thời gian với anh trai ở kiếp trước.

Cử chỉ và lời nói của Sanemi-san dễ dàng đưa tôi đến đỉnh điểm hạnh phúc.
Thành thật mà nói, có thể nói là thừa cung, và nhờ đó mà tôi không thể kể cho bạn biết bao nhiêu lần tôi đã bực mình và khóc trước mặt người trẻ hơn đó.

Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Sẽ tốt hơn nếu anh ấy trẻ hơn anh trai tôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã là một ông già ngót nghét ba mươi.

Hẳn là cậu ấy không thể chịu nổi khi nhìn thấy một người đàn ông như vậy khóc đi khóc lại trước mặt mình.

Bình thường thì tôi sẽ không thể tránh mặt anh ấy được, nhưng Sanemi luôn đối xử tốt với tôi.


Điều tương tự đã xảy ra ngày hôm qua.
Ngay cả Sanemi cũng biết về điều đó.
Cuối cùng tôi đã sử dụng các từ ''nii'' và ''Sanemi-san.''

Hơn hết, cậu ấy nói rằng cậu ấy không bận tâm.

Cậu ấy thậm chí còn nói rằng chắc hẳn anh trai tôi rất vui khi được tôi ngưỡng mộ nhiều như vậy và nếu cậu ấy là anh ta, chắc chắn cậu ấy sẽ rất yêu tôi.

Cơ thể tôi không thể chịu đựng được nữa vì cậu ấy đang nói những điều tôi luôn muốn nghe, những điều tôi hằng tìm kiếm, với khuôn mặt giống hệt anh ấy.




Không có cách nào tôi có thể ngừng khóc, theo lý trí.

Sanemi-san hẳn là một người thực sự tốt bụng.
Hết lần này đến lần khác, những lời nói, cử chỉ tử tế của anh đã đẩy tôi vào biển hạnh phúc mênh mông.

Mỗi lần được đối xử tử tế, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc.

Những ngày sau khi tạm biệt anh trai tôi ở kiếp trước, và những ngày cô đơn mà tôi đã trải qua ở kiếp này.
Quá khứ đầy rẫy những ký ức lạnh lẽo dần dần tan biến theo lời nói của Sanemi.

Toàn thân tôi được bao bọc trong sự ấm áp như một hồ ánh nắng.

Và điều khiến tôi đặc biệt hạnh phúc là Sanemi còn có gia đình bên cạnh.
Đó là những gì tôi cảm nhận được khi nói chuyện với Sanemi và mẹ cậu ấy qua điện thoại.




____Đó chính là mẹ tôi ở kiếp trước.


Giọng của mẹ vẫn vậy. Số lượng thành viên gia đình cũng không khác biệt, ngoại trừ tôi.

Tôi không thể kiềm chế được, và tối qua, Minoru-san đã cho tôi xem một bức ảnh của gia đình của cậu ấy.

Thư mục ảnh điện thoại của Sanemi chứa đầy ảnh gia đình.
Mọi thứ vẫn giống như kiếp trước của tôi, ngoại trừ việc bố tôi khác biệt và tôi không còn ở đó.




Ồ, tốt. Quá tốt rồi. Thật sự rất tốt. Thật sự___






Những đứa em tội nghiệp của tôi đã mất mạng ở kiếp trước từ khi còn nhỏ.

Các em thật tuyệt vời.

Tôi thực sự vui mừng vì họ được ở bên anh trai và mẹ tôi và không bị chia cắt.

Tôi không còn cô đơn nữa, thế là tốt rồi.


Tôi cũng cảm thấy muốn khóc, nhưng tôi có thể chịu đựng được vì tôi đã lường trước được điều này ở một mức độ nào đó.


Sanemi nhận thấy tôi lại đang làm vẻ mặt kỳ lạ nhưng tôi cười mơ hồ để che đậy điều đó.
Tôi muốn những đứa em của tôi được hạnh phúc lần này, mãi mãi.












Khi chúng tôi chia tay, Sanemi luôn hứa với chúng tôi "lần sau gặp lại".

Có một hồi chuông nhỏ vang lên trong đầu tôi rằng tôi không nên gặp lại cậu ấy nữa, nhưng tôi không thể dừng nó lại được.






Điều đó là không thể.
Bởi vì tôi muốn gặp cậu ấy.
Tôi muốn nói chuyện nhiều hơn.






Nó không nhất thiết phải giống như một người anh trai. Tôi muốn ở bên cạnh cậu ấy, chỉ như một người bạn.


Có phải tôi đang hy vọng quá nhiều không?
Tôi có thể nói với bạn rằng tôi đã rất hạnh phúc.

Tôi____ có tự phụ không?






Tôi không hiểu, tôi không tự tin rằng mình có thể đưa ra quyết định đúng đắn vào lúc này.
Bữa đầu tiên, và hôm nay, dù tôi đã nói mình đã chuẩn bị sẵn sàng "Tôi sẽ không bao giờ có lần sau" nhưng tôi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.

Sanemi-san sẽ nói về "lần hẹn tiếp theo".





























_____Sau đó tôi đã gặp Sanemi-san rất nhiều lần.



Cậu ấy dẫn tôi đi ăn, xem phim và ở lại nhà tôi nhiều lần.







Cả hai chúng tôi đều bận rộn, và đôi khi chúng tôi có thể gặp nhau mỗi tuần một lần, lần khác cuộc hẹn tiếp theo của chúng tôi là sáu tháng sau, và có những lần chúng tôi không gặp nhau trong suốt một năm.






Trước khi tôi kịp nhận ra thì đã bốn năm trôi qua kể từ khi tôi gặp Sanemi.








Ngay cả trong thời gian đó, không bao giờ có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Sanemi nhớ lại bất kỳ ký ức nào từ kiếp trước của anh ấy.


Tôi tiếp tục phớt lờ cảnh báo cứ vang lên trong đầu và tiếp tục đắm chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc.


Sanemi đã vượt qua kỳ thi tuyển giáo viên và thành công trở thành giáo viên, đó là ước mơ của cậu ấy và cậu ấy sẽ giảng dạy tại một trường trung học gần nhà tôi bắt đầu từ mùa xuân.



Về phần tôi, có lẽ tâm trí tôi đã ổn định hơn sau khi gặp Sanemi-san, công việc của tôi diễn ra suôn sẻ và tôi được thăng lên cấp bậc khác.



Mỗi lời nói và lòng tốt mà tôi nhận được từ Sanemi-san đều chữa lành trái tim tôi và khiến tôi mong chờ.



Tôi đã nhận được rất nhiều từ Sanemi-san và tôi chưa trả lại được gì cả.









Sau khi ở bên nhau bốn năm, tôi dần dần có thể kiểm soát được cảm xúc của mình.


Ít nhất thì tôi không dễ khóc như lần đầu chúng ta gặp nhau.


Tuy nhiên, khi được hỏi liệu tôi có coi cậu ấy là "Sanemi-san" chứ không phải "Nii-chan" hay không, tôi vẫn không chắc chắn.












Thời gian càng trôi qua, cậu ấy càng bắt đầu trông giống Nii-chan hơn.


Tuy nhiên, tôi nghĩ mình đã tiến bộ hơn trong việc diễn xuất như thể mình không còn nhận thấy điều đó.



Có lẽ Sanemi-san thậm chí còn nhận thấy cả điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro