Quyển 1: #1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy là một đêm trăng sáng.
Đó là giữa mùa đông, tôi đang đi bộ về nhà sau khi hoàn thành công việc bán thời gian vào đêm khuya, bàn tay lạnh cóng của tôi cài khuy chiếc áo khoác Chester dày mà bố mẹ đã tặng tôi vào ngày sinh nhật năm ngoái.

Thường thì tôi luôn mở cổ áo để cho thoải mái, nhưng mùa đông thì khác. Lạnh chết đi được.
Công việc bán thời gian của tôi là ở một trường luyện thi cách nhà bốn ga tàu, đây là một nơi làm việc hoàn hảo đối với tôi vì tôi muốn trở thành một giáo viên dạy toán, nhưng vì hiện tại sắp đến mùa thi cử nên tôi thường phải làm thêm giờ để soạn đề ôn thi và chấm bài ở lớp luyện thi của tôi, số lượng công việc nhiều đến nỗi tôi phải cắm đầu làm đến khi tới ga tàu cuối cùng.
Tôi không ngại làm thêm giờ vì có thể kiếm thêm tiền, nhưng tôi cũng biết điều này có thể rút ngắn khoảng thời gian của tôi dành cho gia đình mình, và tôi cảm thấy tiếc nuối.

Gia đình tôi có 6 anh chị em, trong đó tôi là con trai lớn và năm đứa em. Cộng thêm cha và mẹ, nhà tôi có tổng cộng tám người. Cha mẹ có mối quan hệ tốt và mọi người trong gia đình tôi đều hòa thuận. Bố tôi là phó hiệu trưởng một trường tiểu học ở địa phương nên ông rất hào hứng khi tôi nói tôi muốn trở thành giáo viên. Bố thường đi họp hội đồng nhà trường nên ông hiếm khi ở nhà vì công tác, và có vẻ như hôm nay ông được về sớm, một điều khá hiếm.

Chập choạng tối, tôi kiểm tra tin nhắn trên điện thoại và thấy tin nhắn từ em gái tôi nói:

"Hôm nay bố sẽ về sớm. Mọi người sẽ đợi Sane-nii san.''

Sau tin nhắn viết về bố còn có thêm một tin nhắn với nội dung "Hôm nay có lẩu" cùng một biểu tượng cảm xúc dễ thương. Má tôi vô thức thư giãn khi tưởng tượng đến chiếc nồi lẩu nóng hổi và gương mặt của các thành viên trong gia đình đang chờ đợi tôi. Tôi phải về nhà sớm, đi theo con đường quen thuộc, tôi gần như chạy.

__Có vẻ như lúc tôi gấp thì sẽ luôn xuất hiện những yếu tố gây cản trở.

Ga tôi thường đi đã bị tạm dừng do kiểm tra phương tiện. Tôi cảm thấy muốn nổ tung trước những dòng chữ hiển thị trên bảng thông báo điện tử nên tôi tá túc trong một quán cà phê cùng nơi với nhà ga cho đỡ lạnh. Nó nằm ngay cạnh cổng soát vé nên tôi sẽ biết ngay khi nào tàu ổn định.

Nếu nó không di chuyển sau một giờ, tôi sẽ gọi taxi, ngay cả khi điều này sẽ khiến tôi phải bỏ tiền túi.
Tôi gọi một ly cà phê đen nóng hổi ở quán cà phê và ngồi xuống một chiếc ghế trống.
Tôi liên lạc với gia đình qua điện thoại:

"Chuyến tàu của con bị hoãn, con sẽ về muộn một chút"

Mẹ trả lời: "Được thôi, cả nhà vẫn sẽ đợi".

Trong khi nhấm nháp cà phê, tôi trả lời mẹ: "Vâng ạ" và nhấn vào một ứng dụng trò chơi trong điện thoại mà tôi đã tải xuống để giết thời gian.

_____Choang

Một tiếng vỡ lớn vang lên. Khi tôi nhìn lên để xem chuyện gì đang xảy ra, có một người đàn ông đang đứng đó nhìn chằm chằm vào tôi.

"..."

Người đàn ông trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh ấy đứng ngay cạnh quầy cà phê, dưới chân anh ta là chiếc cốc cà phê có lẽ vừa mới nhận được, nước trong cốc tràn ra như một cái ao nhỏ trên sàn của cửa hàng chật hẹp, có chút hơi nước bốc lên.

Người đàn ông ấy vẫn không rời mắt khỏi tôi.
Ngay lúc đó, một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt to tròn của anh ta.
"A..."
Khi người đàn ông bước đến, chất lỏng cà phê đen văng tung tóe xuống sàn.
Một người lạ nắm lấy tay tôi và òa khóc. Cà phê trên sàn nhà. Người nhân viên hoảng hốt lao ra khỏi quầy thu ngân. Khách hàng tại cửa hàng đang tận hưởng thước phim này. Đây chắc chắn là sự nhầm lẫn nực cười nhất tôi từng gặp.

Người đàn ông dường như bình tĩnh lại khi nhận thấy nhân viên thu ngân đang đi tới.
Anh ấy lau nước mắt và cúi chào người bán hàng.
Người bán hàng nhanh chóng lau sàn rồi nói:

"Tôi sẽ pha cho anh một tách cà phê khác ngay lập tức, nó miễn phí, anh có phiền không nếu đợi một lát?"

Cô ấy rời đi. Người đàn ông giữ người bán hàng lại và nói,

"Đây là lỗi của tôi, tôi sẽ trả toàn bộ số tiền. Cô có thể không khách sáo mà nhận số tiền đó được không? Tôi thực sự xin lỗi vì đã để sàn của quán bị bẩn."

Anh ta cúi đầu thật thấp và nói, anh đưa tờ 10.000 yên cho nhân viên bán hàng, nhưng vẫn nắm lấy cánh tay của tôi.

Sự chắc nịch từ bàn tay của người đàn ông đó khiến tôi nghĩ rằng anh ta sẽ không bao giờ buông tôi ra.
Tôi đã từng biết anh ta sao?
Tôi không tốt trong việc nhớ mặt, nhưng tôi tin chắc rằng nếu đã từng nhìn thấy người đàn ông này, tôi sẽ không bao giờ quên anh ấy được.

Đầu tiên là kiểu tóc. Hai bên đầu được cạo, để lại phần tóc đen ở giữa, gọi là kiểu Mohawk. Tuy nhiên, phần tóc ở giữa được cắt gọn và vuốt sang một bên nên không có cảm giác quá dài và rối. Và cặp mắt của anh ấy đáng sợ đến mức nếu tôi đoán đúng thì anh ấy đã làm nhiều người hoảng sợ.

Anh ấy cao khoảng 190cm và cao hơn tôi chỉ một chút. Anh ấy trông mảnh mai, nhưng nhìn qua toàn diện thì cũng có thể thấy anh ấy được rèn luyện kỹ càng. Anh ta mặc áo cổ lọ màu đen, quần jean và áo khoác da dài. Có một bộ giảm thanh với màu nhấn là trắng. Kiểu tóc so với trang phục trưởng thành của anh ta dường như trái ngược nhau.
Trên mặt người đàn ông còn có một vết sẹo lớn từ má phải đến giữa mặt.
Khi vào trung học, tôi thường đánh nhau với đám côn đồ ở địa phương, nên tôi nghĩ có lẽ điều này có liên quan đến chuyện đó. Nhưng dù có nhìn lại bao nhiêu lần thì tôi cũng không thể nhớ được đây là ai.

Tôi không nhớ. Chắc hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh ta.

___Tuy nhiên

_____, không hiểu sao tôi không thể rời mắt khỏi anh ấy.

"...À, này...anh có đang nhầm lẫn tôi với ai đó không?"
Không thể chịu đựng được sự im lặng và cánh tay vẫn bị giữ chặt, tôi mở miệng. Anh ấy trông có vẻ hơi tổn thương khi tôi nói những lời đó, hoặc là tôi nhìn nhầm.

"A..."
Người đàn ông nhìn vào mặt tôi và cánh tay anh ta đang nắm. Sắc mặt anh tái nhợt, nhanh chóng buông tay ra, cúi đầu thật mạnh.
"T-tôi xin lỗi...! Vì anh trông giống một người tôi biết...!!!"

"...À, được thôi."

"Cái này..."

Người đàn ông nói tiếp, thân hình to lớn co lại, như thể đang chọn từ thích hợp nhưng không hề rời mắt khỏi tôi.

''Tôi biết có vẻ kỳ lạ khi đột nhiên xuất hiện như thế này, nhưng tôi thực sự... anh trông rất giống một người tôi biết... và tôi bắt đầu cảm thấy nhớ nhung, nên nếu anh không phiền, nếu chỉ một lát, tôi có thể nói chuyện với anh được không?"

Giọng của người đàn ông run rẩy khi anh ta nói chỉ trong một hơi. Dù rất ngạc nhiên vì sự việc bất ngờ này nhưng tôi không thể ngăn được sự tò mò của mình cuộn lên.

"Tôi thực sự không để tâm đâu, tôi chỉ đang chờ chuyến tàu bị hoãn của mình."
Tôi chỉ vào bảng thông báo điện tử vẫn đang nhấp nháy ở phía bên kia cửa sổ quán cà phê.

Đôi mắt hình quả hạnh vừa mới khóc một lúc trước của anh ấy mở to.
Sau đó, anh ấy mỉm cười ______, như thể thực sự rất hạnh phúc.

___Tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
Cảm giác vội vã, như máu trong cơ thể tôi đang sôi lên.

Tôi chỉ cho người đàn ông đang chết lặng đứng trước mặt ngồi xuống đối diện với tôi.

Một khoảng im lặng kéo dài. Người đàn ông cứ mở miệng định nói điều gì đó rồi lại thôi.
Tôi bối rối vì cơ thể nóng nảy của mình cho đến khi người bán hàng mang cho anh ta một tách cà phê dự phòng và một ít tiền lẻ thối lại cho người đàn ông.
Khi tôi nhấp một ngụm cà phê và hít thở, người đàn ông bắt đầu nói từng chút một.

"Thật kỳ lạ phải không? Đột nhiên tôi làm đổ cà phê, rồi khóc và muốn nói chuyện với anh... Ừm, tôi thực sự xin lỗi..."

Anh ấy cứ tiếp tục xin lỗi.

"Ồ, tôi bị dọa một phen đấy."

"Không, tôi thực sự xin lỗi... Tôi không thể bào chữa nếu ang nghi ngờ tôi... nhưng, ừm... chuyện này còn hơn thế nữa, nhưng nó không đáng ngờ như câu nghĩ. Thực sự... chỉ vậy thôi..."

"Vậy à... đó là một câu nói rất đáng ngờ."
Tôi không thể chịu được lời nói của anh ta và đã bật cười.

Người đàn ông nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng khi tôi cười và ôm trán.

"Ha... haha. Xin lỗi, tôi thực sự đã nhìn nhầm anh..."
Người đàn ông gãi đầu và cười cay đắng.

"Ừm, anh làm việc tới giờ này sao?"
"Phải. Tôi có một công việc bán thời gian ở một trường luyện thi gần đây."

Sau đó, người đàn ông trợn mắt ngạc nhiên và không phát ra âm thanh nào, anh ta trông bất ngờ.

"Ặc...nhân tiện, anh bao nhiêu tuổi vậy...?"
"Hả? Tôi 19 tuổi."
"..."

Sắc mặt anh ấy trở nên tái nhợt. Tôi có thể thấy chiếc cốc giấy anh ấy đang cầm phát ra tiếng cạch và bị móp nhẹ.

"Còn anh thì sao?"
"Tôi 29 rồi..."
"Anh lớn hơn tôi..."

Tôi hơi ngạc nhiên vì trông anh ấy trẻ hơn nhiều so với tuổi, có lẽ là do kiểu tóc trẻ trung đó. Bầu không khí yên tĩnh bằng cách nào đó đã có ý nghĩa.

"Cậu______ là sinh viên?"
"Ừm, sao anh ngạc nhiên thế?"
"Không thể nào··"

Sắc mặt anh ta ngày càng tái đi.

"Tôi xin lỗi, tôi biết nói điều này là kì quặc, nhưng tôi tưởng cậu bằng tuổi tôi..."

"...Điều đó có nghĩa là tôi trông già hơn tuổi hả?"

"Hả?...Tch, không phải! Không phải...! Khí chất của cậu thực sự...khá trưởng thành ___, hay đúng hơn là...cách ứng xử của cậu cũng rất bình tĩnh. Nhưng nếu cậu nghĩ tôi kì quặc, thì tôi cũng không có gì để biện minh..."

"À. Ừm, tôi không phiền đâu."

"..."
Tôi chỉ cố tình trêu anh ấy nhưng thật buồn cười khi thấy anh ấy thật sự rối rít lên.
Có lẽ do tôi mang huyết thống ngoại lai cùng họ hàng xa bên ngoại, tóc tôi gần như bạc trắng nên nhìn xa có thể dễ bị nhầm là rất lớn tuổi. Nhưng cũng không tệ khi mọi người nói rằng tôi trông trưởng thành không phải vì ngoại hình mà vì khí chất và lời nói của tôi.

"Này, lúc nãy anh nhầm tôi với ai vậy?"
"...Anh ấy là anh trai tôi. Cậu thực sự trông rất giống anh trai tôi."
Điều ngạc nhiên trước đó về tuổi tác có thể là do người đàn ông giống "anh trai" anh ấy lại trẻ hơn anh ấy.

"À, vậy... người anh đó sao rồi?"
"___Đã rất lâu rồi, chúng tôi đã bị cái chết chia cắt..."
"..."
Đó là lí do vì sao anh ấy òa khóc. Khi có ai đó nói với tôi rằng có người nhìn giống tôi, bằng cách nào đó tôi đã đoán được điều gì đó.
"...Chà, chắc hẳn là đau đớn lắm."
"..."
Khi tôi nói điều đó, một lớp nước hình thành trong mắt người đàn ông to như quả hạnh nhân và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh ta.
"...Tôi xin lỗi..."

Anh ấy dùng một tay che mặt rồi quay đi.
Nó làm tôi nhớ đến khuôn mặt đang khóc của những đứa em, và nó khiến tôi cảm thấy mình không thể để chúng một mình.

"...Không sao đâu. Tôi chỉ là một người lạ tình cờ thôi. Tôi cũng không ngại nếu anh khóc, hãy khóc bao nhiêu tùy thích."

Tôi nhấp ngụm cà phê trước mặt để anh ấy biết rằng tôi thật sự không để tâm.
Tôi nghe thấy một hơi thở run rẩy nhỏ từ anh ta. Tôi cố nhìn biểu cảm của anh ấy nhưng khuôn mặt anh ấy đã bị che đi nên không thể nhìn thấy được.

"Anh rất thích anh trai phải không?"

Nếu tôi tìm thấy ai đó giống mình, tôi chắc chắn cũng sẽ ngăn họ lại.

"...Cái...______"

Người đàn ông hít một hơi thật sâu vào vai và thở ra từ từ, cố gắng bình tĩnh lại cơ thể. Nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, tôi chợt muốn dỗ dành anh.

"...Ừ, ừ. Đúng. Tôi thích anh ấy..."

"Rất thích."

Khi lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi, người đàn ông nói rằng anh từng muốn được yêu anh trai mình một cách chân chính, ngưỡng mộ anh, theo đuổi anh và trở thành một người đàn ông mà một ngày nào đó có thể vừa hỗ trợ và dựa dẫm vào anh trai.
Vừa lúc tôi đang đáp lại lời người đàn ông bằng một lời xin lỗi vụng về thì tôi nghe thấy tiếng thông báo từ cổng soát vé trước mặt báo rằng chuyến tàu đã sẵn sàng. Chắc hẳn người đàn ông này cũng đã nhận thấy điều đó. Cuối cùng, anh mạnh mẽ lau nước mắt, đứng dậy và cúi đầu thật sâu.

"Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã dành thời gian để giúp đỡ một người kỳ lạ như tôi."

"Không, đó không phải gì to tát."

"Haha...cậu thật tốt bụng."

"A...? "
Anh ta mỉm cười. Khóe mắt dịu dàng của anh ấy hơi đỏ lên vì đã rơi quá nhiều nước mắt.
Tôi đã hành động theo bản năng.
Tôi đưa tay cho một người đàn ông cao hơn tôi một chút, chạm nhẹ vào khóe mắt đã chuyển sang màu đỏ do cọ xát của anh ấy bằng đầu ngón tay cái, giống như cách tôi làm với những đứa em của mình. Có vẻ như nó vẫn còn hơi ướt. Sau đó tôi nhận ra rằng đôi mắt của anh ấy cũng có màu hoa cà giống như mắt tôi. Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt đó. Vài giây sau khi tôi bỏ ngón tay ra, sắc đỏ đã lan đến tận vành tai của anh ấy.

___Thật ngượng ngịu, tôi nghĩ.
"Sẽ thật đáng tiếc nếu chúng ta tạm biệt như thế này và không bao giờ gặp lại nhau nữa."
"____ vâng?"
"...Nếu anh ổn thì hãy gặp lại nhé."
"...Ừm, có lẽ không..."
"Nếu anh không muốn thì không sao."
"..."

Tôi có thể cảm thấy người đàn ông thở hổn hển.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, chớp chớp đôi mắt to. Mặt anh vẫn còn hơi ửng đỏ.
Có phải tôi chỉ tưởng tượng rằng anh ấy trông như lại sắp khóc không?
"Ừm___"
"Hửm?"
"Tôi...tôi không muốn...không có lý do gì cả."
"..."

Tim tôi đang đập thình thịch. Cái này là sao?
Nghe thấy thông báo từ nhà ga về chuyến tàu cuối cùng nên chúng tôi chỉ trao đổi thông tin liên lạc rồi tạm biệt nhau.
Ngay cả sau khi rời đi, tôi vẫn có thể nghe thấy nhịp tim của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro